Chương 18
9. Từ lửa tới lửa
Clary chạy ra cửa và lao ra ngoài trời đêm đang đổ mưa như trút. Mưa xối xả, và cô ngay lập tức ướt như chuột lột. Mặt mũi ướt rượt nước mưa và nước mắt, cô lao ra chiếc xe vàng cực kì quen mắt thuộc về Eric, nước mưa đang chảy từ mui xe xuống cống. Đang định băng qua đường thì cô bị một bàn tay kéo giật lại.
Đó là Jace. Anh cũng ướt hệt như cô, nước mưa làm tóc bết vào da đầu và áo dán vào người anh như một lớp sơn màu đen. “Clary, em không nghe anh gọi sao?”
“Buông em ra.” Giọng cô run rẩy.
“Không. Cho tới khi em nói chuyện với anh.” Anh nhìn khắp con đường giờ đã vắng tanh, nước mưa chạm xuống mặt đường chìm trong bóng đêm rồi bắn tung lên như những bông hoa đang vội bung cánh. “Đi mà.”
Vẫn nắm tay cô, anh nửa dắt nửa lôi cô vòng qua chiếc xe van vào con hẻm nhỏ bên hông quán Alto. Từ những ô cửa sổ cao cao phía vọng ra tiếng nhạc nghe không rõ lời. Con hẻm nằm giữa hai bức tường gạch, rõ ràng là chốn hạ cánh của những nhạc cụ không còn sử dụng. Những cái âm ly hỏng và míc cũ vứt lăn lóc trên đất, lẫn cùng những mảnh cốc vại uống bia và những đầu mẩu thuốc lá.
Clary giằng tay khỏi tay Jace và quay người đứng đối diện anh. “Nếu anh định xin lỗi thì thôi đi.” Cô vuốt mái tóc ướt nhẹp, nặng trịch khỏi mặt. “Em không muốn nghe.”
“Anh định nói anh đang cố giúp Simon,” anh nói, nước mưa nhỏ xuống từ lông mi xuống đôi gò má trông thật giống nước mắt. “Anh đã ở chỗ cậu ta ngày hôm -”
“Và anh không nói chuyện với em được? Không thể nhắn cho em chỉ một dòng rằng anh đang ở đâu à? Ồ, đợi đã. Anh không thể, vì anh vẫn đang cầm cái điện thoại ch.ết tiệt của em. Trả em đây.”
Im lặng, anh cho tay vào túi quần và rút điện thoại đưa cho cô. Có vẻ nó không làm sao. Cô nhét điện thoại vào cặp trước khi nước mưa có thể làm nó đi đời nhà ma. Jace quan sát cô trong toàn bộ thời gian đó, thái độ như thể vừa bị cô tát. Cô càng giận hơn. Sao anh lại có quyền gì để ra cái vẻ bị tổn thương như thế chứ?
“Anh nghĩ,” anh chậm rãi nói, “anh đã cho rằng cách gần nhất để ở bên em là ở cùng Simon. Trông chừng cậu ấy. Anh đã ngu ngốc cho rằng khi em nhận ra điều anh làm, em sẽ tha thứ cho anh -”
Tất cả sự tức giận của Clary đều bộc phát, như một cơn thủy triều nóng bỏng, không gì có thể cản nổi. “Em không biết anh nghĩ em phải tha thứ cho anh vì cái gì nữa,” cô hét. “Em phải tha thứ vì anh không còn yêu em nữa? Vì nếu đó là điều anh muốn, Jace Lightwood, anh có thể đi ngay và -” Cô loạng choạng lùi lại và suýt vấp phải cái míc bỏ đi. Cái túi của cô rơi xuống đất khi cô giơ tay lên để giữ thăng bằng, nhưng Jace đã ở đó. Anh lao tới đỡ cô, và tiếp tục di chuyển cho tới khi lưng cô chạm vào bức tường của con hẻm, anh vòng tay ôm cô và đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng dại.
