Chương 33
Simon nhìn chằm chằm vào thứ trong đó. Cậu đã không nhầm về cái hình dạng quan tài. Nó là một hộp thủy tinh lớn, chỉ đủ dài và rộng cho một người nằm trong. Cậu thấy nó giống cỗ quan tài pha lê của nàng Bạch Tuyết. Nhưng cậu không trong một câu chuyện thần tiên. Quan tài chứa một chất lỏng mờ đục, và trôi trong chất lỏng đó, với nửa người trần trụi, mái tóc bạch kim trôi dật dờ chung quanh như một đám tảo biển trắng, là Sebastian.
Không có bức thư nào được nhét dưới cửa nhà Jordan, không có gì bên trên hay bên dưới thảm chùi chân và rõ ràng là trong căn hộ cũng không có gì luôn. Trong khi Alec canh dưới tầng còn Maia và Jordan lục lọi túi đồ của Simon trong phòng khách, Isabelle đứng ở cửa phòng Simon và im lặng nhìn nơi cậu ngủ trong vài ngày qua. Nó quá trống trải – chỉ độc bốn bức tường không có bất cứ món đồ trang trí nào, trên sàn đặt duy nhất một tấm đệm cứng và một tấm chăn trắng gấp gọn đặt cuối đệm, và một ô cửa sổ duy nhất nhìn ra Đại lộ B.
Cô có thể nghe thấy những âm thanh của thành phố - thành phố nơi cô đã lớn lên, nơi những tiếng động thường trực quanh cô từ khi cô còn nhỏ. Cô thấy sự yên tĩnh của Idris lạ lẫm quá thể vì ở nơi đó không có tiếng còi xe báo động, còi hụ xe cấp cứu, tiếng người la hét và tiếng âm nhạc. Còn ở đây, tại thành phố New York này, những âm thanh đó vang không dứt, kể cả vào buổi đêm yên tĩnh nhất. Nhưng giờ, đứng ở đây nhìn vào căn phòng nhỏ của Simon, cô nghĩ những âm thanh đó nghe mới cô đơn làm sao, mới xa xôi làm sao. Cô tự hỏi liệu cậu ấy có thấy cô đơn trong đêm vắng, khi một mình nằm đây và nhìn trần nhà.
Cô cũng chưa từng tới phòng riêng tại nhà Simon. Nơi đó hắn sẽ dán đầy những áp phích các ban nhạc, các giải thưởng thể thao, những hộp đựng những món đồ chơi cậu thích, những cuốn sách – tất cả những món đồ tạp nham của một cuộc đời bình thường. Cô chưa bao giờ nói muốn tới nhà Simon chơi và cậu ấy cũng chưa từng đề nghị. Cô ngại gặp mặt mẹ Simon, ngại làm bất cứ điều gì nói lên ý muốn của mình. Nhưng giờ, nhìn căn phòng trống vắng, cảm nhận những âm thanh xô bồ trong màn đêm của thành phố xung quanh cô, cô thấy sợ cho Simon – và cả hối lỗi nữa.
Cô định quay ra, nhưng dừng chân khi nghe thấy những tiếng thì thầm khe khẽ vọng tới từ phòng khách. Cô nhận ra giọng Maia. Giọng cô nàng không hề tức giận và điều đó khá bất ngờ nếu xét tới mức độ căm ghét Jordan của cô gái sói.
“Chẳng có gì hết,” cô nàng đang nói. “Vài chiếc chìa khóa cùng một tập giấy viết thông số game.” Isabelle dừng lại ở cửa. Cô có thể thấy Maia đang đứng bên quầy bếp, tay nhét trong ngăn khóa kéo của ba lô Simon. Jordan, đứng đối diện, đang quan sát cô nàng. Isabelle thấy cách anh quan sát Maia khác hẳn với cô: đây là kiểu những cậu con trai nhìn khi họ yêu bạn đến chú ý tới từng cử chỉ của bạn. “Em sẽ kiểm tr.a ví cậu ấy.”
Jordan, giờ đã thay bộ đồ dự tiệc bằng quần bò và áo khoác da, nhíu mày. “Thật kỳ lạ khi cậu ấy bỏ nó lại. Anh xem được không?” Anh ta chìa tay qua quầy bếp.
Maia vùng tay quá mạnh khiến cái ví rơi xuống.
“Anh không định…” Jordan từ từ rụt tay lại. “Anh xin lỗi.”
Maia hít một hơi sâu. “Nghe này,” cô nàng nói, “em đã nói chuyện với Simon. Em biết anh không hề muốn Biến Đổi em. Em cũng đã nghe chuyện anh đã không biết mình bị làm sao. Em nhớ chuyện đó thế nào. Em nhớ điều đó thật kinh khủng.”
