Chương 34
17. Và Cain vươn lên
Clary chưa bao giờ lạnh đến thế.
Kể cả khi cô từ dưới hồ Lyn bò lên, nằm trên bờ mà ho hắng và nhổ ra thứ nước hồ độc, cô cũng không lạnh tới mức này. Kể cả khi cô nghĩ Jace đã ch.ết, cô cũng chưa bao giờ có rét buốt tận tim như thế. Hồi đó trong cô bừng bừng thịnh nộ, giận bố mình. Giờ cô chỉ thấy lạnh, giá buốt từ đầu tới chân.
Ở đại sảnh cẩm thạch của một tòa nhà xa lạ, dưới bóng đen phủ xuống từ một ngọn đèn chùm tối om, cô đã tỉnh lại. Lúc đó Jace đang bế cô, một tay đặt dưới đầu gối cô, tay kia đỡ đầu cô. Vẫn trong cơn chóng mặt và buồn ngủ, cô vùi đầu vào cổ anh một lúc, cố nhớ xem mình đang ở đâu.
“Cô chuyện gì thế?” cô thì thào hỏi.
Họ đã tới thang máy. Jace nhấn nút và Clary nghe tiếng xủng xoảng cho thấy xe thang đang tiến xuống với họ. Nhưng họ đang ở đâu cơ chứ?
“Em vừa bất tỉnh,” anh nói.
“Nhưng sao - ” tới đó cô nhớ ra và im lặng. Tay anh đang đặt trên người cô, mũi stele nhoi nhói trên da cô, đợt sóng đen tối ào vào cô. Có gì đó sai trái trong chữ rune anh vẽ lên cô, cả ở vẻ bề ngoài lẫn cái cảm giác nó mang lại. Cô nằm im trong vòng tay anh một lúc, rồi nói:
“Bỏ em xuống.”
Anh đặt cô xuống và họ nhìn nhau. Họ đứng cách nhau một khoảng cách rất nhỏ. Cô có thể chạm vào anh, nhưng lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, cô không muốn làm vậy. Cô có cảm giác cực kỳ kinh khủng rằng cô đang nhìn một người lạ. Anh ta có vẻ bề ngoài giống Jace, giọng nói giống Jace, và khi cô chạm vào anh ta, cô cảm thấy đó là Jace. Nhưng đôi mắt anh ta xa lạ và xa cách như nụ cười khẩy thường trực trên môi anh.
Cửa thang máy mở đằng sau anh. Cô nhớ mình từng đứng trong gian giữa giáo đường của Học Viện và nói “Em yêu anh” với một cánh cửa thang máy đã khép. Giờ cửa thang máy dần mở, đen ngòm như một miệng hang. Cô tìm thanh stele trong túi; nó đã biến đâu mất.
“Anh đánh ngất em,” cô nói. “Với một chữ rune. Anh mang em đến đây. Vì sao?”
Gương mặt đẹp của anh hoàn toàn, tuyệt đối vô cảm. “Anh phải làm vậy. Anh không còn lựa chọn nào khác.”
Rồi cô quay người bỏ chạy, nhưng anh nhanh hơn cô. Luôn luôn vậy. Anh chặn đường cô và giơ tay. “Clary, đừng chạy,” anh nói. “Làm ơn. Coi như vì anh đi.”
Cô ngờ vực nhìn anh. Giọng anh vẫn vậy – nghe vẫn giống Jace, nhưng lại không giống anh – cô cảm giác như đó là một bản ghi âm giọng nói của anh, với tất cả kiểu cách và âm điệu của anh, nhưng sức sống trong đó đã biến mất. Sao lúc trước cô không nhận ra chứ? Hẳn cô đã cho rằng vẻ xa cách của anh là do anh vừa trải qua một thời gian căng thẳng và đau đớn, nhưng không phải. Bụng dạ cô cuộn lên và cô lao ra cửa một lần nữa, nhưng lần này anh đã ôm lấy eo cô và kéo cô quay lại với mình. Cô đẩy, những ngón tay bấu lấy lớp vải áo anh, xé toạc nó.
Cô khựng lại, nhìn chăm chú. Ở ngực anh, ngay trên trái tim, là một chữ rune.
Cô chưa thấy nó bao giờ. Nó không đen như những chữ rune của Thợ Săn Bóng Tối mà mang màu đỏ sậm của máu. Và nó thiếu sự tinh tế và duyên dáng của những chữ rune trong Sách Xám. Nó nguệch ngoạc, xấu xí với những đường nét sắc nhọn và độc ác, chứ không hề uốn lượn và đẹp đẽ.