Cô biết mình nên đẩy anh ra; đầu óc cô bảo đó là điều cần làm, nhưng những phần khác chẳng thèm quan tâm tới cái gì cần cái gì không. Nhất là khi Jace đang hôn cô như thể anh nghĩ nếu được hôn cô, anh xuống địa ngục cũng đáng như thế này.
Những móng tay cô bấu lấy vai anh, vào lớp vải phông ướt sũng, cảm nhận từng cơ bắp bên dưới, và cô hôn anh với tất cả sự tuyệt vọng trong suốt vài ngày qua, toàn bộ cảm giác không biết anh ở đâu hay anh đang nghĩ gì, tất cả cảm xúc như một phần con tim cô đang bị xé ra khỏi lồng ngực và cô có thể không bao giờ có đủ dưỡng khí. “Nói cho em nghe,” cô nói giữa những nụ hôn, gương mặt ướt nước mưa của họ vuốt ve lấy nhau. “Nói cho em biết có chuyện gì - Ối,” cô thở dốc khi anh hơi lùi ra, chỉ để đủ khoảng cách mà buông tay xuống và ôm lấy eo cô. Anh nâng cô lên để cô có thể đứng lên cái loa hỏng, khiến họ gần như cao bằng nhau. Sau đó, anh đặt tay lên hai bên đầu cô và nhoài người tới, để cơ thể họ gần như chạm vào nhau – nhưng không quá gần.Cô thấy bao nhiêu căng thẳng bay biến hết. Cô có thể cảm nhận cơ thể nóng hừng hực từ anh; bàn tay cô vẫn nắm lấy vai anh, nhưng thế vẫn không đủ. Cô muốn anh ôm lấy cô, thật chặt. “V-vì sao?” cô thở hổn hển, “anh không thể nói chuyện với em? Vì sao anh không thể nhìn em?”
Anh cúi đầu nhìn gương mặt cô. Đôi mắt anh, với hàng lông mi viền quanh bị nước mưa làm cho đen lại, mang màu vàng tới khó tin.
“Vì anh yêu em.”
Cô không thể chịu được nữa. Cô bỏ tay khỏi vai anh, móc ngón tay vào đỉa quần anh và kéo anh lại gần. Anh để cô làm vậy mà không phản kháng, và bàn tay anh ấn rịn lên tường, áp sát cơ thể vào cô tới khi họ dán lên nhau – ngực, hông, chân – giống như những miếng ghép hình. Bàn tay anh trượt xuống eo cô và anh hôn cô, một nụ hôn dài và dai dẳng, khiến cô rùng mình.
Cô đẩy ra. “Em không hiểu gì hết.”
“Anh cũng vậy,” anh nói, “nhưng anh không quan tâm. Anh chán phải giả vờ anh có thể sống thiếu em rồi. Em không hiểu sao? Em không thấy điều đó đang giết ch.ết anh sao?”
Cô nhìn anh chăm chú. Cô biết anh nói thật, cô nhìn thấy điều đó trong đôi mắt mà cô đã biết rõ tựa như mắt mình, ở quầng thâm bên dưới, ở những mạch đập nơi cổ họng. Ước mong có được câu trả lời đang chiến đấu với phần bản năng của con người và ước mong đã thua. “Vậy hôn em đi,” cô thì thầm, và anh đặt môi lên môi cô, trái tim họ đập thình thịch cạnh nhau qua lớp vải ướt chia cách họ. Và cô đắm chìm trong đó, trong cảm giác được anh hôn; đắm trong làn nước mưa đang chảy xuống hàng lông mi; trong cảm giác bàn tay anh chạy loạn trên chiếc váy ướt nhàu nhĩ, giờ trông mỏng hơn và dinh dính vì nước mưa, của cô. Cô có cảm giác gần như bàn tay anh đang lướt trên lớp da trần, trên ngực, hông và bụng cô; khi anh chạm tới gấu váy, anh nắm lấy chân cô, ấn cô mạnh hơn vào tường trong khi cô quàng chân quanh eo anh.
