Chương 20: Chữa trị
Lần này Ninh Hữu luyện khí nhưng thật ra cũng không có lại dùng quặng đồng phi thường dễ thấy ở trong quặng mỏ này.
Cái nguyên liệu của thiết bị bị hủy hoại bên trong máy khai thác quặng này là một loại thành phần Ninh Hữu chưa từng gặp qua, trải qua thần thức suy đoán, cậu có thể đoán được loại vật chất này tính dai cực cao, tốc độ dẫn điện cực nhanh, hơn nữa cũng không phải là một loại vật chất kim loại.
Sau khi Ninh Hữu cẩn thận điều tra, ở trong nhà tìm được một loại nguyên liệu cực kỳ tương tự như vậy.
Loại nguyên liệu này đến từ một cái máy dọn dẹp vứt đi, bởi vì ở trong nhà không tiện, cho nên Ninh Hữu cũng không có đem nó lấy ra, mà là đem toàn bộ bản chủ cùng mang theo đến đây.
Ninh Hữu ngồi xếp bằng trên mặt đất, đôi tay bắt một pháp quyết huyền diệu.
Linh lực quanh thân thể tùy theo linh thức của cậu mà khống chế bản chủ trôi nổi trước mặt cậu.
Sắc mặt Ninh Hữu trầm tĩnh, linh thức khổng lồ sớm đã đem tất cả vật chất trên mặt bản chủ xem rõ ràng. Tay phải của cậu hơi hơi cong một chút, khối bản chủ kia cũng theo động tác tay phải của Ninh Hữu mà trôi nổi lại.
Lúc này, kim hỏa chi khí đã hoàn toàn tràn ngập ở chung quanh bản chủ kia, xâm nhập mỗi một cái khe hở của nó.
Tay trái của Ninh Hữu trái ngược lại hướng cắt tạo thành một độ cong tương đồng, thong thả vận chuyển có quy luật. Tay trái bám vào trên mu bàn tay tay phải, hai tay tương hợp dán vào nhau.
Chủ bản trôi nổi trong không trung cũng theo động tác của Ninh Hữu mà động đậy, xoay tròn theo, mà mật độ linh khí xâm nhập vào cũng càng lúc càng lớn.
Bỗng nhiên, trong hắc mâu của Ninh Hữu hiện lên một tia linh hỏa, đôi tay dùng sức ép xuống.
Chỉ thấy bản chủ kia “Ong ~” chấn động kịch liệt một chút, loại vật chất mà Ninh Hữu muốn lập tức từ bên trong thoát ly ra, bị linh lực bao quanh lại.
Ở trong suy đoán của Ninh Hữu, tính chất của loại vật chất trong cái máy khai thác quặng này so với vật chất mà Ninh Hữu tìm được làm thay thế phẩm ở các phương diện đều tốt hơn rất nhiều, nếu trực tiếp dùng cái thay thế phẩm này, cái máy khai thác quặng kia cho dù có sửa lại thành công, hiệu suất công tác của nó cũng sẽ trở nên rất thấp.
Cho nên lần này Ninh Hữu chuẩn bị tiến hành thêm một bước luyện hóa cho nó.
Cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mắt tuy nhắm lại, nhưng linh thức cực thanh tỉnh.
Vật chất màu đen bị linh khí bao vây kia kỳ thật chính là một đoàn bột phấn màu đen, giữa chúng nó không có bất luận cái gì dán lại nhau. Ninh Hữu một tay bắt pháp quyết, một đoàn linh hỏa gần như màu trắng thoáng chốc xuất hiện ở phía dưới đoàn bột phấn màu đen kia.
Ninh Hữu nhắm mắt lại, linh thức cường đại lại toàn bộ phô khai, đem mỗi một tia phản ứng của đoàn bột phấn màu đen kia qua sát kỹ càng.
Rót vào bên trong mỗi một viên tròn nhỏ đó.
Theo ngọn lửa bừng cháy, những viên tròn nhỏ “Bồng” một tiếng bỗng nhiên nổ tung, toàn bộ những bộ phận hấp thụ bị đánh tan.
Mỗi một “Viên tròn nhỏ” độc lập ở dưới linh thức của Ninh Hữu có vẻ phá lệ rõ ràng, cậu rõ ràng “Xem” được, mỗi một viên tròn nhỏ đều có những khe hở vô cùng lớn, những bộ phận liên tiếp cũng phân tán không chịu nổi.
Thân thể chúng nó phảng phất như một quả cầu bông, tán mà vô lực.
Theo linh hỏa đem bột phấn đều nổ tung thành một đám cá thể độc lập, nhiệt độ ngọn linh hỏa cực nóng gần như màu trắng kia mới bắt đầu dần dần hạ xuống, màu sắc trở nên càng lúc càng ôn hòa.
Mà toàn bộ những hạt nhỏ bị nổ tung tạo thành viên tròn nhỏ cũng theo nhiệt khí ôn hòa này mà chậm rãi bày ra trong không trung.
Theo nhiệt độ không ngừng biến hóa, khe hở trong những viên tròn nhỏ kia cũng không ngừng buộc chặt cùng mở rộng.
Trong vòng một tức, biến hóa ngàn vạn lần.
Khe hở trên những viên tròn nhỏ kia trở nên càng ngày càng nhỏ, toàn bộ bộ phận trở nên càng thêm ngưng tụ.
