Chương 18: Vừa tùy hứng vừa khó chịu
Thương Mục Kiêu luôn ở vị trí dẫn đầu, thậm chí còn cách xe thứ hai hơn một giây ở những vòng đầu tiên.
"Đường đua Thanh Loan, để tăng khả năng nhìn thấy của khán giả, phần khán đài là đường thẳng, khu vực mà khán giả không thể nhìn thấy chủ yếu là những đường cong liên tục." Toàn bộ trận đấu kéo dài hơn 40 phút. Lúc bắt đầu, thông thường các tay đua chưa bung hết sức. Các thay đổi về xếp hạng xảy ra nhiều hơn ở những vòng đua cuối, ba người đứng đầu bảng về cơ bản không thay đổi.
Trận đấu chưa đến đoạn gay cấn hấp dẫn, bình luận viên lại tiếp tục giới thiệu tiếp các tay đua và con xe của họ còn dang dở lúc nãy.
Hai mươi hai vòng, cứ sau hai phút, Thương Mục Kiêu sẽ chạy ngang qua ghế lô với tốc độ 300km/h, nhanh như một tia chớp màu xanh, trước khi tầm mắt nhận ra cậu ta đã vút đi xa.
Quỷ Sáu Mắt vị trí thứ hai và Chu Ngôn Nghị vị trí thứ ba chênh lệch khoảng cách rất bé. Chu Ngôn Nghị có vẻ đang tìm kiếm cơ hội vượt lên ở các khúc cua, nhưng Quỷ Sáu Mắt quá điêu luyện và đầy kinh nghiệm, vài lần chắn đường không cho cậu ta toại nguyện.
"Hay quá, quả là gừng càng già càng cay. Quỷ Sáu Mắt đang vững vàng chiếm giữ vị trí thứ hai, không dễ dàng để Ducati vượt mặt! Tốc độ giữa anh và người dẫn đầu cũng đã giảm xuống còn 06 giây, tôi tin rằng hai vòng cuối sẽ có một cuộc tranh giành chức vô địch rất khốc liệt đang chờ chúng ta."
Như bình luận viên đã nói, đến vòng thứ mười hai, qua nửa số vòng đua, từng tay đua không còn tiết kiệm sức lực nữa. Quỷ Sáu Mắt dần bỏ xa Chu Ngôn Nghị, tiến về phía vị trí đầu tiên khiêu chiến.
Một vòng, hai vòng...
Quỷ Sáu Mắt màu xanh lục huỳnh quang sắp đuổi kịp Thương Mục Kiêu, hai người chỉ còn cách nhau nửa thân xe.
Ở vòng đua thứ 16, khi cả hai lại lái xe cạnh khán đài chính, cuộc rượt đuổi kích thích khiến trên khán đài vang ra rất nhiều tiếng reo hò của khán giả.
"Còn sáu vòng nữa, Quỷ Sáu mắt đã rút ngắn thêm khoảng cách về vị trí đầu tiên bằng cách sử dụng các kỹ năng vào cua thành thạo..."
Khi vượt qua một khúc cua, trọng tâm của tay đua sẽ bị lệch sang một bên, đầu gối gần như chạm đất, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lật úp. Hơn nữa Thương Mục Kiêu đang ở rất gần chiếc xe phía sau, khiến mọi người càng lo lắng, sợ họ va quẹt vào nhau,
Ở vòng đua thứ 19, Quỷ Sáu Mắt lại cố gắng vượt qua bằng một khúc cua liên tục, kết quả ngoài dự đoán, do cơ thể quá nghiêng, bánh xe không thể bám đất, chiếc xe trượt ngang văng ra khỏi đường đua.
Cú ngã có vẻ đã ảnh hưởng một chút đến Thương Mục Kiêu. Lúc Quỷ Sáu Mắt trượt ngã, Thương Mục Kiêu đã đứng thẳng người vượt qua khúc cua liên tiếp, không biết có phải đã bị va chạm hay không mà xe cậu ta tròng trành khó kiểm soát.
Ấn lòng bàn tay lên tấm kính, lưng tôi căng chặt, muốn quan sát kỹ hơn tình hình cậu ta, nhưng tốc độ đua xe quá nhanh, mắt thường không thể dõi theo kịp.
