Chương 71: Sẽ phải gả cho anh (phần 2)
Vãn Tình nhìn thấy vẻ mặt Tạ Sáng thoáng co rút. Sau khi biết anh ta là ai, cô cảm thấy can đảm hơn.
“Nếu như không phải nể cô là em gái của Hạ Vãn Dương thì tôi đã sớm đá văng cô rồi đấy!”
Tạ Sáng bị tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn Vãn Tình thì không hề cóchút sợ hãi nào. Bởi vì cô đã biết thân phận của Tạ Sáng này, cho nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Không gọi anh là lưu manh thì gọi là gì bây giờ? Mười hai tuổi đã biết tán gái, mười ba tuổi đã dụ dỗ hai cô bé, mười bốn tuổi thì đã có cô gái nào đó tìm đến tận cửa nhà,lại nghe nói mười lăm tuổi đã làm người ta to bụng.”
Vãn Tình chẳng e dè gì nữa, mỗi một câu của cô đều rất ác độc. Đột nhiên Tạ Sáng dừng xe lại, cười mà như không cười nói:
“Cô Hạ, xuống xe đi!
Hạ Vãn Tình không khách sáo liếc Tạ Sáng, cô mở cửa bước xuống xe, châmvừa đứng vững thì một cảm giác đau đớn ập tới. Vãn Tình hít sâu nhưng cô không định cầu cứu, mà chiếc xe phía sau cũng chưa bỏ đi.
“Hạ Vãn Tình, một cô gái như cô không tốt, quá quật cường, chẳng hiểu tính cách đàn ông gì cả, có người thích cô mới là lạ đấy.”
Giọng Tạ Sáng nói móc rõ ràng, Vãn Tình dừng lại, trong lòng cô cũng tự thừanhận bản thân cô không tốt, cô quá quật cường, cô không bao giờ có thểdối trá tỏ ra dịu dàng giống như Lai Tuyết được.
Vãn Tình khôngthèm để ý đến những lời nói móc của Tạ Sáng. Cô tiếp tục bước đi, tuyrằng mỗi bước cô đi đều đau đến toát mồ hôi lạnh, ngoài trời vẫn cònđang mưa, nhất thời cô cũng không biết mình đang ở đâu nữa.
“HạVãn Tình, đàn ông là loại động vật thích được khen ngợi và được ngườikhác dựa dẫm. Cô cầu xin tôi một câu cũng có ch.ết đâu!”
Tạ Sángmở cửa xe nhìn Vãn Tình bước đi, bất đắc dĩ mở miệng. Vãn Tình ngoái đầu lại nhìn dáng vẻ phong lưu kia của Tạ Sáng, anh ta không có vẻ đẹp lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên, cũng không có vẻ thanh nhã của Kiều Tân Phàm,nhưng anh ta là một kẻ tương đối có tiếng, đương nhiên đó là khi anh tađừng mở miệng nói.
“Được rồi, anh Tạ Sáng, xin anh hãy giúp tôi!”
Vãn Tình hơi chần chừ, nhưng cô vẫn quyết định giả vờ, làm ra vẻ vô cùngđáng thương, lập tức sắc mặc Tạ Sáng thoáng thay đổi. Trong mắt anh talộ rõ sự kinh ngạc, nhưng rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc hiếm thấy:
“Như thế này còn được. Tốt xấu gì thì cô cũng lớn lên trong một gia đìnhquan chức chính phủ, rõ ràng lúc trước cô còn rất ngây thơ, đáng yêu, vì sao lớn lên lại trở thành một nữ cường nhân như vậy?”
Sắc mặt Tạ Sáng tốt hơn rất nhiều so với lúc nãy. Vãn Tình nhìn anh ta miễn cưỡngbước đến, so với những lời nói móc lúc nãy thì lời anh ta vừa nói rấtchân thành.”
“Con người ta ai rồi cũng sẽ thay đổ, nữ cường nhân thì có gì không tốt?”
Vãn Tình nói thầm một câu. Cô thấy Tạ Sáng không có vẻ gì là muốn để cô lên xe, mà anh ta cầm ô đi đến, hất cằm nói với cô:
“Phía bên kia có một y sỹ Trung y. Tôi đưa cô sang đó khám thử xem.”
Vãn Tình không ngờ đột nhiên Tạ Sáng lại nói như vậy, cô khó hiểu nhìn bộmặt bí hiểm của anh ta. Cô và anh ta rất quen thuộc, nói như vậy cũngkhông đúng, cô không thân thiết với anh ta. Nhưng nếu nói họ không quenbiết thì cũng không phải, thật ra họ đã cùng sống chung một thời gian.
“Tôi tự đi khám là được rồi.”
Vãn Tình lúng túng, cô không quen nhận sự giúp đỡ của đàn ông. Lúc này đây cô vẫn muốn tự dựa vào chính mình.
“Tự cô? Hạ Vãn Tình, lúc còn nhỏ cô còn là một cô gái nũng nịu như thế nào, vì sao hiện tại lại trở thành như thế này? Tôi còn nhớ năm đó khi cô bị ong vò vẽ cắn, mỗi ngày cô đều nắm chặt lấy áo của anh trai cô, một tấc cũng không rời.”
