Chương 90: Chương 90
Sau khi Phương đại hộ và Phương Chấp Tâm trở về nhà, nhanh chóng đem mọi chuyện nói cho sài thị và Phương Chấp Bình.
Mặc dù Phương Chấp Bình có ý với Trầm Ngọc Tiên, nhưng cũng biết chuyện này rất khó, chỉ âm thầm thở dài trong lòng, đột nhiên lại nhận được tin vui, nhất thời có chút bối rối,không dám tin tưởng, lẩm bẩm nói:" Quận chúa thật sự muốn chọn ta làm Quận mã?"
Phương đại hộ có chút cảm thán, hắn xuất thân là thương nhân, mặc dù dùng bạc để mua chức làm quan, nhưng trong mắt một số người, hắn vẫn là thương nhân cả người hơi mùi tiền, cũng không để hắn vào mắt.
Mặc dù Phương Chấp Bình đã đậu Tiến sĩ, nhưng vì không được nhận chức quan, mà ở kinh thành này quyền quý khắp nơi, nên cũng không được coi trọng.
Nếu ở thời điểm Tề vương phủ cần Quận mã, bọn họ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ( giúp người khi gặp nạn), để nhi tử làm Quận mã, một khi Tề vương phủ đắc thế, Quận mã tự nhiên cũng sẽ trở thành người quyền quý.
Sài thị nghĩ thân nữ Tiểu Ngọc Lan là Vương Du sẽ gả cho Trầm Tử An của phủ thái tử, nếu Phương Chấp Bình trở thành Quận mã, vậy chỗ Tiểu Ngọc Lan phải xử lý như thế nào đây?
Phương đại hộ nói:" Di nương sao, cứ tiếp tục xem chừng, không nên để cho nàng ta đi ra ngoài.
Xử lý nàng như thế nào, chúng ta sẽ chỉ nghe Tề vương phủ."
Sài thị cũng không có chủ ý gì, nghe Phương đại hộ nói như vậy, đương nhiên nàng sẽ đáp ứng.
Bên Hạ Trọng Phương, bởi vì tháng mười là sinh nhật bà mà tất bật chuẩn bị lễ thọ.
Tiền bà tử cười nói:" Nói tới, Vương Phi cũng nên làm giầy cho Trạng nguyên phu nhân để bày tỏ hiếu tâm, chẳng qua là Vương Phủ bận chuyện, Vương Phi cũng không thể có thời gian làm những thứ này được, nhóm danh mục quà tặng đành lấy những thứ quý giá, tinh xảo để tặng thôi!"
Hạ Trọng Phương nói:" Kể từ khi nhận lại phụ mẫu, ta cũng chưa hiếu kính với họ được gì."
Trầm Tử Trai bị bệnh, không thể ra ngoài, liền dặn Hạ Trọng Phương thay mặt hắn chúc thọ Vi Thanh Mi.
Hạ Trọng Phương cười nói:" Phụ thân, mẫu thân biết Vương gia bị bệnh, tất nhiên sẽ thông cảm cho người, Vương gia chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được."
Trầm Tử Trai lại suy nghĩ một chuyện khác, nói:" Vương Phủ có được tài lực của Phương đại hộ, nhưng như vậy cũng chỉ có thể giải quyết việc trước mắt, cũng không phải là kế lâu dài.
Nếu có thể, nàng nên thuyết phục phụ mẫu để họ kéo dài hôn sự của Du nương và Trầm Tử An, toàn lực trợ giúp Tề vương phủ, mới là chuyện thỏa đáng."
Ý Trầm Tử Trai là, mọi người hợp lực trợ giúp Tề vương phủ lật đổ thái tử, khi đó nếu Vương Du không lấy Trầm Tử An thì sẽ không tồn tại chuyện tỷ muội bất hòa, Vi Thanh Mi cũng không rơi vào thế tình thế khó xử.
Hạ Trọng Phương thở dài nói:" Nhưng Du nương cũng đã mười chín tuổi, nàng sao có thể đồng ý kéo dài hôn sự?"
Trầm Tử Trai nói:" Du nương tuy là nuôi dưỡng, nhưng phụ mẫu cũng nuôi nàng mười chín năm, nếu gả nàng cho Trầm Tử An, chỉ sợ phụ mẫu nầng sẽ ném chuột sợ vỡ bình, không hoàn toàn ủng hộ nàng, ủng họ Tề vương phủ.
Nàng nên tận lực khuyên hai người họ mới phải."
Hạ Trọng Phương gật đầu, lúc này, bên ngoài báo đã chuẩn bị xong xe ngựa, nàng liền ôm Hiền ca nhi, mang theo bà ɖú và a hoàn ra khỏi cửa.
