Chương 46

Hoàng đế đích thân tới đây chấp vấn Chung Phi tức là hắn đang bắt đầu nghi ngờ, tuy Chung Phi đã tặng số phấn thơm kia đến các phi tần khác nhưng cũng không có thể triệt đi sự nghi ngờ của hắn, cách tốt nhất ở hiện tại là phải làm như không có chuyện gì sảy ra.


Nghĩ đến đây thì đầu nàng càng đau hơn, nàng để tay lên đầu rồi thả người xuống sạp.
“Nương nương...” Lan Châu nói.


Không hiểu từ lúc nào mà đầu nàng lại đau đến như vậy, ban đầu thì chỉ thấy hơi nhức, cứ như thế cho đến bây giờ đầu nàng ta giống như đang có một cây búa to bổ thẳng vào đầu.


Ngày ngày cho thái y vào bắt mạch mà lại chẳng có tí tiếng triển nào cả.
“Nương nương, Đức Phi nương nương cầu kiến!” Một tiểu cung nữ nhỏ nhắn khoảng 12 tuổi tên là Huệ Nhi tung tăng chạy vào bẩm.
Chung Phi để tay xuống, vẻ mặt bắt đầu nghiêm lên.


Hà Đức Phi!
Vừa nghe đến 3 chữ này là nàng lại muốn nổi điên lên, chỉ muốn phi ra đó giết chết rồi moi móc hết lục phủ ngũ tạng của ả ra thì mới hả dạ được.
“Cho ả vào!”
------


Hà Đức Phi đứng trước cánh cửa to được làm bằng gỗ Giáng Hương sơn đỏ vô cùng nguy nga và tráng lệ của Càn Tường Cung. Suy nghĩ bâng quơ thì cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở, Lan Châu bước ra:
“Đức Phi nương nương kim an!”


available on google playdownload on app store


Miệng nàng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu như mọi khi:“ Quý Phi nương nương có thời gian gặp bản cung hay không?”
“Mời nương nương vào trong.”
Bước vào Thiên điện đã thấy vị Chung Quý Phi ngồi chễm chệ trên ghế Quý Phi, tay còn cầm một cốc rượu.


Mắt phượng kiêu ngạo của nàng ta chẳng thèm quan tâm đến Hà Phi lắm, chỉ ngắm nghía chiếc cốc bằng vàng nạm ngọc trên tay của mình giống như đang cố tình làm vậy.
Hà Phi tiến tới, nhìn chằm chằm Chung Phi, khẽ cất tiếng:“ tỷ tỷ.”


Chung Phi hơi khựng lại, từ từ đặt cốc rượu xuống, nhìn Hà Phi:“ muội muội hôm nay rãnh rỗi thật, lặn lội từ Thanh Ninh Cung đến đây không biết vì việc gì?”


Hà Phi cười nhẹ:“ muội biết là mấy hôm nay tỷ tỷ đang bị đau nhức ở đầu nên muội mới cố tình đem canh nhân sâm đến để tỷ tỷ có thể tẩm bổ.” Nói xong nàng ta liền quay lại bảo Diệu Nhi dâng lên.


Chung Phi liếc mắt về phía Tiểu Tín Tử ra ý nhận lấy sau đó nói:“ muội muội có lòng thật, chuyện bản cung bị đau đầu ngoài mấy vị thái y ra thì cũng không ai hay tin này cả, vậy mà muội lại biết thậm chí còn đem canh nhân sâm đến đây. Tốt quá!”


“Là tỷ muội với nhau cơ mà, đương nhiên chúng ta phải biết chăm sóc nhau chứ?” Hà Phi hiền hòa đáp.


Chung Phi đặt một tay lên phần cạnh ghế, mày chau lại:“bản cung và muội tuy vào cung cùng nhau nhưng cũng không hẳn là có thâm giao, mấy chữ quan tâm chăm sóc lẫn nhau này ta không ránh nổi đâu.”Môi Hà Phi mỉm lại, từ tốn tiến lên ngồi cạnh Chung Phi, ôn nhu nắm lấy tay Chung Phi rồi tỏ vẻ:“ chúng ta đều là người trong cung nhiều năm, tỷ tỷ lại nói ra những như vậy cứ như chúng ta xa cách với nhau lắm vậy. Hơn nữa hậu cung rộng lớn, muốn tìm một người hàn huyên cũng khó, tỷ muội ta sau lại không gắn kết với nhau lại chứ? Hơn nữa muội đến đây là thật lòng muốn quan tâm cho tỷ.”


Tự dưng đến đây xong lại tỏ vẻ thân thiết khiến Chung Phi không khỏi nghi ngờ, cuối cùng mới rút tay lại:“ làm phiền muội quá, hôm nay bản cung đúng thật là có lộc, vừa được bệ hạ ban thưởng xong lại được muội tặng canh sâm.”
“Thật vậy sao?”


Chung Phi cầm cốc rượu lên kê gần miệng, thấy Hà Phi hỏi thế liền giở thối khoe khoang:“đúng vậy, bệ hạ lúc nãy vừa nhìn thấy bản cung là cười tươi vui vẻ vô cùng.”


Hà Phi nghe vậy thì vẻ mặt thoáng chốc có chút u buồn nhưng lại tiếp tục cười nói vui vẻ:“ điều này là tất nhiên, bệ hạ sủng ái tỷ tỷ đến như vậy cơ mà. Lúc nãy bệ hạ vừa ban chết cho một tên nô tài tên Tiểu Đặng Tử, vẻ mặt dường như rất tức giận. Bây giờ gặp được tỷ thì vui trở lại, hậu cung chẳng ai bằng tỷ cả.”


