Chương 19: Tình cảm đặc biệt
Giương khuôn mặt có chút trẻ con lên, "Viện trưởng Hạ nói Tuyệt thiếu quá để ý Nguyệt Tiêm Ảnh, vậy còn ngài? Không phải ngài cũng rất để ý cô ấy sao?"
Đôi mắt Hạ Khiêm Dật bỗng dưng u ám, ngọn đèn rọi vào khuôn mặt u tối hắn, vòng quanh đường nét cứng ngắt trên mặt hắn.
******************************
Ám Dạ Tuyệt thật cẩn thận vén áo ngủ rộng rãi trên người Nguyệt Tiêm Ảnh lên, tay trái cầm bông băng thấm nước trong suốt ngưng tụ thành thuốc mỡ, tỉ mỉ mà bôi lên những miệng vết thương vô cùng thê thảm kia.
Thuốc mỡ trong suốt óng ánh giống như nước, làm cho màu sắc trên miệng vết thương của cô càng thêm tinh khiết.
Ám Dạ Tuyệt dùng từng cái băng gạc mềm mại băng bó miệng vết thượng của cô, bỗng chốc đôi mắt Ám Dạ Tuyệt buộc chặt.
Da thịt trắng sáng giống như ngọc thạch, non mềm tinh mịn, phía dưới xương quai xanh bên phải lại có cái bớt đỏ sẫm, giống như một đóa hoa tường vi xinh tươi ướt át.
Ám Dạ Tuyệt vốn tưởng đó là màu đỏ của miệng vết thương, thật không ngờ là cái bớt, hoa văn yêu mị như vậy làm cho cô tăng thêm mùi vị phụ nữ.
"Tuyệt ca ca. . . . . ." Ưm Giọng nói nhỏ bật ra từ cánh môi trắng bệch.
"Em nói cái gì? Khó chịu chỗ nào sao?" Ám Dạ Tuyệt cúi đầu, để sát vào bên miệng cô.
Giọng nói mỏng manh đứt quảng giống như muỗi kêu, "Tuyệt ca ca, đừng bỏ em. . . . . ."
Trái tim Ám Dạ Tuyệt run rẩy kịch liệt, sương lạnh đóng băng trên mặt từ từ hòa tan. Trong đôi mắt sâu thẳm ngưng tụ nghi ngờ.
Rốt cuộc là ai đã phái cô tới?
Mục đích là gì?
"Tuyệt ca ca" Ba chữ kia vì sao lại từ trong miệng cô bật ra?
Trải qua một đêm Ám Dạ Tuyệt chăm sóc, Nguyệt Tiêm Ảnh bị sốt cao cũng dần dần giảm xuống.
Sáng sớm, ánh sáng êm dịu xuyên thấu thúy tinh chiếu vào phòng ngủ, làm êm dịu căm phẫn của màu đen u ám.
"Ừm. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi mở đôi mắt sương mù ra, trần nhà đầy bóng đèn nhỏ, hoàn cảnh thật xa lạ. Nguyệt Tiêm Ảnh liền phản ứng kịp, cô không ở địa lao?
Quan sát bốn phía đều trang trí màu đen, cảm giác có ánh mắt đang ngưng đọng nhìn chằm chằm vào cô, cô quay đầu —— ánh mặt trời chiếu vào một bên khuôn mặt Ám Dạ Tuyệt, ẩn hiện giữa ánh sáng, vòng quanh khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo giống như được đao khắc.
"Tỉnh dậy?" Giọng nói lạnh lùng, giống như đối xử với một người xa lạ. Trên mặt Ám Dạ Tuyệt lộ ra vẻ lười biếng, dùng tay trái bưng môt ly trà xanh uống một hớp.
"Tôi. . . . . . Tôi làm sao có thể ở trong này?" Nguyệt Tiêm Ảnh muốn đứng dậy, nhưng thân thể toàn thân không có sức, làm cho cô ngã xuống giường.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc cô một cái, "Nói! Làm sao em có cái roi bạc kia?"
Ánh mắt yếu ớt lạnh nhạt liếc hắn một cái, "Vì sao anh muốn biết tôi có cái roi bạc kia từ đâu?" Giọng nói của cô tức cười, giữa cổ họng của cô giống như có cát mịn, mới mở miệng, liền có cảm giác ngưa ngứa đau đớn dần dần lan tỏa tới.
"Em có quyền hỏi tôi tại sao sao?" Giữa đôi mắt lạnh lùng tuyệt tình lóe ra ánh sáng bực tức, giường như hắn không có kiên nhẫn tiếp tục quanh co với cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh nhăn mặt muốn mở cánh môi nói, nhưng cuối cùng lại gắt gao cắn cánh môi , tơ máu hiện ra, vị tanh trong miệng liền lan ra.
