Chương 71
Ninh Hữu áp lực mừng như điên trong lòng mình, cẩn thận báo cáo với đội trưởng.
"Bên trong ước chừng có bao nhiêu người?", Đội trưởng đội cứu hộ thấp giọng hỏi.
Ninh Hữu dừng một chút, đem con số chuẩn xác mà mình chuẩn bị nói ra nuốt trở vào, "Con tin cùng quân địch thêm lên không sai biệt lắm tổng cộng hai mươi người, số lượng quân địch tôi cảm giác hẳn là khoảng mười trở lên, nhưng vẫn không thể xác định con số chuẩn xác."
Đội trưởng trầm ngâm một chút, cùng đám Ninh Hữu chế định một chút kế hoạch tác chiến tiếp theo, mấy người nghiêm túc nghe, cuối cùng từng người đánh cái thủ thế tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, đêm đã khuya.
Đám người Ninh Hữu lẳng lặng mà chờ thời cơ công kích tốt nhất. Đang đợi gần nửa giờ sau, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh lửa đạn thật lớn, sau đó đó là giao hỏa* liên tục không ngừng.
*giao hỏa: đánh nhau
Chiến đấu đã khai hỏa.
Mà hiện tại, thời cơ vừa lúc. Đám người Ninh Hữu nương theo bên ngoài âm thanh lửa đạn cực nhanh vọt tới trước phòng ở, một đội người chia làm hai bộ phận, phân biệt canh giữ ở hai bên cửa, trong đó một người đứng ở cửa. Mà lúc này, nghe được âm thanh lửa đạn quân địch trông coi con tin cũng bắt đầu đề phòng, nắm chặt súng trong tay mình, đối diện với cửa.
Đội trưởng làm một cái thủ thế, người trước cửa nọ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đá sập cửa, bắn ra một súng về hướng người ở trung ương, ở giữa cái trán của người nọ.
Trong phòng truyền đến một trận thét chói tai, đúng là những con tin bị nhốt ở bên trong, trên mặt bọn họ tràn đầy hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của cha mẹ, Ninh Hữu tràn đầy nôn nóng, thời điểm bọn họ còn không chú ý, linh lực khẽ nhúc nhích, mấy người vốn đem súng nhắm ngay vào con tin kia đột nhiên cổ tay đau xót, súng laser trong tay đều rớt xuống đất. Một cái dị biến này tuy rằng làm cho đội trưởng bọn họ có chút ngạc nhiên, nhưng động tác dưới tay lại không trì trệ chút nào, nhanh chóng đưa bắn ch.ết bọn họ.
Ninh Hữu nhanh chóng chạy tới trước mặt cha mẹ nuôi của mình, vợ chồng Lương Mạn vừa thấy cậu biểu tình vốn hoảng sợ dị thường liền biến thành không thể tin tưởng, "Tiểu Hữu?"
"Là con, cha mẹ con tới cứu hai người đây!", Ninh Hữu nhanh chóng nói.
"Nơi này nguy hiểm như vậy, sao con lại đến đây?", vợ chồng Lương Mạn vừa kinh vừa giận, mang theo tràn đầy lo lắng.
"Hiện tại không thích hợp để nói chuyện, cha mẹ chờ con trở về rồi con sẽ giải thích cho ai người", Ninh Hữu nhanh chóng nâng bọn họ lên, mà các đội viên khác trong đội cứu viện cũng đem những người này đỡ dậy, bọn họ mang theo người nhanh chóng từ trong phòng đi ra ngoài.
"Cha mẹ hai người đi vào trước đi", Ninh Hữu triệu hồi cơ giáp của mình ra, bảo vợ chồng Lương Mạn tiến vào khoang cơ giáp của mình, "Con mang hai người rời đi."
Chín người bay nhanh tiến vào trong cơ giáp của mình, dựa theo lộ tuyến đã thương lượng tốt, nhanh chóng lui lại.
Chỉ là bọn họ còn chưa đi được mấy bước, phòng ở vừa rồi lại bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang thật lớn, đinh tai nhức óc, một khắc kia, bọn họ cái gì cũng không nghe thấy. Nổ mạnh mãnh liệt đánh sâu vào bọn họ làm mất cân bằng, đánh bay ra ngoài.
Trong số chín người bọn họ có sáu cái cơ giáp đều bị đánh sâu vào đã xảy ra một ít trục trặc, mà ngoại trừ Ninh Hữu, tất cả mọi người bọn họ đều bị thương không nhẹ. Còn Ninh Hữu, cậu vì che chở cho vợ chồng Lương Mạn, gian nan chống đỡ lần nổ mạnh mãnh liệt này, linh lực đã tiêu hao trên diện rộng, lúc này sắc mặt có chút tái nhợt.
"Đây là một cái bẫy, mau rời đi!", Máy truyền tin truyền ra một ít tiếng mắng mỏ, đội trưởng áp lực thanh âm gào rống.
Chỉ là câu này anh ta nói ra đã chậm rồi.
