Chương 25

CHƯƠNG 25


Còn chưa nhìn thấy bản nhân, đã nghe thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, “Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại chưa?” Mạc Dương Thần  vừa nói xong, thân ảnh của hắn đã xuất hiện trước mắt Tương Hiểu Vũ cùng Chu Tề, hắn không muốn quá nhiều người quấy rầy Tương Hiểu Vũ nghỉ ngơi, vì thế nên bảo tất cả các cung nữ thái giám đều ra ngoài cửa chờ sai phái.


“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử tỉnh lại đã một khắc.” Chu Tề quỳ xuống thỉnh an.


Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạc Dương Thần, Tương Hiểu Vũ đang định thong thả chuyển thân thể xuống giường thỉnh an hắn, ai ngờ Mạc Dương Thần  lại nhanh hơn y, bước vội đến bên giường hai tay đè lại thân thể đang muốn bước xuống giường của y, “Tiểu Ngư Nhi ngươi đang bị thương, hiện tại miễn lễ đi.”


“Hoàng Thượng. . . . . .” Tương Hiểu Vũ ngơ ngác nhìn Mạc Dương Thần đang ở gần mình đến vậy, giờ này khắc này y không biết nên đối mặt với Hoàng Thượng thế nào.


Mạc Dương Thần  ngồi bên giường kiên nhẫn nhìn Tương Hiểu Vũ, không giục y có phản ứng gì, ngược lại Chu Tề dứng bên cạnh càng thêm sốt ruột, ông không phải không biết tính tình của Tương Hiểu Vũ, tuy tham tài, tuy thoát tuyến, nhưng cá tính không tồi, thái độ làm người thuần phẩm, cho nên ông không muốn thấy Tương Hiểu Vũ vừa được phong làm tài tử đã đắc tội với  Hoàng Thượng. Vì thế ông nhỏ giọng gọi một tiếng, “Tương Tài tử.”


available on google playdownload on app store


Thanh âm Chu Tề làm Tương Hiểu Vũ phục hồi tinh thần nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Nô tài. . . . . . Ngạch, nô tài tạ Hoàng Thượng ân điển.” Tạ Hoàng Thượng miễn cho y xuống giường thỉnh an.


Nghe y vẫn còn tự xưng là nô tài, Chu Tề lại nhịn không được nhắc nhở: “Tương Tài tử, hiện tại người là chính Tứ phẩm tài tử, không thể tự xưng nô tài nữa, phải học tần phi hậu cung tự xưng là thần thiếp mới đúng.”


Chu Tề nói chưa dứt lời, Tương Hiểu Vũ bị câu ‘ nhắc nhở ’ này của ông làm giật mình, lập tức nhớ lại  một chuyện trọng yếu nào đó, y hít sâu một hơi nói: “Hoàng Thượng, nô tài có một chuyện muốn cầu người.”
“Ngươi nói.”
“Tương Tài tử, đừng. . . . . .”


Mạc Dương Thần cùng Chu Tề đồng thời nói. Nói xong, Mạc Dương Thần  nhếch mi nhìn Chu Tề tự tiếu phi tiếu nói: “Chu Tề, sao hiện tại trẫm mới phát hiện ngươi dong dài đến vậy?”


Ngay lúc Chu Tề nghĩ muốn giải thích, Tương Hiểu Vũ đã nói: “Thỉnh Hoàng Thượng chớ trách tội Chu công công, Chu công công cản nô tài là vì muốn tốt cho nô tài.”
“Hảo, nể mặt ngươi, lần này trẫm coi như xong. Vậy ngươi hiện tại nói chuyện ngươi muốn thỉnh cầu đi.”


“Tạ Hoàng Thượng.” Thấy Hoàng Thượng khoan dung với mình như thế, Tương Hiểu Vũ nguyên bản còn có chút lo lắng bỗng thấy yên tâm hơn, “Nô tài muốn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh lập nô tài làm Tài tử.”


“Nga? !” Nghe xong lời y nói, Mạc Dương Thần  không thấy tức giận, mà là thấy thật bất ngờ, hắn hoàn toàn không thể tưởng được Tương Hiểu Vũ thế nhưng không chịu làm tài tử mà chỉ muốn làm nô tài, “Cho trẫm một nguyên nhân, nếu nguyên nhân này có thể thuyết phục được trẫm, trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Hắn có thể dùng uy nghiêm quân vương để ép Tương Hiểu Vũ nhận, nhưng hắn lại càng muốn Tiểu Ngư Nhi cam tâm tình nguyện nhận.


Thấy Hoàng Thượng không tức giận, Chu Tề không khỏi thở hắt ra, Tương Hiểu Vũ này thật sự là quá bất thường, không biết y nghĩ thế nào nữa, có thể được Hoàng Thượng phong làm chủ tử là thứ mà bao nhiêu người mong còn mong không được, vậy mà y lại cự tuyệt?
Hết đệ nhị thập ngũ chương






Truyện liên quan