Chương 17

Simon rụt đầu như rùa và kéo màn lại.
“Chào,” Jace, đang ngồi trên cái loa lật úp, nói “cậu có muốn xem ảnh của Magnus và Alee ở Berlin không?”
“Không hẳn,” Simon nói.
“Magnus mặc quần đùi yếm này.”
“Xin nhắc lại, tôi không có hứng.”


Jace nhét điện thoại vào túi và bối rối nhìn Simon. “Cậu ổn không?”


“Ổn,” là điều Simon nói ra miệng, nhưng thực tế cậu không hề cảm thấy vậy. Cậu thấy chóng mặt, buồn nôn và căng thẳng, và cậu nghĩ có thể do cậu căng thẳng khi nghĩ về chuyện sẽ xảy ra trong tối nay. Đã thế cậu còn không uống máu nữa chứ; cậu sẽ xử lí vấn đề đó sau, nhưng phải nhanh lên. Cậu ước gì có Clary ở đây, nhưng cậu cũng biết cô không thể tới được. Cô có trách nhiệm lo cho đám cưới, và cũng đã báo trước việc cô không tới được rồi. Cậu đã báo cho Jace biết trước khi bọn họ tới đây. Jace có vẻ vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng trong cùng một lúc, và điều đó thật ấn tượng.


“Xin chào, xin chào,” Kyle nói khi đã chui vào sau màn. “Chúng ta sắp bắt đầu rồi.” Anh ta nhìn kỹ Simon. “Cậu có chắc về chuyện này không?”
Simon nhìn Kyle và Jace một lượt. “Hai anh có nhận thấy hai anh ăn mặc tông suyệt tông lắm không?”


Hai anh chàng nhìn mình rồi nhìn nhau. Cả hai đều mặc quần bò và áo phông dài tay màu đen. Jace giật giật gấu áo cho thấy anh hơi ngượng. “Tôi mượn của Kyle đấy. Áo của tôi khá bẩn rồi.”
“Ố là la, giờ hai người mặc đồ của nhau cơ đấy. Nghe cứ như thể hai người là bạn thân ấy nhở.”


“Cảm thấy bị ra rìa à?” Kyle nói. “Tôi cũng có thể cho cậu mượn một cái áo đen.”
Simon không nói ra cái điều rất hiển nhiên rằng chẳng có món đồ nào vừa với Kyle hay Jace lại vừa với thân hình xương xẩu của cậu. “Miễn là người nào mặc quần của người đó là được.”


available on google playdownload on app store


“Hình như mình vừa vào đúng lúc cuộc nói chuyện vào khúc gay cấn thì phải,” Eric thò đầu qua cái rèm. “Đi thôi. Đến giờ rồi.”


Khi Kyle và Simon ra sân khấu, Jace đứng dậy. Ngay dưới gấu cái áo đi mượn của anh, Simon có thể thấy lưỡi dao găm sáng loáng. “Chỉ cần ai dám lên đó bẻ cẳng cậu,” Jace nói kèm theo một nụ cười gian tà. “Và tôi sẽ có mặt và bẻ chân kẻ kia cho cậu.”


Raphael đáng ra phải có mặt vào lúc chạng vạng, nhưng anh ta đã bắt họ chờ thêm ba tiếng nữa trước khi Hình Lập thể xuất hiện ở thư viện Học Viện.


Chính trị học ma cà rồng, chú Luke khó chịu nghĩ. Thủ lĩnh ma cà rồng New York sẽ tới, nếu cần thiết, khi các Thợ Săn Bóng Tối gọi; nhưng chẳng ai có thể triệu hồi anh ta và anh ta cũng không cần phải tới đúng giờ. Chú Luke đã dành suốt mấy tiếng đồng hồ vừa rồi để đọc vài cuốn sách trong thư viện. Maryse không hứng nói chuyện lắm và dành hầu hết thì giờ đứng bên cửa sổ, uống rượu vang đỏ trong chiếc ly pha lê và ngắm nhìn dòng xe cộ đi lại trên Đại lộ York.