Một hàng quân đội thoáng chốc xuất hiện ở chung quanh bọn họ, phảng phất như quỷ mị, không có bất cứ điềm báo nào.
Trong lòng Ninh Hữu căng thẳng, gắt gao mà nhìn chằm chằm những người chung quanh. Từ trước khi bọn chúng xuất hiện, linh thức của cậu căn bản là không nhận thấy được bất cứ một người nào, sao có thể?!
Từ khi bắt đầu trên tinh cầu Hòa Tân, Ninh Hữu chưa từng thu hồi linh thức của mình lần nào, chính là vì thời khắc đề phòng, nhưng là những người này, lúc trước cậu lại căn bản không có bất cứ một phát hiện gì, thẳng đến khi bọn họ hiện thân, trong linh thức mới có thân ảnh của bọn họ.
Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Nguyên bản cứu hộ đã nắm chắc thắng lợi, hiện tại Ninh Hữu lại một chút nắm chắc cũng không có, linh thức của cậu không biết vì sao lại xuất hiện sai lầm, này có ý nghĩa, đường đi sau này của cậu căn bản là không có cách nào tránh đi nguy hiểm được.
Cậu thật sự có thể đem cha mẹ về quân hạm sao?
Từ sau khi Ninh Hữu xuyên qua đến thế giới này, lần đầu tiên xuất hiện kinh hoảng.
Vũ khí của quân đội Addams so với bọn họ thì hoàn mỹ hơn nhiều, thêm vào tất cả mọi người trong đội cứu viện đều bị trọng thương, dưới lửa đạn dày đặc, đội cứu viện cơ hồ là không có bất cứ năng lực phản kháng gì. Trong lòng Ninh Hữu căng thẳng, vội vàng khởi động một cái kết giới ở chung quanh bọn họ, linh hỏa màu trắng gần như xuất hiện ở trước người cậu, sau đó nhanh chóng nổ tung, xuyên qua kết giới, bay nhanh xuyên thấu qua khoang khống chế của bọn họ. Nhiệt độ ngọn lửa cực cao, cực nóng vô cùng, chỉ vừa mới tiếp cận cơ giáp, cửa khoang cơ giáp nguyên bản cứng rắn vô cùng liền bị hòa tan.
Linh hỏa không hề bị ngăn cản vô thanh đẩy quân địch chung quanh ra mười mét.
Quân đội Addams đế quốc hiển nhiên là có chút kiêng kị chiêu thức ấy của Ninh Hữu, tạm dừng một lát, nhưng ngay sau đó lại vọt lên.
Lửa đạn dày đặc không ngừng đánh sâu vào kết giới, kết giới đã bắt đầu trở nên có chút lay động.
Sắc mặt Ninh Hữu có chút trắng bệch, đem nhẫn linh thạch trong không gian triệu hoán ra, có chút vội vàng hấp thu linh khí bên trong, một bên nỗ lực chống đỡ kết giới, một bên khôi phục linh khí trong cơ thể.
"Ninh Hữu! Cậu đây là?!", Các thành viên trong đội cứu viện đều không thể tin tưởng mà nhìn một màn trước mắt này, linh hỏa vừa mới khiến người hoảng sợ kia, làm cho bọn họ đều để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
Bọn họ có chút nhìn không rõ công kích rậm rạp mà quân đội bên ngoài hướng về phía bọn họ, lại bị một tầng nhìn không tới ngăn chặn, bọn họ chỉ nhìn thấy một trận tia đạn laser nổ tung ở giữa không trung.
Cái cảnh tượng này thần kỳ mà quỷ dị.
Ninh Hữu căn bản là không rảnh lo nói với bọn họ, cố hết sức duy trì.
Hiện tại cậu đã kết đan thất bại, linh lực trong cơ thể không đủ, nguyên bản khi cậu công kích, chỉ cần dẫn động thiên địa linh khí là có thể, nhưng ở trong thế giới này mỗi một kích của cậu đều là tiêu hao linh lực trong thân thể cậu, một cái phòng ngự tráo cùng một cái công kích linh hỏa, cũng đã làm cho cậu khó có thể chịu đựng rồi.
Lúc này, quân đội vây quanh đột nhiên triệt khai hướng hai bên, khẩn tiếp tới chính là một cái pháo kích khủng bố, năng lượng thật lớn đem không khí những nơi đi qua đều thiêu đốt lên.
"Nguy hiểm!", Một người trong đội cứu viện hoảng sợ hô.
Thời điểm anh ta nói một câu này đã quá muộn, năng lượng khủng bố oanh ở trên kết giới vốn cũng đã lung lay sắp đổ, ở trên hiện ra vô số vết rạn da nẻ, rất nhanh đã lan tràn ra toàn bộ kết giới.
Một tiếng vang nhỏ, kết giới bị phá.
Sắc mặt Ninh Hữu trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia vết máu.
