Chương 43

Sau khi kết thúc, tiếng người biểu diễn cảm tạ trong tiếng vỗ tay lớn vang. Môt tiết mục khác đã bắt đầu, Nhậm Ngạn Đông vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ bài hát kia.
Mẫn Du nghiêng cằm nhìn sang camera của anh đang vẫn còn đang mở, "Hát xong rồi. Tiết mục này Thịnh Hạ trông thật cuốn hút mà sao anh không quay gì hết vậy?"


Nhậm Ngạn Đông hướng tầm mắt về lại camera và tắt đi.
Khi ca khúc bắt đầu anh đã bị chấn động nên quên mất mà sau đó anh cũng không tính quay tiếp nữa.
Mẫn Du hỏi tình hình anh và Thịnh Hạ gần đây thế nào.
Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt ứng khẩu: "Chẳng ra gì."


Mẫn Du nhìn sang sườn mặt anh, tiếp nhận lời nói, "cậu là đang còn bận phân tích tình hình sao?"
Nhậm Ngạn Đông đang cầm camera chợt dừng lại sau khi nghe câu nói của cô. Một lát sau anh tiếp tục cất camera trong túi và đáp lời Mẫn Du nói, anh không có mất trí đến vậy.


Mẫn Du hỏi tiếp nói: "Thịnh Hạ có biết cậu đang học dương cầm sao?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "Biết."
Mẫn Du tò mò: "Thịnh Hạ có thái độ thế nào?"
Thịnh Hạ lúc ấy nói câu nói kia mà anh đến giờ vẫn nhớ : Khá tốt.


Mẫn Du cảm khái câu: "cậu đi tìm nó. Nó lại đang trong tâm trạng giận hờn cậu mà không quan tâm đến việc cậu theo đuổi." Khuỷu tay của Mẫn Du chống ở trên tay vịn ghế dựa và hơi thất thần.
Cô nói câu được câu không, tự nói.
"Khi đó nó oán hận cậu, mới có phản ứng kịch liệt như vậy."


Đã từng có oán hận bao nhiêu thì cũng thể hiện độ sâu đậm khi yêu bấy nhiêu của Thịnh Hạ.
Hiện giờ, tâm trạng yêu hận trong bài hát được Thịnh Hạ thể hiện là toàn bộ buông bỏ.
Nhậm Ngạn Đông trước sau không nói tiếp, nhìn sân khấu, cũng không biết tiết mục biểu diễn tiếp theo là gì.


available on google playdownload on app store


Mẫn Du hỏi: "cậu có biết lúc ấy Thịnh Hạ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu là gì không?"
Nhậm Ngạn Đông xoay mặt, "Cái gì?"


"Hẳn là nó đã muốn tha thứ cho cậu. Nó nói ngày sinh nhật nó sẽ khôi phục số điện thoại cậu từ danh sách đen WeChat." Mẫn Du nhìn sân khấu mà chớp mắt một cái, "Kết quả cậu lại cho nó một đại " kinh hỉ "."
Thời gian tiếp sau, Mẫn Du không nhiều lời nữa và Nhậm Ngạn Đông vẫn giữ thái độ trầm mặc.


Chương trình biểu diễn kết thúc sau đó, mọi người cũng tan rã ra về.
Mẫn Du thì đi sang khu vực hậu trường tìm Thịnh Hạ. Trong lúc này Nhậm Ngạn Đông vẫn còn ngồi tại chỗ của anh mãi đến sau khi kết thúc lời cảm tạ từ phía sân khấu.


Buổi tối Thịnh Hạ muốn cùng dàn nhạc liên hoan và Sở Dần Hạo cũng mời đội nhóm hạng mục sang tham dự.