Anh hơi ngạc nhiên, rên khe khẽ trong họng, và những ngón tay bấu vào lớp vải quần tất mỏng manh. Không ngờ, chúng rách toạc và những ngón tay ướt nước mưa của anh đột nhiên đặt trên đôi chân trần của cô. Không chịu thua, cô cho tay vào dưới gấu áo ướt của anh và để những ngón tay dò dẫm những gì dưới đó: làn da nóng hừng hực, săn chắc trên xương sườn, những lằn bụng, những vết sẹo trên lưng, đường xương hông phía trên cạp quần. Đó là khu vực cô chưa bao giờ khám phá, nhưng dường như nó đang làm anh phát điên: anh rên rỉ khe khẽ trong khi hôn cô, hôn cô mạnh hơn và mạnh hơn, như thể chưa bao giờ đủ, chưa lúc nào gần đủ -
Và tiếng động loảng xoảng ầm ĩ vang lên bên tai Clary, kéo giật cô khỏi giấc mơ về nụ hôn và cơn mưa. Với một tiếng thở dốc, cô đẩy Jace ra với lực để anh phải buông cô và cô trèo xuống khỏi cái loa và chênh vênh đứng trên chân trần, vội vàng vuốt thẳng váy. Trống ngực cô đập dồn dập như máy đóng cọc và cô thấy chóng mặt.
“ch.ết tiệt.” Isabelle đứng ở đầu con hẻm, mái tóc đen ướt như một chiếc áo choàng quanh vai, đá cái vỏ lon rỗng và lườm nguýt. “Ôi quỷ thần thiên địa ơi,” cô nàng nói. “Mình không tin nổi hai người nữa. Vì sao? Các người thấy phòng ngủ có vấn đề gì à? Và riêng tư nữa?”
Clary nhìn Jace. Anh ướt như chuột lột, nước đang nhỏ tong tỏng từ người anh, mái tóc vàng bết vào da đầu, giờ gần chuyển thành màu bạc dưới ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn đèn đường phía xa. Chỉ nhìn anh thôi Clary đã cực kỳ khao khát được tiếp tục chạm vào anh, kệ thây Isabelle có ở đó hay không. Anh đang nhìn Izzy với vẻ mặt của kẻ vừa bị tát cho tỉnh ngủ - bối rối, giận dữ, hơi hơi nhận thức được sự việc. “Em chỉ đang tìm Simon,” Isabelle chống chế khi nhìn thấy vẻ mặt Jace. “Cậu ấy chạy khỏi sân khấu, và em không biết cậu ấy đi đâu nữa.” Clary nhận thấy tiếng nhạc đã ngừng, nhưng chính xác là lúc nào thì cô chịu. “Và rõ ràng cậu ấy không ở đây. Cứ tiếp tục công việc đi nhé. Sao lại phí phạm một bức tường gạch hoàn hảo khi mà anh có một người để ép vào đó, đó là điều em luôn nói.” Và rồi cô nàng vội vã rảo chân trở lại quán.
Clary nhìn Jace. Những lúc khác họ sẽ cùng nhau cười trước vẻ mặt của Isabelle, nhưng trông anh không có vẻ buồn cười, và cô ngay lập tức biết bất cứ cái gì họ có với nhau – bất cứ cái gì bung nở không khoảnh khắc anh mất tự chủ - giờ đã không còn. Cô có thể nếm thấy vị máu trong miệng và không chắc cô hay anh đã cắn phải đôi môi cô.
“Jace -”
“Đừng,” anh nói, giọng khàn khàn, “Anh không thể.”
Và rồi anh bỏ đi, chạy nhanh hết sức có thể, chỉ là một cái bóng mờ biến mất ở đằng xa trước khi cô kịp mở miệng gọi anh lại.
“Simon!”
