Chương 63: Đi về phía ánh sáng (phần 4)
Vãn Tình độtnhiên rời khỏi vòng tay Hạ Vãn Dương, cô giống như uống phải thuốc kíchthích, tay chân nhanh nhẹn, trên người cô mặc lễ phục, tay cầm chiếcgiày thủy tinh đưa cho Hạ Vãn Dương, trong khi anh còn đang mờ mịt, thìVãn Tình đã nói:
“Giúp em bẻ gót giày đi, nếu không đi bộ sẽ mệt ch.ết mất.”
Cô giống như trước đây quấn lấy bắt anh hai phải làm này làm kia, vẻ mặtbá đạo mà kiêu hãnh này vậy mà lại rất đáng yêu, Hạ Vãn Dương không khỏi đau lòng vì cô, anh cầm lấy đôi giày, đập gãy cái gót.
Vãn Tình mang giày đế bằng nên bước đi rất nhanh, cô kéo Hạ Vãn Dương, dáng vẻ giống như một đứa bé bị chọc giận.
“Anh, bây giờ em chẳng muốn gì cả, anh đừng cản em, chỉ cần đi cùng em là được rồi.”
Đúng vậy, Kiều Tân Phàm cho cô sự dịu dàng, giống như môt ly rượu độc, uốngxong thì thương tích đầy mình. Như vậy, còn có ai có thể cho cô dựa vàochứ? Trên đời này cô vốn có cha, mẹ và anh hai là người thân. Nhưng màtheo thời gian đã bị xóa nhòa ấy, trong trí nhớ của cô, cô đã quen không vâng lời cha, lại càng không ỷ lại vào anh hai.
“Tiểu Tình, đừng vội, đứng đây đợi anh, anh đi lấy xe.”
Vãn Tình không để ý đến sự bất đắc dĩ thoáng qua của Hạ Vãn Dương, nếu côđoán không lầm thì anh hai theo lời cha mẹ đưa cô trở về, lúc này chắcchắn mẹ cô rất tức giận.
Nhưng vừa rồi cô nhào vào lòng anh hai khóc một hồi, nói vậy anh cũng sẽ đau lòng cho đứa em gái này đi.
Thoáng cái đã hơn mười năm, trong trí nhớ của cô chỉ có một lần cô bị bạn bèdùng tổ ong vò vẽ dọa khóc, bởi vì quá sợ hãi nên cô bất chấp, ôm lấy Hạ Vãn Dương khóc thành tiếng, sau đó còn bị anh giễu cợt.
Nghi đến đây, lòng Vãn Tình dễ chịu hơn một chút, mới trước đây cô còn nghịchngợm như vậy, từ khi nào thì đã thu liễm tính tình, dần dần trở thành cô gái tự lập?
Vãn Tình không truy cứu vấn đề này nữa, cô thấy Hạ Vãn Dương lái xe đến, cô nhanh chóng chui vào trong xe, vẻ mặt đăm chiêu nói:
“Anh, em muốn đến khu vui chơi.”
Hạ Vãn Dương ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng lái xe đến khu vui chơi. VãnTình cũng không khách sáo, cô mua vé chơi đủ mọi trò chơi ở đây.
“Anh, tàu lượn siêu tốc, tàu lượn siêu tốc!”
Cô không thèm để ý xem Hạ Vãn Dương có muốn chơi hay không mà đã kéo anh đi.
” A a a a a ~”
Vãn Tình ôm Hạ Vãn Dương hét chói tai, trên mặt cô tuy mỉm cười, nhưngtrong lòng lại đang rơi nước mắt. Vết thương và sự sỉ nhục kia quá rõràng, trong đầu cô, cái ôm tối hôm qua của Kiều Tân Phàm còn rõ ràng như vậy. Hình ảnh anh nắm tay cô, chuẩn bị trao nhẫn cho nhau trong buổi lễ đính hôn tua lại trong đầu cô, vô cùng rõ ràng.
Mạc Lăng Thiên muốn kết hôn với em gái của Kiều Tân Phàm, còn cô lại gả cho anh vợ của chồng trước, thật đúng là đủ phức tạp.
Nói là giúp cô đả kích người đàn ông làm tổn thương cô, thực chất là lợidụng cô để đả kích người cha và đứa con rơi Lai Tuyết của cha đã tổnthương anh mà thôi.
Không, Lai Tuyết không phải con rơi, cô ta là danh chính ngôn thuận. Cho nên Kiều Tân Phàm mới căm hận đến mức khôngtiếc lợi dụng cô để báo thù sao?