Sở Dần Hạo nanh địa chỉ nhà hàng cho Thịnh Hạ và còn cố ý dặn dò: "Buổi tối là thầy mời chúng ta ăn cơm." Gần một tháng nay bọn họ vì hạng mục mà bận suốt thế nên Thịnh Hạ gật đầu đáp ứng lời mời.
Nhậm Ngạn Đông từ khu vực biểu diễn đi ra bãi đỗ xe chờ Thịnh Hạ.


Thời gian anh chờ không quá lâu thì Thịnh Hạ mới khoan thai đi từ từ đến bãi. Trong thời tiết lạnh vậy nhưng cô chỉ đơn giản mặc váy với áo khoát mỏng bên ngoài.
Thịnh Hạ nhìn người đang dựa vào cửa xe mà bước chân dừng trong nửa giây.


Cô cho rằng Nhậm Ngạn Đông đã cùng Mẫn Du rời đi, nào biết anh còn ở đây.
"Sao anh còn chưa về?" Đến gần, Thịnh Hạ hỏi.
Nhậm Ngạn Đông: "Đưa em về nhà."
Thịnh Hạ nói với anh, muốn cùng dàn nhạc ăn cơm đến tối khuya, "Anh bận việc của anh đi."


Thời gian đã là hai tuần dài Nhậm Ngạn Đông không cùng ăn cơm với Thịnh Hạ. Cô không phải bận luyện tập tiết mục thì lại phải tăng ca cho hạng mục thực tập. Mỗi lần đó cô đều nói với anh quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện nên anh cũng không đi sang chung cư.


Vừa rồi cô ở trên sân khấu cùng Sở Dần Hạo biểu diễn vậy mà lại làm anh ý thức được cô có phải vì lấy cớ bận này chỉ để không phải cùng anh gặp mặt? cô chịu đựng anh trong nửa năm thì sẽ hoàn toàn giải thoát.


Nhậm Ngạn Đông đem những suy nghĩ miên man đó ém xuống, "em ăn cơm xong thì anh sang đón em."
Thịnh Hạ lắc đầu, "Tài xế trực tiếp chở em về." Sợ anh kiên trì, cô nói: "hơn nửa đêm em mới dùng xong cơm mà anh ở bên ngoài chờ sẽ làm em có áp lực."


Cuối cùng, Nhậm Ngạn Đông gật đầu đáp ứng. Anh không muốn ép cô.
Khi Thịnh Hạ kéo cửa xe mở ra, anh nhìn phía sau lưng cô mà hỏi "Sau tối nay em hãy dành chút thời gian cho anh ."


Thịnh Hạ nắm tay lái, quay đầu nhìn anh, "sau buổi tối thầy hướng dẫn em có mời khách, em không đi sang bên kia với anh được." Cô đoán được anh muốn mừng sinh nhật cô, "Cảm ơn."
Nhậm Ngạn Đông nhìn mắt cô mà tự trong đầu anh lại quanh quẩn vài câu nói kia của Mẫn Du:


cậu là đang còn bận phân tích tình hình sao? cậu đi tìm nó. Nó lại đang trong tâm trạng giận hờn cậu mà không quan tâm đến việc cậu theo đuổi.


Kỳ thật, khi đó anh thì cảm giác ngược lại là một sự kiên định trong thái độ của cô. Bao nhiêu hỉ nộ oán trách đều thể hiện trên mặt, lời nói việc làm.


Hiện tại cô không giống như trước. Mặc kệ là như thế nào cô trước sau phong khinh vân đạm. Ngẫu nhiên cô có biểu đạt chút tâm tình như gợn sóng nhỏ mà bất quá nước cũng mau tĩnh lặng trong chốc lát.


Trước kia cô tức tối sẽ đá anh mặc dù là bọn họ đang ở tại hội sở Thượng Hải. Khi cô không vui sẽ theo bản năng đá anh, đó chính là thói quen dưỡng thành trong thời gian một năm rưỡi trước.