Cô quay lại khi Raphael xuất hiện, giống như phấn trắng vẽ trên bảng đen vậy. Đầu tiên là gương mặt cùng bàn tay trắng xanh, rồi tới quần áo và mái tóc đen hiện ra. Cuối cùng anh ta đứng đó, một Hình Lập thể hoàn chỉnh. Anh ta nhìn Maryse đang vội tới và nói, “Cô cho gọi tôi sao, Thợ Săn Bóng Tối?” Rồi anh ta quay sang nhìn chú Luke. “Và anh chàng sói cũng ở đây nữa kìa. Vậy tôi được gọi tới một Hội Đồng nho nhỏ hay sao thế này?”


“Không hẳn.” Maryse đặt cái ly xuống bàn. “Anh có nghe tin về các xác ch.ết được tìm thấy trong thời gian gần đây, đúng không Raphael? Những thi thể Thợ Săn Bóng Tối đã được tìm thấy ấy?”


Raphael nhướn đôi lông mày ấn tượng lên. “Có. Nhưng tôi không để ý mấy vì nó chẳng liên quan gì tới nhóm của tôi hết.”


“Một thi thể được tìm thấy trong địa phận của pháp sư, một trong phạm vi của người sói, và một trong địa bàn của thần tiên,” chú Luke nói, “Tôi nghĩ sẽ có một xác ch.ết xuất hiện tại khu hoạt động của các anh đấy. Hình như có kẻ đang tìm cách chia rẽ nội bộ Thế Giới Ngầm. Tôi ở đây để cho anh biết rằng tôi không tin anh là thủ phạm đứng sau từng đó vụ án mạng, Raphael ạ.”


“Thật nhẹ nhõm làm sao,” Raphael nói, nhưng đôi mắt tối sầm lại và lộ vẻ cảnh giác. “Thế vì sao các vị muốn tôi tới đây?”


“Một trong những xác ch.ết đã tiết lộ về kẻ tấn công hắn,” Maryse cẩn trọng nói. “Trước khi hắn – ch.ết – hắn nói cho chúng tôi biết kẻ phải chịu trách nhiệm là Camille.”


“Camille.” Giọng Raphael dè chừng, nhưng thái độ, trước khi chuyển sang vẻ vô cảm, có chút giật mình kinh ngạc. “Nhưng điều đó không thể.”


“Vì sao lại không thể hả Rapael?” chú Luke hỏi. “Cô ta là thủ lĩnh ma cà rồng của anh. Cô ta rất mạnh và nổi tiếng về sự tàn nhẫn. Và hình như cô ta đã biến mất. Cô ta chưa từng tới Odris để kề vai chiến đấu cùng anh trong trận chiến đó. Cô ta chưa từng ra mặt đồng tình với Hiệp Định mới. Không một Thợ Săn Bóng Tối nào từng thấy hay nghe về cô ta trong nhiều tháng – cho tới giờ.”


Raphael không nói gì.
“Có chuyện gì đó đang diễn ra,” Maryse nói. “Chúng tôi muốn cho anh cơ hội giải thích trước khi thông báo cho Clave về việc Camille có dính líu với các vụ án mạng. Tôi muốn cho anh thấy chúng tôi không phản bội đồng minh của mình.”


“Anh nói quá đúng,” Raphael nói. “Rõ ràng các anh đang diễn cho tôi thấy mà.”
“Raphael,” chú Luke nói, lần này không nể nang gì nữa. “Anh không phải bảo vệ cô ta. Nếu anh quan tâm tới cô ta -”


“Quan tâm?” Raphael quay mặt sang bên và nhổ nước bọt, dù anh ta chỉ là một Hình Lập thể, nhưng điều này không phải là diễn cho người khác thấy. “Tôi ghét cô ta. Mỗi đêm tôi tỉnh giấc, tôi đều cầu cho cô ta toi đời.”
“Ô,” Maryse nhẹ nhàng nói. “Vậy có lẽ -”