Jace dường như không thấy nó. Anh nhìn mình như đang băn khoăn cô đang nhìn cái gì, rồi bối rối nhìn cô. “Ổn mà. Em không làm anh bị gì đâu.”
“Chữ rune đỏ - ” cô mở lời, nhưng bắt mình phải im lặng. Có lẽ anh không biết nó ở đó. “Thả em ra, Jace,” thay vào đó, cô chỉ nói có vậy và lùi xa khỏi anh. “Anh không phải làm thế này.”
“Em nhầm rồi,” anh nói, và lại vươn tay tóm cô.
Lần này cô không chống trả. Nếu cô thoát được thì sao nào? Cô không thể bỏ anh lại. Cô có cảm giác Jace vẫn ở đó, bị nhốt ở một nơi nào đằng sau đôi mắt vô hồn kia, có lẽ đang gào thét gọi tên cô. Cô phải ở lại cùng anh. Phải tìm ra chuyện đã xảy ra. Cô kệ cho anh tóm lấy và kéo vào thang máy.
“Các Tu Huynh Câm sẽ nhận ra anh đã bỏ đi,” cô nói, khi các nút báo tần lần lượt sáng khi thang máy dần lên cao. “Họ sẽ báo với Clave. Họ sẽ tìm -”
“Anh không sợ các Tu Huynh. Anh không phải tù nhân; họ không ngờ anh muốn đi. Phải tới sáng mai, khi thức dậy, họ mới biết anh đã rời đi.”
“Nếu họ dậy sớm hơn thì sao?”
“Ồ,” anh nói, lạnh lùng khẳng định. “Không đâu. Có lẽ những khách của Ironworks nhận ra sự mất tích của em sớm hơn đấy. Nhưng họ làm được gì nào? Họ sẽ không biết em đi đâu, và Theo Dấu tới nơi này là không thể.” Anh vén tóc dùm cô và cô đứng im. “Em cứ tin anh đi. Không ai đến tìm em đâu.”
Mãi tới lúc họ rời thang máy, anh mới rút dao và nói, “Ạnh sẽ không bao giờ làm tổn hại em. Em biết thế, đúng không?” Kể cả khi anh dùng mũi dao vén tóc cô và kề lưỡi dao vào cổ cô.
Luồng không khí lạnh lướt qua đôi vai và cánh tay trần của cô ngay khi họ bước ra ngoài mái nhà. Tay Jace thật ấm ở nơi anh chạm vào cô, và cô có thể cảm nhận nhiệt độ của anh tràn sang cô qua lớp váy mỏng, nhưng nó không cho cô hơi ấm, không phải ở bên trong. Bên trong cô toàn những mảnh băng nhọn lởm chởm.
Cô càng lúc càng lạnh khi thấy Simon, đang nhìn cô bằng đôi mắt nâu mở rộng. Cậu choáng váng, gương mặt trắng bệch như giấy. Simon đang nhìn cô và Jace đằng sau, như thể cậu đang thấy một thứ sai từ cội rễ, một người với gương mặt bị lộn trong thành ngoài, một bản đồ thế giới với tất cả các lục địa đều biến mất và chẳng còn gì ngoài đại dương mênh mông.
Cô hầu như không để ý tới người phụ nữ đứng cạnh cậu, người phụ nữ với mái tóc đen và gương mặt gầy gò, độc ác. Clary ngay tức thì nhìn sang cái quan tài trong suốt trên bệ đá. Nó có vẻ đang tỏa sáng từ bên trong, như thể được chiếu sáng bằng một thứ ánh sáng mờ đục. Thứ dung dịch bao lấy Jonathan có lẽ không phải nước mà là một thứ khác, một dạng chất lỏng không bình thường. Clary buồn bã nghĩ, nếu trong hoàn cảnh bình thường, cô sẽ hét ầm lên khi thấy anh mình, với gương mặt như đã ch.ết, cơ thể không nhúc nhích trôi trong cái giống như cỗ quan tài bằng kính như Bạch Tuyết. Nhưng Clary đang bất động này chỉ nhìn chằm chằm với vẻ hơi hơi choáng mà thôi.
Môi đỏ như máu, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun. Một vài lời miêu tả trong đó đúng. Vào lần đầu cô gặp Sebastian, tóc hắn đen nhưng giờ đã là màu bạch kim, nổi lềnh bềnh xung quanh đầu hắn như một đám tảo biển bạch tạng. Giống màu tóc người bố. Bố của bọn họ. Da hắn trắng đến độ trông như được tạc từ pha lê sáng lấp lánh. Nhưng đôi môi hắn cũng trắng bệch, hệt như màu mí mắt.