Thân nữ Vi Thanh Mi là Vương Phi Tề vương phủ, dưỡng nữ lại sắp gả cho Thẩm Tử An, cộng thêm việc gần đây Vương Tinh Huy rất được lòng hoàng đế, vì vậy tiệc chúc thọ này nữ quyến các phủ đều đến, đúng là phi thường náo nhiệt.
Khi biết Hạ Trọng Phương đã tới, Vương Tông chạy ra trước, vừa vặn gặp Hạ Trọng Phương đang ôm Hiền ca nhiddi vào, hắn cản lại nói:" A tỷ a tỷ, mau để cữu cữu ta đây ôm cháu ngoại!"
Vương Tông mười một tuổi, đã cao thêm một chút, đã đứng đến vai Hạ Trọng Phương, vừa đúng cùng Hiền ca nhi hai mắt nhìn nhau.
Hiền ca nhi hơn ba tháng tuổi, đã muốn tham gia náo nhiệt, lúc này nghe được thanh âm, cũng rất hưng phấn, nhìn Vương Tông cười vui vể.
Vương Tông thấy vậy, càng thêm yêu thích, la ầm lên:" Cháu ngoại của tiểu cữu, nhìn một chút, Hiền ca nhi rất giống ta!"
Hạ Trọng Phương nghe Vương Tông kêu lên, liền đem Hiền ca nhi cho hắn oomm, dặn dò:" Đệ cẩn thận một chút, đừng để hắn ngã."
Vương Tông cười nói:" Ta sẽ chú ý, a tỷ yên tâm."
Hai người vừa nói cười, vừa theo bà tử đi vào trong.
Phu nhân các phủ thấy Hạ Trọng Phương đi vào, liền đứng lên chào đón, cười bái kiến.
Vương Du thấy mọi người nhường vị trí bên người Vi Thanh Mi cho Hạ Trọng Phương ngồi vào, đối với hai mẹ con Hạ Trọng Phương, Vi Thanh Mi lại che chở đủ điều, Vương Tông cũng vây quanh Hạ Trọng Phương, nhưng trong lòng không phải là không có tư vị.
Hạ Trọng Phương đoạt của nàng Phi vị, lại đoạt địa vị trong lòng mẫu thân, giờ đây, khi về nhà, mẫu thân lại chỉ lo cho nàng.
Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nho chúc thọ Vi Thanh Mi, chắp hai tay Hiền ca nhi để hắn lạy Vi Thanh Mi, Hiền ca nhi cười hì hì lạy, tự cảm thấy chơi thật vui.
Mọi người thấy Hiền ca nhi linh xảo, ngạc nhiên nói: "Mới hơn ba tháng hơn ba tháng thôi nhưng đã Thông Tuệ như vậy."
Vương Tông cực kỳ thích Hiền ca nhi, hét lên:" Hiền ca nhi Thông Tuệ, nhận được ta là cữu cữu của hắn, bởi vậy mới thích thân cận với ta,"
Mọi người cười, lại thay phiên nhau ôm Hiền ca nhi một vòng, mới trả lại cho Hạ Trọng Phương.
Vương Tinh Huy cũng tới nhìn Hiền ca nhi, lại cùng Hạ Trọng Phương nói mấy câu, hỏi thăm bệnh tình của Trầm Tử Trai, mới về chỗ ngồi.
Đúng lúc này có người đến báo Trầm Tử An tới.
Có mấy vị phu nhân liền cười trêu nói:" Hôn sự chưa tổ chức mà con rể đã vội tới chúc thọ nhạc mẫu."
Vương Du đỏ mặt, trong lòng lại suy nghĩ, đợi đến khi thái tử đăng vị, Thẩm tử tử thành Vương gia, khi đó mình cũng là Vương Phi, còn không phải sẽ chèn ép được Hạ Trọng Phương?
Đã có người đi đón Trầm Tử An vào, Trầm Tử An chúc thọ Vi Thanh Mi, hiến lễ thọ xong, cười nói:" Chúc phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."
Mọi người ồn ào nói:" Cái gì mà phu nhân? Nên gọi là nhạc mẫu!"
Ánh mắt Trầm Tử Trai dịch chuyển, quét qua Hạ Trọng Phương và Vương Du, lại cười nói:" Nếu ta gọi như vậy, sợ có người không thuận, nói gọi sớm."
Hắn vừa nói xong, mặt Vương Du đã hơi hồng, cúi thấp đầu, cũng có chút vui vẻ.
Vi Thanh Mi đối với chuyện gả Vương Du cho Trầm Tử An vốn là có chút không muốn, lúc này thấy Trầm Tử An bần ba hoa như vậy, càng không thích.