“Cô ta đã là thủ lĩnh trong nhiều năm ròng,” Raphael nói. “Cô ta là thủ lĩnh khi tôi vừa trở thành ma cà rồng và đó là chuyện của năm mươi năm trước. Trước đó, cô ta tới với chúng tôi từ Lodon. Cô ta là người lạ trong thành phố nhưng đủ tàn bạo để leo lên trở thành thủ lĩnh Manhattan chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Năm ngoái tôi trở thành phó thủ lĩnh. Rồi, vài tháng trước, tôi phát hiện ra cô ta giết người. Giết người cho vui và để uống máu. Phá Luật. Chuyện đó thi thoảng có xảy ra. Một ma cà rồng nào đó bắt đầu sống buông thả và chúng tôi không thể làm gì để ngăn hắn lại. Nhưng chuyện đó lại xảy ra với một thủ lĩnh ma cà rồng – đáng ra những thủ lĩnh phải biết kiềm chế hơn.” Anh ta đứng im, đôi mắt đen như đang trầm tư nhớ lại. “Chúng tôi không giống sói, rặt một lũ man rợ. Chúng tôi không giết thủ lĩnh để người khác lên thay. Nếu một ma cà rồng giết một ma cà rồng thì đó là một tội ác kinh khủng nhất, kể cả khi ma cà rồng kia phạm Luật. Và Camille có rất nhiều đồng minh, rất nhiều kẻ cúc cung tận tụy với cô ta. Tôi không thể liều giết cô ta. Thay vào đó tôi đã tới gặp và yêu cầu cô ta phải rời khỏi nhóm, phải cút đi, nếu không tôi sẽ báo lên Clave. Tất nhiên tôi chẳng muốn làm chuyện đó vì tôi biết nếu chuyện này vỡ lở, cả nhóm sẽ gặp rắc rối. Chúng tôi sẽ bị nghi ngờ, bị điều tra. Chúng tôi sẽ phải chịu tủi nhục và bị các nhóm khác chê cười.”


Maryse mất kiên nhẫn. “Có nhiều thứ quan trọng hơn thể diện đấy.”


“Khi cô là ma cà rồng, nó có thể là sự khác biệt giữa sống và ch.ết.” Giọng Raphael hạ xuống. “Tôi chơi trò may rủi rằng cô ta sẽ tin tôi, và cô ta tin thật. Cô ta đồng ý và tôi cho cô ta đi, nhưng chuyện này dẫn tới một vấn đề hóc búa. Tôi không thể cướp lấy vị trí của cô ta, vì cô ta không hề từ chức. Tôi có thể giải thích chuyện cô ta đi mà vẫn giữ được bí mật về chuyện cô ta đã làm. Tôi phải nói cô ta sẽ vắng mặt dài ngày, rằng cô ta muốn đi du lịch. Chuyện thèm đi lang thang không phải chưa từng có ở loài chúng tôi; thi thoảng nó lại xảy ra ấy mà. Khi cô có thể sống vĩnh viễn, ở một nơi giống như bị cầm tù suốt nhiều năm ròng vậy.”


“Anh nghĩ mình sẽ giấu được bao lâu cơ chứ?” chu Luke hỏi.
“Lâu trong mức tôi có thể,” Raphael nói. “Có vẻ là tới giờ.” Anh ta không nhìn họ mà ra ngoài cửa sổ và màn đêm lấp lánh ánh đèn và sao.


Chú Luke dựa người vào giá sách. Chú thấy hứng thú khi nhận ra mình dựa vào khu vực sách về người biến hình với những cuốn về người sói, người rắn, hồ li tinh, người hải cẩu. “Hẳn anh sẽ thấy rất thú vị khi biết cô ta cũng kể y như thế về anh,” chú nói, nhưng không nhắc tí gì tới đối tượng được nghe câu chuyện đó.


“Tôi nghĩ cô ta đã rời thành phố.”
“Có thể, nhưng giờ cô ta đã trở lại,” Maryse nói. “Và giờ với cô ta, hình như máu người thôi là chưa đủ thì phải.”


“Tôi không biết tôi có thể nói với mọi người điều gì,” Raphael nói. “Tôi đang cố bảo vệ nhóm. Nếu Luật trừng trị tôi, vậy tôi sẽ chấp nhận hình phạt.”
“Chúng tôi không có hứng trừng phạt anh, Raphael,” chú Luke nói. “Trừ khi anh không chịu hợp tác.”


Raphael quay lại với họ, đôi mắt đen sáng bừng bừng. “Hợp tác với cái gì?”
“Chúng tôi muốn bắt Camille. Bắt sống,” Maryse nói. “Chúng tôi muốn thẩm vấn cô ta. Chúng tôi muốn biết vì sao cô ta giết Thợ Săn Bóng Tối – và đặc biệt là những Thợ Săn Bóng Tối kia.”


“Nếu muốn thế, các vị nên liệu mà chuẩn bị một kế hoạch thông minh.” Có sự hứng thú và khinh bỉ trong giọng Raphael. “Camille rất gian giảo, kể cả so với loài tôi, mà chúng tôi cũng đã gian lắm rồi.”
“Tôi có kế hoạch,” chú Luke nói. “Nó liên quan tới Ma cà rồng Ưa sáng. Simon Lewis.”