Jordan chậm rãi, cẩn trọng đặt tay lên bàn bếp. Isabelle thấy thật là kì khi nhìn một người cao lớn như thế kia cố tỏ ra không mấy nguy hiểm và nhỏ bé. “Hồi đó anh nên ở bên em.”
“Nhưng Vệ Đoàn không cho phép,” Maia nói. “Và anh cứ nghĩ kĩ mà xem, hồi đó anh cũng đâu có biết làm người sói là như thế nào; chúng ta giống như hai kẻ bị bịt mắt đi vòng vòng thôi à. Có lẽ anh không ở đó lại hóa hay. Nhờ thế em có thể chạy tới có người giúp. Có Đàn giúp.”
“Mới đầu, anh hy vọng Vệ Đoàn Lupus sẽ mang em đến,” anh ta thì thầm. “Vậy anh sẽ gặp lại em. Rồi anh mình thật ích kỉ và anh đã ước mình không truyền bệnh cho em. Anh biết nguy cơ là 50/50. Anh nghĩ biết đâu em lại gặp may.”
“Ờ, nhưng hóa ra em gặp rủi,” cô nàng đều đều nói. “Và suốt những năm qua em luôn cho anh là một con quái vật. Em tưởng anh ý thức được chuyện gì sẽ xảy đến khi anh cắn em. Em tưởng anh trả thù vì em đã hôn cậu bạn đó. Vậy nên em ghét anh. Và sự căm ghét khiến mọi chuyện dễ dàng hơn. Vậy em có thể trút tội lên đầu một ai đó.”
“Em có thể đổ lỗi cho anh,” anh ta nói. “Đó là lỗi của anh.”
Cô nàng lướt tay trên quầy bếp, tránh nhìn vào mắt Jordan. “Ồ có chứ. Nhưng…không như ngày xưa nữa.”
Jordan đưa tay nắm tóc mình và giật mạnh. “Không có một ngày nào anh không nghĩ về chuyện đã làm với em. Anh đã cắn em. Anh đã Biến Đổi em. Anh biến em thành như hiện giờ. Anh đã làm tổn thường em, người duy nhất anh yêu nhất thế gian này.”
Đôi mắt Maia sáng lên với những giọt nước mắt. “Đừng nói thế. Không có tác dụng gì đâu. Anh nghĩ nó có tác dụng gì sao?”
Isabelle húng hắng giọng, bước vào phòng khách. “Thế nào rồi? Hai người tìm được gì không?”
Maia nhìn đi chỗ khác, mắt chớp liên tục. Jordan hạ tay xuống và nói. “Không hẳn. Bọn anh đang định kiểm tr.a ví của cậu ấy.” Anh ta nhặt nó từ nơi Maia vừa làm rơi. “Đây.” Anh ta ném cho Isabelle.
Cô cầm lấy và mở ra. Thẻ học sinh, chứng minh thư do bang New York cấp cho người chưa có bằng lái, miếng gảy đàn ghi ta ở nơi đáng nhẽ phải nhét thẻ tín dụng. Một giấy thanh toán mười đô la và giấy mua xúc xắc. Có gì đó khiến cô phải để mắt – một tấm card visit, tùy tiện nhét dưới tấm ảnh chụp Clary và Simon, một dạng ảnh bạn có thể chụp tại trạm chụp ảnh trong một cửa hàng tiện lợi. Trong hình, cả hai đang toét miệng cười.
Isabelle rút tấm card và nhìn. Trên đó có một hình vẽ hoa mỹ, hơi giống như biểu tượng cách điệu của một cây đàn ghi ta đang trôi trên những đám mây. Bên dưới là một cái tên.
Satrina Kendall. Nhân viên tìm kiếm tài năng âm nhạc. Dưới đó là số điện thoại kèm theo một địa chỉ thuộc khu Upper East Side. Isabelle nhíu mày. Một cái gì đó, một ký ức, hiện lên trong trí óc cô.
Isabelle giơ tấm card cho Jordan và Maia, lúc này đang bận nhìn nhau. “Hai người nghĩ sao về cái này?”
Trước khi họ kịp trả lời thì cánh cửa mở ra và Alec bước vào. Anh nhăn nhó. “Mọi người có tìm được gì không? Tôi đứng dưới kia những ba mươi phút và chẳng có gì, kể cả những mối đe dọa từ xa, xuất hiện hết. Trừ khi nguy hiểm được tính cả một anh sinh viên NYU nôn ọe trước thềm.”