Nhưng hiện tại, cô có bực bội thì chỉ biết cào xước anh một chút, rốt cuộc không nhúc nhích đến cả chân.
Có lẽ, đúng như lời Mẫn Du, cô biết tránh không khỏi anh dây dưa theo đuổi vì anh cũng sẽ tìm mọi cách gặp cô.


Cô cũng không muốn thêm phiền não nên đơn giản đáp ứng có lệ trong thời gian nửa năm.
Cũng có lẽ, cô cũng không phải cố ý đối với anh như vậy mà chỉ là cô đã thoái chí nản lòng mà không có sức lực yêu thêm lần nữa.


Anh vẫn nuôi hy vọng cho rằng tình hình có thể giống như trước. Cô tùy hứng một chút, lúc nào thích thì không nói lý hoặc không thích cũng không cần giải thích.
Nhậm Ngạn Đông một tay nắm vạt áo, một tay kia bắt lấy tay cô, đem tay cô đặt với vào khuy áo khoát của anh mà nhẹ nhàng giữ một cái.


Anh nói: "Sẽ tốt thôi."
Nhậm Ngạn Đông không trì hoãn cô nữa. Anh mau buông tay cô ra mà kéo ghế phụ cửa xe, không quên dặn dò một câu: "cố gắng đừng uống rượu."
Xe thể thao của cô rời bãi đỗ xe vào làn đường lớn càng ngày càng xa để lại chỉ có bóng đêm mênh mang.


Lúc này cánh tay Thịnh Hạ đang tự nhiên đặt trên cửa sổ xe, cô vô thức nhìn ngón tay trỏ của tay phải. Trước kia cô thích nhất dùng ngón trỏ này câu lấy vạt áo khoát của Nhậm Ngạn Đông khi hai người đi ăn cơm bên ngoài hay đi dạo phố.


Thời gian thoáng nhanh đã là mười một tháng bọn họ có mâu thuẫn từ tháng mười hai đến bây giờ.
Đã từng có những ngọt ngào bị quên đi nhưng lần nữa sự đụng chạm đó như theo cảm xúc kéo về.


Sáng ngày 22, Nhậm Ngạn Đông từ văn phòng trở về biệt thự. Tối nay anh không sắp xếp lịch làm việc mà anh chỉ về nhà để bắt đầu bố trí sân biệt thự cho việc chúc mừng sinh nhật Thịnh Hạ.


Buổi chiều, Thẩm Lăng còn gọi điện thoại anh, cậu ta hỏi tối nay là sinh nhật Thịnh Hạ thì anh tính chúc mừng thế nào, sắp xếp làm ở đâu. Anh đáp từ chối mời bất cứ bằng hữu nào.


Trong khu vườn, sau ba tiếng toàn bộ đã được bố trí chu toàn. Cơ bản đều là tự Nhậm Ngạn Đông trang trí và những người khác chỉ phụ phối hợp với anh một chút. Sau khi kết thúc, quản gia cùng người giúp việc, tài xế đều nghỉ về nhà.


Nhậm Ngạn Đông chưa kịp nghỉ ngơi một lát mà tự mình lái xe đi đón Thịnh Hạ.


Bên này Thịnh Hạ cùng bạn học và giáo sư hướng dẫn đến nhà ăn gần trường học ăn cơm. Tuy nhiên khu biệt thự của Nhậm Ngạn Đông khá xa nên anh phải mất 40 phút đi xe đến. Trên đường đi Nhậm Ngạn Đông nhận được điện thoại của Lệ Viêm Trác nói chuyện liên quan đến Thương Tử Tình.


Dư Trạch bởi vì tình hình công ty nên gần đây thường xuyên đi tìm Mẫn Du. Mỗi lần như vậy Mẫn Du đều chặn cửa nhưng anh ta vẫn không từ bỏ.


Công ty do anh ta dựa vào sự giúp đỡ người trong nhà và hợp tác cùng bằng hữu sáng lập. Hiện tại nếu công ty phá sản, anh ta không chỉ phải nghe theo sự sắp xếp của người nhà an bài mà còn sẽ bị bạn bè cười nhạo.


