Chương 51: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ÓcCá
Nguyên Khanh mặc trường bào màu đen tơ tằm thêu hình hoa sen, ngũ quan đoan chính, mang theo nồng đậm phong độ của người trí thức, tinh thần phấn chấn, đang vui vẻ nói chuyện cùng người bên cạnh hắn.
Lâu Khánh Vân thì luôn tươi cười sóng vai với Nguyên Khanh đi tới, ngẫu nhiên trò chuyện, hắn mặc thường phục màu xanh thêu hoa văn cây trúc không cũ không mới, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự thong dong của con cháu thế gia, mặt mày như vẽ, vóc người nghiêm nghị, tựa như cây tùng đứng trang nghiêm kiên cường xuất chúng trong gió tuyết, khiến người nhìn không dời nổi mắt.
Hàn Ngọc gần như muốn nằm úp sấp trên cửa sổ, chỉ vào ba người đi vào từ phía khách nam, che miệng kiềm nén kêu hai tiếng:
"A, là, là Nguyên công tử và hai vị biểu ca Lâu gia."
Không cần nàng nhắc nhở, Tiết Thần đã nhìn thấy hai người kia, Nguyên Khanh và Lâu Khánh Vân, Lâu Triệu Vân, hôm nay sao ba người này cũng tới chùa Định Tuệ vậy chứ, nàng và Hàn Ngọc trao đổi ánh mắt, sau đó lập tức cùng nhau liếc nhìn Tiết Tú đang mang tâm trạng thẹn thùng nhìn xem công tử Nguyên gia.
Tiết Tú bị các nàng nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, dùng giọng nói nhỏ như ruồi muỗi nói:
"Trời ơi, đừng nhìn ta, ta làm sao biết bọn họ cũng tới đâu."
"..."
Hàn Ngọc nhịn không được lườm một cái, dùng động tác thực tế biểu thị thái độ mình hoàn toàn không tin, ngược lại Tiết Thần còn tốt, bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn quay người, lại bị Tiết Tú nắm lấy.
Chỉ thấy Tiết Tú một tay nắm một người, kéo các nàng đi ra ngoài, như thế nào Tiết Thần cũng không nghĩ Tiết Tú vậy mà lại to gan như vậy, từ trong thiện phòng vọt thẳng ra ngoài, gọi về hướng nhóm người Nguyên Khanh đang muốn đi vào khu khách nam:
"Nguyên công tử."
Nghe thấy tiếng kêu sau lưng, bọn Nguyên Khanh quay đầu lại, liền nhìn thấy ba tiểu cô nương xinh xắn từ trong viện chạy tới, nhận ra cô nương đi đầu kia, dường như chính là tiểu thư Tiết gia Hàn Lâm, lần trước gặp qua một lần trong Cảnh Thúy Viên, tiểu cô nương tự nhiên hào phóng, cởi mở đáng yêu để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
Dừng bước lại, chờ các nàng chạy tới trước mặt, Nguyên Khanh nở nụ cười ấm áp như ánh nắng, gật đầu nói với Tiết Tú:
"Hóa ra là Tiết cô nương."
Tiết Tú vì Nguyên Khanh còn nhận biết mình mà cảm thấy vô cùng cao hứng, nhưng sau khi cao hứng lại thẹn thùng, nhìn hắn vậy mà không biết nói cái gì cho phải, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cúi đầu e thẹn.
May mắn Lâu Triệu Vân đánh vỡ tình thế bế tắc, nói với các nàng: "Tại sao Tiết gia biểu muội lại ở chỗ này? Hàn Ngọc, lại là ngươi chơi đùa à?"