“Đây,” Isabelle nói, đưa tấm card cho ông anh. “Nhìn này. Anh thấy lạ gì không?”
“Ý em là ngoài việc không một nhân viên tìm kiếm tài năng âm nhạc nào có thể thích cái ban nhạc dở rồ dở dại của Lewis hả?” Alec hỏi, kẹp tấm card giữa hai ngón tay thon dài. Những đường hằn hiện trên trán anh. “Satrina?”
“Cái tên đó có ý nghĩa gì với anh không?” Maia hỏi. Đôi mắt của cô nàng vẫn đỏ, nhưng giọng đã vững vàng.
“Satrina là một trong mười bảy cái tên của Lilith, mẹ quỷ. Ả là lý do khiến các pháp sư được gọi là con của Lilith,” Alec nói. “Vì ả sinh ra những con quỷ, và tới lượt chúng, chúng sinh ra pháp sư.”
“Và cậu nhớ hết mười bảy cái tên đó á?” Jordan nghi ngờ.
Alec lạnh lùng nhìn anh ta. “Mà anh là ai nhỉ?”
“Ôi, thôi đi nào, Alec,” Isabelle nói, bằng cái giọng chỉ cô mới dám dùng với ông anh mình. “Nghe này, không phải ai trong chúng ta cũng có khả năng nhớ những sự kiện quá ư nhàm chán như anh. Em không nghĩ anh nhớ những cái tên khác của Lilith chứ? ”
Với ánh nhìn trịch thượng, Alec bắt đầu tụng, “Satrina, Lilith, Ita, Kali, Batna, Talto -”
“Talto!” Isabelle kêu lên. “Là nó. Em biết mình nhớ ra gì mà. Em biết mối liên hệ rồi!” Cô nhanh chóng kể cho họ về Nhà Thờ Talto, cái Clary đã tìm thấy ở đó và nó có liên hệ với xác đứa bé á quỷ tại bệnh viện Beth Isreael như thế nào.
“Giá mà em kể cho anh biết trước,” Alec nói. “Đúng, Talto là một cái tên khác của Lilith. Và Lilith luôn có liên hệ với những đứa bé. Ả là người vợ đầu tiên của Adam nhưng ả đã trốn khỏi Vườn Địa Đàng vì không muốn vâng lời Adam hay Chúa Trời. Nhưng Chúa đã nguyền rủa ả vì tội bất tuân – bất cứ đứa nhỏ do ả hoài thai đều sẽ ch.ết. Truyền thuyết kể rằng ả đã cố không biết bao nhiêu lần để có một đứa con, nhưng chúng đều ch.ết lưu cả. Vì thế ả thề trả thù Chúa bằng cách làm những đứa trẻ loài người yếu đi và giết ch.ết chúng. Em có thể gọi ả là Nữ quỷ hộ thân của những đứa nhỏ ch.ết yểu.”
“Nhưng anh vừa bảo ả là mẹ quỷ,” Maia nói.
“Ả tạo ra những con quỷ bằng cách nhỏ máu xuống một vùng đất mang tên Edom,” Alec nói. “Vì chúng được sinh ra từ lòng thù hận với Chúa Trời và loài người, chúng trở thành quỷ dữ.” Nhận thấy tất cả đang nhìn mình, Alec nhún vai. “Đó là truyện kể thế.”
“Mọi câu chuyện đều có thật,” Isabelle nói. Đó là giáo lý đức tin của cô từ hồi nhỏ. Mọi Thợ Săn Bóng Tối đều tin vào điều đó. Không có một tôn giáo nào, đức tin nào – và không một truyền thuyết nào không có ý nghĩa. “Anh biết vậy mà, Alec.”
“Anh còn biết một điều nữa,” Alec trả cô tấm card. “Số điện thoại và địa chỉ trên đó không thể nào là thật được.”
“Có lẽ,” Isabelle nhét tấm card vào túi áo. “Nhưng chúng ta đâu biết phải bắt đầu tìm từ nơi nào khác nữa? Thôi chúng ta cứ bắt đầu từ đó vậy.”
Simon cứ đứng đó nhìn. Cái cơ thể trôi trong quan tài – cơ thể của Sebastian – như chẳng còn chút sức sống nào; ít nhất là hắn không thở. Nhưng hắn cũng chưa ch.ết hẳn. Chuyện đã xảy ra cách đây hai tháng rồi. Simon tin chắc rằng nếu hắn đã ch.ết thì cơ thể hắn sẽ ở tình trạng tệ hơn thế này nhiều. Người hắn rất trắng, như cẩm thạch, một tay bị băng bó nhưng ngoài ra vó vẻ hắn chẳng bị tổn hại gì. Trông hắn như đang ngủ, với đôi mắt nhắm nghiền và đôi tay buông lỏng. Chỉ ngực hắn chẳng hề phập phồng cho thấy có gì rất không đúng.