Giọng nói giận dữ vang bên tai Simon. Cậu phải buông Maureen ra – hay cậu tự bảo mình như vậy – nhưng cậu không có cơ hội. Những bàn tay khỏe nắm lấy cánh tay cậu, lôi cậu ra. Cậu bị kéo đứng dậy bởi Kyle, gương mặt anh ta trắng bệch, đầu tóc vẫn bù xù và mồ hôi nhễ nhại sau bàn trình diễn vừa xong. “ch.ết tiệt, Simon. Cậu làm cái khỉ gì -”
“Tôi không định làm thế,” Simon thở dốc. Giọng cậu nghe lùng bùng ngay cả với chính lỗ tai cậu; những chiếc răng nanh vẫn thò ra, và cậu vẫn chưa học được cách nói năng ra hồn trong tình trạng này. Qua Kyle, cậu thấy Maureen đang nằm co quắp, bất động như đã ch.ết rồi trên con phố. “Chuyện cứ thế xảy ra thôi -”
“Tôi đã nói với cậu rồi. Tôi đã bảo rồi mà.” Giọng Kyle lên cao, và anh ta đẩy Simon, rất mạnh. Simon loạng choạng lùi lại vài bước, trán nóng hừng hực và một bàn tay vô hình dường như đang nắm lấy Kyle và ném bay anh ta ra bức tường phía sau. Anh ta va vào tường và rơi xuống, co người tiếp đất theo kiểu sói, bằng tay và đầu gối. Anh ta loạng choạng đứng dậy, nhìn chằm chằm. “Chúa ơi. Simon -”
Nhưng Simon đã quỳ xuống bên Maureen, tay đặt lên người cô bé, cẩn thận tìm mạch đập nơi cổ họng. Khi cậu cảm nhận được nó, yếu ớt nhưng đều đặn, cậu gần lả người vì nhẹ nhõm.
“Tránh xa cô bé ra.” Kyle, có vẻ căng thẳng, tiến tới đứng trước Simon. “Đứng dậy và đi đi.”
Simon do dự đứng lên và nhìn Kyle đứng bên kia cái cơ thể èo uột của Maureen. Ánh sáng chiếu qua khe hở của những tấm rèm dẫn vào sân khấu; cậu có thể nghe thấy tiếng những thành viên khác của ban nhạc đang nói chuyện với nhau trong đó và giật mình. Họ có thể ra đằng này bất cứ lúc nào.
“Điều cậu vừa làm,” Kyle nói. “Cậu – đẩy tôi sao? Vì tôi không thấy cậu nhúc nhích.”
“Tôi không định làm thế,” Simon khổ sở nhắc lại câu vừa nãy. Dường như đó là mọi điều cậu có thể nói trong những ngày gần đây.
Kyle lắc đầu làm tóc lòa xòa xuống. “Đi khỏi đây ngay. Ngồi đợi trong xe ấy. Tôi sẽ lo vụ cô nhóc.” Anh ta cúi xuống và bế Maureen lên. Cô bé trông thật nhỏ bé trong vòng tay anh ta, như một con búp bê vậy. Anh ta hằm hằm nhìn Simon. “Đi. Và tôi mong cậu thật sự thấy khổ sở.”
Simon đi. Cậu tới cửa thoát hiểm và đẩy mở. Không có tiếng đèn báo kêu lên; chuông báo động đã hỏng nhiều tháng nay rồi. Cánh cửa đóng sập sau lưng Simon, và cậu dựa lưng vào tường câu lạc bộ trong khi mọi phần trong cơ thể cậu đều run rẩy.
Câu lạc bộ quay lưng với một con phố hẹp có những dãy nhà kho chạy dọc theo hai bên đường. Bên kia đường là một khoảnh đất trống được bao quanh bởi một hàng rào mắt cáo. Những cây cỏ bụi xấu xí mọc len qua những vết nứt trên vỉa hè. Mưa đang đổ xuống như trút, thấm ướt túi rác bên đường, những vỏ lon bia rỗng nổi lềnh bềnh trên đường thoát nước bị ứ đọng.
