Chương 18: Vết thương chồng chất
Nhưng Nguyệt Tiêm Ảnh không có chút phản ứng nào, khuôn mặt xinh đẹp giống như một pho tượng không có tiếng động, dường như linh hồn đã tách ra khỏi thân thể cô. Ám Dạ Tuyệt cởi lỏng dây trói cho cô, sợi dây buộc chặt làm cổ tay cô có một vòng vết máu.
Không có dây thừng trói buộc, thân thể cô mềm nhũn trượt xuống.
Ám Dạ Tuyệt nhanh chóng tiếp được, ôm cô đứng dậy, lúc này mới cảm giác được toàn thân cô lạnh như băng, thật giống như xác ch.ết.
Trên mặt đất âm u quỷ dị tràn đầy máu còn có vết máu trên người Nguyệt Tiêm Ảnh nửa, trái tim không nhịn được lộp bộp một tiếng.
Có phải Ám Dạ Tuyệt đã ra tay quá độc ác hay không, ra tay nặng nề đối với một cô gái như vậy.
******************************
Ám Dạ Tuyệt trực tiếp ôm cô đi vào phòng ngủ của mình.
Không gian trang hoàng to mà giản dị rõ ràng như vậy, nhưng từng góc nhỏ đều đã hiển thị rõ ràng nó rất xa xỉ. Đá cẩm thạch nhập khẩu tứ Ý, thảm Ba Tư, còn có đèn treo thủy tinh của Bỉ. . . . . . Ở trong phòng lấy màu đen làm màu sắc chủ đạo, trong không khí tràn ngập hơi thở của chủ nhân, dưới không khí u ám còn bao bọc cảm giác lờ mờ thần bí.
Thân thể nhỏ gầy của Nguyệt Tiêm Ảnh chôn ở giữa cái đệm màu đen bằng nhung tơ mềm mại, dường như cũng không nhận ra.
Ám Dạ Tuyệt lấy hộp cấp cứu ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch ở trên giường thì đôi mày đên đậm hơi hơi nhăn lại, trước tiên cởi bỏ âu phục ướt sũng và rách nát trên người cô ra. Đột nhiên đôi mắt hắn liền cứng lại, trong lòng đau như kim châm.
Áo sơ mi vốn màu trắng bây giờ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, dưới tấm trải giường màu đen làm nền, giống như một đóa hoa tường vi lộng lẫy nở rộ vào ban đêm, dưới sự rực rỡ là mờ mịt yếu ớt và đau buồn.
Tay Dạ Tuyệt khẽ run, hít một hơi, cởi áo sơ mi trên người cô ra —— Da thịt trắng sáng mềm mịn giống như đóa hoa, nhưng mà mặt trên da thịt là từng vệt từng vệt vết thương phá hủy phần da thịt hoàn mỹ này. Chỗ sâu, gần như có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng sáng.
Trước ngực Nguyệt Tiêm Ảnh được băng bó bằng một khối vải trắng, nhưng không chịu nổi phá hủy của roi, rơi xuống từng lớp vải rách nát.
Bàn tay Ám Dạ Tuyệt run rẩy kéo vải trước ngực cô xuống, hai khối đẫy đà trắng nõn óng ánh liền hiện ra.
Thân thể lung linh dịu dàng mềm mại có lồi có lõm, phía trên có vài giọt nước nhỏ đọng lại, phát ra ánh sáng rạng rỡ dưới phản xạ của ánh đèn, thật giống như giọt sương buổi sáng trên đóa hoa tường vi.
Chính là mê người như vậy. Nhưng mà, những vết sẹo dữ tợn này làm đau đớn lòng người. Miệng vết thương rãi rác khắp nơi trên da thịt trắng mịn của cô, toàn thân cô không có một chỗ nào là toàn vẹn.
Nhiều miệng vết thương như vậy, lại bị muối kích thích thì có bao nhiêu đau đớn, hắn không khỏi tò mò cái cô gái này làm sao có thể chịu được, lại không la hét một tiếng, không chảy một giọt nước mắt. Cho dù là người đàn ông cũng không nhịn được hình phạt đánh đập tàn nhẫn như vậy.
