Chương 47
Nguyệt Hằng và Tương Trí bước đến, giựt tay Võ Tương Thuần ra:“ huynh làm gì người ta vậy?”
Thiện Lâm nhanh chóng hành lễ:“ Lương Mục vương điện hạ, Công chúa điện hạ!”
Ôi hai người này đúng thật là cứu tinh của nàng, trong khi nàng đang bị mắc kẹt với tên khốn kiếp này thì họ lại đến đúng lúc để giải vây, nàng nhất định sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này.
Tương Trí nắm tay Thiện Lâm, vui vẻ nói:“ sao mấy hôm nay ngươi không cùng ta và hoàng tỷ chơi đá cầu nữa?”
Thiện Lâm khom người xuống để dễ nói chuyện với hắn:“nô tỳ cũng rất muốn đến chơi cùng vương gia và Công chúa nhưng không đến được, đợi hôm nào đó có cơ hội nô tỳ sẽ đến.”
“Hứa đó.”
Nói xong với Thiện Lâm, Nguyệt Hằng nhìn Võ Tương Thuần:“ lúc nãy huynh định làm gì nàng ta vậy? Chắc là lại giở cái thối trăng hoa bắt nạt nữ nhi phải không?”
Tương Trí nói:“ đây là bằng hữu của đệ, nếu Ngũ ca động đến một sợi tóc của người ta, đệ sẽ không tha cho huynh đâu.”
Thiện Lâm khoái trí núp phía sau lưng thân hình nhỏ bé của Tương Trí, thầm giọng:“phải, phải. Đánh chết hắn đi.”
Võ Tương Thuần nghe lời này mà trố mắt:“ Thập tam đệ à, chúng ta là huynh đệ với nhau, không ngờ lại nói như vậy với ta, thật đau lòng.”
Nguyệt Hằng nhìn Thiện Lâm rồi cười tươi sau đó bảo:“muội và thập tam đệ phải đến Bảo Long Cung thỉnh an Đại Hoàng huynh, đi trước đây.”
Thấy họ rời đi, Thiện Lâm không quên vẫy tay chào họ:“ vương gia và công chúa đi thong thả, nếu cần lát nữa nô tỳ sẽ đến để cùng đi đá cầu.”
Nàng định quay người bỏ đi thì thấy gương mặt hầm hầm của Võ Tương Thuần ở phía sau lưng. Nàng hốt hoảng, lùi về sau mấy bước, e ấp nói:“vương gia, người làm sao vậy?”
Võ Tương Thuần nghe vậy liền thu lại vẻ mặt đáng sợ này, tiến lên vài bước:“ Ngươi cũng giỏi thật, lại khiến cho đệ muội của bản vương coi trọng như thế, đúng là bản lĩnh không tồi. Ta phải xem thử ngươi có thứ gì mà họ bảo vệ ngươi như thế.”
Thiện Lâm mặt tái xanh, lùi ra phía sau:“ nô... nô tỳ chỉ là có chút thân thiết với Thập tam gia và công chúa điện hạ mà thôi, người đừng nghĩ nhiều.”
Võ Tương Thuần khoanh tại, hừ nhẹ:“ Ngươi là gì chứ? Ai thèm chấp!”
Chả biết từ bao giờ mất nàng và hắn lại bắt đầu có bất hòa với nhau, cứ mỗi khi hắn gặp nàng là lại cứ như gặp tà, cứ thích tìm cách gây chuyện. May cho hắn vì nàng chỉ là cung nữ, nếu không nàng đã đá cho hắn một cái cho hả giận rồi.
“Aaaaaaaaa!”
Thiện Lâm hét lên sau đó ngồi xuống ôm chân của mình, Võ Tương Thuần cười:“ Ngươi định giở trò gì nữa, bản vương không dễ bị gạt đâu.”Thiện Lâm yếu ớt bảo:“nô tỷ bị rắn cắn rồi, giở trò gì chứ.”
Võ Tương Thuần nhìn kỳ thì quả thật ở đó có một con hắc xà đang giẫy giụa ở đó, hắn hốt hoảng:“ là hổ mang!”
“Này a đầu, a đầu!” Hắn khều khều nàng.
Thiện Lâm thì vẫn ngồi đó ôm chân trong đau đớn, ngước lên thì thấy con rắn đó đã chuồn đi mất. Khốn kiếp, nếu bắt được nàng nhất định sẽ lột da nó ra.
“Rắn hổ mang có độc, nếu không mau lấy độc ra thì nhất định sẽ chết.” Võ Tương Minh nói.
Thiện Lâm mặt tái mét, chân tay run rẩy, cuối cùng ngất xỉu.