Cô không thể nói cho Ám Dạ Tuyệt biết, có mới chính là Mộ Trần Tuyết. Dì Mạc nói với cô, năm đó chính là hắn đã giết hại người nhà cô, nếu thật là như vậy, bây giờ người đàn ông có nội tâm vững vàng lộ ra hơi thở tà mị này càng không bỏ qua cho cô, càng không thể điều tr.a ra sự thật mọi chuyện, cô không thể mạo hiểm.
"Cốc cốc ——" hai tiếng đập cửa phá phá vỡ yên lặng cứng ngắc.
"Tuyệt thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị tốt." Ngoài cửa truyền vào giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên.
"Thẩm quản gia, vào đi."
Được Ám Dạ Tuyệt cho phép, cửa từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề đẩy xe thức ăn chậm rãi đi vào phòng, mái tóc có vài phần bạc trắng được ông chải chuốc cẩn thận.
"Uống đi, có sức, mới có thể nhớ ra cái roi bạc kia có từ đâu."
Đưa một ly sữa nóng tới trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh, che khuất tầm mắt của cô đang nhìn Thẩm quản gia.
"Tuyệt thiếu!" Mặt Lăng Phong Ngãi lộ vẻ hoảng hốt, không gõ cửa trực tiếp xông vào phòng ngủ của Ám Dạ Tuyệt.
"Chuyện gì?" Ánh mắt Ám Dạ Tuyệt nhanh chóng liền ngưng lại.
Lăng Phong Ngãi lén liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, thấp giọng nói: "Ân lão đại, đã ch.ết."
Nguyệt Tiêm Ảnh liền trợn to đôi mắt trong suốt, trong lòng hoảng sợ sợ, "Sẽ không phải vì hôm qua. . . . . ."
"Gọi Hạ Khiêm Dật, Quỷ Tứ và Lãnh Trạch tới đây." Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh nói, khuôn mặt lạnh lùng trước sau vẫn không một chút thay đổi, giống như mang mặt nạ, sẽ không dể dàng lộ ra cảm xúc của hắn, khiến cho kẻ thù không yên lòng, vô hình trung bao phủ cho hắn một hơi thở thần bí u ám.
"Bọn họ đã ở phòng họp chờ, Dạ Mị cũng trở về."
Ám Dạ Tuyệt gật gật đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, "Đợi ở đây, chỗ nào cũng không được đi!" Nói xong, liền rời khỏi.
******************************
Lúc Ám Dạ Tuyệt đi vào phòng họp, truyền đến một loạt tiếng động hỗn loạn.
"Ân lão đại vừa ch.ết như vậy, tất cả manh mối đều chỉa hướng vào tổ chức "Ám"." Hạ Khiêm Dật dùng chống cằm, vẻ mặt ủ rũ, ngáp liên tục, xung quanh viền mắt thoáng hiện lên vành đen.
Quỷ Tứ âm trầm không thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng nhưng miệng lại ngậm một cây kẹo que, "Có cơ hội vận động tay chân rồi."
". . . . . ." Lãnh Trạch vẫn duy trì im lặng, cúi đầu, ngủ mà không ngủ.
Dạ Mị mặc áo da màu đen bó sát người, hai chân vểnh lên ở trên bàn, trên chân là một đôi giày cao gót nhọn bảy tấc, ánh sáng của lớp sơn trên mặt chợt ẩn chợt hiện, Dáng vẻ cô lười biếng đang nhàn nhã tô sơn móng tay màu đen, "Lão già kia, đáng ch.ết, Ưng bang ở trên tay ông ta ngày càng xuống . . . . . ."
"Khụ, khụ ——"
Ám Dạ Tuyệt ho khan hai tiếng, khí thế sắc bén lập tức khiến cho mọi người chú ý, ồn ào liền câm mồm, ánh mắt nhìn về phía hắn.
"Nói đi, hiện tại là tình hình gì?" Giữa đôi mắt u ám yêu mị của Ám Dạ Tuyệt hiện ra lạnh lẽo hung ác, ngồi xuống.
Dạ Mị để hai chân mình xuống, con ngươi kiều mị nhìn chằm chằm Ám Dạ Tuyệt, một cái chớp mắt cũng không chớp. Trong đầu nổi lên mất mác, vì sao từ lúc hắn vào cửa không nhìn qua cô, liếc mắt một cái cũng không có.
"Tuyệt thiếu, bây giờ Ưng bang cùng chung mối thù, còn liên kết với rất nhiều bang phái phân tán, muốn đối phó tổ chức ‘Ám ’." Tư liệu trong tay Quỷ Tứ luôn luôn đầy đủ nhất, nắm giữ nhiều cơ cấu nội bộ. Hơn nửa, hắn còn là một hacker hạng nhất, xâm nhập vào hệ thống máy tính cục điều tr.a liên bang của Mĩ đối với hắn mà nói chính là loại trò chơi cấp thấp super mario, qua lại tự nhiên không nói, mà tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào đã từng xem qua.
