Chương 17
CHƯƠNG 17
Hoàng Thượng hồi cung ! Biết được tin tức này, phi tần trong cung đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, hy vọng có thể vào lúc nghênh đón hoàng thượng thu hút được tầm mắt của người.
Tương Hiểu Vũ cũng thấy phi thường cao hứng, y không phải hy vọng Hoàng Thượng sẽ nhìn mình, dù sao y cũng không nằm trong đội ngũ nghênh thánh giá, y hy vọng có thể từ chỗ Hoàng Thượng biết thư của mình đã gửi tới tay thân nhân chưa, dù sao y tiến cung đã sắp mười năm, thân nhân không chừng đã chuyển nhà đi nơi khác.
Buổi tối, Tương Hiểu Vũ theo lẽ thường tới chỗ tưới hoa, hôm nay y không nghĩ là Hoàng Thượng sẽ đến đây, bởi vì hôm nay hắn vừa hồi cung, lấy trình độ Hoàng Thượng sủng ái quý phi nương nương, hắn nhất định sẽ đến chỗ quý phi nương nương. Ngay lúc y xoay người chuẩn bị rời đi, một thanh âm tao nhã cách xa hơn một tháng từ phía sau mặt cây truyền đến “Tiểu Ngư Nhi, sao lại bỏ đi như vậy?”
Là thanh âm của hoàng thượng! Tương Hiểu Vũ kinh hỉ buông thùng gỗ trong tay, xoay người chạy đến trước mặt Mạc Dương Thần, “Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng!” Không biết hoàng thượng có chuyển thư đến tay thân nhân chưa? Nhưng mà Hoàng Thượng vừa về, ta truy vấn việc này hình như không tốt lắm? Dù sao hắn là vua một nước, không phải người đưa tin.
Thấy Tương Hiểu Vũ một bộ muốn hỏi lại không dám lên tiếng, Mạc Dương Thần liền biết y đăm chiêu chuyện gì, ngay lúc hắn muốn nói cho y biết, thì một ý niệm đột nhiên nổi lên trong đầu. Hắn từ trong lòng xuất ra phong thư người nhà Tương Hiểu Vũ nhờ chuyển lại cho y, vỗ trán mình nói: “Ai nha! Trẫm chỉ lo du ngoạn, đã quên mất chuyện giúp ngươi truyền tin rồi !”
Bóng đêm mông lung, lại cách phong thư một khoảng khá xa, Tương Hiểu Vũ nhìn không thấy chữ trên phong thư, nghe Mạc Dương Thần nói liền tin là thật. Y nhất thời như bị sét đánh trúng, trời a! Đây là kết quả y chưa từng nghĩ tới, Hoàng Thượng quên, vậy y chỉ là một nô tài thân phận nhỏ nhoi có thể làm được gì? Chẳng lẽ muốn trách cứ Hoàng Thượng? Trừ phi là y không muốn sống tiếp.
Tương Hiểu Vũ lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Hoàng Thượng, thư của nô tài dù sao cũng không phải chuyện quan trọng, Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, rất lâu mới có thể ra ngoài một chuyến, quên cũng là chuyện rất bình thường.”
“Ha ha! Ha ha! . . . . . .” Nhìn biểu tình của Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần nhịn không được vỗ bàn cười ha hả, thú vị! Tiểu Ngư Nhi này thật sự là rất thú vị !
Thấy hắn cười cao hứng như thế, Tương Hiểu Vũ nhịn không được ở trong lòng tức giận nói: hoàng thượng có lầm không a, đáp ứng giúp người ta truyền tin, sau đó quên bẵng đi, còn ở trước mặt người ta cười vui như thế, vậy hình như quá mất nhân tính rồi đó.
Qua một hồi lâu, Mạc Dương Thần mới cười xong, “Được rồi, không đùa ngươi nữa. Tiểu Ngư Nhi, ngươi xem đi.” Hắn duỗi tay đưa phong thư cho y.
Tương Hiểu Vũ cung kính vươn hai tay tiếp nhận phong thư, y vừa nhìn thấy chữ trên thư liền nhịn không được quỳ xuống không ngừng dập đầu, dùng ngữ khí vô cùng cảm kích nói: “Nô tài tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ân tứ nô tài suốt đời không quên, nô tài kiếp sau nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho Hoàng Thượng. . . . . .”
“Rồi rồi, bình thân!” Mạc Dương Thần cản y nói tiếp, “Chờ ngươi tạ ân xong, trời đại khái cũng đã sáng.”
“Tạ Hoàng Thượng.” dập đầu một cái, Tương Hiểu Vũ mới đứng lên, rạo rực cất thư vào lòng, tính chờ khi về phòng sẽ xem.
Mạc Dương Thần vuốt khối điếu trụy hình cá, lúc trước ở Minh Hải Huyền đã mua, nhìn Tương Hiểu Vũ một bộ khẩn cấp. Quên đi, về sau lại cho y đi!”Trẫm mệt, Tiểu Ngư Nhi quỳ an đi.”
“Vâng, nô tài cung tiễn Hoàng Thượng!”
Nhìn Mạc Dương Thần rời đi, Tương Hiểu Vũ lấy bức thư trong lòng ra cẩn thận vuốt ve, Hoàng Thượng đối y quá tốt, vì báo đáp Hoàng Thượng, về sau y nhất định phải làm việc thật tốt! Y ở trong lòng thầm thề. ( Thủy: Tiểu Ngư Nhi a, công việc của ngươi có làm tốt bao nhiêu, thì Hoàng Thượng cũng sẽ không phát hiện. Ngư: còn không phải tại ngươi, còn nói là mẹ ruột, sao không an bài một công tác khác để ta trả ơn Hoàng Thượng. Thủy chạy trốn ~! )
Hết đệ thập thất chương