------
Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trong phòng của mình, mùi thuốc nồng nặc phảng phất bên mũi, nàng khom người dậy thì thấy Tần Lập đang ngồi bên giường nhìn nàng.
“Tần đại ca? Sao huynh lại ở đây?”
Tần Lập để bát thuốc lên bàn:“muội bị rắn độc cắn phải, phải cực khổ lắm mới lấy độc trong người muội ra đấy.”
Nhắc mới nhớ, tại sao nàng lại ở đây trông khi lúc nàng ngất xỉu lại ở Ngự Hoa Viên? Quay sang hỏi thì hắn trả lời:
“Là lúc nãy Tề Nguyên Vương cõng muội về rồi gọi thái y, do không ai rãnh nên ta tới.”
“Tề Nguyên Vương?”
“Phải, Tề Nguyên Vương còn bắt con rắn đó lại đưa đến đây.”
Con rắn này đã ch.ết, Tần Lập còn bảo rằng trên răng của con rắn này được bôi kịch độc lên, thậm chí còn có cả thuốc mê. Thảo nào khi đó nàng lại ngất xỉu.
“Mà kể cũng là, tại sao trong cung lại có rắn? Lại còn là hổ mang xà.” Hắn suy nghĩ vẩn vơ rồi bỏ ra ngoài.
Còn Thiện Lâm, nàng lúc này cũng cảm thấy rất lạ, theo như hắn nói thì là hổ mang cắn nàng, nhưng hổ mang ở đâu ra mà xuất hiện trong cung?
Bỗng nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện một hình ảnh của một nữ nhân ở cung điện gần Ngự Hoa Viên nhất.
Và ả cũng chính là Chung Phi!
Nghĩ đến đây nàng liền đập mạnh bàn, nghiến răng nghiến lợi, nói:“ Chung thị, ta lâu nay luôn nhẫn nhịn ngươi, vậy mà ngươi lại được nước làm tới. Nếu ngươi đã muốn chèn ta vào đường cùng thì từ hôm nay... ta quyết không đội trời chung với ngươi!”
------
Nghe đâu Tô Mộc Lan đã được thị tẩm, còn được ban phong làm Bát Phẩm Tiểu Nghi, ban Trí Ninh điện.
Thiện Lâm rất vui, cuối cùng vị muội muội mà nàng kỳ vọng nhất cùng đã được thị tẩm. Nếu nàng ta được sủng ái thì chẳng phải nàng cũng được thơm lây hay sao? Nếu như thế thì tương lai của nàng sẽ phụ thuộc vào muội ấy.
Ngày Mộc Lan được ban phong, phi tần ai nấy đều gửi lễ vật tới. Thậm chí là cả Chung Phi và Lý Hoàng Hậu.Lý Hậu đầu óc nông cạn thì không nói, nhưng còn Chung Quý Phi, ả ta quỷ kế đa đoan, không chừng lại giở trò hại luôn cả Mộc Lan.
“Mộc Lan!” Thiện Lâm đi vào Trí Ninh điện, vừa nhìn thấy muội ấy đã cất tiếng gọi.
Mộc Lan đang lựa vải vóc, nghe tiếng Thiện Lâm liền quay lại cười nói:“ tỷ tỷ.”
Cả hai nàng chạy đến thân thiết nắm tay nhau, sau đó Thiện Lâm quỳ xuống:“ tham kiến Tô Tiểu Nghi!”
Mộc Lan nhanh chóng đỡ Thiện Lâm dậy:“ tỷ làm gì vậy, chúng ta là tỷ muội kết nghĩa cơ mà.”
Thiện Lâm đứng lên:“ ta biết chứ, nhưng trong mắt người ngoài thì muội là chủ, ta là nô. Phải hành lễ như thế người ngoài mới không dị nghị chứ?”
Mộc Lan gật đầu cười, Thiện Lâm bắt đầu rưng rưng nước mắt:“ chờ đợi bao lâu nay cuối cùng cùng thấy được ngày hôm nay.”
Mộc Lan bĩu môi:“ kìa, sao tỷ lại khóc?”
Thiện Lâm gạt nước mắt rồi cười tươi:“ tỷ bậy quá, sao lại khóc chứ? Hôm nay là ngày vui của muội cơ mà.”
Mộc Lan nắm tay Thiện Lâm:“tỷ muội chúng ta từ lúc vào cung đến nay trải qua biết bao chuyện, bây giờ xem ra là khổ tận cam lai rồi.”
Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng dưng Thiện Lâm lại quay trở lại vẻ mặt u buồn:“ muội bây giờ đã là một Tiểu Nghi, ta là Cung nữ Ngự Tiền, Hải Nghi tỷ tỷ thì là Tiệp dư. Tự dưng ta lại nghĩ đến An Ly đang chịu khổ chịu cực ở Hoán Y Cục.”