Tôi quay lại xem TV, đạo diễn trên màn hình chiếu cảnh Quỷ Sáu Mắt gặp tai nạn. Trong phần quay chậm, sau khi thoát khỏi xe, anh ta lăn trên mặt đất vài vòng trước khi dừng lại ở rìa đường đua.
"Không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thật đáng tiếc, hy vọng tay đua không gặp sự cố nghiêm trọng..." Giọng bình luận chùng xuống.
"Không sao đâu." Doãn Nặc cũng quay lại, nhìn vào màn hình lớn. "Mỗi tay đua đều được trang bị túi khí phía sau, mũ bảo hiểm cũng rất chắc chắn, anh ta tiếp đất bằng lưng, sẽ không bị thương nặng."
Như để chứng minh cho lời nói của cậu ta, tay đua mặc đồ đua màu xanh lá cây từ từ leo lên khỏi mặt đất, vẫy tay chào khán giả ra hiệu rằng anh vẫn ổn.
Khán giả lại vỡ òa trong tiếng hò reo, bình luận viên thở phào nhẹ nhõm: "Dù xe hỏng nặng nhưng may mắn tay đua hoàn toàn ổn, thật tuyệt vời".
Đạo diễn lại cho phát hình ảnh người dẫn đầu. Do ảnh hưởng của vụ tai nạn, Chu Ngôn Nghị từ thứ ba lên thứ hai, không những thế còn nắm bắt cơ hội giảm tốc độ khoảng cách với Thương Mục Kiêu chỉ còn 04 giây.
Trong ba vòng cuối cùng, mọi góc cua đều có thể trở thành điểm chiến thắng của Chu Ngôn Nghị. Xanh và đỏ một trước một sau lần lượt rượt đuổi, tranh đua không nhường. Trong các môn thể thao cạnh tranh, không ai không muốn là người đứng nhất.
Vòng quyết định đã đến, giọng bình luận viên trở nên sôi nổi hơn.
"Đây là vòng đua cuối cùng. Có vẻ như Thương Mục Kiêu đã sẵn sàng để giữ vị trí dẫn đầu đến cùng! Góc cua này sẽ là hy vọng vượt qua cuối cùng của Chu Ngôn Nghị... Anh ấy đang cố gắng vượt, 02 giây, liệu có thể thành công không? Thất bại rồi, Thương Mục Kiêu tăng tốc và lùi ra khỏi anh ta, tốc độ giữa hai người trở lại 04 giây lần nữa... Thương Mục Kiêu sắp vượt qua vạch... Cán đích rồi!! Nhà vô địch cúp Băng Sương đã được xác định. Mọi người hãy vỗ tay khen ngợi chàng trai trẻ 20 tuổi này! "
Thân xe nhẵn nhụi giống như một ngôi sao chổi xẹt qua đường chân trời, để lại bóng xanh trên võng mạc của tôi. Thương Mục Kiêu đứng dậy ngay khi băng qua vạch đích, chỉ một tay giữ lấy tay lái, tay kia nắm lại giơ cao lên, thả chậm tốc độ xe lại đón nhận những tràng pháo tay từ mọi phía, sự phấn khích bộc lộ rõ ràng.
Trẻ trung, tỏa sáng với khả năng vô hạn...
Đầu ngón tay tôi lướt theo vệt màu lam bắt mắt tươi đẹp, lòng bàn tay đẫm mồ hôi để lại dấu vết mờ nhạt trên mặt kính.
Mười hai năm trước, ở cùng độ tuổi, tôi cũng giống như cậu ta, với vô số vinh quang, trẻ trung và đầy sức sống, cảm thấy rằng không gì không thể làm được.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cuộc sống của tôi và cậu hoàn toàn trái ngược nhau.
Cậu ta khỏe mạnh đẹp trai, tôi tàn tật ốm yếu, cậu ta không biết sợ hãi, tôi lo trước lo sau, cậu ta tràn đầy sức trẻ, tôi thì... một cái xác vô hồn.
