Chương 52: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ÓcCá
Hưng trí đánh cờ của Nguyên Khanh bị khơi ra, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, đưa mắt nhìn về phía Lâu Triệu Vân đang ăn nho, thì thấy đối phương vội vàng đứng lên lắc đầu như trống bỏi.
Nguyên Khanh chán nản.
Vừa tính thu dọn bàn cờ mất hứng trở về, lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt nhỏ nhẹ:
"Nguyên công tử, nếu không ta hạ cờ cùng ngươi."
Nhìn qua thấy cô nương Tiết gia xinh xắn động lòng người đang mỉm cười nhìn mình, cầm hộp cờ trắng trong tay, lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, trong lòng hơi động:
"Tiết cô nương biết đánh cờ?"
Tiết Tú thẹn thùng nhẹ gật đầu: "Ừm, hiểu sơ một chút, còn xin Nguyên công tử chỉ giáo."
Tài đánh cờ của Nguyên Khanh... người quen đều biết, hắn là một người chơi cờ dở, cho nên bằng hữu bên người ít khi chịu đánh cờ cùng hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chính là như vậy, không am hiểu cái gì, liền nhất định phải nghiên cứu cái đó, đánh cờ càng không tốt, hắn càng muốn đánh tốt.
Hiếm khi gặp phải dạng người như Tiết Tú, ở phương diện đánh cờ chịu chiều theo hắn, lập tức tăng lên không ít hảo cảm với tiểu cô nương, dùng tay ra hiệu "Mời", Tiết Tú liền ngồi vào chỗ Lâu Khánh Vân ngồi trước đó, yên ổn bình tĩnh chờ Nguyên Khanh bắt đầu.
Hàn Ngọc và Lâu Triệu Vân thấy vẫn còn bàn cờ để xem, cũng rất cao hứng, dứt khoát mang theo đồ ăn ngồi xuống bên cạnh, một bên xem cờ, một bên ăn vặt, vui vẻ thưởng thức.
** ** *
Sau khi Tiết Thần về đến phòng, vốn muốn đọc sách, thế nhưng cảm thấy một người quá yên lặng, dứt khoát trở lại sau án thư bằng trúc, nâng bút vẽ tranh, nhưng vừa vẽ ra hình dáng một người thì thấy hình như bên ngoài có tiếng gì đó, tưởng rằng Tiết Tú và Hàn Ngọc trở về, liền cầm bút đi ra án thư, lại để nàng trông thấy một người vô luận nghĩ như thế nào người này cũng không thể xuất hiện ở đây.
Bởi vì kinh ngạc, mắt thấy bút trong tay Tiết Thần sắp rơi xuống đất, ai ngờ bóng người chợt lóe, người trước đó vẫn còn đứng ở cạnh bàn đột nhiên liền tới trước mặt nàng, xoay người nhanh chóng chụp lấy cây bút kia, đưa đến trước mắt nàng, nói:
"Bị dọa sợ?"
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, khiến Tiết Thần bỗng nhiên giật mình, vô ý thức lui về sau một bước, hỏi: "Ngài vào bằng cách nào?"
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, gia hỏa này tuyệt đối không có khả năng công khai đi vào phòng bằng cửa chính, Lâu Khánh Vân chớp chớp lông mi, hai tay vòng trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn Tiết Thần, sau đó dùng cằm chỉ một con đường sáng cho Tiết Thần, Tiết Thần quét tầm mắt về cửa sổ phía nam còn chưa kịp đóng lại, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
So với sự kinh ngạc của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân ngược lại rất tự nhiên, vượt qua Tiết Thần đi về hướng án thư, cầm bức họa nàng vừa mới vẽ lên nhìn xe hình vẽ trên đó, hai mắt tỏa sáng, từ đáy lòng cảm thán nói:
"Không nhìn ra tiểu nha đầu ngươi rất có thiên phú, ngòi bút sắc bén, người bình thường không mất ba bốn mươi năm là không thể học được." Đúng là ánh mặt độc thật, Tiết Thần thật sự đã học vẽ ba bốn mươi năm nha.