Đôi mắt sâu thẳm liền cứng lại, kiềm chế bên trong thân dưới không nên tỏa ra dục vọng, cầm lấy một cái khăn lông màu trắng mịn màng lau hết những giọt nước trên người cô.
Sợi tóc cô ướt sũng làm tấm trải đệm màu đen ẩm ướt , Ám Dạ Tuyệt vén sợi tóc cô lên dùng khăn lông cẩn thận lau chùi từng chút một . Không cẩn thân chạm vào gương mặt của cô, trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, như lửa nóng rực cháy.
"Đáng ch.ết!" Ám Dạ Tuyệt khẽ chửi một tiếng, giữa đôi mắt tối tăm nhanh chóng xẹt qua một chút ánh sáng, bàn tay thon dài vuốt ve gương mặt cô.
Hắn vốn cho rằng mười lăm năm trước khi biết tin Mộ Trần Tuyết ch.ết, trái tim của hắn cũng đã ch.ết rồi. Nhưng mà. . . . . . Cô gái không rõ lai lịch trước mắt này lại có thể dễ dàng khơi lên trái tim đóng băng của hắn.
Ám Dạ Tuyệt mở lớn máy sưởi trong phòng, từng luồng hơi ấm lan ra, đồng thời cũng mang đến cảm giác khiến người ta hít thở không thông.
"Em. . . . . ." Lông mày giống như thanh kiếm hơi hơi nhếch lên, "Rốt cuộc vì cái gì mà em tiếp cận tôi?"
"Ừm . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đau đớn rên rỉ một tiếng, lông mày nhíu lại thật chặt, môi mỏng trắng bệch hơi hơi mở ra, "Đau. . . . . ." Bật ra giọng nói mỏng manh, hơi thở nóng bỏng phả vào trên mu bàn tay Ám Dạ Tuyệt.
"Nhiều miệng vết thương như vậy, làm sao có thể không đau, phải chịu đựng một chút!" Hắn không khỏi khẩn trương quát lớn giọng.
Nguyệt Tiêm Ảnh đau đớn ngọ ngoạy, vặn vẹo thân thể mềm mại xinh đẹp, động tác này lại tác động lên miệng vết thương trên người, phía trên liền có máu loãng chậm rãi chảy ra.
"Làm sao bây giờ?" Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt lông mày, phải ngăn cản cô tác động lên miệng vết thương mới được, thở dài một hơi, nghiêng người áp sát thân thể của cô.
Nhiệt độ trên người Nguyệt Tiêm Ảnh nóng bỏng, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng truyền tới trên người Ám Dạ Tuyệt. Vị chát và mùi máu tươi quanh quẩn ở chóp mũi, có thể ngửi được một chút mùi hương thanh nhã phát ra từ trên người cô.
Ám Dạ Tuyệt rất giống bị mê hoặc, cúi đầu chiếm lấy cánh môi đang nhàn nhạt bật ra tiếng rên rĩ. Cảm xúc mềm mại trơn bóng thật giống như đóa hoa tường vi, mang theo mùi hương mê người, làm động lòng người, đoạt cả hồn phách. Hắn vốn chỉ muốn hôn nhẹ một ngụm nhỏ, thật không ngờ cô ăn ngon như vậy, hắn không khỏi dần dần tiến sâu hơn.
Xoay chuyển, ʍút̼ vào, ɭϊếʍƈ láp. . . . . . Chậm rãi cạy mở hàm răng của cô, trượt vào cái miệng đàn hương, tìm kiếm đầu lưỡi của cô, khiêu khích chơi đùa, một lần lại một lần xoay chuyển quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
"Ừm. . . . . ." Trong miệng Nguyệt Tiêm Ảnh bật ra tiếng rên nhẹ, lúc này cô đang khát nước lại va chạm vào chiếc lưỡi ẩm ướt mát lạnh, không kiềm lòng nổi di chuyển đầu lưỡi nhảy múa cùng hắn.