"Lần đầu tham gia, cậu ấy đứng thứ tư. Khi đó cậu ấy vừa tròn mười tám tuổi, thành tích như thế đã rất tốt rồi, nhưng cậu ấy cũng đen mặt đến mấy ngày. Lần thứ hai, Ngôn Nghị là người vô địch, cậu ấy đứng thứ hai. Dù sao thì cũng là bạn thân được giải, nên thái độ không quá tệ, nhưng cũng không thể quá vui vẻ. Năm nay, cuối cùng cậu ấy cũng giành được chức vô địch, chúng tôi cũng không cần phải lo lắng sắc mặt cậu ấy nữa." Giọng nói của Doãn Nặc kéo suy nghĩ của tôi trở lại thực tại.
"Cậu ta quả là rất tài năng." Tôi thuận miệng nói.
Xe của Thương Mục Kiêu đi vào khu bảo dưỡng, các xe tiếp theo lần lượt vượt qua vạch đích. Bục trao giải đối diện với lô ghế VIP đã sẵn sàng, sâm panh chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ nhà vô địch.
"Phựt!"
Tôi giật mình quay lại, thấy Doãn Nặc đã mở chai vang sủi trên quầy bar.
Rót rượu vàng vào ly chân dài, cậu ta giơ lên hướng qua tôi hỏi: "Thầy có muốn không?
Tôi lắc đầu: "Không, tôi phải lái xe."
Doãn Nặc trở lại cửa sổ một lần nữa với ly rượu trên tay, ánh mắt rơi xuống đài trao giải.
"Giáo sư Bắc, thầy đang hẹn hò với A Kiêu à?"
Cách cậu ta hỏi câu này không phải là tò mò hóng chuyện, cũng không có ý cười trên mặt, nó giống như một câu chất vấn tôi.
Câu hỏi này quá cá nhân. Khoan bàn đến chuyện tôi không có mối quan hệ như vậy với Thương Mục Kiêu, mà ngay cả khi có, thì có liên quan gì đến cậu ta?
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta một lúc rồi quay sang đài trao giải.
Thương Mục Kiêu cởi mũ bảo hiểm, đứng trên bục, được bao quanh bởi đám đông, bên cạnh cậu ta là hạng hai hạng ba.
Chiếc cúp Băng Sương dường như được chạm khắc từ một khối pha lê trắng, có độ đục tự nhiên, phát sáng xanh lam dưới ánh đèn, nhìn từ xa trông giống như băng thật.
Doãn Nặc thấy tôi chậm chạp không trả lời, thiếu kiên nhẫn gọi.
"Giáo sư Bắc..."
"Cậu thích cậu ta." Tôi nói thẳng.
Nếu không thích Thương Mục Kiêu thì không thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu thù địch như vậy, dù gì thì tôi vẫn là giáo viên môn tự chọn của cậu ta.
Người bên cạnh tôi im lặng, thật lâu sau mới tựa như giãy giụa, cắn răng nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở tử tế. Không ai có thể hoàn toàn chiếm được cậu ấy. Điều quan trọng nhất trong lòng cậu ấy chỉ có chị gái mình. Chỉ cần chị cậu ấy nói một lời, cậu ấy có thể bỏ mặc bất cứ ai mà không ngoái đầu nhìn lại. Giáo sư Bắc, thầy không chơi nổi đâu, đừng lún quá sâu."
Có vẻ như chuyện Thương Mục Kiêu quá yêu quý chị gái của mình những người xung quanh cậu ta đều biết.
"Yên tâm." Thương Mục Kiêu lúc này đang cầm lấy chiếc cúp, giơ cao lên, đón nhận những ánh đèn flash, vẻ mặt rất tự tin, giống như nó là điều đương nhiên phải xảy ra, "Tôi còn chưa lún vào cái gì. Nhưng cậu, tại sao cậu không nói với cậu ta?"
Hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương nồng cháy.
Bao nhiêu năm rồi, ngoài đôi chân này, nếu có điều gì hối tiếc trong cuộc đời, thì chắc là việc tôi chưa từng được tự do bay nhảy trong một đoạn tình yêu nồng nàn của tuổi trẻ.
Đúng là, Lư Phi Hằng chọn thời điểm tỏ tình thật tệ.
Sực tỉnh lại, Thương Mục Kiêu đã biến mất khỏi bục trao giải, chỉ còn hạng hai hạng ba đang ôm vai nhau chụp ảnh.