Lại nhớ chuyện năm đó thái tử đã cầu xin cưới nàng làm trắc phi, nàng mượn cớ bị bệnh mà khước từ, sau gả cho Vương Tinh Huy, thái tử lại tìm Vương Tinh Huy gây chuyện, nhất thời đối với Trầm Tử An càng thêm không có hảo cảm.
Chúng phu nhân thật ra cũng biết chuyện năm đó, nhưng hiện nay, dường như hoàng thượng có ý muốn phủ thái tử và Vương gia hòa giải, mà Trầm Tử An tới chúc thọ cũng đã thể hiện thành ý, bởi vậy liền rối rít cười nói.
Bên này là chỗ ngồi của nữ quyến, Trầm Tử An chỉ nói mấy câu, cũng hành lễ cáo lui, trước đã thấy Vương Tinh Huy, nên nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi cho nam tử.
Thấy người đã tới đông đủ, Vi Thanh Mi liền cho khai tiệc.
Khi tiệc đã gần một nửa, Hạ Trọng Phương sợ Hiền ca nhi đói bụng, lại sợ bà ɖú không chu đáo, xin cáo lui, ôm Hiền ca nhi và bà ɖú đến sương phòng nghỉ ngơi.
Đợi bà ɖú cho Hiền ca nhi ăn sữa, đổi tã, lại dỗ ngủ, Hạ Trọng Phương mới yên tâm, dặn mọi người chăm sóc hắn, nàng mới đi ra ngoài.
Nàng sợ ít người trông chừng Hiền ca nhi, sợ xảy ra sơ xuất nên để toàn bộ a hoàn ở lại coi chừng Hiền ca nhi, một mình nàng đi ra ngoài.
Lại nói Trầm Tử An đã uống mấy ly rượu, bị một người giễu cợt một phen là tiểu tế mới, nhất thời có cảm giác say say, liền mượn cớ ra ngoài, đi tới nơi yên tĩnh để tỉnh rượu, sau đó thấy cách đó không xa cách đó không xa đang có một vị mỹ nhân đi tới, đó không phải là Hạ Trọng Phương sao?
Trầm Tử An nấp vào một bên, mắt thấy Hạ Trọng Phương đã tới, lúc này mới đột nhiên nhảy ra, hô:" Vương Phi!"
Hạ Trọng Phương giật mình, nhìn bốn bề vắng lặng, không tính toán nói chuyện cùng Trầm Tử An, gật đầu một cái, định vòng qua hắn đi về phía trước.
Trầm Tử An có chút cảm giác say, càng thêm can đảm, đưa tay ngăn Hạ Trọng Phương lại, cười nói:" Vương Phi, Tề vương hai lần trúng độc, thân thể cũng không tốt, nàng đi theo hắn, thật ra sẽ không có tiền đồ.
Không bằng nhanh chóng cùng, theo ta đi thôi!"
Trầm Tử An là con thứ hai của thái tử, từ nhỏ đến lớn, luôn bị ca ca Trầm Tử Hưng đè ép, không thể nổi bật, hắn cũng biết, nếu tương lai thái tử đăng vị, ca ca sẽ là thái tử, hắn sẽ càng trở nên bình thường, bởi vậy bất tri bất giác cũng có chút tự giận mình.
Tới hôn sự cũng lại bị buộc lấy vương, ngoài mặt mặc dù không dám oán trách nhưng trong lòng hắn không phải là không có tư vị.
Lúc này uống, cũng có chút muốn mượn rượu đùa giỡn Hạ Trọng Phương để giải hận.
Hạ Trọng Phương thấy hắn ngăn mình lai, chỉ sợ cãi vã sẽ bị người nhìn thấy, đến lúc đó mình lại thêm tội quyến rũ muội phu, nhất thời quay lại mấy bước.
Trầm Tử An lại tiến tới gần hai bước, nói:" Bên ngoài đồn rằng Tề vương trúng độc đã là không thể giao hợp, Hiền ca nhi cũng không phải là con trai của Tề vương, Vương Phi, ngươi cần gì làm bộ trinh tiết đây?"
Hạ Trọng Phương vạn vạn không nghĩ tới Trầm Tử An ở trước mặt mọi người là bộ dáng lịch sự như vậy, nhưng ở sau lưng lại có thể nói ra những lời như vậy.
Trầm Tử An thấy Hạ Trọng Phương đứng đó, dáng người lung linh, so với vương, không biết mê người gấp bao nhiêu lần, nhất thời thất thần chỉ nhìn Hạ Trọng Phương như vậy.
Tim Hạ Trọng Phương đập nhanh, nhưng lại nhanh chóng nảy ra một ý, mềm giọng nói:" Nếu ở đây bị người nhìn thấy thì thật không tốt.
