Chương 59
Rạng sáng bốn giờ mà Nhậm Ngạn Đông còn chưa ngủ trong khi Thịnh Hạ đã say sưa đi vào giấc mộng.
Đã hứa với Thịnh Hạ không hút thuốc nên Nhậm Ngạn Đông đem thuốc cầm trong tay chơi, sợi thuốc lá bị xoa nát, rớt đầy đất. Cuối cùng, anh cũng không hút một điếu nào.
Sau khi tìm lại được thứ mình mất, loại cảm giác thỏa mãn đó không thể miêu tả bằng lời.
Trở lại phòng ngủ, Nhậm Ngạn Đông dựa vào đầu giường, theo ánh đèn mỏng manh, nhìn Thịnh Hạ một hồi lâu.
Ngày hôm sau buổi chiều, Thịnh Hạ vẫn còn nằm ngủ. Một giấc này cô ngủ mười mấy tiếng đến nỗi giữa chừng không hề tỉnh lại.
Nếu không phải bị tiếng điện thoại đánh thức, cô còn có thể ngủ tiếp.
Di động ở trên tủ đầu giường reo không ngưng làm Thịnh Hạ cố gắng mở mắt. Cảm giác eo đau, cả người cũng đau, cô từ từ mới bò qua đi cầm di động lên, nhìn thấy một dãy số lạ.
Cô vừa muốn nghe máy thì tiếng reo kết thúc. Tiếp tục, dãy số lạ gọi lần thứ hai.
Cô tiếp nghe, giọng nói như còn chưa tỉnh: "xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
"Thịnh tiểu thư, cô khoẻ chứ."
Thịnh Hạ nhíu mày, không nghe ra là ai: "cô khỏe không."
"tôi là Lỗ Phàm."
Thịnh Hạ nháy mắt tỉnh hẳn. Cô bò ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương. Đầu cô phản ứng còn chậm chạp, nhất thời không thể tưởng được Lỗ Phàm gọi cô vì mục đích gì.
"thật ngại quá, tôi không biết cô."
Lỗ Phàm tự giới thiệu cô ta nói mình có quen với Dư Trạch, tiếp đó là lão Vạn, cuối cùng mới nói tên Nhậm Ngạn Đông.
"Tôi cùng Nhậm tổng có vài lần tiếp xúc, đặc biệt rất thích anh ấy."
"Thịnh tiểu thư, buổi chiều có rảnh không? Tôi muốn hẹn...."
Thịnh Hạ cắt ngang: "Tôi đang ngủ trưa một lát. Hiện tại tôi vẫn chưa tỉnh hẳn nên đợi tôi rời giường đi rửa mặt, nửa giờ sau gọi lại cho cô." Cô trực tiếp cúp điện thoại.
Ở trên giường ngồi yên vài giây, Thịnh Hạ cầm di động đi lên lầu.
Cô đứng trước gương ở phòng tắm, tóc chưa bao giờ bị lôi thôi quá mức, trên người đầy kín vết hôn xanh tím. Tất cả đều là Nhậm Ngạn Đông tối hôm qua lưu lại dấu hôn.
Anh rất thích ở trên người cô thực hiện các loại dấu ấn sâu cạn cùng màu sắc khác nhau.
Vì chỉ có nửa tiếng cô cũng không kịp tắm bồn nên Thịnh Hạ đơn giản tắm vòi sen. Sau khi đi ra, cô mới thấy thoải mái không ít, lại uống thêm bình sữa chua, cả người mới có chút sức lực.
Cô nhìn chằm chằm dãy số kia trên màn hình điện thoại trong một lát sau mời cầm đi ra ngoài.
Bên kia nhanh tiếp nghe, ngôn ngữ khách khí: "ngại quá, làm phiền cô rồi."
Thịnh Hạ ấn ghi âm trước khi bắt đầu nói chuyện: "Nếu cô tìm tôi là vì liên quan đến Nhậm Ngạn Đông thì cô tìm lầm người rồi. Tôi nghĩ anh ấy nên là người nói chuyện với người thưởng thức mình."
Cô vừa nói, vừa đi ra sân. Cô đưa lưng về phía anh nắng để hong khô tóc.
Lỗ Phàm cười cười: "cô thật sự yên tâm tuyệt đối với Nhậm tổng như vậy sao?"