Mộc Lan nghe vậy thì bật cười:“ điều này tỷ không cần phải lo.”
Từ trong tẩm điện, một nữ tử với thân hình nhỏ nhắn tung tăng chạy ra, Thiện Lâm hơi đơ ra, được một hồi mới nói:“An Ly?”
“Tỷ tỷ.” An Ly cười đáp lại.
Mộc Lan nói:“ lúc nãy muội đón muội ấy về đây đó.”
Thiện Lâm xúc động, nắm tay Mộc Lan và cả An lại, mừng đến chảy nước mắt:“ Vậy thì tốt quá, An Ly à, từ nay muội ở đây phải nghe lời Tô Tiểu Nghi đấy.”
An Ly nhún gối:“ muội biết rồi.”
Thiện Lâm gật đầu, nàng nhìn quanh điện, cười nhẹ:“ Trí Ninh điện này xem ra cũng là một nơi tốt.”
Nội thất ở đây vô cùng đẹp, tường thì được sơn màu vàng cam, vật dụng như bản ghế ở đây tất cả được làm bằng gỗ tốt, dường như Võ Tương Minh rất xem trọng Mộc Lan.
Mộc Lan xoay thân rồi ngã người xuống giường:“ ở đây thích vô cùng, rộng rãi thoải mái. Chả bù với Thái Cực điện và Đông Mai viện kia, vừa xa xôi lại chật chội, còn nhiều người phức tạp nữa chứ? Làm chủ một điện như vậy thích hơn nhiều, đợi đến khi muội được sủng ái, nhất định mức sẽ xin bệ hạ cho tỷ đến đây luôn.”
“Muội hứa đẩy nhé!”
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Thiện Lâm phải quay về, trước khi đi còn dặn dò An Ly đủ thứ, còn bảo Mộc Lan phải đề phòng đám người Lý Hoàng Hậu và Chung Quý Phi. Vừa bước ra khỏi điện đã thấy Nam Hải Nghi từ xa bước đến.
“Nam tỷ tỷ.” Thiện Lâm gọi.
Nam Hải Nghi nhìn thấy nàng cứ như thấy phật, gương mặt đang trầm tư thì bỗng dưng lại rạng rỡ lên:“ Thiện Lâm.”
“Tỷ đi đâu vậy?”
“Ta định đến thăm An Ly, mấy ngày nay không gặp, muội khỏe chứ? Ta nghe nói muội ở Ngự Tiền gặp nhiều chuyện khó khăn lắm.”
Nghĩ đến những chuyện mấy hôm nay làm Thiện Lâm không khỏi thở dài:“ khó khăn mấy đi nữa muội vẫn có thể chịu được. Không sao đâu.”
Nam Hải Nghi cũng cười, vẻ mặt hơi gượng gạo, giống như có chuyện gì đỏ muốn nói ra mà không dám nói vậy.
“Tỷ sao vậy? Có gì muốn nói với muội à?”
Nam Hải Nghi lại cười, vặn vặn chiếc khăn trên tay, ấp úng:“ chỉ là... Muội còn nhớ chuyện trước khi đến Ngự Tiền ta nhờ muội không? Ta muốn...”
Hóa ra nàng ta đang muốn hỏi chuyện đó, nàng ta muốn nàng quan sát hành động của Hoàng đế, việc này tất nhiên nàng không quên.
Còn Nam Hải Nghi, nàng đã sốt ruột mấy tháng nay vì chờ tin tức của Thiện Lâm, tình hình giữa Vạn Thành quốc và Nam Tộc ngày càng căng thẳng, nàng thật sự rất muốn biết Hoàng đế đang có ý định gì. Sẽ khởi binh trinh phạt hay không?
“Muội hầu ở Ngự Tiền bấy lâu tất nhiên là cũng biết nhiều chuyện về bệ hạ, chỉ là ở đây đông người, muội sợ có kẻ nghe lén.”
Nam Hải Nghi nhìn quanh thì đúng thật ở đây có quá nhiều người qua lại, nếu để họ nghe được là rách chuyện.
“Thôi được rồi, tối nay khoảng nửa đêm chúng ta hẹn nhau ở Hậu hoa viên.”
Hải Nghi chỉ để lại câu này rồi lập tức bỏ đi.
Thiện Lâm nhíu mắt nhìn nàng ta dò xét, nữ nhân này vô cùng kì lạ, từ lúc mới gặp đã có những hành động lạ thường, giống như đang âm mưu gì đó vậy.
Dẹp chuyện này đi, điều quan trọng nhất mà nàng phải làm hiện tại chính là tìm cách đối phó với Chung Phi!
------
Hết chương 47.
26/1/2017