Raphael nhăn mặt. “Tôi không thích cậu ta,” anh ta nói. “Tôi thà không tham gia vào kế hoạch này còn hơn là phải phụ thuộc vào cậu ta.”
“Ờ,” chú Luke nói, “Thật khổ cho anh.”


Đồ ngốc, Clary nghĩ. Chỉ có đồ ngốc mới không mang ô. Trận mưa bụi mẹ đã báo cô lúc sáng hóa ra giờ dần chuyển thành mưa rào vào thời điểm cô tới quán Alto ở đường Lorimer. Cô lách qua đám người đang hút thuốc trên vỉa hè và sung sướng được chui vào không gian ấm áp khô thoáng của quán.


Ban nhạc Millennium Lint đã trên sân khấu, và những cậu bạn đang quằn quại bên nhạc cụ, hát một cách gợi cảm. Clary có chút hài lòng. Chủ yếu nhờ ý kiến của cô mà họ đồng ý nhận Kyle, và rõ ràng anh ta đang khiến họ tự hào vì quyết định của họ.


Cô nhìn quanh quất, mong thấy Maia hoặc Isabelle. Cô biết sẽ không nhìn thấy cả hai người cùng lúc, vì Simon đã cẩn thận mời hai người tới hai buổi biểu diễn khác. Cô nhìn thấy một dáng người mảnh mai tóc đen và cô tiến tới bàn, rồi dừng sựng giữa chừng. Đó không phải Isabelle mà là một người phụ nữ lớn tuổi hơn rất nhiều, gương mặt trang điểm với đôi mắt kẻ đậm. Cô ta mặc bộ vét công sở và đang đọc báo, rõ ràng chẳng để ý tới tiếng nhạc.


“Clary! Đằng này!” Clary quay sang và thấy Isabelle thật đang ngồi ở cái bàn gần sân khấu. Cô nàng mặc cái váy sáng như đèn hiệu; Clary đi qua đó và ngồi phịch xuống đối diện. “Cậu bị mắc mưa,” Isabelle nhận xét.


Clary vuốt mái tóc ướt khỏi lòa xòa xuống mặt và cười ảo não. “Khi cậu đánh bạc với Mẹ Thiên nhiên, cậu thua chắc.”


Isabelle nhướn máy. “Mình tưởng tối nay cậu không tới. Simon nói cậu phải giải thích ba cái chuyện trời ơi đất hỡi gì đó liên quan tới đám cưới.” Theo như Clary nhận thấy thì Isabelle không mấy ấn tượng với đám cưới hay những mối tình lãng mạn.


“Mẹ mình không khỏe,” Clary nói. “Thế nên mẹ mình quyết định dời lịch sang ngày khác.”


Xét theo một khía cạnh nào đó, cô nói thật. Khi hai mẹ con từ bệnh viện về, mẹ Jocelyn đã vào phòng và đóng cửa. Clary, cảm thấy mệt mỏi và lực bất tòng tâm, nghe thấy tiếng mẹ khóc khe khẽ qua cửa, nhưng mẹ không cho cô vào cũng như chịu tâm sự với cô. Và tới khi chú Luke trở về, cô thật sự vui mừng được giao mẹ lại cho chú và đi quanh thành phố trước khi tới dự buổi trình diễn của ban nhạc Simon. Thường thì bất cứ khi nào có thể, cô đều cố tới nghe ban nhạc trình diễn, và hơn nữa, nói chuyện với Simon giúp cô thấy sẽ chịu hơn.


“Ờ,” Isabelle không hỏi thêm. Đôi khi cái tính thờ ơ với chuyện của người khác của Isabelle làm người khác thấy nhẹ nhõm. “Chắc Simon sẽ vui lắm khi biết cậu tới.”
Clary liếc lên sân khấu. “Thế buổi biểu diễn thế nào rồi?”


“Ổn.” Isabelle vừa ngẫm ngợi vừa nhai ống ʍút̼. “Ca sĩ chính mới của ban nhạc đẹp trai ra phết. Anh ta còn độc thân không? Mình muốn cưỡi anh ta đi quanh thị trấn như cưỡi một con ngựa bất kham -”
“Isabelle!”