“Nhưng,” Simon nói, biết điều cậu nói có vẻ lố bịch. “Hắn ch.ết rồi. Jace đã giết hắn.”
Lilith đặt bàn tay trắng xanh lên mặt kính của cỗ quan tài. “Jonathan,” ả nói và Simon nhớ ra đấy mới thật sự là tên hắn. Giọng ả nghe êm tai như đang ru một đứa nhỏ. “Thằng bé thật đẹp, đúng không?”
“Ờ thì,” Simon nhìn sinh vật bên trong quan tài mà lòng ngùn ngụt thù hận – gã thiếu niên đã sát hại cậu bé Max Lightwood mới chín tuổi đầu. Kẻ đã giết bác Hodge. Đã cố giết tất cả bọn họ. “Hắn thật sự không phải gu của tôi.”
“Jonathan là độc nhất vô nhị,” ả nói. “Thằng bé là Thợ Săn Bóng Tối duy nhất mang dòng máu Đại Quỷ mà ta từng biết. Nhờ vậy mà thằng bé vô cùng mạnh mẽ.”
“Hắn ch.ết rồi,” Simon nói. Không hiểu sao cậu cảm thấy cần nói ra điều đó, dù Lilith có vẻ không quan tâm lắm.
Lilith nhìn Sebastian và nhíu mày. “Đúng thế. Jace Lightwood đã chuồn ra sau lưng và đâm xuyên tim thằng bé.”
“Sao cô - ”
“Ta đã ở Idris,” Lilith nói, “Khi Valentine mở cửa tới thế giới quỷ, ta đã đi qua. Không phải để chiến đấu trong trận chiến ngu ngốc của hắn. Vì hiếu kì ấy mà. Valentine quả thật quá tham vọng ngông cuồng - ” Ả ngừng nói, nhún vai. “Tất nhiên thiên đường đã trừng phạt hắn vì điều đó. Ta đã thấy kết cục của hắn. Ta đã thấy Thiên Thần hiện lên và trừng phạt hắn. Ta là con quỷ già nhất, ta biết Cổ Luật. Mạng đổi mạng. Ta lao tới chỗ Jonathan. Đã gần như quá muộn. Phần người của thằng bé đã ch.ết ngay tức khắc – trái tim ngừng đập, phổi ngừng căng thẳng. Cổ Luật là không đủ. Sau đó ta cố hồi sinh thằng bé. Thằng bé đã đi quá xa rồi. Tất cả những gì ta có thể làm là cái này. Bảo tồn thằng bé cho giờ phút này.”
Simon hơi phân vân chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu chạy – lao qua con quỷ điên rồ kia và nhảy khỏi mái nhà. Không một sinh vật sống nào có thể làm cậu bị thương – đó là tác dụng của Ấn Ký; có điều cậu không nghĩ nó có thể bảo vệ cậu khỏi mặt đất. Nhưng cậu là ma ca rồng cơ mà. Nếu cậu rơi từ tầng bốn mươi xuống và xương cốt trong cơ thể đều vụn nát, cậu có thể lành lại không? Cậu nuốt khan và thấy Lilith đang tò mò nhìn cậu.
“Cậu không muốn biết,” ả nói bằng giọng lạnh lùng, quyến rũ. “Ta muốn nói tới giây phút nào sao?” Trước khi cậu kịp trả lời, ả đã nhoài tới, chống khuỷa tay trên cỗ quan tài. “Hẳn cậu biết câu chuyện về nguồn gốc Nephilim chứ? Vì sao Thiên Thần Raziel hòa máu mình với máu người và đưa nó cho một người đàn ông uống, rồi kẻ đó trở thành Nephilim đầu tiên?”
“Tôi có nghe.”
“Thiên Thần đã tạo ra một giống nòi mới. Và giờ, với Jonathan, một giống nòi mới lại được sinh ra. Cũng như Jonathan, Thợ Săn Bóng Tối dẫn dắt những Nephilim đầu tiên, Jonathan này sẽ dẫn dắt giống nòi ta sắp tạo ra.”
“Giống nòi cô sắp - ” Simon giơ tay lên trời. “Cô biết không, nếu cô định dẫn dắt một giống nòi mới bằng một xác ch.ết, cứ việc. Tôi không thấy chuyện đó can hệ gì tới tôi.”
