Chương 116: Thừa thắng xông lên (Phần 14)
Trên xe, Kiều Tân Phàm cũng không lập tức giải thích gì cả, mà anh chỉ caumày, gương mặt cao quý đã thu liễm sự lạnh lùng đáng sợ vừa rồi đi, ánhmắt anh rõ ràng lo lắng nhìn Vãn Tình qua gương chiếu hậu. Nhưng ngoàitrầm mặc thì anh không nói gì khác.
Cảm giác này phải nói như thế nào đây? Ngoài khoảnh khắc khi Kiều Tân Phàm phản ứng sau lời Lai Tuyết nói khiến cô cảm thấy rất đau ra thì cũng không quá mãnh liệt đến mứcđứt từng khúc ruột. So với việc Mạc Lăng Thiên đột ngột nắm tay LaiTuyết xuất hiện thì lúc này đây xem như lòng cô đã bình tĩnh rất nhiềurồi.
Kiều Tân Phàm có người mà anh yêu, điều này cô đã được biếttrước, chỉ là cô không dự đoán được đột nhiên chuyện này lại bị LaiTuyết nhắc đến, càng không ngờ phản ứng của Kiều Tân Phàm lại khiến côcảm thấy đau. Cảm giác ê ẩm này như thể đã diệt sạch mọi hy vọng vànhiệt tình chỉ vửa mới sống lại trong lòng cô, làm cho cô không khỏithanh tỉnh hơn rất nhiều.
Kiều Tân Phàm, bất quá chính là một cái cây để cho cô bám lấy trong lúc ngụp lặn trong hôn nhân và tình yêu màthôi. Tình cảm của cô đối với anh chính là một sự ỷ lại và chân thànhtrong hôn nhân, thậm chí là vì cô cảm kích trước sự dịu dàng của anh.
Chính là như vậy, cho nên cô không cần phải khó chịu hay đố kỵ với người màKiều Tân Phàm yêu. Nếu so sánh thì chẳng phải cô cũng đã từng yêu MạcLăng Thiên sâu sắc hay sao?
Vãn Tình nhẹ nhàng thở dài, vứt bỏhết mọi suy nghĩ trong lòng đi. Nhưng trông đầu cô lại hiện lên hình ảnh ngày hôm đó khi cô nói anh máu lạnh vô tình, đột nhiên anh trở nên rấtnghiêm túc.
Lại nghĩ đến vừa rồi khi Lai Tuyết nói anh là động vật máu lạnh, cùng ánh mắt đáng sợ của anh.
Không thể nghi ngờ gì nữa về vị trí của cô gái kia trong lòng Kiều Tân Phàm.
Đột nhiên Vãn Tình mỉm cười, không biết là bởi vì bỗng nhiên phát hiện rachyện này mà cười tự giễu, hay là đang cười nhạo bản thân đã cho rằnganh thích cô, hay đang cười nhạo mình đã quá mức lạc quan mong đợi hạnhphúc này.
Khi trong lòng anh luôn có một người, mà lòng cô cũngkhông hề đơn thuần, thì sao lại có thể rộng lượng đến mức thế nào cũngđược.
Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thoáng đau lòng và bất mãn của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình không hiểu được anh bất mãn gì với cô?
“Hạ Vãn Tình, em cười khó coi như vậy làm gì chứ? Sao lại không tức giận, không phát hỏa?”
Giọng Kiều Tân Phàm thoáng ẩn nhẫn, dường như anh còn kích động hơn cả cô.Đây thật sự là ngoài dự đoán của Vãn Tình. Chẳng lẽ cô phải vừa khóc vừa la, nói với anh vì sao anh lại thích cô gái kia như vậy, xin anh hãyquên cô gái kia đi, xin anh hãy thích cô?
Như thế thì quá ngâythơ rồi, Vãn Tình biết rằng cô không có tư cách yêu cầu nhiều như vậy.Giống như Kiều Tân Phàm chưa từng yêu cầu cô phải không được yêu, khôngđược hận Mạc Lăng Thiên vậy. Cuộc hôn nhân của họ chính là vì một hồitrả thù cùng cảm giác đồng bệnh tương liên xây dựng nên mà thôi.
Nhưng mà nếu nói rằng cô không hề tức giận thì cũng là giả, chỉ là cô cố ý ngăn lại mà thôi.
Nhưng cô không muốn thừa nhận bao nhiêu dịu dàng, quan tâm của Kiều Tân Phàm đều là giả.
