Chương 91: Chương 91
Bởi vì đã sang tháng mười, gió lạnh đã tràn về nên tây sương phòng lúc nào cũng đóng kín cửa, bên trong khá âm u.
Vương Du đột nhiên bị người ta ôm vào ngực, lại ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, nhất thời bị dọa cho sợ đến hét ầm lên, nhưng tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng thì cả miệng đã bị chặn, tiếng thét chói tai bị chặn lại, chỉ còn tiếng kêu đau đớn.
" Phương nương, ta muốn thân thiết!" Trầm Tử An hôn Vương Du, hàm hồ nói, bàn tay phải đã đi tới trước ngực Vương Du, dùng lực bóp mạnh một cái, thấy có chút ngoài ý muốn, không phải chứ, nhìn rất tròn rất lớn sao sờ vào lại nhỏ như vậy?
Vương Du nghe tiếng thì thầm của Trầm Tử An , trong đầu ầm ầm vang dội, đây là hẹn gặp Hạ Trọng Phương ở chỗ này, kết quả ta không biết mà đi vào, liền..., nàng càng thêm xấu hỗ, hung hăng cắn Trầm Tử An , đợi đối phương buông nàng ra, đang định hét lên, nhưng trong nháy mắt lại đè xuống, nếu hét lên, sẽ có người tới đây, nhìn thấy mình và một nàngm tử hẹn gặp ở chỗ này, sau này mình còn có thể làm người sao?
Trầm Tử An vừa buông lỏng Vương Du ra, nhìn rõ ràng, không khỏi thốt lên:" Du nương!"
" Trầm Tử An !" Vương Du cũng đã thích ứng với ánh sáng trong sương phòng âm u, cũng nhận ra đối phương là Trầm Tử An , dường như toàn bộ máu trong cơ thể dồn lên mặt nàng, khẽ thốt lên:" Ngươi nghĩ mình đang làm gì?"
Lúc này Trầm Tử An mới nhận ra, hỏng bét, trúng mưu kế của Hạ Trọng Phương.
Vương Du tức giận nói:" Ngươi và Phương nương hẹn nhau ở chỗ này?"
" Sao có thể?" Trầm Tử An phủ nhận, chỉ nói:"Do ta say rượu nên đến đây nghỉ ngơi một chút, đúng lúc đó lại gặp nàng đi vào, chúng ta là hôn phu, hôn thê, ta nghĩ nàng quan tâm ta mà tới nên ta....!Du nương, ta thất lễ, tại đây ta xin nhận lỗi với nàng, nàng tha thứ cho ta một lần thôi."
Vương Du giận đến nỗi thở dồn dập, vô luận như thế nào cũng không chịu tin tưởng lời nói của Trầm Tử An , nàng chỉ vào hắn nói:" Ngươi, ngươi..."
Nàng cảm thấy khí huyết trong người như bị đảo ngược, sau đó nã xuống, bất tỉnh.
" Du nương! "Trầm Tử An kinh hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy Vương Du, đặt nàng xuống giường, ấn vào huyệt nhân trung, trong miệng lẩm bẩm nói:" Cưới một người như vậy vào cửa, ba ngày hai bữa lại té xỉu một lần, thật không biết ai mới có thể hầu hạ nầng?"
Một lúc sau, Vương Du mới từ từ tỉnh lại, ngồi dậy, muốn duỗi tay ra cho Trầm Tử An một cái tát, nhưng lại bị Trầm Tử An đè tay xuống.
Trầm Tử An thở dài nói:" Du nương, nàng cũng đã cắn ta rồi, nếu lại tát ta, lúc nữa ta ra ngoài, sao có thể giải thích với mọi người? Nói là bị nàng cắn, bị nàng đánh?"
Nước mắt Vương Du đột nhiên rơi xuống, mình đã bị hủy hôn hai lần, nếu hôn sự với Trầm Tử An không thành, chẳng phải sẽ lại bị cả kinh thành chê cười sao, và lại, cả đời này, sao có thể gả ra ngoài nữa?
Trầm Tử An thấy nàng khóc, vội trấn an:" Tốt lắm, đừng khóc, hôm nàngy là ngày sinh của mẫu thân nàng, khóc sẽ thành điềm xấu."
" Giờ đây, trong lòng, trong mắt mẫu thân chỉ có Phương nương, người sao có thể để ý đến ta?"