Simon nghĩ đó là điều đẹp nhất cậu từng thấy. Màn đêm dường như đang bùng nổ với ánh sáng bảy sắc cầu vồng. Hàng rào kia với những mắt xích bằng dây thép bạc sáng rạng rỡ, mỗi hạt mưa đều là một giọt nước mắt bạch kim.
Và tôi mong cậu thật sự thấy khổ sở, Kyle đã bảo thế. Nhưng cảm giác này còn tệ hơn nhiều. Cậu thấy tuyệt vời, tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Máu người rõ ràng là thức ăn hoàn hảo, lý tưởng cho ma cà rồng. Những đợt sóng năng lượng tràn qua cậu như dòng điện. Chạy mười ngàn dặm với cậu lúc này chắc cũng chẳng xi nhê gì.
Thật quá tệ.
“Này, em. Em ổn không?” Giọng đang nói thuộc về người có học thức và đang tò mò; Simon quay lại thấy một người phụ nữ mặc áo măng tô, che ô màu vàng sáng. Với tầm nhìn bảy sắc cầu vồng mới, cái ô trông như một đóa hướng dương lấp lánh. Người phụ nữ kia đẹp – với mái tóc đen bóng bẩy và môi tô son đỏ. Cậu ngờ ngợ nhớ ra đây là người phụ nữ ngồi trong quán lúc ban nhạc biểu diễn.
Cậu gật đầu, không nghĩ lúc này mình có thể nói nổi. Chắc cậu trông giống như đang phê thuốc lắm, chứ nếu không chẳng có người lạ mặt nào hơi đâu lại tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe cậu cả!
“Trông em như vừa bị đánh vào chỗ đó trên đầu ấy,” cô ta nói và chỉ lên trán cậu. “Nó thâm sì vào rồi. Em chắc không cần chị gọi cho người khác chứ?”
Cậu vội vuốt tóc xuống che trán, giấu đi Ấn Ký. “Em ổn. Không có gì đâu ạ.”
“Được. Nếu em đã nói vậy.” Cô ta có vẻ hơi nghi ngờ. Cô ta cho tay vào túi áo, rút ra một tấm card và đưa cho cậu. Trên đó có một cái tên: Satrina Kendall. Bên dưới là một dòng chữ NHN VIÊN TÌM KIẾM TÀI NĂNG âm NHẠC in hoa đi kèm số điện thoại và địa chỉ. “Đó là chị,” cô ta nói. “Chị thích cách các em biểu diễn vừa rồi. Nếu các em hứng thú với việc vươn lên một tầm cao mới, gọi cho chị nhé.”
Và với đó, cô ta quay người đi mất, để lại Simon trố mắt nhìn theo. Cậu nghĩ đảm bảo tối nay không thể quái hơn nữa đâu.
Lắc đầu – một cách để làm những giọt nước mưa dính trên tóc văng tung tóe – cậu vòng qua góc đường tới chỗ cái xe van đang đỗ. Cửa quán bar mở và mọi người đang đổ ra ngoài. Simon thấy mọi thứ trông sáng sủa một cách không bình thường, và tầm nhìn như kính vạn hoa của cậu đã bớt đi chút đỉnh. Quang cảnh trước mắt cậu trông bình thường – quán bar vắng tanh, các cửa ngách đều mở và chiếc xe van mở toang khoang sau, giờ đã chất đầy các món nhạc cụ do Matt, Kirk, và một cơ số bạn của họ khuân vào. Khi tới gần hơn, Simon thấy Isabelle đang dựa người vào xe, một chân co lên, gót bốt chống lên bên xe bị phồng. Tất nhiên cô nàng có thể giúp mang đồ lên xe rồi – Isabelle khỏe hơn bất cứ ai trong ban nhạc, có lẽ trừ Kyle – nhưng chắc chắn cô nàng chẳng buồn động tay tới rồi. Simon không nghĩ đêm nay mình sẵn sàng đón nhận thêm một điều bất ngờ nào nữa.