Oanh, trong cơ thể Ám Dạ Tuyệt bốc lên ngọn lửa nồng đậm, ngọn lửa dục vọng bốc cháy hừng hực, nuốt sạch lý trí của hắn, giữa đôi mắt tối tăm nảy lên một mảnh ȶìиɦ ɖu͙ƈ dày đặc. Hai tay mạnh mẽ dạo chơi trên da thịt trắng lạnh của cô, nhiệt độ nóng bỏng và lạnh băng cùng hình thành trên người của Nguyệt Tiêm Ảnh, đồng thời cũng kích thích đến hai người.
Dưới tay ẩm ướt, cảm giác dính như keo . Ám Dạ Tuyệt mở lòng bàn tay ra, thấy trong lòng bàn tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Bởi vì mạnh mẽ kiềm chế không cho cô vặn vẹo, ngược lại làm vỡ tung miệng vết thương trên người cô, máu loãng không ngừng tuôn ra.
"Đáng ch.ết!" Ám Dạ Tuyệt thấp giọng chữi một câu, dưới tình hình này, hắn lại còn bị kích thích muốn ăn luôn cô, không khỏi cảm thấy giận dữ xấu hổ vì hành động vừa rồi của mình.
"Đau. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng đóng hai mắt lại, tiếng thì thào rên rĩ nhẹ nhàng không có sức.
Ám Dạ Tuyệt chạm tới trên trán cô nóng rực, lông mày đen đậm cau lại, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, lập tức gọi một dãy số điện thoại.
Không bao lâu liền nối được máy, hắn liền trực tiếp ra lệnh: "Cho cậu năm phút chạy tới đây!"
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lười biếng, "Tuyệt thiếu, anh xem bây giờ là mấy giờ, anh không ngủ, chẳng lẽ không cho tôi ngủ sao?"
"Nếu trong vòng năm phút cậu không chạy tới được đây, vậy sau này cậu sẽ luôn được ngủ, bảo đảm cho cậu ngủ một lần là đủ!" Tức giận nói xong câu đó, Ám Dạ Tuyệt cúp điện thoại, tiện tay ném điện thoại đi, quẳng ngã trên mặt đất.
Hạ Khiêm Dật xoa xoa đôi mắt lim dim, nhìn đã iện thoại bị cúp, hắn còn tưởng mình chỉ là nằm mơ. Ài —— bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẫn là nhận lệnh ngoan ngoãn tắt máy tính. Thật ra hắn còn đang lo lắng cho Nguyệt Tiêm Ảnh, không cách nào ngủ được, đành dán mắt vào máy tin xem ca nhạc.
Ám Dạ Tuyệt đốt một điếu thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối dồn dập nhảy ra. Hắn bực dọc hút một hơi lớn, chậm rãi phun ra, khói trắng nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung rồi dần dần bay theo gió.
Ánh mắt thâm thúy tối tăm nhìn thoáng qua thân thể trắng nõn trong suốt, đôi mắt liền bị ứ đọng, ngàn vạn lần không thể để cho Hạ Khiêm Dật nhìn thấy cô như thế này. Ám Dạ Tuyệt cũng không biết vì cái gì mà trong đầu mình đột nhiên nảy lên ý nghĩ này, giống như vật sở hữu của mình không thể bị những người khác nhòm ngó. Hắn lập tức cầm lấy áo ngủ của mình mặc vào cho Nguyệt Tiêm Ảnh, bao bọc thân thể gầy yếu trong áo ngủ khổng lồ, thật giống như mặc đồ hóa trang hài hước lớn vậy.
Tóc ngắn nhỏ vụn nằm hỗn độn rời rạc trên gối đầu và tấm trải giường màu đen bằng vải tơ lụa , giống như mực nhuộm hòa hợp thành một với màu sắc của gối đầu. Ám Dạ Tuyệt không khỏi tò mò, co tóc dài sẽ như thế nào. Tóc dài tung bay trên khuôn mặt xinh đẹp còn có dáng người mềm mại của cô, sẽ là một tiểu yêu tình làm cho tất cả đàn ông say mê.
Hơi thở tỏa ra từ trên người cô không phải là yêu tinh quyến rũ, mà dường như là một đóa hoa tường vi nở rộ vào ban đêm, trong đêm đen yên lặng tịch mịch lộ ra sự duyên dáng, cô độc mà đau thương. . . . . .
"Cốc cốc. . . . . ." Tiếng đập cửa vang lên.