“Cảm ơn Jace,” người phụ nữ mà Jace gọi là Phu nhân Lilith nói. “Làm rất tốt, và rất nhanh gọn. Lúc đầu tôi tưởng sẽ gặp khó khăn với cậu, nhưng có vẻ tôi lo lắng không đâu rồi.”
Clary nhìn chằm chằm. Dù trông người phụ nữ này không có chút gì quen thuộc nhưng giọng nói lại rất quen. Cô từng nghe thấy giọng này rồi. Nhưng ở đâu nhỉ? Cô cố tránh xa Jace, nhưng anh giữ cô rất chặt. Lưỡi dao đang kề sát cổ cô. Một tai nạn, cô tự nhủ. Jace – thậm chí Jace này – cũng sẽ không bao giờ làm hại cô.
“Cô,” cô nghiến răng nói với Lilith. “Cô đã làm gì Jace?”
“Con gái của Valentine đã lên tiếng,” người phụ nữ tóc đen mỉm cưởi. “Simon? Cậu muốn giải thích không?”
Simon trông như sắp nôn. “Mình có biết gì đâu.” Cậu nói như bị nghẹn. “Tin mình đi, hai cậu là những người cuối cùng mình nghĩ sẽ gặp đấy.”
“Các Tu Huynh Câm bảo một con quỷ chịu trách nhiệm cho chuyện xảy ra với Jace,” Clary nói và thấy Simon bối rối hơn bao giờ hết. Nhưng người phụ nữ chỉ nhìn cô với đôi mắt như hai đĩa đá vỏ chai dèn dẹt. “Con quỷ đó là cô, đúng không? Nhưng sao lại là Jace? Cô muốn gì từ chúng tôi?”
“Chúng tôi?” Lilith cất tiếng cười lanh lảnh. “Như thể cô làm chủ được tình huống này ấy, cô gái của tôi ạ. Sao lại là cô ư? Vì cô là phương tiện đưa chúng tôi tới đích. Vì tôi cần cả hai cậu con trai này, mà cả hai đều yêu cô. Vì Jace Herodale là người cô tin hơn bất cứ ai trên thế giới này. Và cô là người mà anh chàng Ma cà rồng Ưa sáng của chúng ta đây yêu đến sẵn sàng từ bỏ chính mạng sống của mình. Có lẽ chẳng ai có thể động nổi một ngón tay vào cậu,” ả chuyển sang nói với Simon, “nhưng cô gái kia thì có. Cậu muốn cứng đầu chống mắt làm ngơ nhìn Jace cắt cổ cô gái kia chứ nhất định không hiến máu không?”
Simon, trông tựa như đã ch.ết, chậm rãi lắc đầu, nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, Clary đã nói. “Simon, đừng! Đừng làm, dù điều đó là gì. Jace sẽ không làm mình bị thương đâu.”
Đôi mắt không nhìn thấy đáy của người phụ nữ chuyển sang Jace. Ả mỉm cười. “Cắt cổ cô ta,” ả nói. “Một chút thôi.”
Clary cảm thấy vai Jace gồng lên, như lúc ở công viên khi anh chỉ cô cách chiến đấu. Cô cảm thấy có gì ở cổ, giống như một nụ hôn nhột nhạt, lạnh và nóng cùng một lúc, rồi tới một dòng chất lỏng âm ẩm chảy xuống xương quai xanh. Đôi mắt Simon mở lớn.
Anh dám cắt cổ cô. Anh đã làm thật. Cô nghĩ lại Jace nằm co ro trên sàn phòng ngủ tại Học Viện và đau đớn dường như hằn lên mọi đường nét cơ thể anh. Anh mơ thấy em vào phòng mình. Và rồi anh làm em bị thương. Anh cắt cổ em hoặc bóp cổ hoặc đâm em, và em ch.ết ngước nhìn anh bằng đôi mắt xanh lá đó trong khi máu chảy đầm đìa trên tay anh.
Cô đã không tin anh. Không hẳn. Anh là Jace. Anh sẽ không bao giờ làm tổn hại đến cô. Cô nhìn xuống và thấy máu thấm đỏ cổ áo. Cô cảm thấy nó giống sơn màu đỏ.