Vương Du càng khóc lớn hơn, lại đẩy Trầm Tử An nói:" Ngươi đi đi, nếu để người khác nhìn thấy chúng ta ở cùng một chỗ, còn không phải sẽ có lời nói xấu truyền ra sao?"
Trầm Tử An nghe Vương Du nói vậy, biết nàng sẽ không nói chuyện này ra ngoài, cũng cảm thấy yên lòng, vội trấn an:" Chúng ta là hôn phu hôn thê, gặp nhau một lát cũng không phải là vấn đề lớn.
Nàng không thấy Tề vương phi sao, bị trượng phu ruồng bỏ, cũng đã từng là bà vú, không phải bây giờ vẫn là Vương Phi sao?
" Đừng so sánh ta với nàng." Vương Du cắn răng nghiến lợi nói:" Nàng là nàng, ta là ta."
Trầm Tử An đành phải dừng lại, không nói nữa, đứng dậy, đi ra ngoài.
Vương Du khóc một hồi, cũng nhanh chóng chỉnh lại xiêm áo, đi nhanh ra ngoài để tránh bị người khác bắt gặp, sau lại trở về phòng thay quần áo, dùng phấn để che dấu vừa mới khóc, xong mới đi ra chỗ tổ chức tiệc.
Chỉ là nàng biết, mình bị một phen kinh sợ, tay chân như đã nhũn ra, có thể sau hôm nàng sẽ lại bị bệnh.
Môi Trầm Tử An đã bị cắn đến rách da, sợ có người nhận ra sự khác thường nên nói trong phủ còn có việc, xin phép cáo từ với Vương Tinh Huy.
Vương Tinh Huy thấy hắn vội vàng, cũng không giữ lại, còn cho người ra tiễn hắn.
Sau đó, Vi Thanh Mi cũng nghe được tin Trầm Tử An vội vàng cáo từ, trong lòng càng thêm tin tưởng lời của Hạ Trọng Phương, tới buổi chiều khi tiệc đã kết thúc, liền đem chuyện này nói cho Vương Tinh Huy.
Vương Tinh Huy biết Trầm Tử An đùa giỡn Hạ Trọng Phương, giận tím mặt, nói:" Năm đó Thái tử mơ ước nàng, hôm nàngy Trầm Tử An lại mơ ước Phương nương, đúng là phụ tử."
Vi Thanh Mi nói:" Cho nên, tuyệt đối không thể gả Du nương cho Trầm Tử An.
Chẳng qua, hoàng đế đã hạ thánh chỉ, chúng ta cũng không thể kháng, chỉ có thể kéo dài hôn sự.
Nhưng tuổi của Du nương cũng không nhỏ, sẽ không thể kéo dài lâu được."
Vương Tinh Huy nói:" Bây giờ cũng chỉ có thể toàn lực mà giúp đỡ Tề vương, hi vọng Tề vương có thể nhanh chóng trở nên cường đại."
Qua Vi Thanh Mi, Hạ Trọng Phương biết được Vương gia sẽ kéo dài hôn sự của Vương Du, còn sẽ toàn lực giúp đỡ Tề vương phủ, rốt cuộc cũng yên tâm phần nào.
Nàng trở lại Vương Phủ, gặp Trầm Tử Trai, đắn đo mãi mới nói:" Ta khuyên mẫu thân, làm rõ cái lợi, cái hịa, còn nói đến chuyện cả nhà bị giáng chức do phủ tới tử từ mười mấy năm trước.
Cuối cùng, mẫu thân cũng thấy ta nói có lý, đồng ý kéo dài hôn sự của Du nương, chỉ chờ đến khi Tề vương phủ đắc thế, có thể đối kháng với phủ thái tử, Du nương cũng không phải gả vào phủ thái tử, mà có thể chọn ra lương tế khác.
Trầm Tử Trai nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vậy, ngay trước mặt Hạ Trọng Phương, gọi hai vị mưu sĩ vào nghị luận.
Hạ Trọng Phương cũng biết đây là Trầm Tử Trai muốn để cho nàng dự thính, để nàng có thể biết rõ hơn về tình thế hiện nàngy, nếu Vương Phủ có chuyện gì, nàng là Tề Vương Phi, cũng có thể kịp thời ra quyết định đúng dắn nhất.