Cô ngước lên khi cậu tới gần. Mưa đã ngớt hạt, nhưng rõ ràng đã có một lúc nào đó cô đi ra ngoài mưa; mái tóc ướt của cô dính bết vào lưng. “Này đằng đó,” cô nàng đó, bỏ chân chống lên xe xuống và tiến tới. “Cậu ở đâu vậy? Cậu cứ thế lao khỏi sân khấu -”
“Ờ,” cậu nói. “Mình thấy không khỏe. Xin lỗi,”
“Miễn giờ cậu thấy ổn hơn là được rồi.” Cô nàng ôm lấy cậu và cười nhẹ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì giờ nhu cầu muốn cắn cô không còn. Sau đó một cơn sóng tội lỗi tràn tới khi cậu nhớ ra lý do.
“Cậu không thấy Jace đâu hả?” cậu hỏi.
Cô đảo mắt. “Mình tình cờ bắt gặp cảnh anh ấy và Clary đang hôn nhau,” cô nói. “Dù giờ họ đi rồi – mình mong là về nhà. Cả hai đúng là hình mẫu thu nhỏ của cái gọi là ‘đi mà tìm một cái phòng đi.’”
“Mình không nghĩ Clary sẽ tới,” Simon nói, dù điều đó không có gì kỳ lạ; chắc buổi xem bánh cưới bị hoãn hay sao đó. Cậu thậm chí chẳng còn có năng lượng để bực bội về chuyện Jace hóa ra là anh chàng vệ sĩ tệ tới mức nào. Cậu chưa từng nghĩ chuyện Jace bảo vệ cậu là cái gì đó quá nghiêm túc. Cậu chỉ mong Jace và Clary làm lành, dù họ cãi nhau vì chuyện gì đi nữa.
“Sao cũng được.” Isabelle cười toe toét. “Vì giờ chỉ còn chúng ta, cậu có muốn đi đâu và -”
Một giọng nói – rất quen thuộc – vang ra từ bóng tối ngoài tầm chiếu sáng của ngọn đèn gần nhất. “Simon?”
Ôi, không, không phải bây giờ. Không phải lúc này chứ.
Cậu chầm chậm quay đầu lại. Cánh tay Isabelle vẫn ôm hờ quanh eo cậu, dù cậu biết điều này sẽ không kéo dài lâu. Nếu như người cậu nghĩ đúng là người đó.
Và đúng thật.
Maia tiến ra ánh sáng và đứng đó nhìn cậu, gương mặt thể hiện rõ thái độ không dám tin vào mắt mình. Mái tóc xoăn tự nhiên của cô bết vào da đầu do nước mưa, và đôi mắt màu hổ phách mở cực lớn, quần bò và áo khoác denim ướt rượt. Cô đang nắm chặt lấy một mảnh giấy bên tay trái.
Simon hơi ý thức rằng từ bên kia đường các thành viên ban nhạc đang bước chậm lại và trố mắt ra nhìn. Isabelle bỏ tay khỏi eo cậu. “Simon?” cô nói. “Chuyện gì thế?”
“Cậu nói hôm nay cậu bận,” Maia nhìn Simon nói. “Rồi có người nhét cái này vào dưới cửa đồn cảnh sát.” Cô ném tờ giấy tới; rõ ràng đó là một trong những tờ rơi quảng bá buổi biểu diễn của ban nhạc vào tối nay.
Isabelle nhìn Simon rồi Maia, vẻ ngờ ngợ hiểu ra hiện trên nét mặt. “Đợi một chút,” cô nàng nói. “Cả hai đang hẹn hò sao?”
Maia hất hàm. “Các cậu cũng thế?”
“Đúng,” Isabelle nói. “Khoảng vài tuần nay.”
Maia nheo mắt. “Bọn tới cũng vậy. Bọn tớ bắt đầu hẹn hò từ tháng chín.”
