Chương 2
Giống như một giấc mơ dài, gợi về ký ức của mùa hè mười năm trước.
Vụng trộm nhìn hắn ở trên sân bóng đối đầu với Rukawa luôn là một điều thích thú của tôi. Lúc hắn đến trễ, bộ dạng nhìn như du côn, nhưng thời điểm chơi bóng, lại là dáng vẻ chăm chú bình tĩnh.
Cũng nhớ tại bờ biển kia, hắn ôm cần câu lẳng lặng ngồi chờ, mà tôi cũng an tĩnh ngồi cạnh hắn. Trầm mặc cùng nhau một hồi lâu, tôi thiếu điều muốn nhảy dựng lên hỏi – “Sendoh, tôi không thích câu cá mà, cậu còn tới tìm tôi làm gì chứ?”
Đáng tiếc lời còn chưa nói ra, hắn đã mở miệng trước.
Biển hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chim bay uốn lượn trên bờ mặt.
“Mitsui, tôi muốn nói, tôi thích cậu. Chúng ta kết giao đi.”
Ta nhìn hắn xoay đầu sang cười rực rỡ, trong lòng kinh ngạc. Gia hỏa này có biết mình đang nói cái gì không vậy?
“Ài da! Cá mắc câu rồi!”
Cứ như vậy vội vàng kéo cần câu. Cá ra khỏi mặt biển, bộ vảy lấp lánh dưới ánh mặt trời. Anh sáng thẳng tắp chiếu rọi trong đôi con ngươi, tôi đột nhiên có cảm giác mắt mình nhói lên như muốn khóc.
Biển, vẫn cứ một màu xanh như vậy.
“Đủ nhiều rồi. Hôm nay câu đến đây thôi.”
Nói rồi, hắn thật sự thu gọn đồ đạc lại.
Gia hỏa này, thật sự không đáng tin mà, cứ nói cái gì đâu
. Tôi nghĩ như vậy. Nhưng trên đường về, nhìn thấy tôi lề mề đằng sau lưng, hắn nhịn không được nói: “Chậm quá. Cái người này thật là, thật sự khiến tôi lo lắng mà.” Sau đó liền nắm lấy tay tôi. Tôi không biết vì sao lúc đó mình không gạt tay hắn ra, chỉ nhớ, bản thân mình khẩn trương gần ch.ết.
Tôi còn nhớ rõ năm đó trời cứ mưa hoài.
Trên đường tập luyện xong trở về cùng Sakugari, đã thấy trên sân bóng rổ có hai người đang đứng. Dưới ánh trời chiều hôn ám, Sakugari tò mò đến gần nhìn, phát hiện ra là hắn cùng Rukawa.
“À! Là Rukawa. Còn có cả Sendoh!”
Sakugari không để ý đến tôi, vội vã xông lên.
“Sendoh! Hai người các cậu vậy mà một đánh một! Đừng có quên tôi là người muốn đánh bại cậu đó nha. Làm sao lại không đánh với tôi chứ.”
Tôi nhìn nụ cười vô hại như mọi khi của hắn, xoay người rời đi, chẳng để ý đến Sakugari cứ ở đằng sau í ới gọi Mitsui Mitsui, cũng chẳng để ý mưa càng ngày càng nặng hạt.
Tôi giống như đang tức giận, nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Đường về nhà tựa hồ trở nên dài hơn, lúc về đến cửa cả người ướt đẫm. Vừa cầm lấy khăn lông lau tóc, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chẳng lẽ là… tên kia?
Mở cửa ra, lại thấy Sakugari.
“Mitsui, cậu làm gì mà đi về vội quá vậy! Vừa rồi quên nói với cậu, ngày mai có bắn pháo hoa, mọi người cùng nhau tụ tập đó. Nghe nói Haruko cũng đi nữa. A haha.”
Tôi chỉ ậm ừ đáp, sau khi tiễn Sakugari về, mặc kệ cả người còn ẩm ướt, liền ngã xuống giường, cái gì cũng không muốn nghĩ đến nữa.