Đợi hai mưu sĩ lui xuống, Trầm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương vào lòng, nói nhỏ:" Phương nương, ta muốn ăn sữa!"
Hạ Trọng Phương sửng sốt, nói:" Còn chưa tới thời gian uống thuốc!"
" Không uống thuốc nhưng vẫn có thể ăn sữa.
chứ?" Trầm Tử Trai ngậm chặt đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương, bắt đầu cắn ʍút̼, đợi đến khi Hạ Trọng Phương đánh hắn, mới chịu buông ra, nhưng ngay sau đó hắn đã cởi xiêm áo của Hạ Trọng Phương, xé yếm, ngậm nơi đẫy đà, thở gấp nói:" Phương nương, tâm can của ta!"
Nơi đẫy đà của Hạ Trọng Phương bị hắn ngậm, nàng chỉ cảm thấy một cỗ tê dại đang hướng đến toàn thân, vô cùng rung động, ỡm ờ nói:" Vương gia, trong phủ lúc này đang bận rộn, chúng ta không thể triền miên.
Mà Hiền ca nhi sẽ tìm ta đấy!"
" Umh" Trầm Tử Trai không để ý tới điều mà Hạ Trọng Phương đang nói, chỉ chuyên tâm ngậm rồi lại ʍút̼, đến khi cả người Hạ Trọng Phương như đã nhũn ra, lúc này mới buông nàng ra nói:" Được rồi, nàng đi đi!"
" Vương gia, ngươi quả là yêu tinh" Hạ Trọng Phương học Trầm Tử Trai, trêu chọc hắn một câu, sau đó đứng dậy chỉnh xiêm áo, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Trầm Tử Trai lại kéo nàng lại, vửa hôn vừa rỉ tai nói:" Buổi chiều, khi ăn sữa, Bổn vương mới hảo hảo..." Câu nói kế tiếp đã thấp đến độ không thể nghe thấy.
Gương mặt Hạ Trọng Phương nhanh chóng đỏ ửng, đẩy Trầm Tử Trai một cái rồi ra khỏi phòng.
Tới tối, khi Hạ Trọng Phương tới cho hắn ăn sữa, mặc dù không chân chính làm gì nhưng hai người cũng hảo hảo triền miên một phen.
Mặc dù Trầm Tử Trai cảm thấy chưa đủ nhưng cũng biết trong cơ thể hắn vẫn còn dư độc, không thể quá mức.
Mấy ngày sau, lại có tin tức truyền tới từ Vương gia, nói Vương Du đã ngã bệnh, Vi Thanh Mi mời người tính toán một phen, nói năm nàngy Vương Du không nên bàn chuyện hôn sự nếu không sẽ tổn hại thọ nguyên,..v...v....!Bởi vậy, Vương Tinh Huy trình tấu xin kéo dài hôn sự.
Cảnh Tông hoàng đế cũng nhanh chóng phê chuẩn, cho phép bọn họ lùi hôn sự một năm.
Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương nghe được tin này cũng vô cùng vui mừng.
Chuyện Vương gia muốn kéo dài hôn sự, thái tử cũng nhanh chóng biết được, hừ lạnh nói:" Không biết điều!"
Hoàng đế tuổi tác đã cao, bản thái tử chỉ cần không mắc lỗi sẽ có thể đăng vị, đến lúc đó các ngươi...
Quý Minh Xuân và Trần Hiên nghe nói phủ thái tử và phủ Tề vương đấu đá, lại cảm thấy chuyện này vô cùng có lợi cho Tứ Vương Gia, liền uống rượu ăn mừng, Trần Hiên cười nói:" Tề vương chỉ là một hoàng mà dám đối kháng với thái tử, thật là không biết tự lượng sức mình."
Quý Minh Xuân nói:" Trần huynh, lúc nào thì thái tử và Tề vương sẽ chân chính xé rách mặt nhau, lưỡng bại câu thương( cả hai đều thiệt)?"
Trần Hiên nói:" Cũng sắp rồi, đến lúc đó, chúng ta giúp đổ thêm dầu vào lửa, mọi chuyện càng thêm náo nhiệt."
Trong lúc này, Tô gia lại muốn chọn ra vị hôn phu cho Tô Ngọc Diệp.