“Sao nào?” Isabelle liếc nhìn cô và nhún vai. “Ôi, sao cũng được. Chuyện mình và Simon có nghiêm túc đâu. Mình đã nói với cậu rồi mà.”


Clary thấy bị thế cũng chẳng oan. Nhưng cậu vẫn là bạn cô. Đang định chống chế giùm bạn thì cô liếc ra sân khấu một lần nữa – và thấy gì đó. Một bóng dáng quen thuộc, xuất hiện ở cửa biểu diễn. Cô có thể nhận ra anh ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, dù cho căn phòng rất tối và cô không nghĩ sẽ được thấy anh.


Jace. Anh ăn mặc như một người thường: quần bò, áo phông đen bó tôn lên từng chuyển động của những cơ bắp rắn chắc ở vai và lưng. Tóc anh sáng lên dưới ánh đèn sân khấu. Những ánh mắt dõi theo anh khi anh di chuyển ra chỗ tường và dựa người lên đó rồi chăm chú nhìn cửa biểu diễn. Clary thấy nhịp tim mình tăng nhanh. Cô có cảm giác như đã lâu lắm rồi mới được gặp lại anh, dù cô biết “lâu” ở đây là một ngày. Thế nhưng lúc này đây khi ngắm nhìn anh, cô có cảm giác anh chỉ là một người không quen biết, một con người hoàn toàn xa lạ. Anh làm gì ở đây chứ? Anh đâu có ưa Simon! Đó là chưa kể từ trước tới giờ anh chưa từng tới buổi biểu diễn của bất cứ ban nhạc nào.


“Clary!” Isabelle có vẻ trách móc. Clary quay sang thấy cô đã vô tình làm đổ cốc nước của Isabelle, và nước đang chảy xuống cái váy màu bạc dễ thương của cô gái kia.
Isabelle cầm lấy cái khăn giấy và bực bội nhìn cô. “Đến nói chuyện với anh ấy đi,” cô nàng nói. “Mình biết cậu muốn mà.”


“Mình xin lỗi,” Clary nói.
Isabelle phẩy tay đuổi cô đi. “Đi đi.”


Clary đứng dậy, vuốt thẳng thớm cái váy. Nếu cô biết Jace sẽ tới đây, cô đã mặc gì đó chứ không phải cái áo chẽn đỏ, chiếc váy màu hồng rực kiểu vintage của hãng Betsey Johnson và đôi bốt cô để trong tủ nhà chú Luke. Từng có thời cô nghĩ những cái nút áo hình hoa màu xanh lá chạy dọc vạt trước váy thật hợp mốt và hiện đại, nhưng giờ cô thấy mình ăn mặc chẳng đâu vào đâu và không được tinh tế như Isabelle.


Cô đi qua căn phòng giờ đây chật ních những người đang nhảy nhót, uống bia hay chỉ là đung đưa theo điệu nhạc. Cô không thể nào không nhớ tới lần đầu gặp Jace. Cũng ở trong một câu lạc bộ, và cô đã nhìn thấy anh bên kia phòng, đã ngắm nhìn mái tóc vàng và đôi vai thể hiện rõ sự kiêu ngạo nơi anh. Cô đã nghĩ anh thật đẹp, nhưng theo một cách không dành cho cô. Cô đã nghĩ anh không phải dạng con trai có ngày sẽ hẹn hò với cô. Anh tồn tại ngoài thế giới này.


Anh không hề nhận ra cho tới khi cô lại gần. Ở khoảng cách gần thế này, cô có thể thấy anh mệt mỏi thế nào, như thể anh đã không ngủ trong suốt nhiều ngày nay. Gương mặt anh cau lại vì kiệt sức, và xương gò má như dồ lên dưới da. Anh đang dựa người vào tường, những ngón tay móc vào đỉa quần, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn rất chăm chú.


“Jace,” cô gọi.
Anh giật mình và quay sang nhìn cô. Trong giây phút đó, đôi mắt anh sáng lên hệt như mỗi lần anh thấy cô, và cô cảm nhận được cảm giác hi vọng đang lớn lên trong ngực mình.


Gần như ngay tức thì, ánh đèn không còn chiếu vào họ và mọi màu sắc còn lại trên gương mặt anh cũng biến mất theo nó. “Anh tưởng – Simon nói em không tới.”
Cô váng vất buồn nôn và phải chống tay vào tường để đứng vững. “Vậy anh chỉ đến vì anh nghĩ em sẽ không ở đây?”