Các thành viên đội cứu viện vội vàng thoát đi, nhưng mà lúc này, quân đội Addams đã xông tới, lửa đạn dày đặc trực tiếp vây bọn họ ở tại chỗ, vài người đưa lưng về phía lẫn nhau, muốn chống lại bọn chúng, nhưng dưới chiến lực nghiền áp, chỉ gần hai phút, bọn họ đã bị lửa đạn bắn thủng, vỡ nát, ầm ầm một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Toàn bộ đội cứu viện, ngoại trừ Ninh Hữu, toàn bộ ch.ết trận.
Nhìn cảnh tượng thảm thiết này, cổ họng Ninh Hữu phát ngọt, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi. Cậu đè nén hận ý ngập trời của mình xuống, cố hết sức mà vận khởi linh lực trong cơ thể mình, thao túng cơ giáp linh hoạt tránh né.
Nếu thực lực của cậu lại cao hơn một chút nữa thì tốt rồi, nếu linh lực của thế giới này lại nhiều thêm một chút nữa thì tốt rồi, cậu nhất định phải dẫn động tất cả linh khí chung quanh, làm cho những người này toàn bộ đều hôi phi yên diệt!
Cậu không thể cứ như vậy mà từ bỏ được, cậu nhất định phải mang cha mẹ trở về!
Thù này cậu nhất định sẽ báo!
Ninh Hữu khởi động một cái kết giới loại nhỏ, chỉ đem thân thể của mình bảo vệ. Công kích rậm rạp công kích đánh vào trên kết giới, khiến cho một trận dao động, Ninh Hữu lại lần nữa tụ tập linh hỏa của mình, đánh sâu vào một cái cơ giáp đang chặn đường phía trước, tuy rằng đã xử lý mấy cái phía trước, nhưng cơ giáp rậm rạp này lại phảng phất như không có cái cuối.
Hiện tại Ninh Hữu chỉ dựa vào một cổ tín niệm chống đỡ, linh lực trong thân thể cậu gần như đã khô kiệt, chỉ còn một tầng hơi mỏng, kinh mạch cùng đan điền đều đã sinh ra cảm giác nóng rát bị bỏng.
Cậu không thể ch.ết được, cậu nhất định phải mang theo cha mẹ trở về.
Rốt cuộc, Ninh Hữu cũng thấy được một tia ánh rạng đông, những cơ giáp đó rốt cuộc cũng có một cái cuối, chỉ cần cậu lại về phía trước gần trăm mét nữa, cậu liền có thể đột phá vòng vây này. Lập tức, cậu liền có thể trở lại trên quân hạm, tâm thần căng chặt của Ninh Hữu rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.
Nhưng mà, sự thật lại không có đơn giản giống như Ninh Hữu tưởng tượng.
Ba cái cơ giáp cấp S chắn trước mặt Ninh Hữu, trong lòng Ninh Hữu căng thẳng, vội vàng vận khởi linh lực, khống chế linh hỏa đã biến thành màu cam công kích qua đó, nhưng mà phòng ngự của cơ giáp cấp S căn bản là không phải những cơ giáp khác có thể so sánh được, uy lực linh hỏa của Ninh Hữu cũng đã giảm đi, căn bản là không phá được phòng ngự của bọn họ.
Rốt cuộc, dưới sự triền đấu của bọn họ, linh lực của Ninh Hữu rốt cuộc vô pháp duy trì, trong đầu hết sạch, toàn bộ cơ giáp nện ở trên mặt đất.
Sau khi Ninh Hữu ngã xuống, ngay sau đó mấy phát súng công kích đến, trực tiếp đem các khu trong cơ giáp của Ninh Hữu phế bỏ, cho dù Ninh Hữu có thanh tỉnh, cũng không cách nào khống chế cơ giáp phi hành được.
"Mang hắn ra", trên một cái cơ giáp cấp S trong đó truyền ra một thanh âm như vậy.
Thanh âm của hắn vừa ra, vài người liền từ cơ giáp đi xuống, chuẩn bị mở cabin của Ninh Hữu ra, mang cậu đi ra ngoài.
Ngay sau khi bọn họ vừa cạy cabin của Ninh Hữu ra, bỗng nhiên một trận hắc mang hiện lên, trên cổ vài người liền xuất hiện một đạo vết máu, hai mắt vô thần, thân thể thẳng tắp ngã xuống.
Bọn họ căn bản là không kịp nhìn thấy, đạo hắc mang kia liền cuốn chiếc cơ giáp đã ngã trên mặt đất kia, giống như lưu hành từ bên người bọn họ vọt qua.
Ba cái cơ giáp cấp S kia muốn ngăn cản, lại bị ti hắc mang kia ở trên cabin chém ra một đạo đao ngân* thật sâu, chỉ kém mấy centimet, là có thể đem đầu bọn họ chém rớt.
*đao ngân: vết đao
Dưới hoảng sợ, bọn họ dừng động tác của mình, mà chờ đến khi bọn họ bình thường trở lại, đạo hắc mang kia đã mang theo cơ giáp bay xa.
*Editor: đoán xem đó là ai nào