Hạ Trọng Phương nghe được, bèn cùng Trầm Ngọc Tiên thương lượng:" Lúc trước, Vương Gia thoái hôn nên đã đắc tội Tô gia, không biết Tô gia muốn Diệp nương gả cho ai?"
Quan hệ của Trầm Ngọc Tiên và Tô Ngọc Diệp vẫn luôn tốt, mặc dù Trầm Tử Trai thoái hôn nhưng thỉnh thoảng Trầm Ngọc Tiên vẫn cho người đi thăm Tô Ngọc Diệp, cũng biết một chút tin tức:" Nghe nói đã có mấy nhà cầu hôn nhưng chọn ai sẽ do Thục phi nương nương làm chủ.
Hôn sự là để gắn kết hai gia tộc, để Thục phi nương nương chọn lựa, đương nhiên nàng sẽ chọn người có gia tộc mang cho Tô gia nhiều lợi ích nhất."
Hạ Trọng Phương biết hôn sự của Tô Ngọc Diệp là vì mưu lợi cho gia tộc, không khỏi thầm than, làm quý nữ cũng là thân bất do kỉ.
Nàng đang cảm thán thì ánh mắt chợt lóe, ngoảnh lại nói:" Nếu như vậy, chúng ta sẽ cổ động Vi gia cầu hôn."
Trầm Ngọc Tiên nghe xong cũng nhớ tới, mặc dù Vi Thanh Nhĩ ở biên quan, nhưng còn nhiều nhánh trong Vi gia đều ở kinh thành, cũng nói:" Thật sự, nếu Vi gia và Tô gia liên hôn, Diệp nương sẽ trở thành thân thích của chúng ta.
Tô gia tự nhiên sẽ ủng hộ Tề vương phủ, chúng ta lại có thêm một trợ lực, và lại chúng ta cũng đang liên kết với Thục phi nương nương."
Hạ Trọng Phương cũng đồng ý như vậy.
Khi Vi Thanh Mi đến Vương Phủ, Hạ Trọng Phương liền đem việc này nói cho nàng, hỏi: " Nhà cữu cữu còn những ai chưa thành thân? Mẫu thân xem ai xứng với Diệp nương, thì hãy để hắn đi cầu thân."
Lúc trước, Vi Thanh Mi ở lại Tề vương phủ, cũng có tiếp xúc với Tô Ngọc Diệp, cũng khá thích nàng ta, nghe vậy liền nói:" Diệp nương là một cô nương tốt, nếu có thể cưới được nầng là Vi gia có phúc khí.
Chẳng qua ở kinh thành Vi gia cũng chỉ ở bậc trung, chỉ sợ không thể lọt mắt Diệp nương.
Người xứng với Diệp nương thì cũng chỉ có đại nhi tử của cữu cữu ngươi là Vi Thiên Trạch.
Chỉ là hắn theo cha đi biên quan, cũng không biết đã đính hôn chưa? Để ta viết thư hỏi lại đã."
Vi Thanh Mi còn chưa gửi thư đi, đã nhận được thư của Vi Thanh Nhĩ, thì ra là, hắn đã nghe nói về tình hình lúc này của kinh thành, nên mấy tháng trước đã cho Vi Thiên Trạch lĩnh một đội tư Binh về kinh, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Ở trong thư, hắn còn nhờ Vi Thanh Mi tìm cho Vi Thiên Trạch một hôn sự thích hợp, nói là hắn ở biên quan đã lâu, hôn sự cũng bị trì hoãn.
Xen xong thư, Vi Thanh Mi vô cùng mừng rỡ, Vi Thiên Trạch dẫn tư binh về kinh, tất nhiên là về để bào vệ Vương gia và Tề vương phủ.
Những tư Binh này, nhất định là ngàn chọn vạn chọn để chọn ra những người xuất sắc nhất.
Thái tử cũng nghe được chuyện Vi Thiên Trạch dẫn binh về kinh, nên nhanh chóng dâng tấu tố Vi Thanh Nhĩ điều động binh mã về kinh, mưu đồ bất chính.
Tô Thục phi biết thái tử muốn tố giác Vi Thanh Nhĩ, vội cho Đới Công Công ra ngoài cung, mật báo cho Trầm Tử Trai biết để hắn thông báo cho Vi Thiên Trạch, nhanh chóng có kế sách đối phó..