Thịnh Hạ: "Yên tâm hoặc là không yên tâm là chuyện của tôi. Tôi không cần phải nói với người không liên quan nghe. Tương tự vậy chuyện cô thích ai hoặc là chán ghét ai đó là tự do của cô, người khác cũng quản không được."
Lỗ Phàm hiện tại không có tâm tình nói chuyện tào lao. Cô ta nói thẳng ý đồ liên quan đến tập đoàn Viễn Đông cùng Tập đoàn Lệ thị muốn gặp mặt trao đổi.
Thịnh Hạ suy nghĩ nửa khắc: "nếu cô không có số điện thoại của Nhậm tổng hoăc của Lệ tổng thì tôi lập tức gửi ngay."
Lỗ Phàm âm thầm bực mình trong lòng, cô ta không nghĩ tới Thịnh Hạ khó nói chuyện vậy.
"Thịnh tiểu thư, tôi muốn gặp cô nói chuyện, đều là phụ nữ thì dễ hiểu ý nhau hơn."
Thịnh Hạ cười cười: "xin lỗi, tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện Viễn Đông và càng sẽ không liên quan đến quyết định gì của Nhậm tổng."
Lỗ Phàm: "Sự tình liên quan đến giá cổ phiếu ổn định của Viễn Đông, cô thật sự một chút đều không quan tâm?"
Thịnh Hạ: "Đây là sự tình của lãnh đạo cùng quản lý đoàn đội Viễn Đông nên nhọc lòng, tôi bận việc rồi nên cúp máy thôi."
"Thịnh tiểu thư, cô còn chưa biết..." tôi muốn nói chuyện gì mà lại khẳng định không có hứng thú?
Lời nói mới một nửa thì cuộc gọi đã bị kết thúc.
Lỗ Phàm dùng sức ném điện thoại mạnh trên bàn làm việc. Di động trượt rơi xuống mặt đất, màn hình liền bị nứt giống như một tiếng nổ tung hoa.
Cô ta xoa xoa giữa chân mày, uống nước lạnh mà còn thấy nghẹn.
Ban đầu cô ta muốn mượn tay Thịnh Hạ để đánh chiêu bài tình cảm. Cô ta dự định thuyết phục Thịnh Hạ giúp đỡ mình thì ít nhất Nhậm Ngạn Đông không quá tuyệt đường lui.
Nào biết người phụ nữ Thịnh Hạ này dầu muối không ăn. (ý bảo đâu dễ bị lừa.....tưởng ng ta hiền mà ăn hϊế͙p͙ à.....)
Màn hình máy tính chợt báo có email "tập tin đã tải về".
Lỗ Phàm cầm nửa ly nước lạnh một hơi uống cạn. Hiện giờ, cô đang tiến thoái lưỡng nan, tiến lên phía trước thì là vạn trượng vực sâu, lui về sau là núi đao biển lửa.
Tối hôm qua, mẹ gọi điện thoại cho cô nói ba cô đang gặp vấn đề với dự án công ty. Mấy ngày nay tâm tình ông không tốt nên bà mong cô về nhà nhiều hơn để trấn an ông.
Cô mơ hồ đoán người gây ra trừ Nhậm Ngạn Đông không liên quan đến những việc này thì chính là Lệ Viêm Trác.
Cô không còn cách nào nên đành gọi điện thoại cho Lệ Viêm Việt, hy vọng Lệ Viêm Việt ra tay hỗ trợ, ứng đối với Lệ Viêm Trác, đừng liên lụy đến trưởng bối hai bên.
Kết quả Lệ Viêm Việt nói là cô trông gà hoá cuốc, chỉ là cạnh tranh bình thường mà thôi.
Lệ Viêm Việt nói thẳng, không có việc gì thì đừng liên hệ anh ta. Việc anh ta nên thực hiện đều đã làm cho cô, không dây dưa để tránh bị hắn ta nghĩ cô lật kèo.
Nhưng cô khẳng định chuyện ba cô nhậm chức ở công ty cùng lúc có vấn đề xảy ra không phải đơn thuần là cạnh tranh thương trường như vậy.
Một hồi lâu, Lỗ Phàm nhìn chằm chằm email mới nhận: "Lệ Viêm Trác". Cuối cùng, cô híp mắt, sờ đến con chuột, nhấn gửi đi kiện.