Chuyện anh ta bị trong nhà an bài hôn nhân chỉ là chuyện nhỏ, mất mặt mới chính là chuyện lớn. Vì vậy mặc dù anh ta bị Mẫn Du ghét bỏ mà vẫn là không nhụt chí bám theo.


Thương Tử Tình cũng trở nên náo lạo khi biết anh ta đi tìm Mẫn Du. Cô ta thương tâm muốn ch.ết: anh vì cái gì tình nguyện đi cầu xin Mẫn Du mà cũng không nói một tiếng với cô ấy để nhà cô ấy giúp?


Dư Trạch hút thuốc mà không để ý tới Thương Tử Tình đang khóc lóc. Bản thân anh ta đi cầu xin Mẫn Du là vì anh ta ngược lại thấy vui. Anh ta cam tâm tình nguyện không để ý đến sĩ diện bị Mẫn Du đạp dưới lòng bàn chân.


Tuy nhiên tình hình Dư Trạch không có nhà Thương Tử Tình giúp đỡ thì về sau mọi phiền toái Dư Trạch cũng không muốn hy sinh hôn nhân bản thân. Nếu anh ta cùng Thương Tử Tình kết hôn thì Dư Trạch quyết định phá sản còn hơn. Kết cuộc Dư Trạch có thể sẽ cam chịu sự quản lý trong nhà và bắt đầu xây dựng lại.


Thương Tử Tình ban đầu chỉ muốn giáo huấn Mẫn Du một chút. Cô ta muốn làm cho Mẫn Du biết khó mà lui hoặc tốt nhất vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt Dư Trạch. Kết quả là cô ta nào biết dù cho cô có làm cái gì thì Mẫn Du đều không bị ảnh hưởng đến.


Sau khi cô tự cho người điều tr.a mới biết được Lệ Viêm Trác trở thành chỗ dựa cho Mẫn Du mà hơn nữa Lệ Viêm Trác luôn là fan của Thịnh Hạ, anh ta vì Thịnh Hạ mà đầu tư quay cả bộ điện ảnh. Một Nhậm Ngạn Đông vừa đi thì lại xuất hiện một Lệ Viêm Trác.


Thương Tử Tình ngẫu nhiên biết thêm rằng Nhậm Ngạn Đông đối với Thịnh Hạ vẫn còn chưa ch.ết tâm. Anh ta vẫn luôn theo đuổi Thịnh Hạ. Anh ta có thể vì mỹ nhân mà tình nguyện học dương cầm.
Nhậm Ngạn Đông nghe xong, hỏi Lệ Viêm Trác, "Hiện tại tình hình trên mạng như thế nào?"


Lệ Viêm Trác đem các thông tin các trang báo mạng giải trí nói cho Nhậm Ngạn Đông: "Thịnh Hạ dùng chân dẫm hai thuyền. sau khi cô ấy chia tay thì lập tức có lão bản Lệ Viêm Trác của Phẩm Ngu. Lệ Viêm Trác vì mỹ nhân này mà đặt làm một bộ phim điện ảnh. Bên kia cô ta cùng Lệ Viêm Trác ra mắt gia trưởng thì bên này cô ta cùng bạn trai cũ còn vươn tơ lòng." Kèm theo có vài đoạn video bị quay trộm.


Một đoạn trong video là ở nhà hàng. Trong đó anh ta cùng mẫu thân và Thịnh Hạ ăn cơm.
Một đoạn video khác theo dõi cùng tối đó, Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông ở một nhà hang khác ăn cơm. Người kế nhiệm Ngạn Đông còn đang nắm tay Thịnh Hạ.