Vãn Tình nhìn ra ý cười chế nhạo thản nhiêntrong mắt Tạ Sáng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô như muốn nghiến răng nghiến lợi, làm thế nào cô lại có thể quên người bạn lúc nhỏ này? Nếu khôngthì vừa nãy cô đã không dám thất lễ như vậy.
“Thù này, suốt đời tôi cũng khó quên.”
Vãn Tình nắm chặt nắm tay, ra vẻ đối đầu với kẻ thù. Lúc còn nhỏ, tên TạSáng này loạn biết bao nhiêu, hai người họ hoàn toàn đối nghịch. Khi lớn lên, không ngờ khi gặp lại thì vẫn luôn châm chọc đối phương.
“Ừ, đối với tôi cũng là suốt đời khó quên. Đưa tay cho tôi”
Anh ta lười biếng mở miệng, rất khác so với sự nhiệt tình vừa rồi. Vãn Tình hơi không tự nhiên nhìn anh ta, cánh tay này đã khoác tay của biết baonhiêu cô gái rồi chứ?
“Tôi tự đi là được rồi.”
Vãn Tình nói xong, cô liền chuẩn bị bước đi, nhưng cảm giác đau đớn khiến cô không nhịn được cắn răng.
“Thật ra không biết lòng tốt của người khác. Sao tôi lại gặp phải cô chứ?”
Tạ Sáng khó chịu ra mặt, anh ta rất ít gặp cô gái nào giống như Vãn Tình.Nhưng anh ta vẫn tự động đỡ lấ cánh tay Vãn Tình. Bàn tay anh ta to lớn, mạnh mẽ, khiến cho cô không thể giãy ra được.
Hương nước hoa đàn ông thoảng qua mũi cô, Vãn Tình không được tự nhiên mà đi theo Tạ Sángđến một phòng khám Trung y. Vị y sỹ kia nhìn thấy Tạ Sáng thì ban đầuhơi sửng sốt, nhưng lại nhìn thấy Tạ Sáng đang đỡ Vãn Tình, ông ta hơitủm tỉm cười nói
“Thằng nhóc này, rốt cuộc cũng chịu đưa bạn gái đến gặp ta.”
Vị y sỹ đầu hoa râm, nhìn ông rất nhân từ, nhưng lời ông nói ra lại khiến cả Tạ Sáng và Vãn Tình cùng méo cả mặt.
“Ông ngoại, ông hiểu lầm rồi ạ, đây là em gái của bạn học con, chân bị trật, vừa vặn lại đi ngang qua đây.”
Vị y sỹ không thèm để ý đến lời giải thích của Tạ Sáng, mà ông bước đếntrước mặt Vãn Tình, đánh giá cô từ trên xuống dưới, cuối cùng mới nhìnthấy chân cô.
“A, trật chân sao? Ngồi xuống đây để ta xem. Đã trễ thế này rồi, đi chơi ở đâu mà bị trật chân thế?”
Vi y sỹ già không để ý đến biểu cảm của Vãn Tình mà bảo cô ngồi xuống. Vãn Tình cố gắng hết sức, Tạ Sáng ở bên cạnh bước đến giúp cô. Vị y sỹ giàvui vẻ nhìn Vãn Tình, rồi lại liếc Tạ Sáng một cái:
“Không tồi, nhưng hơi gầy.”
Vãn Tình cảm thấy nổi da gà, cô không khỏi quay đầu liếc nhìn Tạ Sáng, chỉthấy anh ta chậm rãi nhún vai mà không giải thích gì cả.
” A ~.”
Vãn Tình chỉ cảm thấy chân rất đau, đột nhiên nghe rắc một tiếng, lập tức chân cô không còn đau nữa.
“Được rồi, khi về thì nhớ bôi thuốc, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút là được rồi. ”
Ông cụ cũng không khách sáo gì cả, khi ông khám bệnh thì vẫn rất chuyên nghiệp. Vãn Tình đang định trả tiền thì nghe ông nói:
“Vì lần đầu tiên cháu đưa bạn gái đến cho ông ngoại gặp, ông tạm tha, lần sau mà còn dám thì xem ônng xử cháu thế nào.”
Vãn Tình sợ đến trợn mắt há mồm, cô vội vàng giải thích:
” Ông hiểu lầm rồi ạ. Cháu cũng chỉ vừa biết anh ta mà thôi, chúng cháu không thân đâu ạ.”
Vị y sỹ già cũng không để ý đến dáng vẻ Vãn Tình hốt hoảng, chỉ cười nói:
“Ta biết, ta biết. Đi đi, đi đi.”
Vãn Tình bị dọa, cô không khỏi cầu xin Tạ Sáng:
“Tạ Sáng, anh giải thích đi.”
Tạ Sáng ngược lại nhìn dáng vẻ ảo não, vội vàng của Vãn Tình, anh ta nhíu mày, nói:
“Không có gì phải giải thích cả, đi thôi!”
Tạ Sáng nói xong thì đỡ Vãn Tình, cô bơi buồn rầu, trừng mắt liếc anh tamột cái. Nhưng lại thấy nụ cười nhân từ của ông lão, cô đành phải cốgắng mỉm cười:
“Xin cảm ơn ông ạ.”