Thịnh Hạ đứng ngoài sân gần nửa tiếng để tóc dài hoàn toàn khô sau đó cô vào nhà bắt đầu thay quần áo và trang điểm. Khi cô đắp mặt nạ đã nhắn tin cho Dư Trạch: 【 một giờ sau tôi đến văn phòng anh. 】
Dư Trạch: 【 cô dám đến sao? 】
Thịnh Hạ: 【người nên sợ chẳng phải là anh sao? Anh hãy cầu nguyện là tôi không làm loạn văn phòng anh đi. 】
Dư Trạch: 【 cảm ơn cô! 】
Thịnh Hạ không hồi âm, một lát sau, Dư Trạch nhắn tin tiếp【 uống cà phê nhe! 】
Thịnh Hạ: 【 một ít, không đường 】
Một tiếng hai mươi phút sau, Thịnh Hạ xuất hiện ở văn phòng Dư Trạch.
hiện tại công ty Dư Trạch bị thu mua, giao dịch đang tiến hành gần xong nên hiện tại anh ta chỉ có quyền quản lý đối với công ty, không có quyền khống chế như trước kia.
Cà phê đã pha thành ba ly. Mỗi ly cà phê ghi chú: hơi ngọt, ngọt lành, ngọt hầu người.
Thịnh Hạ buồn bã nói: "không sợ ch.ết vì đường à."
Dư Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, hừ lạnh hai tiếng: "tôi giống như rất muốn ch.ết vì đường sao?"
Thịnh Hạ chọn một ly hơi ngọt, hương vị cà phê tạm được, ngọt mà không ngấy. Dư Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần, một dáng vẻ suy sút
Thịnh Hạ đặt ly cà phê xuống: "anh cùng Lỗ Phàm có giao tình thật không đáng giá một đồng tiền."
Dư Trạch dự đoán ngờ ngợ rằng Thịnh Hạ đã biết anh cùng Lỗ Phàm có quan hệ, anh nói: "Có thể sử dụng tiền tài để trao đổi tình nghĩa thì vốn dĩ là rẻ mạc, không quan trọng miễn mọi chuyện theo như nhu cầu."
Thịnh Hạ: "Nếu trong lòng anh chân thành một chút, chủ động thành khẩn thẳng thắng với tam ca thì một số việc trong quá khứ sẽ cho qua, đừng lại chấp mê bất ngộ."
Dư Trạch không hé răng, hầu kết giật giật.
Thịnh Hạ nhìn về phía anh: "nếu Tam ca không phải nễ mặt Mẫn Du thì đoán chừng anh ấy khiến cho anh ch.ết tâm cũng nên. Anh nhìn xem anh đã bao lần ngáng chân!"
Dư Trạch: "Đừng nói về Nhậm Ngạn Đông! Nếu không phải vì anh ta và Thẩm Lăng, tôi cùng Mẫn Du có bị đi đến kết quả hôm nay không? Tôi đối với anh ta đã đủ nhân nghĩa, chỉ tự anh ta động tay chân trước thì đừng trách tôi đê tiện xấu xa, tôi sớm đã chia rẽ hai người."
Anh vừa nói, vừa trợn mắt mà đứng dậy, chỉ trên bàn trà cà phê: "cô nhanh uống cho xong rồi về đi."
Thịnh Hạ muốn chế nhạo anh ta thêm vài lời nhưng câu nói đến bên miệng lại như bị nghẹn.
Dư Trạch ngồi đối diện cô, anh ta cầm ly cà phê ngọt đậm. Cô nhìn thấy ở bên trong ly có phân nửa đường,. Khi anh nhấp một ngụm, yết hầu đầy bị ngọt lan cả trong giọng nói.
Nhưng mặc dù trong ly đầy vị ngọt, cuối cùng dư vị trong miệng chỉ là chua xót.
"tôi sắp xếp mọi chuyện thì bây giờ như gậy đập lưng ông."
Thịnh Hạ ngước mắt nhìn anh ta mà cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời.
Trong văn phòng tràn ngập mùi hương cà phê, giữ vị ngọt mang theo vị khổ không kém.
Thịnh Hạ về đến nhà thì trời đã tối. Nhậm Ngạn Đông về sớm trước đó và đang ở trong sân chờ cô.
Một ngày không gặp giống như cách xa rất nhiều năm.
Hôm nay Nhậm Ngạn Đông về đến nhà là 5 giờ mà kết quả là xe Thịnh Hạ không ở trong sân nên anh gọi cho Thịnh Hạ. Cuộc gọi bị ấn tắt, cô nhắn nhanh: 【 Thịnh lão bản đang bận. 】
Thịnh Hạ vừa đậu xe vào trong sân biệt thự, quay sang giương mi mắt với anh.