Cánh môi Ám Dạ Tuyệt hơi hơi nhếch lên, thoáng hiện lên chế nhạo, "Hừ! Muốn đối phó tổ chức ‘Ám’ , vậy cũng phải xem đám ô hợp kia có bản lĩnh hay không?"
"Tuyệt thiếu, Ưng bang vừa đập phá ba cái quán bar của chúng ta." Hạ Khiêm Dật nói bổ sung. Một đêm không ngủ, trên dưới mí mắt của hắn đã bắt đầu đánh nhau, uống vào ba ly cà phê vẫn buồn ngủ liên tục, Ám Dạ Tuyệt cũng một đêm không ngủ, sao vẫn tỏ ra được vẻ mặt hồng hào như vậy.
Nghe hắn ta nói xong, con ngươi lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt liền xuất hiện một dòng lửa điện.
Trước khi hắn bạo phát, Lăng Phong Ngãi lập tức mở miệng nói: "Ưng bang nói nếu chúng ta đồng ý giao hung thủ đã giết Ân lão đại cho bọn họ xử lý, như thế, việc này sẽ xóa bỏ, không nhắc chuyện cũ."
"Lại có chuyện tốt như vậy?" Ám Dạ Tuyệt nhíu mày.
"Tuyệt, Ân lão đại không phải anh giết , vậy là ai? Ai có thể có bản lĩnh như vậy, ngược lại tôi muốn mở mang hiểu biết thật tốt." Trên mặt Dạ Mị hiện lên ý cười, lộ ra mềm mại đáng yêu của phụ nữ.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, vừa mới gia nhập tổ chức ‘Ám’ không bao lâu." Hiếm thấy hiếm thấy, Lãnh Trạch lại mở miệng nói.
"Ha ha. . . . . . Lợi hại, thật lợi hại! Liền kích thích mâu thuẫn giữa Ưng bang và tổ chức "Ám" đến cao nhất, anh ta thật sự có bản lĩnh!" Lời nói của Dạ Mị chứa đầy hàm ý, ở chỗ nào không ai nghe mà không hiểu.
******************************
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đau đớn khẽ rên ra miệng, mày cô nhíu chặt lại. Trong ngực liền truyền đến cảm giác đau đớn dữ tợn giống như lửa thiêu, trái tim cô giống như bị ngọn lửa nóng rực nướng, đau đến sắp xé rách cô ra thành từng mảnh nhỏ. Hai tay Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt ngực, trên trán trơn bóng ứa ra một tầng mồ hôi dày đặc, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch càng thêm tinh khiết, giống như gốm sứ băng, nhẹ nhàng va chạm vào, sẽ vỡ nát.
Loại đau đớn này cô cảm thấy rất quen thuộc, mỗi lần phát bệnh cô sẽ nếm loại đau khổ này.
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, gân xanh bung nổ trên trán, đôi mắt sâu sắc hiện ra sóng nước xao động
Tiếng rên rĩ dần dần xuống thấp, trở thành tiếng thở dốc nặng nề. Cô khốn khổ thăm dò thân thể, bàn tay mảnh khảnh lần tìm cái tủ ở đầu giường. Sao lại quên, đây không phải phòng cô, làm sao có thể có thuốc.
Làm sao bây giờ?
Cô đứng lên, lúc này mới phát hiện trên người đang mặc áo ngủ rộng rãi.
Là ai thay quần áo cho cô?
Bây giờ không có thời gian nghiên cứu vấn đề này, cô vội vàng khoác áo âu phục lên, lảo đảo bước ra khỏi phòng. Trở lại chính phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, mới phát hiện thuốc tiêm mà dì Mạc chuẩn bị cho cô đã dùng hết rồi.
Lửa đốt ngực cô, đau đớn rạn nứt thật giống như nước biển vọt tới người cô, hơi thở dồn dập, nhịp tim nhanh hơn, khiến cho cô mỗi một lần hít thở đều giống như phải chịu đựng đau đớn vạn tên xuyên tim.
Thân thể yếu ớt mềm mại tê liệt ngã xuống mặt đất ——
******************************
"Cô nói vậy là ý gò?" Đôi mắt lãnh mị của Ám Dạ mang theo mấy phần lười biếng liếc nhìn Dạ Mị.
"Dùng đầu ngón chân là có thể đoán ra!" Dạ Mị cúi đầu nhìn móng tay chưa khô, "Nguyệt Tiêm Ảnh kia rõ ràng chính là do Ưng bang sắp đặt vào, cứ như vậy, mượn tay anh ta, đem tội danh giết Ân lão đại để lên lưng tổ chức "Ám"."
Lăng Phong Ngãi cau chặt mày, Dạ Mị nói làm cho hắn không hiểu gì, "Ưng bang phái người giết Ân lão đại, đây là cái logic gì?"