Chương 110: Ké miếng thôi

Đối với việc này đám đàn ông như họ cái hiểu cái không, khi nhìn vẻ bình thản như không của Dung Lạc lại càng không thể nói gì, chỉ có thể thuận theo.


Mục Dã không nói lời nào đứng bên cạnh người con gái, không hề xen vào cuộc nói chuyện giữa họ. Nhưng biểu tình tự tin kiên định của Dung Lạc phần nào cũng ảnh hưởng đến hắn. Đương nhiên rồi, dù hắn không nói thì vẫn lo lắng cho vợ và con mình. Có điều hắn tin tưởng vào người con gái. Cô không phải là một người bốc đồng. Hơn hết, khả năng tính toán chu toàn mọi việc của cô còn hơn thế nữa.


Sau đó không ai nói gì thêm, Mục Dã phụ trách nhấn cái nút trên tay phải hắn, đóng lại cửa khoang.
Bụp!


Khoang thang máy chứa bốn người họ không mất mấy giây đã bị đẩy ra khỏi thân tàu một cách nhẹ nhàng. Mục Dã tuy không có biểu hiện gì nhưng cơ bắp toàn thân hắn đều luôn ở trạng thái tùy thời xuất lực, bảo vệ cho người con gái tránh khỏi những va chạm không cần thiết trong quá trình xuất nhập. Dù rằng Dung Lạc vẫn là vững vàng không chút lay động trong quá trình này.


Màu sắc thâm lam tràn ngập đại dương lập tức phủ kín khoang thang máy bằng kính trong xuống. Dung Lạc cảm giác được có hai ánh mắt lâu lâu kín đáo đảo qua người mình nhưng cô không có để tâm. Ánh mắt cô chỉ hướng ra bên ngoài khoang thang máy bị làn nước băng lãnh áp sát đến không có kẻ hở, tùy thời có thể tràn vào bên trong, cuốn lấy bọn họ mang đi.


Mục Dã lại chạm vào một cái nút khác, nước lập tức tràn vào trong khoang một cách êm ái nhưng không hề chậm chút nào mà nhanh chóng ngập đến cổ của họ. Ba người đàn ông không hề có sự thay đổi gì, ngược lại là người con gái duy nhất, làn váy không bất ngờ phồng ra, bồng bềnh lay động trong màn nước xanh thẫm. Mục Dã nhìn người con gái, cho cô một cái ánh mắt rồi mới nhấn nút mở cửa.


available on google playdownload on app store


Bụp!
Một âm thanh trầm đục nữa vang lên.
Nước biển lập tức tràn ngập cả khoang thang máy, không chút nào chậm lập tức nhấn chìm tất cả bọn họ.
Hai người Tống Bằng không chần chừ trước tiên bơi ra ngoài.


Khi họ quay đầu lại định nhìn thấy tình huống bên phía Dung Lạc thì phát hiện cô đã ở bên cạnh mình từ lúc nào. Thật sự thì Dung Lạc gần như là ra cùng một lúc với hai người họ. Mục Dã cũng không ngoại lệ theo sát bên cạnh Dung Lạc.


Nhìn Dung Lạc tựa như cá bơi tự do trong làn nước mà họ cho rằng nó đối với cô là lạnh lẽo, ai nấy đều không rõ trong lòng mình là cảm xúc gì. Dung Lạc ngược lại từ thời điểm ra khỏi khoang thang máy đã như cá gặp nước, nào có quan tâm mọi thứ xung quanh. Cô khẽ duỗi tay duỗi chân xoay vòng trong làn nước như một đứa trẻ lần đầu đi chơi biển. Mục Dã nhìn cô như vậy, tự nhiên trong lòng nổi lên thứ cảm xúc khó tả. Chẳng lẽ lâu nay hắn đã gò bó cô lắm sao…? Hắn không khỏi thở dài một cái trong lòng. Thôi đi, dù sao sau này nhất định có nhiều điều kiện để cô thỏa thích làm điều mình muốn. Hắn sẽ không cản cô nữa là được chứ gì.


Làm chồng thật khổ quá đi…
Mục Dã nén lại cảm giác quái dị trong lòng, đưa tay ra hiệu cho hai người Tống Bằng bơi lên trên, theo kế hoạch đã vạch định trước đó mà làm. Bản thân hắn thì gật đầu ra dấu với người con gái một cái.


Dung Lạc trong ánh mắt kinh ngạc của hai người kia hé miệng cười xem như trả lời lại người đàn ông rồi hướng về bên cạnh, vẫy đuôi trực chỉ hòn đảo lao đi. Họ có ảo giác bản thân nghe được tiếng cười của người con gái đó luôn. Lại thêm cái cách cô di chuyển không chút nào khuấy động làn nước xung quanh, tựa như một mỹ nhân ngư đang vùng vẫy trong biển rộng. Thật sự đẹp không sao kể xiết.