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô hôm nay không mặc váy mà là quần dài bó sát cùng áo áo sơmi cổ đứng
Anh nói: "bộ đồ này cũng đẹp."
Thịnh Hạ đi tới: "Không còn cách nào, chân em dài lại đẹp, eo thì thon, mặc cái gì cũng thấy đẹp."
Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt cười, hỏi cô: "Ngủ đến mấy giờ?"
"khoảng ba giờ chiều."
Thịnh Hạ trực tiếp ngồi trên đùi Nhậm Ngạn Đông. Anh dùng áo khoát mở ra ôm cả cô và áo vào trong lòng ngực: "Hiện tại có thấy mệt hay không?" Anh ám chỉ chuyện tối hôm qua.
"Còn khá tốt."
Cô ghé sát vào trong lòng ngực Nhậm Ngạn Đông, gương mặt cọ cọ ở trong cổ anh.
Nhậm Ngạn Đông rũ mắt: "Buổi chiều em đi tìm Dư Trạch sao?"
Thịnh Hạ ngẩn ra, bỗng nhiên cười: "làm sao anh biết? Dư Trạch nói à?"
Nhậm Ngạn Đông: "Anh gọi điện thoại cho Lệ Viêm Trác, nói cho Lệ Viêm Trác cách ứng đối Lệ Viêm Việt." Dư Trạch ngược lại thể hiện thái độ khác thường, khẳng định không phải vì lương tâm anh ta tự giác tốt vậy.
Thịnh Hạ gật đầu: "Đi uống cà phê ở chỗ anh ta nhưng em không nói gì nhiều. Khả năng là do tự anh ta cũng mệt mỏi, không muống tranh đoạt so đo gì mãi chưa có kết thúc."
Nhậm Ngạn Đông nói Thịnh Hạ rang chờ thêm mấy ngày cho sự việc của Tập đoàn Lệ thị bình ổn thì cả hai đi du lịch.
Ba ngày sau, Lệ Viêm Trác đã điều tr.a rõ toàn bộ sự tình. Công lao trong đó có phần của Dư Trạch một nửa.
Nguyên nhân chính là từ sự đấu tranh lợi ích bên trong ban quản lý Tập đoàn Lệ thị. Trong mấy năm nay, ba của Lệ Viêm Việt và ba của Lệ Viêm Trác luôn tranh đấu gay gắt quyền khống chế Tập đoàn.
Tuy Lệ Viêm Trác nhìn như có cuộc sống an nhàn vân dã, tựa như rời xa cuộc nội chiến quyền lợi này nhưng sự thật cậu ta vẫn luôn âm thầm để dành sức lực.
Lệ Viêm Trác dự tính đưa điện ảnh Phẩm Ngu ra thị trường để sớm tìm mối quan hệ người ủy thác đầu tư Viễn Đông. Ngoài ra, anh ta mượn quan hệ cá nhân cùng Nhậm Ngạn Đông để về sau dựng nhịp cầu thu mua CE của Viễn Đông.
Chuyện này bị Lệ Viêm Việt phát hiện nên cậu ta tìm mọi cách ngăn trở Lệ Viêm Trác hợp tác cùng Nhậm Ngạn Đông. Lệ Viêm Việt điều tr.a được Dư Trạch từng có kết giao và oán Nhậm Ngạn Đông nên cũng từ đó hai người ăn nhịp phát triển kế hoạch giật dây, đạt thành hợp tác chung.
Lệ Viêm Việt hứa hẹn âm thầm trợ giúp Dư Trạch trong chuyện ngáng chân Nhậm Ngạn Đông bằng cách phá các hạng mục của công ty con. Chuyện đó làm Dư Trạch vừa xả được giận, mặt khác cậu ta lại trao đổi cho Dư Trạch không ít ích lợi thương nghiệp.
Trong khi Dư Trạch thì lợi dụng giao tình của Lệ Viêm Trác hỗ trợ chiếu cố Thương Tử Tình lại tạo nên mâu thuẫn giữa Thương Tử Tình và Thịnh Hạ.
Thương Tử Tình cùng Thịnh Hạ mâu thuẫn, nói cách khác chính là Nhậm Ngạn Đông cùng Lệ Viêm Trác mâu thuẫn.
Mối bất hòa cứ như vậy được châm ngòi giữa Nhậm Ngạn Đông cùng Lệ Viêm Trác. Kết quả là có thể ảnh hưởng đến hợp tác giữa Viễn Đông và Phẩm Ngu.