“Cậu thấy rồi đấy,” người phụ nữ nói. “Nó sẽ làm bất cứ điều gì ta nói. Đừng trách nó làm gì. Nó hoàn toàn chịu sự khống chế của ta. Suốt nhiều tuần trời, ta đã chui vào đầu nó, quan sát những giấc mơ, hiểu nỗi sợ và ham muốn, cũng như cảm giác tội lỗi và khát vọng của nó. Rồi tới giấc mơ nọ, nó đã chấp nhận Ấn Ký của ta và Ấn Ký đó đã đốt xuyên qua nó mãi mãi – qua da thịt, thẩm thấu vào tận linh hồn. Giờ linh hồn nó nằm trong tay ta, bị nhào nặn và chỉ dẫn theo ý ta. Nó sẽ làm bất cứ điều gì ta nói.”
Clary nhớ lại điều các Tu Huynh Câm đã nói. Khi một Thợ Săn Bóng Tối chào đời, một nghi lễ được cử hành, một sô các câu thần chú bảo vệ được đặt lên cậu bé bởi các Tu Huynh Câm và Nữ Tu Sắt. Khi Jace ch.ết đi và rồi sống lại, cậu ta được sinh ra lần thứ hai, và những phép thuật bảo vệ và nghi lễ đã bị tước mất. Cậu ta giống một cánh cửa không được khóa vậy – có thể mở cho mọi ảnh hưởng của quỷ dữ hoặc ác niệm nào.
Lỗi do mình, Clary nghĩ. Mình đã hồi sinh anh ấy, và mình muốn giữ bí mật về chuyện đó. Giá như mình và Jace đã nói chuyện đã xảy ra với một ai đó, có lẽ nghi lễ sẽ được cử hành để ngăn Lilith tiếp cận đầu óc anh ấy. Cảm giác căm thù bản thân khiến cô phát bệnh. Đằng sau cô, Jace vẫn im lặng, lặng ngắt như một bức tượng, tay anh ôm lấy người cô, còn con dao kề vào cổ cô. Cô cảm thấy nó khi hít một hơi mà nói, với giọng bình tĩnh hết mức. “Tôi hiểu cô đang kiểm soát Jace,” cô nói. “Nhưng cái tôi không hiểu là nguyên do kìa. Hẳn phải có những cách khác, dễ dàng hơn để đe dọa tôi.”
Lilith thở dài như thể càng lúc càng chán cái sự việc trước mắt. “Ta cần cô,” ả nói với một sự kiên nhẫn rất kịch. “Để Simon làm theo ý ta: cho ta máu của cậu ta. Và ta cần Jace không chỉ vì muốn lôi cô tới đây, mà còn để làm một đối tượng. Mọi thứ trong phép thuật đều phải cân bằng, Clarissa ạ.” Ả chỉ vào vòng tròn xấu xí màu đen vẽ trên những phiến đá lát nền. “Nó là người đầu tiên. Người đầu tiên được đưa trở lại, linh hồn đầu tiên được nhân danh Ánh Sáng mà tái sinh trên thế giới này. Vì thế ta hoàn toàn có thể đưa người thứ hai trở về, nhân danh Bóng Tối. Giờ đã hiểu chưa, cô ngốc? Tất cả chúng ta đều cần có mặt tại đây. Simon sẽ ch.ết. Jace sẽ sống. Jonathan sẽ trở lại. Và cô, con gái của Valentine, sẽ là chất xúc tác cho tất cả.”
Giọng con quỷ cái hạ xuống thành những tiếng lầm rầm nho nhỏ. Đột nhiên Clary nhận ra mình đã nghe giọng này ở đâu. Cô thấy bố mình đứng trong ngôi sao năm cánh và một người phụ nữ tóc đen với những xúc tu làm mắt đang quỳ dưới chân ông ta. Người phụ nữ nói, Đứa trẻ sinh ra với dòng máu này trong người sẽ mang sức mạnh hơn cả những Đại Quỷ của địa ngục giữa các thế giới. Nhưng nó sẽ thiêu rụi tính người của hắn, như thuốc độc thiêu rụi sự sống khỏi máu.
“Tôi biết,” Clary nói qua đôi môi đang đờ lại. “Tôi biết cô là ai. Tôi đã thấy cô cắt cổ tay và nhỏ máu vào cốc cho bố tôi. Thiên thần Ithuriel đã cho tôi thấy”
Đôi mắt Simon ngạc nhiên đảo qua đảo lại giữa Clary và người phụ nữ. Clary không cho rằng bà ta bất ngờ gì lắm. “Tôi thấy bố tôi triệu hồi cô. Tôi biết ông ấy gọi cô là gì. Tiểu thư Edom. Cô là một Đại Quỷ. Cô đã cho máu để biến anh tôi thành như ngày nay. Cô biến anh ấy thành – một thứ kinh khủng. Nếu không vì cô - ”
“Đúng. Tất cả đều đúng. Ta đã đưa máu cho Valentine Morgenstern, và hắn đưa nó vào đứa con trai của hắn, và kết quả đây.” Người phụ nữ lơ đãng đặt tay lên mặt quan tài kính của Sebastian. Trên gương mặt ả hiện lên một nụ cười rất ư quái đản. “Cô có thể nói như thế này: Theo một cách nào đó, ta là mẹ của Jonathan.”