"Thầy không hiểu cậu ấy. Cậu ấy không bao giờ giữ lại những thứ cậu ấy không cần. Nếu cậu ấy biết..." Giọng của Doãn Nặc trầm xuống, có chút không cam lòng, có nhiều bất đắc dĩ, "Chúng tôi thậm chí sẽ không thể làm bạn bè được. "
Tôi chợt nhận ra. Thương Mục Kiêu đâu phải chỉ có một viên "đá quý", mà là cho dù có quan tâm đến đâu nhưng cậu ta không để mắt đến, thì trong mắt cậu ta đó cũng chỉ là một mảnh thủy tinh rẻ tiền, chẳng phải "đá quý".
Thương Mục Kiêu chỉ cần một viên "đá quý" cậu ta yêu thương nhất, viên đá quý long lanh nhất. Cậu ta sẽ bảo vệ nó dưới đôi cánh của mình, giấu nó vào nơi sâu nhất của hang ổ, không ai có thể chạm vào nó, không ai có thể nhìn thấy nó.
Vừa tùy hứng vừa khó chịu.
Đúng lúc này, cửa lô đột ngột bị đẩy ra, tôi và Doãn Nặc không hẹn mà cùng nhau nhìn sang.
Thương Mục Kiêu bước vào với chiếc cúp trên tay, thở gấp, như thể vừa chạy thẳng từ bục trao giải đến đây.
"A Kiêu..." Doãn Nặc cười chào một tiếng, nhưng Thương Mục Kiêu không hề để ý đến cậu ta, một đường đi về phía tôi.
Viên "thủy tinh" không thể trở thành đá quý này ngay lập tức ảm đạm đi, lặng lẽ bước sang một bên, không cố gắng tiến tới nữa.
"Thầy nhìn đi đâu vậy?" Thương Mục Kiêu tóm lấy cằm tôi xoay về, bất mãn vì tôi không toàn tâm toàn ý để mắt đến cậu ta.
Tôi nghiêng đầu, thoát khỏi tay cậu ta, điều khiển xe lăn lùi về phía sau một chút.
"Chúc mừng, cậu thi đấu rất xuất sắc."
Vẻ mặt cậu ta lúc đầu còn có chút không vui, vừa nghe tôi khen thì liền nở nụ cười, đúng là tính tình trẻ con.
"Thích không?"
Tôi tưởng cậu ta hỏi tôi thích môn thể thao này không.
Thành thật mà nói, tôi không thích. Nó quá nguy hiểm. Mới vừa nãy khi Quỷ Sáu Mắt văng ra khỏi đường đua, tôi nhìn tay đua lăn mấy vòng trong màn hình, cái cơn đau đứt từng khúc xương tấc thịt trong tai nạn năm đó thoáng chốc như ùa về. Nếu không phải vì lo lắng Thương Mục Kiêu sẽ gặp phải tai nạn, cảm giác này có lẽ còn kéo dài.
"Rất thú vị."
Tuy nhiên, là một người trưởng thành cẩn trọng, lịch sự là phép xã giao cơ bản. Dù không thích, tôi vẫn phải nói tốt.
Thương Mục Kiêu cười híp cả mắt: "Tiếc là thầy không thể ngồi sau xe em. Cái ghế đó nhiều người tơ tưởng ngồi lên lắm đấy." Vừa nói, cậu ta vừa đặt chiếc cúp nặng nề vào vòng tay tôi, "Cho thầy."
Tôi theo bản năng ôm cái cúp, không hiểu gì.
Ý cậu ta là gì?
Cậu ta thấy tôi khó hiểu, đưa tay chỉ chỉ vào một chỗ trên chiếc cúp nói, "Nhìn nè, có một ngôi sao ở đây."
Tôi nhìn theo hướng ngón tay, thấy một viên kim cương sáng bóng giống như ngôi sao năm cánh được gắn trên đế màu nâu của mặt trước của chiếc cúp. Phía sau ngôi sao có một cái đuôi dài màu bạc, là một ngôi sao chổi.
Thương Mục Kiêu giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, hơi cao giọng, trên mặt tràn đầy sự vui mừng khó có thể che giấu.
"Thầy thích ngôi sao mà? Lúc trước khi thi em nghĩ kỹ rồi, muốn tặng ngôi sao này cho thầy."
"Thầy thích không?" Cậu ta hỏi.