Chương 45: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ÓcCá


Sáng sớm ngày thứ hai, khi Tiết Thần đến chủ viện dùng cơm sáng với Tiết Vân Đào, thì nhìn thấy Từ Tố Nga ăn mặc trang phục thanh đạm trang nhã, dáng người mềm mại không xương đứng bên cạnh hầu hạ Tiết Vân Đào, mà hôm qua Tiết Uyển mới bị Tiết Thần cấm túc xử phạt chép sách kinh cũng đường hoàng ngồi kế bên Tiết Vân Đào, nhìn thấy Tiết Thần đến, hai mẹ con đều liếc qua Tiết Thần, biểu hiện rất là đắc ý.


Tiết Thần vô cùng bình tĩnh, đi qua thỉnh an Tiết Vân Đào, sau đó ngồi xuống, Từ di nương lập tức múc một chén cháo nấm tuyết đặt trước mặt nàng, lại xoay người sang chỗ khác lấy muỗng bạc cho Tiết Thần, Tiết Thần liếc mắt nhìn Tiết Uyển làm lễ chào với nàng xong liền tự nhiên ngồi xuống ăn cháo, Tiết Thần nhẹ giọng hỏi:


"Hôm qua ta phạt ngươi chép kinh thư, đã chép xong chưa?"
Tiết Uyển không nghĩ tới trước mặt phụ thân Tiết Thần cũng phách lối như vậy, nhìn thoáng qua Từ di nương, sau đó lại nhìn Tiết Vân Đào, cúi đầu xuống khẽ trả lời:


"Vẫn chưa xong. Phụ thân gọi ta đến ăn sáng, chờ lát nữa ăn xong, ta liền trở về chép tiếp."
Tiết Vân Đào ngẩng đầu nhìn Tiết Thần ngồi đối diện, ông truyền tới ánh mắt dò hỏi, để xuống chén cháo trong tay, nói với Tiết Thần:


"Ta đã nghe nói chuyện của Uyển nhi, tuy nói con là trưởng tỷ, có quyền quản giáo Uyển nhi, nhưng đôi khi cũng đừng quá nghiêm khắc, dù sao nàng nhỏ hơn con, con nhường nàng một chút sẽ tốt cho đức hạnh của con, làm tấm gương tốt cho muội muội."


available on google playdownload on app store


Tiết Thần nhìn Tiết Vân Đào, tâm tình nhất thời đặc biệt phức tạp, trầm ngâm một lát sau, mới đặt chén cháo trong tay xuống, nói: "Ý của phụ thân là con không nên phạt Uyển nhi sao? Nàng tự mình khiến nha hoàn đi phòng thu chi lấy ngân lượng, nha hoàn không lấy được, nàng liền đánh chửi nha hoàn, lấy trâm vàng trên đầu đâm vào lưng nha hoàn đến nỗi máu me bê bét. Nếu như vậy mà con cũng không thể quản giáo nàng, vậy xin hỏi phụ thân, con phải đối với nàng như thế nào?"


Tiết Vân Đào không nghĩ tới mới sáng sớm Tiết Thần đã phản bác ông như vậy, trong lòng hết sức bực bội, dứt khoát để chén đũa xuống, nhận lấy khăn mặt ấm áp Từ di nương đưa, sau khi lau mặt và tay, mới ngước mắt nhìn Tiết Thần, mặt mày không vui:


"Không phải ta nói đã biết chuyện này sao? Uyển nhi vừa về Tiết gia, tất cả chi phí tự nhiên có thay đổi, nàng sở dĩ muốn lấy ngân lượng ở phòng thu chi, vậy nói rõ tiền tiêu hàng tháng không đủ, con làm trưởng tỷ không nhạy bén phát giác ra, khiến cho muội muội bị khổ sở, đây chính là do trưởng tỷ như con thất trách, về phần nha hoàn kia, ta thấy sớm đuổi đi cũng tốt, bị chủ tử dạy dỗ, vậy mà đám người còn dám tụ tập lại làm phản chủ tử, đến trước mặt con cáo trạng, như vậy chính là không hề coi Uyển nhi là chủ tử của họ, thứ ăn cây táo rào cây sung còn giữ lại làm gì?"


Thao thao bất tuyệt nói xong một tràng, Tiết Vân Đào liền đứng lên, Từ di nương lập tức tiến đến sửa sang lại áo bào trên người ông, Tiết Vân Đào vỗ vỗ tay bà, ánh mắt hai người giao nhau, tựa như còn cảm giác được dư vị tối hôm qua hai người ân ái giao hòa, sầu triền miên.


Khi Tiết Vân Đào bước ra đến ngưỡng cửa, thì quay đầu nhìn bóng lưng của Tiết Thần nhàn nhạt nói:
"Thần nhi là đích nữ, lại nói chuyện với phụ thân không ra gì, không biết yêu thương thứ muội, ta xem mấy ngày nay con cũng ở trong phòng tu thân dưỡng tính cho tốt đi."


Tiết Thần vẫn bình thường như cũ, chỉ thản nhiên trả lời: "Dạ, nữ nhi đã biết."


Tiết Vân Đào lại nhìn nữ nhi, kỳ thật cũng không phải thật sự muốn phạt nàng, mà là cảm thấy mới sáng sớm lời nói của mình đã bị phản bác, đúng là không còn mặt mũi, tính tình nữ nhi quá bướng bỉnh, nếu như có thể giống Uyển nhi, gặp chuyện đều đến hỏi ý xin sự giúp đỡ từ người phụ thân là ông, nói chuyện không cần ẩn giấu sự châm chọc như vậy, sao ông sẽ phạt nàng? Dù là tiến đến nói ngọt với ông một câu cũng tốt, nhưng tính nết của khuê nữ lại cứ giống như nương nàng, vô cùng tranh cường háo thắng, chưa từng ở trước mặt ông chịu thua một câu.


Nặng nề thở dài, Tiết Vân Đào phất tay áo rời đi, Từ di nương nhìn Tiết Thần, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ có Tiết Uyển nhịn không được, đứng lên liền mở lời chế nhạo Tiết Thần, nói:


"Ai nha, bây giờ thì tốt rồi, có tỷ tỷ cùng cấm túc với ta, cha đối với ta thật là tốt. Di nương thấy có đúng không?"
Lúc này Từ di nương mới cười: "Tự nhiên lão gia đối với hai vị tiểu thư tốt giống nhau."


Sao Tiết Uyển nghe không ra trong lời nói của mẫu thân mang theo châm chọc, tức khắc nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, có mù cũng nhìn ra, Tiết Thần chọc phụ thân không cao hứng, phụ thân đã giúp mình trừng trị nàng.


Tiết Thần tựa như không muốn chấp nhặt với các nàng, yên lặng ăn xong một chén cháo nấm tuyết, hai bánh bột mì, mới cầm lấy khăn nha hoàn ở bên cạnh chuẩn bị xong, lau tay và mặt, sau đó không thèm quay đầu lại, rời đi nhà ăn, trở về Thanh Tước Cư.


Từ Tố Nga nhìn bóng lưng rời đi của Tiết Thần, ánh mắt có chút ngưng trệ, luôn cảm thấy dường như nha đầu này có chỗ nào không đúng, nếu theo tính cách của






Truyện liên quan