Chương 7
Dù sắc trời đã từ từ tối dần, nhưng trên sân bóng vẫn có mấy đứa nhóc đang chơi, dẫn bóng, ném rổ.
Nhìn quả bóng vẽ lên một đường cung hoàn mỹ, cuối cùng rơi vào lưới, tôi bất giác mỉm cười.
Bóng rổ, dù sao cũng đã cùng tôi vượt qua thời niên thiếu thanh xuân.
Lúc này, quả bóng dội ra, lăn đến phía bên kia.
“Phiền anh ném bóng qua được không ạ?”
Có đứa nhóc hô lên với bên kia như thế.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến năm nào hì hục chơi bóng đá trong tức giận, nghĩ lại hai năm trời lãng phí đó, đúng là thời điểm tôi tùy hứng không hiểu chuyện.
“Cảm ơn!”
Đứa nhóc nhận lấy bóng, mỉm cười nói như vậy.
“Cố gắng tiếp tục chơi bóng nha.”
Thời khắc ấy, tôi tưởng như hô hấp của mình bị người ta đoạt mất.
Tiếng nói ấy, dáng người ấy, cho dù đang lúc trời chạng vạng tối như thế này, vẫn có thể thấy rõ. Bởi vì hết thảy đều quá quen thuộc, quá hiểu rõ, nhưng cũng rất lạ lẫm.
Trong nháy mắt, những cảnh năm xưa tràn về như sóng biển ào ạt.
Mùa hè nóng rẫy, mặt biển yên tĩnh, thiếu niên với nụ cười vui vẻ nheo nheo ánh mắt. Còn có từng đợt pháo bông nở rộ trên triền đê…
Hết thảy hiện ra đột ngột, trái tim kịch liệt nảy lên, cố gắng phân biệt đâu là thật đâu là mơ. Chỉ thấy thân ảnh kia chậm rãi đến gần, cái bóng dưới ánh đèn đường cũng chậm rãi kéo dài. Tôi muốn tự mình tiến lên phía trước, hai chân lại như mọc rễ, không mảy may động đậy được.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt cùng nụ cười kia chậm rãi hiện ra.
“Đã lâu không gặp.”
Vứt bỏ bóng rổ hai năm, cuối cùng trở lại với tinh thần không từ bỏ. Bốn năm trước, chưa hề nói một câu giữ lại, bây giờ vẫn có thể nhìn thấy hắn trở về.
Trời ạ, đây không phải là một giấc mơ…