Chương 50: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ÓcCá
Sau khi thanh minh qua đi, Tiết Tú và Hàn Ngọc ở ngõ Yến Tử hai ngày, ba người tỷ muội tụ chung một chỗ cười cười nói nói, cũng rất vui vẻ.
Rốt cục Tiết Thần không cần lại mặc quần áo tang, Tiết Tú chọn cho nàng một bộ váy ngắn hồng lam gấm Tứ Xuyên cổ thêu hoa văn hồ điệp, Hàn Ngọc tự tay chải tóc cho nàng, cả người nhìn liền tươi sáng hơn nhiều.
Nếu như nói lúc trước Tiết Thần mặc quần áo tang giống như một đóa hoa nhài nhỏ, như vậy khi mặc y phục màu sắc nàng chính là một nụ hoa bách hợp chớm nở, hai má phấn đào, trong nét thanh thuần mang theo một chút diễm lệ, lớn thêm một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn năm ngoái, cả người thon thả hơn, Tiết Tú đứng sau lưng nàng, nhìn xem sườn mặt Tiết Thần trong gương, nói:
"Thần nhi trưởng thành rồi, đều sắp cao gần bằng ta."
Trong ba người các nàng, Tiết Tú lớn nhất, cho nên dáng người cao nhất, sau đó là Tiết Thần, cuối cùng là Hàn Ngọc, Hàn Ngọc giống như bị thần tiên làm phép thuật, năm ngoái đến năm nay chiều cao không hề thay đổi, tựa hồ cũng không cần may y phục mới, vì thế bản thân nàng vô cùng buồn rầu.
Tiết Thần xoay người lại, mỉm cười với các nàng, khen Hàn Ngọc: "Lúc trước cũng không biết tay nghề chải tóc của Ngọc nhi chúng ta đúng là rất đẹp mắt."
Hàn Ngọc nhoẻn miệng cười, nói: "Hì hì, chủ yếu là vóc người ngươi xinh xắn, coi như tay nghề ta có kém chút, ngươi cũng có thể chịu được."
Tiết Thần cười đi đến trước lồng thỏ con, cầm một ít rau xanh đã rửa sạch đưa đến trước miệng con thỏ, thỏ con trong lồng liền đứng lên, dùng hai chân trước kẹp lấy miếng rau xanh gặm ăn.
Hàn Ngọc nhìn thấy ngạc nhiên, nói như thế nào đều muốn ôm ra chơi một chút, so với năm trước thỏ con đã lớn hơn nhiều, bây giờ một tay không thể ôm được, Tiết Thần thật lo lắng, nếu tiếp tục nuôi như vậy, liệu có to như con mèo hay không, vậy thì có vẻ quá lớn rồi.
Xác thực đã một khoảng thời gian lâu Tiết Thần không đi ra ngoài du ngoạn, từ khi Lô thị qua đời, Tiết Uyển đột nhiên xuất hiện, bắt đầu lúc đó, thần kinh nàng vẫn luôn căng thẳng, mệt mỏi ứng phó Từ Tố Nga, cho tới bây giờ qua ba năm giữ hiếu cho Lô thị, nàng mới thoáng cảm giác được một chút buông lỏng.
Thời tiết thanh minh mưa ào ào, người đi đường muốn mất hồn.
Câu nói này đúng là không sai, khi các nàng Tiết Thần ngồi lên xe ngựa được bọc kín ra cửa, mới đi đến bên cạnh Nam Giao, trời bắt đầu có mưa nhỏ, may mắn Tiết Thần có thói quen dự bị áo tơi và dù che mưa trong xe ngựa, sau khi phân phát cho