Vừa nghe 3 chữ Tiểu Đặng Tử thì sắc mặt Chung Phi nhanh chóng biến sắc, nàng quay sang phía khác để Hà Phi không thấy rồi đặt cốc rượu trên tay xuống bàn, lòng nghĩ thầm.


Hoàng đế đã ban chết cho Tiểu Đặng Tử? Hắn là người của nàng, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện nàng cử người vào Ngự Tiền theo dõi hắn?
“Tỷ tỷ sao vậy? Vừa nghe muội nói xong là đã im lặng như thế, có chuyện gì sảy ra à?”


Chung Phi chấn tĩnh lại rồi trả lời:“ à không, quả thật là bản cung thấy hơi đau đầu nên nãy giờ đầu óc cứ lơ mơ như thế này, thật thất lễ với muội muội quá.”
“Vậy tỷ tỷ mau uống canh nhân sâm đi, đây là do đích thân muội làm đó.”


Chung Phi híp mắt lại nhìn nữ nhân đang dùng gương mặt chân thành nhìn mình mà không khỏi thấy nghi ngờ.
“Phiền muội muội thật, nhưng canh sâm Càn Tường Cung này không thiếu, bản cung uống đến mức no rồi, thật sự không uống nổi nữa.”
“Vậy sao?”


“Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của muội muội nên bản cung sẽ không phụ lại đâu.” Nàng nhìn về phía Tiểu Tín Tử:“ số canh nhân sâm này bản cung ban cho ngươi đó.”
Hà Phi suýt chút đã vì lời này mà ngã xuống ghế, nàng ta đem thứ này ban cho một tên nô tài?


Tiểu Tín Tử vội đáp:“ nô tài không dám!”
“Mau nhận đi, đây là lòng tốt của Đức Quý Phi nương nương, dù sao bản cung cũng chẳng uống nổi nữa, nếu đổ đi thì quá uổng phí. Chi bằng ban cho ngươi vậy.”


“Vậy nô tài xin thất lễ!” Tiểu Tín Tử đành nhận lấy rồi một hơi ực hết số canh đó.


Hà Phi biết rõ nàng ta đang muốn làm nhục mình, trước nay ả vẫn luôn muốn đọ cao thấp với nàng cơ mà, dĩ nhiên là sẽ làm như thế để hạ thấp nàng. Tuy nhiên nàng vẫn bình tĩnh như không, từ tốn đứng lên:“ muội muội đi đây.”
“Đi thong thả.” Chung Phi vẫy tay.


Hà Phi vừa đi, vẻ mặt Chung Phi nhanh chóng trở nên mệt mỏi:“ đau đầu quá.”
“Nương nương.”


Chung Phi liếc nhìn nữ bóng dáng của nữ nhân đang dần dần khuất đi kia, tỏ ra căm ghét, nói:“ Tiểu Đặng Tử là người bản cung cử vào Ngự Tiền, bệ hạ đã ban chết? Hà Phi này đến đây nói những lời này là cố tình để ta biết hay là vô ý nhắc đến đây?”


Lan Châu nói:“ nương nương à, có khi nào hắn ta đã nói hết chuyện của chúng ta rồi hay không? Vì lúc nãy bệ hạ đến đây...”
“Hắn không dám khai ra đâu, chắc chắn chỉ là do bệ hạ chỉ hơi nghi ngờ thôi.” Chung Phi tự tin trả lời.


Tiểu Tín Tử thắc mắc:“ có khi nào hắn bị bệ hạ tr.a khảo, vì sợ chết nên khai ra hay không?”
“Đương nhiên là hắn sẽ sợ chết rồi, nhưng mà chỉ tiếc một điều là...” Chung Phi cười khinh, tay xoa đầu mình, miệng thì cười lạnh:


“... Chỉ tiếc là tuy hắn sợ chết nhưng hắn càng sợ gia đình của mình chết hơn.”
——————


Thiện Lâm ngồi trên một chiếc xích đu nhỏ ở một gốc Ngự Hoa Viên, trên tay cầm theo cây sáo lần trước Võ Tương Minh ban cho kê vào miệng, vừa đung đưa vừa thổi.


Điệu sáo đang du dương cất lên thì bỗng dưng xuất hiện hai cánh tay từ phía sau nắm lấy dây hai đầu dây khiến cái xích đu nhỏ này ngừng lại.
Nàng quay lại nhìn thì hóa ra đây là tên Tề Nguyên Vương Võ Tương Thuần kia.


“Tham kiến Tề Nguyên Vương!” Nàng nghiêm mình hành lễ với hắn.
Cũng chẳng muốn ở lại cãi nhau với tên có tính khí trẻ con này, nhưng vừa quay đầu đã bị hắn túm vai lại.” Vừa thấy ta là đã định bỏ chạy, mặt ta đáng sợ lắm sao?”


Không phải đáng sợ mà là vô cùng đáng sợ đấy, cứ mỗi lần gặp hắn là lại có chuyện khiến hắn tức giận, chi bằng tránh mặt vẫn hơn.
“Nô tỳ có việc còn phải làm, xin phép đi đây.” Nàng viện cớ.


Tương Thuần nhăn mặt:“Ngươi nói láo, nếu có việc thì tại sao có thể ngồi đây thổi sáo thanh thản như thế? Trên tay còn cầm cây sáo của Hoàng huynh nữa.”
“Huynh đang làm gì vậy?”


Giọng nói của một nữ tử cất lên, thì ra là Nguyệt Hằng Công Chúa, bên cạnh còn có Tiểu Vương gia là Tương Trí.
——————
Hết chương 46.
19/ /2017






Truyện liên quan