Tiết Thần nghe hắn nói, lúc này mới hoàn toàn phản ứng kịp, đi qua muốn nói lại thôi nhìn hắn, tính đưa tay đoạt lại bức họa trong tay hắn, nhưng không thể không ngại ngùng, xoắn xuýt hồi lâu, mới mềm mại nói:
"Ngài, ngài trả lại cho ta."
Lâu Khánh Vân ngẩng đầu nhìn nàng một chút, chỉ cảm thấy nhiều ngày không thấy nha đầu này hình như lại lại xinh đẹp nhiều hơn, một đôi mắt tựa như phát ra ánh sáng có thể hút hắn vào đó, xinh đẹp yêu dị, ngũ quan linh động, y như bị thần tiên điểm trúng gương mặt, nhìn thế nào đều giống một bức họa mỹ nhân xinh đẹp duyên dáng, khiến người ta dời không nổi mắt.
Trả giấy vẽ cho nàng, Tiết Thần đưa tay ra nhận lấy, nhưng hắn liền thu về, thận trọng xếp lại, rồi đường hoàng cất vào trong ngực, lần này Tiết Thần làm sao chịu, tiến tới đòi:
"Đại công tử, đó là của ta, ngài lấy không thích hợp, hay là trả lại cho ta đi."
Lâu Khánh Vân phảng phất giống như không nghe thấy, mạnh mẽ ngụy biện: "Có cái gì không thích hợp? Người bên ngoài lại không biết đây là ngươi vẽ, ngoài ra ngươi hãy gọi ta là biểu ca đi, Đại công tử nghe quá xa cách."
"..."
Tiết Thần lớn như vậy, chưa từng gặp qua dạng người vô lại như thế này. Ở kiếp trước nàng cảm thấy Tống An Đường đã đủ vô lại, có điều tối thiểu Tống An Đường còn biết che lấp, mà vị này thì ngược lại, hoàn toàn không biết thu liễm và che lấp là có ý gì, chưa nói đường hoàng xập nhập vào phòng, còn ở trước mặt nàng lấy bức họa của nàng, quả thực đã đổi mới tiêu chuẩn của vô lại.
Chỉ tiếc thân phận vị này quá cao, Tiết Thần tự hỏi còn không có tư cách so đo với hắn, liền đứng ở một bên, không nói lời nào, mặc hắn xem xét khắp nơi, trong lòng cầu nguyện Tiết Tú và Hàn Ngọc đừng có đột nhiên trở về vào lúc này.
"Nha đầu, nghĩ gì thế?"
Ngay khi Tiết Thần đang thất thần, thì một gương mặt tuấn mỹ tiến tới trước mặt nàng, dọa Tiết Thần lui về sau, quyết định mặc kệ hắn tới làm gì, nàng đều phải hạ lệnh trục khách, khuôn mặt nhỏ cúi xuống nói:
"Đại công tử, ngài tùy tiện xâm nhập phòng của ta thế này thực sự làm trái cấp bậc lễ nghĩa, ngài vẫn nên đi mau đi, nếu bị người nhìn thấy, đối với ai cũng không tốt, đừng để ta liên lụy đến thanh danh của ngài."
Nhưng ai biết nàng vừa thốt ra lời này, Lâu Khánh Vân lập tức nở nụ cười, một hàm răng trắng chỉnh tề khiến hắn thoạt nhìn hiền lành hơn, mắt đen cong cong tựa như mặt hồ băng bị đánh vỡ, trong nháy mắt trở nên tươi sáng linh hoạt, đẹp mắt đến nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Ngón trỏ chỉ vào mi tâm của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân ấn mi tâm nàng hai lần nói:
"Nha đầu ngươi cũng quá gàn bướng. Ta lo một mình ngươi