Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
“Bọn họ làm sao thuần hóa được chúng thế?”
“Có lẽ không đến mức đó. Có khi họ đã dùng một vài thủ đoạn khiến cho chúng không xem họ là kẻ địch, đồng thời thông qua cách đó để thao túng chúng làm một chút chuyện.”
“Như vậy cách anh nói có dùng được nữa không?”
Lúc nói lời này Dung Lạc quay qua nhìn Trình Liên. Cô là đang hỏi hắn.
Trình Liên tự nhiên bị hỏi thì mới đầu còn ngẩn ra một chút. Nhưng đầu óc của tiến sĩ không phải để chơi, hắn nhanh chóng hiểu được dụng ý của Dung Lạc: “Nếu theo cách Mục thiếu tá nói thì vẫn là sài được. Thuốc của tôi chính là cái loại khiến chúng cuồng bạo lên, tất cả chỉ còn lại hành vi bản năng. Đã là bản năng rồi thì không phải muốn thao túng là thao túng được. Sau đó chúng ta lại dùng thân dụ dỗ nó đuổi theo là được.”. Đọc thêm nhiề𝗎 t𝒓𝗎𝐲ện ở ﹛ 𝑇𝒓Um𝑇𝒓𝗎 𝐲en.𝓥N ﹜
“Quan trọng là phải tạo được hiệu quả một lần hốt cả mẻ.”
Chính là nói không được để sót con nào. Như vậy mới tiết kiệm được thời gian và sức lực. Hiện tại còn dính thêm một đám người biết thao túng bọn nó, cho nên càng không thể sơ sẩy.
“Như vậy thì cứ làm như thế đi.”
Dung Lạc chốt lại một câu với hắn rồi quay qua nhìn người đàn ông: “Em cần phải xuống nước.”
Đây là câu khẳng định vừa có ý nhắc nhở.
Mục Dã cùng cô đối diện vài giây sau đó mới gật đầu. Ở lúc Dung Lạc nghĩ vậy là xong thì lại nghe Mục Dã nói: “Nhưng mới đầu tôi phải đi cùng em.”
“…”
Dung Lạc không bao lâu đã hiểu được lời của hắn. Cô nghĩ, tình huống sắp tới hắn chưa từng thấy, lo lắng đều là nên. Vì vậy cô gật đầu.
“Trình Liên, thứ kia có sẵn hay không? Không có sẵn thì cần bao lâu để chế ra?”
Mục Dã đứng dậy hướng hắn hổi.
“Thứ đó trong thời gian đến đây tôi đã làm sẵn rồi. Chỉ là chút trò nhỏ, đồ đạc trong phòng thí nghiệm trên tàu dư sức làm ra.”
Trình Liên nhún vai nói. May mắn hắn lanh trí, sau khi biết địa điểm họ muốn tới thì rảnh rỗi đi chế thứ này. Nói thẳng ra một người suốt ngày chỉ ở trong phòng thí nghiệm, không làm cái này thì làm cái kia, sao có thể chịu nổi rảnh rỗi. Mà để tránh cho bản thân nhàm chán, hắn mới nghĩ đi đánh cắp Z chứ. Đơn giản bởi vì trên con tàu này có phòng thí nghiệm. Tuy không lớn bằng nhưng khá tiện nghi, đủ cho hắn nghịch trong một khoảng thời gian.
Cho nên hắn đã nghịch ra thứ kia, có phần khác biệt hơn so với thứ hắn tạo ra trong căn cứ mà còn dễ dùng hơn nhiều.
“Vậy cậu đi lấy luôn đi. Tống Bằng đã giết một người của chúng, sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra. Trước đó chúng ta phải lợi dụng ưu thế đang có để giải quyết hoàn toàn chuyện này.”
Trình Liên ứng thanh một tiếng rồi đi thẳng ra cửa luôn. Nhưng nữa đường lại bị Mục Dã gọi ngược: “Thuốc đó dùng thế nào?”
“Nếu được thì đem nó rắc thẳng vào ổ của chúng.”
Trình Liên không quay lưng nữa đùa nữa thật nói. Sau đó trước khi ai đó có ý kiến thì hắn lại nói: “Nếu không thì tìm hướng gió, nhóm lửa đổ vào đốt, để nó theo khói bao phủ cả khu vực kia. Thứ đó không ảnh hưởng đến người, chỉ ảnh hưởng đến sinh vật thôi.”
Nói rồi hắn đi thẳng luôn. Đến lúc này ai nấy đều biết mới nãy hắn là ở nói đùa. Nhưng khó nói không phải là thật. Rốt cuộc thì, họ không có khả năng nào nhảy vào ổ của tụi nó để rãi thứ đó đâu. Thay vì vậy cách đốt lửa thổi khói này giúp họ không cần lo lắng không dụ hết được đám kia đến rìa bờ biển. Cho dù có để lọt lưới lúc đầu thì trừ khi khói tan hết, nếu không sau đó chúng cũng sẽ bị lôi kéo lại thôi.
“Tống Bằng, anh cùng Ngạo Tề nếu được thì âm thầm xử lý đám người kia. Còn không được thì cố gắng khuấy cho tình hình càng rối càng tốt. Không cần mạo hiểm đánh nhau với chúng, chỉ cần lôi kéo được càng nhiều những tên gia hỏa kia. Sau khi nhìn thấy khói bốc lên thì tìm chỗ nấp, đợi đám giáp trùng bị dụ đi thì ra ngoài xử lý mấy người trên đảo. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đến giúp hai người.”