"Đi vào!" Ám Dạ Tuyệt vội vàng đi tới kéo cánh tay Hạ Khiêm Dật vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Khiêm Dật bước vào phòng ngủ của Ám Dạ Tuyệt, phong cách trang trí căn phòng thật giống như tính cách của hắn, lộ ra cảm giác thần bí, làm cho người ta đoán không ra.
"Tuyệt thiếu, hơn nửa đêm anh kêu tôi đến đây. . . . . ." Hạ Khiêm Dật vừa nói lời oán trách ra miệng, liếc nhìn qua Nguyệt Tiêm Ảnh trên giường.
Chôn sâu giữa đệm giường mềm mại, trên người là cái chăn tơ tằm mềm mại, nếu không so sánh đôi má trắng bệch cùng gối đầu màu đen xuất hiện rõ ràng, thì thật sự không phát hiện được còn có một người nằm trên giường. Trên hai gò má trắng xanh có chút ửng hồng, xomj đẹp trong sáng giống như đóa hoa tường vi đỏ.
Vẻ mặt của hắn dần dần đóng băng, chau mày, "Tuyệt thiếu, có phải là anh đã ra tay quá nặng rồi không?"
Ám Dạ Tuyệt trầm lặng liếc mắt nhìn hắn, "Có bao nhiêu nghiêm trọng?"
"Ài ——" Hạ Khiêm Dật làm vẻ mặt tiếc nuối mà lắc đầu, cố ý thở ngắn thở dài.
"Rốt cuộc là như thế nào?" Ám Dạ Tuyệt nóng nảy, rống to.
Hạ Khiêm Dật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tuyệt thiếu có phản ứng không khống chế được như vậy, cơ hội ngàn năm có một, trêu chọc nói: "Như thế nào? Bây giờ hối hận làm cô ấy bị thương rồi sao?"
"Làm sao có thể? Tôi không muốn trên giường của mình xuất hiện một người ch.ết."
"Vậy đưa Nguyệt Tiêm Ảnh chuyển tới chỗ của tôi đi, tôi rất vui khi trên giường của mình xuất hiện ‘người ch.ết’ xinh đẹp."
"Đủ rồi!" Trong nói âm u của Ám Dạ Tuyệt lộ ra nhàn nhạt bất mãn , "Nhanh chữa thương cho cô ấy đi!"
Hạ Khiêm Dật thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: "Nếu tối nay nàng cô ấy sốt cao không giảm, sẽ rất nguy hiểm."
"Có ý gì?"
"Hôm nay cô ấy mất nhiều máu như vậy, thân thể vốn suy yếu, lại bị anh đánh đập tàn nhẫn, làm cho cô ấy mất rất nhiều máu. Bây giờ cô ấy không chỉ bị phát sốt, mà miệng vết thương còn đang nhiễm trùng, tình hình không lạc quan."
Đôi mắt thâm thúy của Ám Dạ Tuyệt bỗng dưng buộc chặt, "Vậy cậu còn không mau chữa cho cô ấy!"
Hạ Khiêm Dật thở dài một tiếng, "Ài —— bây giờ cô ấy mất máu quá nhiều, cần có máu RH âm tính."
"Dùng của tôi." Ám Dạ Tuyệt khẳng định nói.
Hạ Khiêm Dật quay đầu, ánh mắt bắn về phía Ám Dạ Tuyệt, trong lòng cực kỳ chắc chắn, Tuyệt thiếu để ý cô gái có tính tình cương quyết này.
Con ngươi lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt ngưng đọng lại, giống như bị người ta nhìn thấu suy nghĩ của mình, ngưng tụ thành một cỗ tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh. Lãnh mị hỏi: "Cậu đang thăm dò tôi sao, chẳng lẽ tôi làm chuyện gì cũng phải ra hiệu cho cậu? Hạ Khiêm Dật. . . . . .Cậu quản quá nhiều rồi."
Hạ Khiêm Dật ở cùng hắn mười mấy năm, là lần đầu tiên nhìn thấy hắn có thái độ cư xử nhàn nhạt lãnh mị như vậy, hắn ta tự biết việc làm hôm nay là quá phận rồi. Trước kia hắn có thể không kiêng nể gì trêu chọc phụ nữ bên cạnh Ám Dạ Tuyệt, nhưng mà Nguyệt Tiêm Ảnh không được, bởi vì ở trong lòng Tuyệt thiếu cô chiếm giữ một vị trí rất quan trọng.