“Chỉ ch.ết bây giờ thôi. Thằng bé không cần duy trì trạng thái này mãi.” Giọng Lilith bình tĩnh, không cảm xúc. “Tất nhiên, trong số các giống nòi thuộc Thế Giới Ngầm, có một loài có khả năng, như chúng ta nói, tái cấu trúc.”
“Ma cà rồng,” Simon nói. “Cô muốn tôi biến Sebastian thành ma cà rồng?”
“Tên thằng bé là Jonathan,” Giọng ả có vẻ giận dữ. “Và đúng, theo cách đó. Tôi muốn cậu cắn thằng bé, uống máu thằng bé và cho thằng bé uống máu mình -”
“Còn lâu.”
“Cậu chắc không?”
“Một thế giới không có Sebastian” – Simon cố tình sử dụng cái tên đó – “Tốt hơn cái thế giới có hắn. Tôi sẽ không làm.” Cơn giận cuộn trào trong Simon như một cơn sóng triều. “Vả lại, kể cả muốn tôi cũng bó tay cơ mà. Ma cà rồng không thể làm người ch.ết sống lại. Cô biết điều đó, nếu cô biết rất nhiều. Một khi linh hồn của một kẻ đã rời thể xác, không gì có thể mang kẻ đó quay lại. Cảm ơn rất nhiều.”
Lilith cúi đầu nhìn cậu. “Cậu thật sự không biết, đúng không?” ả nói. “Clary chưa từng kể gì với cậu.”
Simon bắt đầu chán. “Chưa từng kể gì với tôi cơ?”
Ả cười khúc khích. “Mắt đổi mắt, răng đổi răng, mạng đổi mạng. Để tránh hỗn độn, chúng ta cần trật tự. Nếu một mạng sống được đưa tới cho Ánh Sáng, một mạng sống nợ Bóng Tối.”
“Tôi,” Simon cố tình nói chậm, “không hiểu cô đang nói gì. Và tôi không quan tâm. Những kẻ ác cùng những trò xấu xa quỷ quyệt của cô bắt đầu làm tôi chán rồi. Giờ tôi sẽ đi. Cô có thể thử chặn tôi bằng cách đe dọa hoặc làm tôi bị thương. Mời cô.”
Ả nhìn cậu và mỉm cười. “Cain sống lại đây mà,” ả nói. “Cậu hơi giống người từng mang Ấn Ký này đấy. Ông ta cũng cứng đầu như cậu. Và ngu ngốc hệt như thế”
“Ông ta chống lại -” Simon bị nghẹn từ. Chúa Trời. “Tôi chỉ chống lại cô.” Cậu quay người bỏ đi.
“Ta không bảo cậu quay lưng với ta, Ma cà rồng Ưa sáng ạ,” Lilith nói, và gì trong giọng ả khiến cậu quay lại nhìn ả, đang dựa người vào quan tài của Sebastian. “Cậu tưởng chẳng có ai làm hại cậu được,” ả hằm hè nói. “Và đúng, ta không thể làm gì cậu. Ta không ngốc; ta đã thấy lửa thánh thần. Ta không muốn nó trên ta. Ta không phải Valentina – kẻ đi mặc cả với cái mình không hiểu nổi. Ta là quỷ, một con quỷ rất già cỗi. Ta hiểu điểm yếu của lòng tự tôn, sự thèm khát quyền lực, sự ham muốn xác thịt, hiểu lòng tham, sự phù phiếm và tình yêu.”
“Tình yêu không phải điểm yếu.”
“Ồ, không phải sao?” ả nói và nhìn ra sau cậu, với vẻ mặt lạnh lùng và sắc nhọn như mũi băng.
Dù không muốn nhưng cậu vẫn quay lại vì biết điều đó là điều cần thiết và nhìn ra sau.
Trên con đường lát gạch là Jace. Anh mặc bộ vét đen và áo sơ mi trắng. Đứng trước anh là Clary, vẫn mặc bộ váy vàng xinh đẹp trong bữa tiệc Ironworks. Mái tóc xoăn đỏ xổ tung và đổ dài xuống vai. Cô đứng yên trong vòng tay Jace. Khung cảnh đó sẽ khá giống một bức tranh lãng mạn nếu tay Jace không cầm một con dao cán xương dài sáng lấp lánh, và lưỡi dao không kề vào cổ Clary.
Simon nhìn Jace với vẻ hoàn toàn và cực kỳ choáng váng. Gương mặt Jace không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, và trong đôi mắt anh không có chút ánh sáng nào. Anh hoàn toàn vô cảm.
Anh ta hơi nghiêng nghiêng đầu.
“Tôi đã mang cô ta tới, thưa Phu nhân Lilith,” anh lên tiếng. “Đúng như Người yêu cầu.”