Mục Dã lúc này mới quay qua nhìn hai người Tống Bằng nói.
Hai người Bằng - Tề liếc nhau một cái rồi gật đầu. Khó được không ai có biểu hiện muốn hỏi cái gì cả, ăn ý đến lạ kỳ. Mục Dã nữa hiểu nữa không nhưng làm bộ như không biết gì.
Trình Liên đi nhanh về cũng nhanh. Hắn đưa cho Mục Dã một cái túi vải không lớn lắm, một tay dư sức cầm.
“Đốt lửa rồi đổ hết vào là được.”
Mục Dã gật đầu. Sau đó kéo tay Dung Lạc đứng dậy khỏi ghế lười, hướng cửa đi đến.
Mấy người còn lại ăn ý liếc mắt nhìn nhau. Tống Bằng còn nhìn Trình Liên một cái đầy ẩn tình. Ai không biết còn tưởng hai người đang có âm mưu gì không thể cho người biết.
Cũng không biết tên kia có hiểu hay không nhưng lại không có nói gì, im lặng nhìn họ dần rời khỏi phòng. Nơi này nhất thời chỉ còn Dung Tình và hắn. Một nữa tường của căn phòng vẫn đang ở trạng thái trong suốt, khung cảnh tràn ngập màu sắc thâm lam bên ngoài cứ như đang thẩm thấu vào trong, khiến cho nó cũng nhuộm lên màu sắc thần bí lại thâm trầm giống vậy.
“Tẩu tẩu, có muốn đi nhìn xem không?”
Bỗng nhiên Dung Tình nghe hắn nói.
Cô nữa hiểu nữa không nhẹ gật đầu một cái.
“Vậy đi thôi, chậm là không xem được chuyện hấp dẫn đâu.”
Trình Liên giống như bật chế độ ngáo đá còn thích quậy phá, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hắn vừa hớn hở nói vừa đỡ Dung Tình, cùng đám người vừa rồi chân trước chân sau đi ra khỏi phòng.
Căn phòng vẫn là một màu sắc giống vậy nhưng hiện tại đã không còn ai thưởng thức vẻ đẹp thần bí này nữa rồi.
Trình Liên đưa Dung Tình đến nhà kho của con tàu, nơi một con tàu nhỏ hơn, chính là chiếc tàu Tống Bằng đã mượn mà không hề có ý định trả cho bên căn cứ neo đậu.
Trong lúc Dung Tình ngồi ổn định trên ghế bên thân tàu thì cô nghe Trình Liên đang thao tác con tàu vừa nói: “Tôi phải xem xem hai người Mục Dã định làm gì.”
“Như vậy có được không?”
Dung Tình xem như xác định được ý nghĩ trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
“Sao lại không được? Họ rõ ràng không hề có ý định giấu giếm chúng ta, chỉ là không nói rõ thôi. Như vậy chúng ta đi nhìn một chút không có vấn đề gì cả. Có lẽ đây là một cơ hội mà họ, khả năng muốn thông qua tình huống này hòng nói cho chúng ta biết điều gì đó họ đang ấp ủ mà không thể dùng cách thức bình thường để nói ra.”
Trình Liên nói không sai, Dung Lạc đúng là đang có ý này. Cô nghĩ những người khác cũng sẽ nghĩ đến.
Bốn người Dung Lạc lại trở về nơi cửa ra của con tàu.
“Cứ như vậy mà đi sao?”
Bỗng nhiên Ngạo Tề hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Dung Lạc đang theo họ vào khoang thang máy đã nói rõ hắn muốn nói cái gì.
Dung Lạc theo ánh mắt của hắn nhìn xuống bản thân một lượt. Ừm… Từ khi có thai đến tháng thứ ba Dung Lạc đã chuyển qua mặc quần áo rộng rãi dù bụng cô hoàn toàn chưa có lộ ra. Mà thứ cô hay mặc nhất là đầm dài đến bắp chân và không triết eo. Hiện tại Dung Lạc cũng là như vậy. Tính ra nó không có gì bất thường cả, nếu như họ không phải đang chuẩn bị thâm nhập đại đương với độ sâu hai mươi mét.
Nhưng đối với Dung Lạc thì nó lại càng bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Không có vấn đề gì cả.”
Dung Lạc ngẩng đầu cho hắn một nụ cười thản nhiên.
Ngạo Tề bất giác cảm thấy cô gái trước mặt độ thần bí trong lòng hắn lại đang tăng lên nữa rồi.
“Cô đang có thai.”
Ngược lại là Tống Bằng nhắm thẳng vào vấn đề đáng quan tâm nhất.
“Không sao đâu. Phụ nữ có thai tắm biển được mà.”
Dù biết rõ ý hắn là gì những Dung Lạc vẫn cứ nói như vậy. Nhưng rõ ràng nó vẫn đủ sức truyền tải suy nghĩ của cô cho hắn biết, chính là không có vấn đề gì cả. Chứ phụ nữ có thai đúng là có thể tắm biển, nhưng mà không thể tắm lâu, càng không nên lặn sâu xuống nước. Tắm biển chỉ giúp người mang thai bổ sung i-ot và vitamin D mà thôi.