Nhậm Ngạn Đông hiểu rõ Thương Tử Tình muốn khơi gợi hiềm khích của anh cùng Lệ Viêm Trác.
Mặc dù kết quả của việc châm ngòi cuối cùng trở thanh gì thì thanh danh Thịnh Hạ cũng bị hao tổn.


Lệ Viêm Trác nói: "Hot search này khẳng định không thể đăng lên nên tôi đã tìm người xử lý tốt rồi. Tin tức khác tôi cũng cho triệt tiêu. Bên Thương Tử Tình thì cậu tính xử lý như thế nào?"
Nhậm Ngạn Đông: "Ngày mai tôi sẽ tự mình thu thập cô ta." Ngừng lại một chút, anh nói: "Cảm tạ."


Kết thúc trò chuyện, anh hướng mắt nhìn đồng hồ, thời gian hiện tại đã 9 giờ.
Lúc này trên đường khá đông xe, một giao lộ mà trong mười lăm phút xe vẫn không nhúc nhích được.


Khi đến khu sảnh dưới lầu nhà ăn, Nhậm Ngạn Đông dừng xe nanh tín cho Thịnh Hạ:【anh tới rồi. 】 vài phút qua đi, Thịnh Hạ cũng không trả lời. Khi 10 giờ rưỡi, Thịnh Hạ cùng các bạn học và giáo sư từ nhà hang đi ra tới.


Ngày mai bọn họ hẹn tiếp tục làm hạng mục và giáo sư dặn dò bọn họ sớm trở về nghỉ ngơi.
Sở Dần Hạo cùng Thịnh Hạ nói: "Anh đưa em về nhe, anh đã gọi xe rồi."
Thịnh Hạ: "Nhậm Ngạn Đông tới đón em."


Sở Dần Hạo cười khổ, bất đắc dĩ anh ta thừa nhận bản lĩnh thật là lì lợm la ɭϊếʍƈ như Ngạn Đông. Anh ta cũng có thể tham khảo một chút.
"Chờ anh một chút." Anh lấy từ ba lô ra một gói quà, "Sinh nhật vui vẻ."
Thịnh Hạ phản ứng chậm nửa nhịp, "Cảm ơn." Lại hỏi: "sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?"


"uhm." Anh nói: "anh cũng là Fan của em mà. Anh vô cùng vinh hạnh có thể tặng em quà trong ngày sinh nhật." sau khi nói xong, anh đem kéo khóa ba lô.
Thịnh Hạ thấy được trong túi của anh ta có rượu, đó là một nửa bình rượu vang đỏ trên bàn ăn, "Ở trong trường học anh cũng uống rượu à?" Cô thuận miệng hỏi một câu.


Sở Dần Hạo cười, anh cười biện minh mà không rõ thật giả, "tối nay anh trở về cần uống rượu để lấy thêm can đảm. Ngày mai anh sẽ bắt đầu theo đuổi em."
Thịnh Hạ: "......" Cô nói: "Xem ra anh thật đã say."


Sở Dần Hạo chỉ cười không nói, nói về món quà: "Cũng không biết em thích hay không, nhưng anh khẳng định em có thể dùng được."
Thịnh Hạ cảm giác đây là một quyển sách, "trước kia khi thực hiện hạng mục em đã nhắc tới một quyển sách sao?"


Sở Dần Hạo gật đầu, quyển sách này là phiên bản tiếng Anh mà trong nước không có bán. Vì vừa lúc ba anh đi công tác nước ngoài nên anh nhờ ba mang về.


Thịnh Hạ mở quà là sách mới có phảng phất mùi mực in. Quyển sách này không quý mà giá tương đương mấy chục đồng tiền nhân dân tệ. Tuy nhiên giá trị không nhỏ, thể hiện tâm tư của anh tự tìm cho cô nên cô lần nữa cảm tạ.
Sở Dần Hạo không làm cô chậm thời gian mà phất tay từ biệt.