Vãn Tình cắn môi nhìn bầu trờicao xa kia, cô có chút tiếc nuối, bây giờ đã là ban đêm, có rất nhiềutrò chơi vì an toàn nên đã dừng.
“Đi chơi đu quay đi!”
Vãn Tình lại kéo Hạ Vãn Dương đến chỗ đu quay, ban đêm đèn sáng rực nhưnhững vì sao bay trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy như mình đã bayra khỏi thế giới này.
‘Anh, anh nói xem người ta vì sao lại lừa gạt nhau nhiều như vậy? Được lợi ích gì chứ?”
Vãn Tình nhìn xa xăm, nơi đó có những tòa nhà trung tâm, ánh đèn bảy màuchớp nháy, ánh sáng xanh lóa mắt, cô mở to mắt nhưng không nhìn đếnnhững đóa hoa xinh đẹp kia, cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều là dối trá.
“Tiểu Tình, em không cần khiến cho bản thân mệt mỏi như vậy, em muốn làm cáithì liền làm cái đó, cha mẹ sẽ không miễn cưỡng em làm việc mà em khôngthích.”
Giọng Hạ Vãn Dương dịu dàng, sau khi lớn lên, họ rất íttrò chuyện thân thiết như thế này, mà Vãn Tình nghe xong lời động viêncủa anh hai thì trong lòng cô rất vui, cô nhìn thoáng qua gương mặt mờmờ trong bóng tối của anh, thoáng hâm mộ nói:
“Anh, em không phải là anh, nếu em cũng là con trai thì thật tốt, thua cũng được, thắngcũng không sao, không cần phải để ý đến cảm nhận của ai cả.”
Vãn Tình cảm thán, Hạ Vãn Dương không đồng ý:
“Con trai với con gái thì sao chứ? Đều là con của cha mẹ, tuy rằng họ nghiêm khắc, nhưng vẫn yêu thương chúng ta.”
Vãn Tình thở dài, cô không nói gì, mà ngẩn người nhìn vào không trung, sau đó thì thào nói:
“Anh, em không muốn quay về.”
Không phải là Vãn Tình muốn chạy trốn, mà là cô không muốn đối mặt với sự phê bình và dạy dỗ của cha mẹ, cô không tìm được sự an ủi và ủng hộ từ họ,chỉ có thể lý trí hơn, lạnh lùng hơn.
Còn lần này, chỉ sợ là họ sẽ càng nghiêm khắc hơn. Một lần phạm vào là ngốc, còn tái phạm thì khẳng định là ngu xuẩn.
Yêu Mạc Lăng Thiên là sai lầm ngốc nghếch của cô, còn lựa chọn Kiều TânPhàm là vì cô quá ngu, ngay cả bị người ta bán đứng cũng không biết.
“Anh, chúng ta đi nhảy đi.”
Vãn Tình xuống khỏi đu quay cao chọc trời kia, cô kéo Hạ Vãn Dương đang bất bình đi, mặc kệ anh từ chối, cô đã ngồi vào xe.
“Anh, em muốn uống rượu.”
Chơi đến người đầy mồ hôi, nhưng Vãn Tình vẫn cảm thấy trong lòng cô khôngđủ sảng khoái, cô liền kéo Hạ Vãn Dương đi uống rượu. Lần này, Hạ VãnDương không hề từ chối cô.
“Chuyên hôm nay, cha mẹ thậtsự bị mất mặt, rất tức giận. Nhưng nếu em lại uống rượu thì ngay cả anhcũng không giúp được em đâu.”
Vãn Tình nghe thế, vẻ mặt cô lại rất quật cường.
“Anh, anh chỉ cưng em lúc này thôi, sau này em sẽ không làm khó dễ anh nữa.”
Đúng vậy, Hạ Vãn Tình đã lâu không làm nũng anh hai, vì thế dù nề hà nhưng Hạ Vãn Dương vẫn đi theo để cô phát tiết.”
“Anh, hiện tại em thoải mái hơn nhiều rồi, trong lòng không còn khó chịu nữa.”
Khi Vãn Tình nép trong lòng Hạ Vãn Dương quay về nhà, cô đã không còn bướcđi nổi nữa, đầu cô cũng không còn tỉnh táo. Chào đón cô không phải làgiáo dục, phê bình mà là bàn tay đang giơ cao của Cát Mi Xảo…