Lâu Triệu Vân và Hàn Ngọc chính là biểu huynh muội ruột thịt, từ nhỏ cùng nhau đùa giỡn, hai người quan hệ xem như thân thuộc, Hàn Ngọc dường như cũng cảm giác được bầu không khí hơi xấu hổ, trước đó một mình Tiết Tú liều mạng dũng cảm, lôi kéo các nàng đi ra ngoài chào hỏi, nhưng khi đến trước mặt người ta thì không lời gì để nói, mà Tiết Thần vẫn luôn im lìm, càng không có khả năng trông cậy vào nàng đến giải cứu tình cảnh xấu hổ này, nhìn chung quanh cũng chỉ có hai người là nàng và Lâu Triệu Vân có thể rất tự nhiên mở miệng phá băng.
"Làm gì có! Chúng ta đến ngắm hoa mà, ai biết đến nơi này vẫn mưa suốt, đành phải lưu tại trong thiện phòng, còn các ngươi? Các ngươi cũng đến ngắm hoa sao?"
Năm nay Hàn Ngọc mười hai tuổi, nhưng bộ dáng vẫn là một tiểu nha đầu, chẳng nẩy nở chút nào, những lời này được nói ra từ miệng của một tiểu nha đầu, thật sự vô cùng tự nhiên.
Lâu Triệu Vân cười hắc hắc, nói:
"Không phải, ai trời mưa còn muốn đến ngắm hoa! Hai vị ca ca và phương trượng chủ trì đã hẹn đàm luận kinh văn, ta đi theo chơi thôi, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp các ngươi."
Hàn Ngọc đã quen thuộc, tính cách lại tương đối cởi mở, nghe Lâu Triệu Vân nói như vậy, lập tức dựa vào câu chuyện, hỏi:
"Đàm luận kinh văn? Nói về kinh văn gì vậy?"
Lâu Triệu Vân lắc đầu, chỉ chỉ Nguyên Khanh và Lâu Khánh Vân, nói: "Ta không biết, chỉ đi theo hai vị ca ca tới thôi."
Hàn Ngọc liếc mắt nhìn Lâu Khánh Vân, mặc dù khóe miệng hắn mang cười, nhưng nàng vẫn không có gan quấn lấy hắn hỏi vấn đề. Hắn và Lâu Triệu Vân khác nhau, cũng không phải là biểu ca ruột thịt của nàng, cách một chi (một nhánh trong gia tộc), giống như cách một ngọn núi, địa vị của hắn ở giữa con cháu tôn thất cũng là nhân vật kiệt xuất, huống chi bọn họ đâu. ÓcCá diendanlequydon
Tiết Thần bất đắc dĩ đứng ở một bên, chờ đợi bọn họ nói xong, nhưng chỉ có nàng biết, loại cảm giác này xấu hổ bao nhiêu, không vì cái gì khác, chỉ vì ánh mắt của Lâu Triệu Vân, luôn luôn như có như không rơi trên người nàng, từ vật trang sức trên đầu, đến mũi giày thêu lộ ra dưới làn váy, không một chỗ không bị ánh mắt của hắn liếc nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác, những ánh mắt hư vô mờ mịt kia của hắn tựa như chính đang nhìn nàng, nhưng lại không quá giống, mỗi khi nàng giương mắt lên để xem, thì vừa vặn hắn thu hồi ánh mắt, sau đó đợi nàng không nhìn nữa, ánh mắt của hắn lập tức trở lại.
Điều này làm cho Tiết Thần có chút cảm giác vi diệu, nhưng lại không nói ra được, mãi đến khi Nguyên Khanh nói lên dự tính, Lâu Khánh Vân mới tiếp nhận câu chuyện của hắn, không nghi ngờ gì nói:
"Chờ lát nữa cùng nhau dùng bữa đi, hiện tại mặt trời đã lặn, các ngươi cũng không thể xuống núi, đều là biểu muội trong nhà, không có gì cần kiêng kị. Triệu Vân đi chuẩn bị một chút, ta thấy đến đình bên kia đi, ăn cơm xong, còn có thể đánh cờ, Yến Trai nói có đúng hay không?"
Yến Trai chính là tên chữ của Nguyên Khanh, vốn là không quá đồng ý với lời nói của Lâu Triệu Vân, tuy nói Lâu gia và Tiết gia có một chút quan hệ, thế nhưng dù