Thịnh Hạ đi hướng về bãi đỗ xe, cô đem gói quà đóng lại và kèm theo thư, cô vừa đi vừa nhìn.
Cô mới vừa đi vài bước thì di động không ngừng có âm thanh báo tin nanh của fans chúc mừng sinh nhật.


Hôm nay trong trang Weibo cô cũng chưa phát động tĩnh gì vì cô nghĩ do đã tuyên bố tạm thời cáo biệt sân khấu. Cô đã trở về nếp sinh hoạt học tập mà fans cũng ngại quấy rầy cô. Họ không nanh cho cô tin tức trước đó mà chờ tới tối mới đăng tin.


Thịnh Hạ nhìn hai chữ tam ca này lại thấy có cảm giác như trở về lúc trước.
Cô đã bao lâu không xưng hô Nhậm Ngạn Đông? Hai chữ này phảng phất bỗng chốc xa lạ.


Tại bãi đỗ xe, Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho Lệ Viêm Trác, "Lệ Viêm Trác, cậu có bệnh sao? Cậu cứ phải muốn cạnh tranh với tôi cho được à?"
Lệ Viêm Trác cười, "Tôi là cho idol của mình lời chúc mừng sinh nhật. Anh thì là mừng sinh nhật tiểu công chúa của mình. Cả hai đâu xung đột gì?"


Nhậm Ngạn Đông: "Lệ Viêm Trác, cậu nhớ cho kỹ, cậu chọc tức tôi bao nhiêu lần! Tôi sớm muộn gì cùng cậu sẽ tính một lần!"
Khi anh lơ đãng nghiêng sườn mặt của mình nhìn thấy được Thịnh Hạ đang đi đến bên này thì liền trực tiếp cúp điện thoại.


Nhậm Ngạn Đông xuống xe, mở cửa xe, "gói gì vậy?" Anh nhìn thấy cô vẫn luôn vừa đi đường vừa luôn nhìn.
Thịnh Hạ: "Sở Dần Hạo đưa em quà sinh nhật."
Nhậm Ngạn Đông sau một lúc lâu không lên tiếng, chầm chậm đáp lời, "uhm."


Ngồi trên xe, Thịnh Hạ mở đèn trần xe. Cô tiếp tục ngắm quyển sách này nên Nhậm Ngạn Đông thỉnh thoảng nhìn sang cô, lại nhìn quà. Cuối cùng anh nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhậm Ngạn Đông chỉnh lại mái tóc dài của cô cho gọn. "...."


Thịnh Hạ nghiêm túc nghiên cứu nhìn mà ngẩng đầu phát hiện là đã về đến biệt thự của Nhậm Ngạn Đông, "Sao tới chỗ này?"
Nhậm Ngạn Đông: "Hiện tại thời gian mới 11 giờ hai mươi, rạng sáng mới là sinh nhật em."


Thịnh Hạ đẩy cửa xuống xe, Nhậm Ngạn Đông đi xuống sau cô. Cô không biết làm sao có công tắc ở đâu mà trong sân vườn nháy mắt ánh sáng phân tán làm rõ khung cảnh giống như một thế giới cổ tích.


Bên khu vực bể bơi có một cây đàn dương cầm ba chân. Nhậm Ngạn Đông chỉ cô ngồi ở ghế khu vực thanh bể bơi. Trên bàn có bày trí trái cây cô thích. Ngoài ra, rượu vang đỏvà bánh kem không kém phần tinh xảo.
Cô đang nhìn bánh kem thì tiếng đàn vang lên.


Thịnh Hạ ngẩng đầu nhìn thấy anh đã cởi áo khoát đi mà thay vào đó là trang phục áo sơmi trắng. Anh ngồi trước dương cầm màu đen mà nghiêm túc đàn bản nhạc chúc mừg sinh nhật cho cô.
Tiếng đàn mang theo âm hưởng cảm xúc trẻ con vang lên quanh quẩn giữa khuôn viên an tĩnh






Truyện liên quan