Anh lắc đầu. “Anh -”


“Vậy anh có bao giờ nghĩ tới việc sẽ nói chuyện với em nữa không?” Clary thấy giọng lên cao, và phải cố lắm mới dằn giọng lại được. Giờ tay cô nắm chặt buông xuôi mình, móng tay đâm vào lòng bàn tay nghe nhoi nhói. “Nếu anh định chia tay thì nói thẳng, đừng chơi trò ngừng nói chuyện với em và để em tự mình đoán ra thế!”


“Vì sao,” Jace nói, “mọi người cứ thích hỏi anh cái điều ch.ết tiệt rằng anh có định chia tay với em không? Đầu tiên là Simon, và giờ -”
“Anh đã nói chuyện với Simon về chúng ta?” Clary lắc đầu. “Vì sao? Vì sao anh không nói với em?”


“Vì anh không thể nói với em,” Jace nói. “Anh không thể nói với em, không thể ở bên em, thậm chí anh còn chẳng dám nhìn em.”
Clary hít một hơi; cô có cảm giác như ngửi phải axít trong ác quy. “Cái gì?”


Anh có vẻ nhận ra điều vừa nói và im bặt ngay tắp lự. Trong khoảnh khắc, họ cứ nhìn nhau thế. Sau đó, Clary quay đi và lao qua đám đông, xuyên qua những cái khuỷu tay đang khua khoắng và những đám người túm tụm nói chuyện bàn tán, chẳng để ý gì ngoài việc làm sao ra khỏi quán càng nhanh càng tốt.


“Và giờ,” Eric hét vào míc, “chúng tôi sẽ trình bày một khúc hát mới – do chính chúng tôi viết. Dành tặng cho cô bạn gái của tôi. Chúng tôi đã hẹn hò ba tuần, và Chúa ơi, tôi đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi, em yêu ạ. Bài hát mang tên ‘Đánh em như đánh trống’ xin được phép bắt đầu.”


Những tràng cười và tiếng vỗ tay vang lên từ phía khán giả khi tiếng nhạc bắt đầu, dù Simon không chắc Eric có biết rằng họ tưởng cậu đang đùa dù trong thật tế cậu ta hoàn toàn nghiêm túc. Eric yêu bất cứ cô gái nào bắt đầu hẹn hò cùng cậu ta, và cậu ta luôn viết những ca khúc chẳng đâu vào đâu về những mối tình đó. Thường thì Simon chẳng quan tâm, nhưng hôm nay cậu thật sự muốn rời sân khấu sau bài hát trước. Cậu cảm thấy tệ hơn bao giờ hết – chóng mặt, người ngợm nhớp nháp và toát mồ hôi lạnh, miệng nếm thấy vị kim loại giống như của máu để lâu ngày.


Tiếng nhạc lùng bùng xung quanh cậu như đinh đâm thủng màng nhĩ. Những ngón tay cậu trơn và trượt khỏi dây đàn, và cậu thấy Kirk bối rối nhìn cậu. Cậu cố bắt mình tập trung chú ý, nhưng việc đó giống như cố khởi động một chiếc xe ch.ết ắc quy vậy. Trong đầu cậu vang lên những tiếng nổ khừng khực nhưng không khởi động được.


Simon nhìn khắp quán bar – chính cậu cũng chẳng hiểu vì lí do gì – để tìm Isabelle, nhưng cái cậu nhìn thấy chỉ là những gương mặt trắng toát đang nhìn cậu, và cậu nhớ cái đêm đầu tiên ở khách sạn Dumont và những gương mặt ma cà rồng quan sát cậu, trông như những bông hoa giấy trắng nở bung ra trong màn đêm đen tối. Cảm giác choáng váng buồn nôn bóp nghẹt lấy cậu. Cậu loạng choạng lùi lại, tay buông khỏi cây đàn ghi ta. Mặt đất dưới chân cậu dường như đang chuyển động. Những thành viên khác trong ban nhạc vẫn đang say sưa biểu diễn, dường như không để ý tới. Simon kéo cái dây treo đàn qua vai và vội lao qua Matt đang đứng ở tấm rèm sau sân khấu, vừa chui qua thì khuỵu xuống và nôn khan.