Lệ Viêm Việt tính sai một bước chính là cậu ta đã xem nhẹ lòng hâm mộ nhiệt tình của Lệ Viêm Trác dành cho Thịnh Hạ đến nỗi quay một bộ phim điện ảnh.
Cậu ta càng không nghĩ tới chính là mẹ Lệ Viêm Trác là cô giáo dạy đàn của Thịnh Hạ.
Lệ Viêm Việt đứng giữa làm nhiều chuyện như vậy, không chỉ không làm Nhậm Ngạn Đông cùng Lệ Viêm Trác trở mặt thành thù, ngược lại quan hệ cá nhân cả hai càng tiến thân một bước.
Hơn thế nữa, Thịnh Hạ lại đứng giữa giúp Lệ Viêm Trác một phen, giới thiệu Thẩm Lăng cho Lệ Viêm Trác quen.
Lệ Viêm Việt bị rơi vào đường cùng, đành phải dùng hạ sách mà liên hợp Dư Trạch để làm ra tin tức sản phẩm điện tử bị nổ.
Chuyện Lỗ Phàm là do trước kia cô ta từng phỏng vấn Lệ Viêm Việt nên bọn họ luôn giữ liên hệ. Lúc sau cô ta ở bên trong hỗ trợ Lệ Viêm Việt truyền lời đến Dư Trạch sắp xếp các sự kiện bao gồm cả chuyện nổ sản phẩm điện tử. Cô ta ra tay tung tin tức đến tất cả báo mạng.
......
Sau khi Lệ Viêm Trác dùng không ít tinh lực mới điều tr.a rõ tất cả tư liệu, anh gọi điện thoại cho Nhậm Ngạn Đông, đầu tiên nói: "Cảm ơn."
Nhậm Ngạn Đông hỏi: "Chính là ba người bọn họ sao?"
Lệ Viêm Trác: "uhm."
Anh lật xem tư liệu điều tra: "Thương Tử Tình cũng là một quân cờ trong kế hoạch của bọn họ nhưng bản thân cô ta không biết gì. Bởi vì gần đây cô ta cùng Thịnh Hạ có mâu thuẫn nên trùng hợp với chuyện tranh đoạt tài nguyên của Thịnh Hạ lại khá hợp tình hợp lý, người khác sẽ không nghi ngờ."
Nhậm Ngạn Đông: "ai ở bên trong Phẩm Ngu là là người của Lệ Viêm Việt?"
Lệ Viêm Trác nói thật với Nhậm Ngạn Đông: "tổng giám đốc điều hành."
Hắn ta chiếu cố Thương Tử Tình bằng việc tư ý an bài với thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, đoạt hết các mối quan hệ tài nguyên của Mẫn Du dù có ảnh hưởng đến Thịnh Hạ hay không thì hắn ta đều gián tiếp loại trừ. Hắn ta muốn bảo đảm các hợp đồng của Thịnh Hạ đều sẽ không lọt lưới.
Chiêu này của Dư Trạch cũng khá tuyệt tình, đẩy hết sang cho tổng giám đốc hành động. Chuyện cứ như vậy thành ra kết quả anh bị vu oan.
Anh may mắn chính là vì Thương Tử Tình lâm vào tình yêu quá sâu nên Dư Trạch đã tự đẩy bản thân mình vào tình cảnh sứt đầu mẻ trán.
Lệ Viêm Trác: "Nếu không phải Thương Tử Tình khó chơi, Dư Trạch cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy." Anh dừng lại chút, lại nói: "Lệ Viêm Việt không nghĩ đến Lỗ Phàm quay đầu theo chính nghĩa, chủ động nhận sai."
Nhậm Ngạn Đông hỏi: "từ khi nào Lệ Viêm Việt bắt đầu kế hoạch này?"
Lệ Viêm Trác: "lúc Thịnh Hạ ở New York lưu diễn tấu." Anh ta vừa lúc biết chuyện này khi muốn thông qua quan hệ người quen với Tưởng Bách Xuyên đang trong quá trình hợp tác với Viễn Đông.
Nhậm Ngạn Đông: "uhm", không hỏi nhiều: "Cậu mau chóng xử lý tốt mâu thuẫn của nội bộ Tập đoàn Lệ thị, hạng mục CE không thể lại trì hoãn."