Ta vùa mới ở sương phòng, thấy tây sương phòng không có người nào, ngươi đến đó trước đi, ta lập tức sẽ tới."
Trầm Tử An ngẩn ra, không nghĩ mình vừa ra tay đã dễ dàng dụ dỗ được Hạ Trọng Phương như vậy.
Trong nháy mắt, Hạ Trọng Phương đã quyết định, hôm nay không cho Trầm Tử An một bài học thì uổng công nàng là Vương Phi Tề vương phủ.
Trầm Tử An khẽ cười nói:" Vương Phi, ngươi cũng đừng dụ dỗ ta1
Hạ Trọng Phương uyển chuyển nhìn một cái, quyến rũ động lòng người, lại cười nói:" Ta nói thật, ngươi lại không tin, vậy ngươi thấy như thế nào thì tốt?"
Trầm Tử An liền nhớ lại, Hạ Trọng Phương lớn lên ở nông thôn, lúc ấy vào Tề vương phủ làm ɖú nương cho Thẩm tử, khi đó nàng chỉ mười tám tuổi, liền dám cho Trầm Tử Trai ăn sữa, sau lại từng bước từng bước, lên làm Vương Phi.
Người như nàng , mời mình tới trong sương phòng hẹn gặp thì có cái gì là không thể?
Hạ Trọng Phương lạnh lùng nghĩ,nàng đang muốn thuyết phục phụ mẫu trì hoãn hôn sự của Du nương và Trầm Tử An đây, nếu Trầm Tử An như thế, nàng sẽ mượn cơ hội để cho mẫu hân thấy rõ bộ mặt thật của hắn, để người không đem Du nương gả cho hắn.
Như thế, phụ mẫu sẽ hiệp trợ cho Tề vương phủ, mà mình và Du nương cũng sẽ không rơi ào thế tỷ muội bất hoà, mẫu thân cũng không khó xử.
Trầm Tử An đã động lòng, nói:" Được, ta hãy đến sương phòng trước, nàng cũng không thể lỡ hẹn."
Hạ Trọng Phương uyển chuyển nhìn một cái nói:" Ngươi đi đi, nửa khắc đồng hồ sau ta sẽ đến, tuyệt không lỡ hẹn!"
Trầm Tử An nghe vậy, nghĩ đi thì đi, cũng không tổn thất gì.
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử An rời đi, lúc này mới phát hiện tim mình đập nhanh đến thế nào, định thần lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Vi Thanh Mi thấy nàng trở lại, tất nhiên hỏi Hiền ca nhi có ngủ hay không, lại cười nói:" Hiền ca nhi lớn thật!"
Hạ Trọng Phương ngồi vào bên người Vi Thanh Mi, nói nhỏ một câu.
Vi Thanh Mi liền cười cùng mọi người cáo tội, ra ngoài nói chuyện với Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương liền đem chuyện Trầm Tử An đùa giỡn mình nói ra.
Vi Thanh Mi vừa nghe, mặt biến sắc nói:" Hắn càn rỡ như vậy?"
Hạ Trọng Phương nói:" Mẫu thân, Trầm Tử An như vậy, Du nương gả cho hắn cũng không biết sẽ như thế nào đây!"
" Du nương còn chưa gả đâu, hắn đã dám như vậy, nếu là gả cho rồi còn không biết ắn trà đạp người như thế nào?" Vi Thanh Mi lại nói:" Hôn sự của Du nương thật là lắm chông gai.
Đã bị rút hai lần vị trí trắc phi, cũng không thể lại thỉnh cầu rút lui hôn sự này,"
Hạ Trọng Phương cân nhắc mãi mới nói:" Mẫu thân, nếu chúng ta có thế lực, Tề vương đắc thế, nếu Du nương muốn không gả liền có thể không gả."
Vi Thanh Mi gật đầu một cái, nói:" Muốn Du nương được thoái hôn, quả thật chỉ có thể lật đổ phủ thái tử."
Hạ Trọng Phương cũng vương lại hiểu lầm oán hận, bởi vậy, nói:" Mẫu thân,thân thể Du nương không tốt, không chịu nổi đả kích, muốn trì hoãn hôn sự, cần phải gạt nàng thôi?"
Vào lúc này, Vương Du cũng mượn cớ rời chỗ, cho là Vi Thanh Mi đến sương phòng nhìn Hiền ca nhi, nàng cũng đi tới sương phòng.
Khi đến tây sương phòng, thấy cửa đóng, bên trong có tiếng động, cho là Vương Tông , liền đẩy cửa đi vào nói:" Tông nhi!"
Nàng vừa nói xong, đã bị một người ôm lấy..