Nhìn thấy cảnh này còn có hai người Trình Liên và Dung Tình cùng thời điểm cũng rời khỏi con tàu.


Mục Dã đối với hai người kia đánh mắt rồi không để cho cô chạy xa vội vã đuổi theo. Hắn cảm thấy nếu hắn không trông chừng kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể lạc mất người con gái vào biển là biến thành con nít này.


Hai người họ cứ như không để ý đến buồng phổi hết oxi, không hề có ý định hướng lên trên tiếp thêm không khí mà cứ vậy càng bơi càng xa trong làn nước. Mục Dã thì không nói đi, còn… Không có gì so với việc Dung Lạc sẽ như vậy bơi môt hải lý để đến được bên cạnh hòn đảo kia là chuyện kinh hãi thế tục thế nào.


Hai người Ngạo Tề Tống Bằng liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh dị trong mắt đối phương. Nhưng họ không có khả năng khiêu chiến năng lực cực hạn của buồng phổi mà buộc lòng phải hướng lên trên bơi đi. Dù vậy trước đó Tống Bằng như có sở ngộ nhìn đến một nơi nào đó trong làn nước, rồi như không có chuyện gì quay đầu đi.


Cho nên họ không biết bản thân bỏ lỡ cảnh tượng gì. Trong một khoảng khắc thật ngắn, vô số những đàn cá nhỏ đủ mọi màu sắc từ bốn phương tám hướng, giống như là trống rỗng xuất hiện, lao nhanh về phía Dung Lạc. Mà người chứng kiến được thì kinh hô lên.
“Chúng nó từ đâu ra?”


Dung Tình được Trình Liên mang lên con tàu nhỏ chỉ chứa được mười người chậm chạp đuổi theo hai người Dung Lạc kinh ngạc mở to mắt thoảng thốt.


Câu hỏi của Dung Tình nghe có vẻ thừa thải, nhưng người đang ở trong chấn động nào suy nghĩ được nên nói cho chu toàn. Họ đều dựa vào cảm xúc của mình mà thốt ra điều bản thân đang nghĩ mà không kịp ngẫm lại lời có là hay không có lý.


Mà không thể trách cô được, rõ ràng nãy giờ xung quanh nơi này không hề có con gì chứ nói chi là nhiều cá nhỏ như vậy. Tự nhiên kéo đến một đám, dù họ biết là chúng nó ở trong biển thì vẫn không nhịn được nghi vấn.


Nhưng rõ ràng không có gì là tự nhiên cả. Ở lúc ai cũng chú mục vào Dung Lạc, họ đương nhiên là không nhìn thấy động tĩnh ở xung quanh rồi.


Câu trả lời của Dung Tình không có người trả lời, mà cô cũng không có thời gian đi tìm hiểu xem Trình Liên đang làm gì. Bởi vì những chuyện sau đó đã chiếm hết tâm trí cô rồi.


Trong cái nhìn của họ, những con cá kia nhanh chóng tiếp cận hai người Dung Lạc. Chúng lấy họ làm trung tâm bắt đầu tụ tập lại, càng ngày càng dày đặc. Họ không chút chần chừ để xác nhận rằng người chúng nó xoay quanh là ai. Mục Dã cùng lắm chỉ là được ké miếng thôi. Cái sự tự do tự tại không chút cố kỵ như cá gặp nước của Dung Lạc thật sự là… Giống như từ biển sinh ra vậy. Dù trong một khoảng khắc Trình Liên nhớ lại sự trở về li kì của Mục Dã trước đây, thì dựa vào những gì hai người đó biểu hiện, Trình Liên vẫn cảm thấy vấn đề này trên người Dung Lạc.


Trình Liên cho tàu đuổi theo hai người họ cho đến khi họ tới được vùng biển bên cạnh hòn đảo. Họ chỉ nhìn thấy được phần lục địa bị chìm trong nước, giúp nó chống đỡ trong biển rộng này mà không sợ bị đẩy ra khắp nơi cùng một chút hình ảnh rừng rậm soi mình xuống mặt nước thôi. Sau đó hắn để cho nó neo đậu lại đó rồi cùng Dung Tình quan sát bên ngoài.


Xung quanh hai người Dung Lạc gần như chẳng mất bao lâu đã bao kín… Không, nói là bao kín thì không đúng lắm. Chúng nó giống như tinh tú bao quanh mặt trời, có trật có tự, tầng tầng lớp lớp chứ không hề hỗn loạn đến không có kẽ hở. Hình ảnh này thật sự là đẹp không sao tả được.


Nhưng cái đẹp không ở lâu với họ, phía sau lại chính là kinh hãi không hết.






Truyện liên quan