Sau khi hội đồng quản trị Tập đoàn Lệ thị thông qua phương án thu mua, Lệ Viêm Việt chủ động xin rút khỏi ban quản trị tập đoàn. Người ngoài không thể hiểu hết nguyên nhân cụ thể.
Hạng mục thu mua ce sẽ được đẩy mạnh vào thời gian sau Tết Âm Lịch.
Nhậm Ngạn Đông có thời gian nghỉ mười ngày để cùng Thịnh Hạ đi du lịch.
Trước một đêm xuất phát, Nhậm Ngạn Đông thu dọn hành lý chu đáo, mang theo camera và vài khối pin dự phòng.
Tối hôm qua, cuối cùng Nhậm Ngạn Đông đã được dọn vào phòng ngủ trên lầu.
"Tam ca."
"Làm sao vậy?"
Nhậm Ngạn Đông từ phòng giữ quần áo đi ra. Thịnh Hạ dựa vào sô pha vẽ tranh: "anh lại đây."
Quá muộn rồi, đi ngủ sớm đi." Nhậm Ngạn Đông vừa đi đến, vừa nói với cô.
Thịnh Hạ thu tay đang cầm cọ màu, đem bức tranh đưa cho Nhậm Ngạn Đông.
"Cho anh?"
"uhm."
Nhậm Ngạn Đông cầm lấy tranh vẽ rất đơn giản. Trong tranh là biển rộng, có hai con cá nhỏ đang hôn. Trong đó một con lớn hơn, được tô màu sắc đơn điệu, mộtcon khác dáng thon thả, màu sắc vẩy cá rực rỡ. Cái con rực rỡ kia có ánh mắt to và sinh động còn trên lưng con cá lớn hơn thì bị thương, dán băng gạc che lên.
Nhậm Ngạn Đông nhìn Thịnh Hạ: "Có ý gì?"
Thịnh Hạ cười: "Cá nước thân mật, vì yêu mà bị thương. Mặc dù tụi nó bị thương, cũng ngăn không được trứng cá trùng sinh sôi."
Nhậm Ngạn Đông: "......" Trứng cá trùng?
Vài giây sau, anh chợt phản ứng hiểu ý nghĩa của cô vẽ. Anh yên lặng cất bức họa vào.
Thịnh Hạ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh cúi người.
Nhậm Ngạn Đông tay vịn sô pha bối rối, cúi đầu, cho rằng cô muốn nói nhỏ chuyện gì với anh.
Thịnh Hạ ôm cổ anh: "em mệt quá, anh ôm em đến giường đi, cảm ơn."
Nhậm Ngạn Đông: "gọi anh một lần đi."
Anh muốn Thịnh Hạ gọi anh "tam ca", kết quả Thịnh Hạ dán sát ở bên tai anh, nhẹ giọng nói: "chồng à."
Thanh âm tiếng gọi "chồng" này khiến cho Nhậm Ngạn Đông bị đánh cho tơi bời, buôn vũ khí đầu hàng. Sự chuyển biến xưng hô này mang đến cái loại cảm giác vừa tê dại và chua xót, dưới đáy lòng anh thật lâu cũng chưa tan đi.
Cảm nhận lúc anh đổi nick name "chồng" trên điện thoại của cô hoàn toàn không giống như bây giờ.
Cô phá hủy ý chí anh chỉ bằng thanh âm nũng nịu yêu cầu "chồng à"
"em mệt rồi." Thịnh Hạ lại châm thêm một lần "mật ngọt".
Nhậm Ngạn Đông đem bức tranh đặt sang một bên, bế cô lên giường, đầu giường đèn mở sáng lờ mờ.
Sau đó Thịnh Hạ bị Nhậm Ngạn Đông dụ dỗ gọi thêm một tiếng "chồng", tiếng gọi này so với trước kia có phần làm nũng nhiều hơn một chút.
Thịnh Hạ có thói quen giống trước kia, cô muốn anh ôm trong lòng ngực dỗ cô ngủ.
Nhậm Ngạn Đông đem cánh tay cho cô gối xuống, tắt đèn.
"em có lúc nào nghĩ đến chuyện sinh con không?" Anh thấp giọng hỏi cô.
Thịnh Hạ lắc đầu, thuận theo tự nhiên, sau kết hôn thì liền có.
"Tam ca, anh muốn mấy đứa con?"
Nhậm Ngạn Đông: "Sinh mấy đứa đều được, nhưng em phải sinh cho anh con gái."