“Anh đã bảo em cái địa chỉ này là đồ bịa mà,” Alec nói.
Isabelle lờ anh đi. Khi họ bước qua cửa tòa nhà, mặt đá hồng ngọc đeo trên cổ cô bắt đầu khẽ co bóp như nhịp đập của một trái tim yếu ớt. Chứng tỏ ở đây có quỷ. Trong những tình huống khác, cô hẳn sẽ mong ông anh cũng nhận thấy sự kỳ quặc của nơi này, nhưng rõ ràng anh đang lậm quá sâu trong vấn đề của Magnus nên không tập trung nổi.
“Lấy đèn phù thủy của anh đi,” cô nói với anh trai. “Em bỏ quên ở nhà rồi.”
Anh tặng cho cô cái nhìn khó chịu. Trong sảnh tối om, người thường hẳn sẽ chẳng thấy gì. Maia và Jordan đều có khả năng nhìn trong bóng tối cực tốt của người sói. Họ đứng ở hai đầu căn phòng, Jordan kiểm tr.a chiếc bàn lớn bằng đá cẩm thạch ngoài sảnh còn Maia dựa người vào bức tường xa xa, rõ ràng đang kiểm tr.a mấy cái nhẫn. “Em phải luôn mang nó theo mình chứ,” Alec trả lời.
“Thế sao? Anh có mang Máy Cảm Ứng theo không?” cô đốp lại. “Em không nghĩ anh mang. Ít nhất em có cái này.” Cô vỗ vỗ vào cái mặt dây chuyền. “Em có thể nói với anh rằng có gì đó ở đây. Một thứ quỷ quái.”
Jordan ngay lập tức nhìn quanh. “Ở đây có quỷ á?”
“Em không biết – có thể chỉ có một. Nó đập và rồi dừng dần.” Isabelle thừa nhận. “Nhưng thế thì quá là tình cờ đối với một địa chỉ giả. Chúng ta nên kiểm tra.”
Một luồng ánh sáng nhàn nhạt bao quanh cô. Cô nhìn quanh và thấy Alec đang giơ ngọn đèn phù thủy, ánh sáng của nó nằm gọn trong những ngón tay anh. Nó tạo nên những cái bóng đen xa lạ trên gương mặt anh, khiến anh trông già hơn bình thường, đôi mắt mang màu xanh lam sậm hơn. “Vậy chúng ta đi thôi,” anh nói. “Chúng ta sẽ kiểm tr.a từng tầng một.”
Họ tiến về cầu thang máy, Alec đi đầu, rồi đến Isabelle, Jordan và Maia đi tụt lại sau cùng. Đôi bốt của Isabelle có chữ rune Vô Thanh khắc vào đế giày, nhưng tiếng giày cao gót của Maia tạo ra những tiếng lộp bộp trên nền đá cẩm thạch. Nhíu mày, cô nàng dừng lại cởi giày, đi chân trần trong hết đoạn đường còn lại. Khi Maia bước vào thang máy, Isabelle nhận ra cô nàng đeo một chiếc nhẫn vàng ở ngón chân trái, có đính mặt đá turquoise.
Jordan, liếc nhìn xuống dưới chân cô nàng, nói bằng giọng ngạc nhiên. “Anh nhớ cái nhẫn nãy. Anh mua nó cho em tại -”
“Im ngay,” Maia nói, ấn nút đóng cửa. Thang máy đóng lại còn Jordan cũng không nói gì nữa.
Họ dừng lại ở mỗi tầng. Hầu hết vẫn đang trong quá trình thi công – không có đèn đóm, những sơi dây điện thả xuống từ trần nhà như những sợi dây leo. Những ô cửa sổ bị đóng gỗ dán che đi. Những mảnh vải che bụi bay phất phơ trong làn gió nhẹ hệt như những bóng ma. Isabelle giữ chặt mặt dây chuyền, nhưng chẳng có gì xảy ra cho tới khi học lên tầng mười. Khi cửa mở, cô cảm thấy có một nhịp đập rộn rã trong lòng bàn tay, như thể cô đang giữ một chú chim nhỏ và nó đang đập cánh.
Cô thì thầm nói. “Có gì đó ở đây.”