Nhưng nếu như anh yêu một cô gái như thế thì anh có thể thật lòng với cô đếnmức nào chứ? Vậy mà cô lại suýt nữa bị sập bẫy bởi sự dịu dàng này, thậm chí còn cho rằng họ có thể hạnh phúc.
“Cho dù anh không tốt vớiem thì em cũng sẽ không trách anh đâu. Huống chi anh thật sự đối với emkhông tệ, em không có lý do gì để mà tức giận cả.”
Khi Vãn Tìnhnói lời này, cô tươi cười đến cả ánh măt cũng rất chân thành. Chỉ là như vậy cũng không khiến cho Kiều Tân Phàm vui vẻ, mà ngược lại khiến anhsa sầm, trầm mặc lái xe, như thể cô đã chọc giận anh vậy.
Haingười không nói gì suốt cả quãng đường, dường như họ đột nhiên thay đổi, Vãn Tình vô tội liếc nhìn Kiều Tân Phàm, còn dáng vẻ anh lái xe, thậtsự không hề để ý rằng cô đang nhìn anh. Lần đầu tiên Vãn Tình nhìn thấyanh như vậy, rõ ràng là đang tức giận, nhưng anh giận cái gì chứ?
“Em thừa nhận, vừa rồi khi nghe thấy Lai Tuyết nói, lòng em rất không thoải mái, thậm chí em còn muốn lập tức buông tay anh ra. Nhưng mà đây cũngkhông phải là lỗi của anh, trước đây em đã biết rằng anh có người congái mà anh yêu. Đây hết thảy đều là do em tự nguyện, cho nên em khôngcần phải tức giận.”
Rốt cuộc Vãn Tình ngồi không yên , lần đầu tiên cô biết được tính tình cáu kỉnh của Kiều Tân Phàm.
Cô thì thào nói ra suy nghĩ trong lòng. Chỉ là cô không muốn để hai bên cứ im lặng như vậy, lại càng không muốn chỉ vì một câu nói của Lai Tuyếtmà hủy diệt mọi cố gắng xây dựng hôn nhân của họ.
Xe sắp đến biệt thự nhà họ Kiều thì đột nhiên ngừng lại, Vãn Tình còn chưa kịp nhìnthấy anh quay sang thì đã nghe anh bất đắc dĩ thở dài đầy thất bại, anhxoay lại nhìn cô, buồn bã nói:
“Hạ Vãn Tình, em sao có thể rộng lượng như thế chứ? Rộng lượng đến mức khiến cho gười ta tức giận!”
Ánh mắt Kiều Tân Phàm thật sự nghiêm túc chăm chú nhìn Vãn Tình, khiến chocô đột nhiên nghi ngờ, hay là anh chờ mong cô sẽ ghen, tức giận, tranhcãi ầm ỹ thì anh mới vui vẻ sao?
“Vậy anh muốn em ghen, tức giận, khóc lóc la hét, mắng anh vô lương tâm sao?”
Vãn Tình bị Kiều Tân Phàm nhìn đến mất tự nhiên, nhưng cô lại có thể hiểu được tâm tư của anh.
“Ừ, như vậy thì em sẽ khiến anh cảm nhận được em có thích anh.”
Kiều Tân Phàm thẳng thắn giải thích, khuôn mặt tuấn tú hơi xấu hổ, như thểmong đợi được Hạ Vãn Tình thích mình thì mới vui vẻ được. Còn Vãn Tìnhđột nhiên hiểu ra ý anh, tâm tình vốn đang mất mát, tự giễu bị lời anhnói đánh tan mất.
“Kiều Tân Phàm, chúng ta đều là người lớn,không còn là trẻ con nữa. Anh có thể bao dung em, thương em, vậy thì vìsao em lại không thể hiểu anh, bao dung anh chứ?”
Vãn Tình bấtgiác bật cười vui vẻ, trên mặt cô đã không còn sự mất mát khiến anh lolắng nữa. Vãn Tình không biết vẻ mặt vừa rồi của cô khiến cho người tađau lòng như thế nào. Mà lúc này, Kiều Tân Phàm không thể không vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vội vàng nói:
“Anh sợ nhất chínhlà em lại sẽ buông tay anh ra, nhưng sau đó nhìn thấy dáng vẻ rất khôngđể tâm của em lại làm cho anh đau lòng, tức giận.”
Đối mặt vớiánh mắt và giọng điệu trách cứ của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình cũng hơi bốirối. Cô nên tin tưởng anh cũng giống như cô, đều có lòng nỗ lực vì hạnhphúc hôn nhân của mình. Chỉ là sau khi phải chịu sự phản bội, không được thương yêu, thì sao cô có thể lại thản nhiên tin tưởng ai nữa đây?