Tại thời điểm mà những viên tròn đó thu lại càng ngày càng khó khăn, Ninh Hữu đột nhiên nắm tay phải lại. Mà theo cậu nắm chặt quyền này, thiên địa linh khí chung quanh những viên tròn kia bỗng nhiên áp súc tới tình cảnh khiến người hoảng hốt.
“Bồng” “Bồng” “Bồng”
Những viên tròn đã được thu lại đến mức tận cùng trong nháy mắt bị áp lực cực lớn hạ đứt đoạn.
Trong chớp nhoáng, nhiệt độ của linh hỏa bao vây lấy chúng bỗng nhiên lên cao tới khủng bố.
Những viên tròn vốn đang gắt gao hấp thụ lại bởi vì mật độ linh khí đột nhiên tăng cao mà đứt gãy thoáng chốc hỗn thành một đoàn.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Ninh Hữu lập tức triệt bỏ đi ngọn linh hỏa nóng dọa người kia.
Những viên tròn hỗn làm một đoàn tức khắc tụ lại nhau.
Lực hấp dẫn thật lớn làm chúng nó không bao giờ có thể tách ra được nữa.
Ninh Hữu chậm rãi mở mắt.
Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Đoàn viên tròn có khe hở cực nhỏ, sức kéo cũng cực kỳ cường hãn.
Làm xong một đoạn công tác này, Ninh Hữu chỉ cần đem loại tài liệu mới này thay đổi là được rồi.
So với lần trước luyện hóa chữa trị khí cụ kết nối mạng giả lập, cấu tạo của cái máy khai thác quặng này thật sự là đơn giản đến đáng thương, cho nên thời điểm Ninh Hữu sửa chữa cũng không gặp khó khăn gì.
Một khắc sau, cái máy khai thác quặng lớn so với thân thể cậu không sai biệt lắm kia liền đã được cậu hoàn toàn sửa chữa lại.
Tuy rằng lúc này đây máy khai thác quặng so với khí cụ kết nối mạng giả lập đơn giản hơn rất nhiều, nhưng linh lực mà Ninh Hữu tiêu hao lại so với lúc trước còn nhiều hơn không ít. So với lúc trước trực tiếp dùng quặng đồng tinh luyện một chút, lúc này Ninh Hữu tương đương với trực tiếp ở trên cơ sở của một loại vật chất mà sáng tạo hoặc là nói làm chặt chẽ lại một loại vật chất mới. Tinh thần cùng linh lực bị hao phí đều là không thể tính toán.
Ngay sau khi hoàn thành công tác chữa trị, Ninh Hữu liền lập tức tiến vào trong trạng thái minh tưởng tu luyện.
Cũng may cậu đã quen thuộc với phương pháp hấp thu linh khí trong quặng mỏ, ước chừng qua một buổi, Ninh Hữu liền từ trong minh tưởng tỉnh lại.
Mà lúc này, Thạch Bằng và Lương Mạn đã lo lắng sốt ruột chạy đến đây tìm người.
“Đứa nhỏ này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi!”, Lương Mạn đầy đầu mồ hôi, “Lúc bình thường nó đã sớm trở về rồi, hiện tại trời cũng đã tối đen, người lại vẫn chưa trở về.”
“Không có việc gì”, Trên mặt Thạch Bằng tuy rằng không biểu lộ, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, “Chỗ này của chúng ta cũng không có gì nguy hiểm, anh đi vào trong quặng mỏ nhìn xem, phỏng chừng là đứa nhỏ đã quên thời gian thôi.”
Lương Mạn gật gật đầu, một lát sau còn nói thêm, “Được rồi, vẫn là em cùng đi với anh thôi, em ở chỗ này cũng không an tâm nổi.”
Hai người ở bên ngoài quặng mỏ hô nửa ngày, một tiếng đáp lại cũng không có.
Trong lòng vợ chồng Lương Mạn càng ngày càng trầm.
Mở ra đèn xạ tuyến, hai người một bên đi vào trong, một bên gọi tên Ninh Hữu.
Ninh Hữu mới từ trong nhập định tỉnh lại liền nghe thấy vợ chồng Thạch Bằng sốt ruột gọi tên của mình.
Cậu liền nhanh chóng lên tiếng.
Nghe được Ninh Hữu đáp lại, hai người xác định vị trí của cậu, chạy nhanh qua.
“Con đứa nhỏ này, thật là làm mẹ sợ muốn ch.ết!”, Lương Mạn đem Ninh Hữu ôm sát vào trong lòng ngực, nửa ngày vẫn chưa hồi phục, trên mặt vẫn như cũ đầy khẩn trương, “Mẹ và ba con gọi con lâu như vậy như thế nào một chút phản ứng cũng không có.”
Ninh Hữu cực kỳ áy náy, “Con…… Con không cẩn thận ngủ quên mất……”
Thạch Bằng thở dài, vỗ vỗ bả vai Ninh Hữu, “Được rồi, lần sau nhớ chú ý thời gian, cũng không thể lại làm một hồi như vậy nữa, con xem con đem mẹ con dọa thành bộ dáng gì kìa.”
Ninh Hữu gật gật đầu.
“Đúng rồi”, đôi mắt Ninh Hữu sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay người lớn toàn là hưng phấn, “Con đem cái máy kia sửa được rồi!”