"Tuyệt thiếu, thật xin lỗi!" Hạ Khiêm Dật vuốt cằm chân thành nói xin lỗi.
Ám Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh ở trên giường, vươn tay, "Lấy máu đi!"
Hạ Khiêm Dật lắc đầu, "Đã liên hệ với kho máu bên bệnh viện "Phương thị", ở đó có máu RH âm tính." Hắn lập tức bấm một số điện thoại, gọi y tá trực ban bệnh viện "Mộ Ái" đem thiết bị điều trị và thuốc tới.
******************************
Chất lỏng màu đỏ dọc theo cái ống mềm mại chậm rãi chảy xuống theo dòng, dần dần đi vào tĩnh mạch cùa Nguyệt Tiêm Ảnh. Một cánh tay kia của cô, thì có từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt chầm chậm nhỏ giọt xuống, dọc theo cái ống nhỏ chảy vào thân thể của cô.
Hạ Khiêm Dật mở một lọ thuốc mỡ ra, đang muốn vén ống tay áo của Nguyệt Tiêm Ảnh lên.
Liền bị Ám Dạ Tuyệt ngăn lại, đề phòng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Bôi thuốc cho cô ấy." Hạ Khiêm Dật đưa đưa lọ thuốc mỡ trong tay, "Bị anh đánh nặng như thế này, những miệng vết thương này không cần băng bó sao?"
"Tôi có thể làm." Ám Dạ Tuyệt đoạt lấy thuốc mỡ trong tay hắn ta.
Hạ Khiêm Dật nhìn chăm chú vào cánh tay phải đang bị băng bó chặt chẽ, "Anh. . . . . . Khẳng định có thể giúp cô ấy bôi thuốc băng bó?"
Y tá bên cạnh tươi cười nhẹ tiến lên, "Nếu hai vị không để ý, có thể để tôi bôi thuốc cho vị tiểu thư này."
"Tôi để ý!" Ám Dạ Tuyệt tức giận nói ra giọng điệu bá đạo.
Nụ cười trên mặt ý ta nhanh chóng biến mất, bị hơi thở hung ác trên người hắn làm cho sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lui qua một bên.
"Ngoài bôi thuốc trên miệng vết thương của cô ấy, còn cần làm gì nửa?"
"Cách một tiếng đo nhiệt độ cơ thể một lần."
Ám Dạ Tuyệt nâng con ngươi lên, "Tốt, Thẩm quản gia sẽ sắp xếp cho các người tạm nghĩ ngơi ở phòng khách, cách một tiếng thì tới đây đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy." Giọng nói mạnh mẽ kiên định, căn bản là không cho ai từ chối, "Tốt, bây giờ các người có thể đi."
Khi Hạ Khiêm Dật đi tới gần Ám Dạ Tuyệt, không khỏi dừng lại một chút, vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Tuyệt thiếu, lần này anh đã mất lý trí rồi."
"Đi điều tr.a tư liệu của cô ấy, ngày mai phải có!" Thật sự hôm nay Hạ Khiêm Dật đã xen vào quá nhiều chuyện, xem ra là quá rảnh rỗi, cần cho hắn ta một việc để làm.
Hạ Khiêm Dật chau mày, "Tuyệt thiếu, anh bắt đầu nghi ngờ mục đích của cô ấy, vậy vì sao vẫn để người nguy hiểm này giấu bên cạnh mình?"
"Trò chơi, từ từ chơi sẽ kích thích hơn." Trong giọng nói sâu xa như vậy thừa ra một phần lười biếng, phần còn lại chắc chắn là không kiên nhẫn.
Hạ Khiêm Dật biết điều liền đi ra phòng ngủ của hắn, "Tiểu Vãn, có gì muốn hỏi cô cứ hỏi đi." Thở dài nói, giọng nói giống như từ xa bay tới, xa xôi mà sâu lắng.
Hắn đã sớm để ý đến y tá bên cạnh hắn, miệng đóng đóng mở mở, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.