Nhưng cậu chẳng cho ra được gì. Dạ dày cậu trống rỗng tựa như cái giếng cạn. Cậu đứng dậy và dựa người vào tường, áp đôi bàn tay lạnh như đá lên mặt. Đã nhiều tuần nay cậu chẳng còn biết tới nóng lạnh, nhưng giờ cậu có cảm giác như mình bị sốt – và hoảng sợ. Cậu đang bị gì thế này?


Cậu nhớ điều Jace nói. Cậu là ma cà rồng. Với cậu, máu không chỉ là thức ăn. Máu là… máu. Có phải cảm giác này sinh ra là do cậu không uống máu không? Nhưng cậu chẳng thấy đói, thậm chí khát cũng không. Cậu cảm thấy như sắp ch.ết. Có lẽ cậu đã bị đầu độc. Hay là Ấn Ký Cain không thể bảo vệ cậu khỏi những sự việc tương tự thế này?


Cậu chậm rãi ra cửa thoát hiểm đưa cậu vào con đường đằng sau câu lạc bộ. Có lẽ không khí lạnh sẽ giúp cậu tỉnh táo. Chắc cậu chỉ bị kiệt sức và căng thẳng mà thôi.


“Simon?” Một giọng thẽ thọt như tiếng chim non vang lên. Cậu hoảng sợ nhìn xuống và thấy Maureen đang đứng tầm ngang khuỷu tay cậu. Khi nhìn gần thế này, trông cô gái còn nhỏ bé hơn – khung xương mảnh mai như một chú chim và mái tóc vàng nhạt dày đổ xuống đôi vai từ dưới cái mũ lưỡi trai màu hồng. Cô đeo găng tay sọc bảy sắc cầu vồng và mặc chiếc áo phông ngắn tay màu trắng có in hình bánh dâu tây trên đó. Simon thầm than.


“Giờ không phải lúc đâu, Mo,” cậu nói.
“Em chỉ muốn chụp một tấm hình của anh thôi,” cô bé nói và lo lắng vén tóc ra sau tai. “Để khoe với bạn bè ấy mà. Được không anh?”


“Được.” Đầu cậu đang đau như búa bổ. Chuyện này thật lố bịch. Cậu không phải quá thân thiết với các fan của ban nhạc. Cậu biết, chính ra thì Maureen theo nghĩa đen là fan duy nhất của ban nhạc và là bạn của cô em họ Eric. Vậy nên hẳn cậu không nên tránh né cô bé này rồi. “Cứ tự nhiên. Chụp đi.”


Cô bè giơ điện thoại rồi bấm tách, sau đó nhíu mày. “Giờ thêm một bức chụp cả anh và em nhé?” Cô bé nhanh chóng chạy tới, đứng sát bên cậu. Cậu có thể ngửi thấy mùi dâu tây của son môi và mùi mằn mặn hơn của máu người. Cô bé ngước mắt nhìn cậu, giơ điện thoại bằng tay kia và cười toe toét. Cô bé có khe nhỏ giữa hai răng cửa và đường tĩnh mạch xanh xao ở cổ họng. Nó đập theo nhịp thở của cô bé.


“Cười nào,” cô nói.
Simon cảm thấy hai cơn đau cùng lúc khi răng nanh thò ra khỏi lợi, chọc vào môi cậu. Cậu nghe thấy tiếng Maureen thở dốc, và rồi điện thoại bay đi khi cậu nắm lấy cô bé và quay cô bé về phía cậu, để rồi những chiếc răng nanh cắm phập vào cổ họng cô bé.


Máu tràn vào miệng cậu, và hương vị của nó quả là độc nhất vô nhị. Cậu có cảm giác đang bị thiếu ô xi thì được hít thở, được hít từng ngụm khí ô xi trong lành, mát lạnh vào lồng ngực. Maureen đang vùng vẫy cố đẩy cậu ra, nhưng cậu chẳng buồn để ý. Simon thậm chí còn chẳng nhận thấy Maureen đang lả dần, cơ thể nặng chịch của cô bé kéo cậu xuống khiến cậu nằm đè lên trên trong khi bàn tay cậu nắm lấy vai cô bé, bóp và thả lỏng trong lúc uống.


Cậu chưa từng uống máu người, đúng không? Camille đã hỏi cậu như vậy. Cậu sẽ uống thôi. Và khi đó, cậu sẽ không thể nào quên.
Và khi đó, cậu sẽ không thể nào quên.






Truyện liên quan