“Mình không tin nổi,” Isabelle nói. Cô rõ ràng là không tin được rồi. “Anh Simon?” cô quay sang cậu, tay chống nạnh. “Anh có lời giải thích nào chăng?”
Ban nhạc, cuối cùng cũng đã nhét hết nhạc cụ vào xe – bộ trống vào đằng sau ghế, ghita và bass vào khoang để hàng – đứng ở sau xe và nhòm nhòm ngó ngó. Eric cúp tay quanh miệng làm loa. “các cô gái, các cô gái,” anh ta nói. “Không cần đánh nhau đâu. Ở đây có đủ Simon mà.”
Isabelle quay phắt lại và dành cho Eric ánh mắt hình viên đạn khiến cậu ta ngậm miệng ngay tắp lự. Cánh cửa sau xe đóng lại và xe bắt đầu lăn bánh. Lũ phản bạn, Simon thầm rủa, dù nghĩ lại có thể họ cho rằng Simon sẽ đi nhờ xe của Kyle, lúc này đang đậu ở góc đường. Với điều kiện cậu còn sống tới lúc đó.
“Tớ không thể tin nổi cậu nữa, Simon,” Maia nói. Cô đang đứng với tay chống nạnh, hệt như Isabelle. “Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao cậu có thể nói dối thế chứ?”
”Mình không nói dối,” Simon cự nự. “Chúng ta chưa bao giờ nói chúng ta chính thức hẹn hò!” Cậu quay sang Isabelle. “Chúng ta cũng vậy! Và mình biết cậu đang hẹn hò với những người khác -”
“Không phải với người cậu quen,” Isabelle nghiêm giọng nói. “Không phải với bạn của cậu. Cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu mình hẹn hò cùng Eric hả?”
“Nói thật là choáng,” Simon nói. “Cậu ta không phải tuýp của cậu.”
“Không phải vấn đề chúng ta đang nói tới, Simon,” Maia tới gần Isabelle hơn, và cả hai cùng nhìn cậu, một bức tường bất di bất dịch của cơn thịnh nộ của nữ giới. Giờ quán đã vắng tanh vắng ngắt, và ngoài ba người họ ra, đường phố hoàn toàn trống trải. Cậu tự hỏi cậu có bao nhiêu cơ hội để trốn, và nhận thấy điều đó bằng zero. Người sói rất nhanh, còn Isabelle là một thợ săn ma cà rồng đã được huấn luyện bài bản.
“Mình thật sự xin lỗi,” Simon nói. Mừng là cái cảm giác lâng lâng do uống máu đã qua. Cậu thấy bớt cảm giác chóng mặt vì mọi giác quan đều được mài sắc, nhưng lại hoảng hốt hơn trước. Tệ hơn là, giờ cậu cứ nghĩ mãi tới Maureen và về điều cậu đã làm với cô bé, rồi liệu cô bé có ổn không. Cầu trời cho Maureen vẫn ổn. “Mình đáng ra nên nói với hai người. Chỉ là – mình thật sự thích cả hai, và mình không muốn làm tổn thương ai hết.”
Lời vừa rời miệng cậu đã nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào. Chỉ có thằng đểu mới xin lỗi vì hành vi đểu cáng của mình. Simon chưa bao giờ nghĩ mình là con người như vậy. Cậu là một thằng con trai tốt, một gã luôn bị những gã con trai xấu gợi cảm và những tuýp nghệ sĩ bi sầu ảo não đánh bại trong mắt con gái. Bị đánh bại bởi loại con trai tự cao tự đại nghĩ hẹn hò với hai người con gái không hẳn là lừa dối mà chỉ là không nói thật thôi.
“Ôi,” cậu nói, gần như với mình. “Mình đúng là một thằng cực kỳ khốn nạn.”
“Đây có lẽ là điều đúng đắn đầu tiên cậu nói kể từ khi tớ tới đây,” Maia nói.
“Lạy Chúa,” Isabelle nói. “Nếu cậu hỏi mình, điều này có phần quá muộn màng -”