Chương 56: Lại mặt
Edit: Thu HuyềnBeta: SakuraMấy người Thanh Loan đi theo Diệp Ly nhìn tiểu thư gần đây tính tìnhôn hòa lại đen mặt nhanh chóng rời đi không khỏi hai mặt nhìn nhau, giữa hồ Thủy Các cách bờ quá xa cho nên các nàng không nghe được Vương giavà Vương phi nói chuyện gì. Thanh Hà hơi ngờ vực mà hỏi: “Chẳng lẽVương gia bắt nạt Vương phi rồi hả?” Thanh Sương lập tức xụ mặt xuống, “Cái gì? Vương gia bắt nạt tiểu thư?”
Thanh Loan và Thanh Ngọc bất đắc dĩ giữ chặt Thanh Sương đang muốnphát hỏa, Thanh Loan không nhịn được khóe miệng co giật. Nàng đã tận mắt thấy qua thân thủ Vương phi đấy, dễ dàng đánh ngất xỉu một tráng hán mà không thở gấp. Chỉ bằng Vương gia ngồi ở xe lăn mà bắt nạt được Vươngphi sao? Thanh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đến hỏi A Cẩn. Nhất định hắn biết rõ.” Thanh Sương bĩu môi, “Hắn giống chúng ta ở bên bờ, có thểbiết cái gì?’ Thanh Hà cũng đồng ý, “Hắn từ nhỏ đã theo Vương gia,khẳng định biết rõ Vương gia làm Vương phi tức giận như thế nào. Đinhanh đi,Vương phi đi xa rồi kìa.”
Diệp Ly vừa bước nhanh hướng tiểu viện của mình mà đi, vừa trong lòng mắng Mặc Tu Nghiêu đến huyết chó xối đầu. Nàng quả thực mắt bị mù mớicảm thấy người kia tính cách ôn hòa, rõ ràng còn đã từng cảm thấy hắnngây thơ? Tên hỗn đản kia rõ ràng là đùa giỡn… Không đúng, trêu chọcnàng! Ghen! Ghen… Ngu ngốc, sao nàng sẽ vì một nam nhân mới quen khônglâu mà ghen đây? Nhiều lắm thì không ưa thích người ta ngấp nghé đồ củanàng mà thôi.
“Vương phi làm sao vậy?” Trở lại trong sân, Ngụy ma ma từ bên trongđi ra đón thấy mặt Diệp Ly âm trầm liền vội vàng hỏi. Rời đi tiểu thư đã nuôi lớn từ nhỏ nhiều năm, Ngụy ma ma muốn đem tình cảm khuyết thiếumấy năm này đều bù cho Diệp Ly, so với ai khác đều muốn quan tâm tâmtình và thân thể của nàng hơn. Bị ma ma hỏi như vậy Diệp Ly lại có chút ngượng ngùng, biết phản ứng của mình hơi quá độ cũng không thể nói mình bị Mặc Tu nghiêu trêu chọc mà hờn dỗi chạy đi. Vội vàng lôi kéo Ngụy ma ma nói: “Vú nuôi, không phải cho người nghỉ ngơi thật tốt sao? Ngườinhư vậy mỗi ngày vây quanh ta coi chừng tiểu tôn tử của người cũng không nhận ra người rồi.” Cả nhà Lâm ma ma và Ngụy ma ma đều theo Diệp Ly đến Vương phủ, Diệp Ly đưa những nam đinh đắc lực trong nhà bọn họ đều đira bên ngoài làm quản sự trong tiệm hoặc thôn trang, nữ quyến ở lạitrong viện của mình. Bình thường cũng cố gắng không để cho hai người ởtrước mặt hầu hạ mình. Đặc biệt Lâm ma ma cũng lớn tuổi rồi, đi theomình người trẻ tuổi này chạy tới chạy lui tuyệt đối không thoải mái.
Ngụy ma ma nhìn nàng có chút thương cảm mà nói: “Tiểu thư trưởng thành, ghét bỏ ɖú nuôi phải không?”
“Vú nuôi…” Diệp Ly đau đầu, lại đến chiêu này! Nhưng mà tốt xấu gìnhảy sang chuyện khác. Lôi kéo Ngụy ma ma vào nhà, Diệp Ly lại là mộtphen nhẹ lời nói nhỏ nhẹ an ủi để cho Ngụy ma ma cười rạng rỡ.
“Vương phi, A Cẩn đến rồi.” Thanh Sương tiến đến nói, trưng một bộdạng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đang tức giận. Hiển nhiên ở bênngoài tức giận cùng với A Cẩn đây này.
“Để hắn vào đi.” Diệp Ly cười trêu chọc, “Ai chọc tới Sương nhi của chúng ta rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Sương đỏ lên, dậm chân nói: “Tiểu thư! Cònkhông phải do tên A Cẩn ch.ết tiệt kia, ỷ là người bên cạnh Vương gia màcả ngày trưng lấy một khuôn mặt ch.ết, giống như người khác thiếu nợ hắnnăm trăm lượng bạc không trả vậy.” Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, “ThanhSương! Ngươi lại cố tình gây sự. A Cẩn chỉ không thích nói chuyện màthôi, cách mặt ch.ết còn rất xa đây này.” Mặc Cảnh Lê đó mới gọi là mặtch.ết, A Cẩn nhiều lắm gọi là trầm mặc ít nói, so với Nhị ca trưng rakhuôn mặt trắng lạnh đều kém xa.
A Cẩn bưng cái hộp tiến vào, mặt không biểu tình liếc nhìn ThanhSương. Thanh Sương cũng biết nói xấu sau lưng lại còn bị người trongcuộc nghe được, chột dạ khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng đi. Trong lòng DiệpLy cười thầm, trên mặt lại là vẻ mặt đứng đắn nhìn A Cẩn, “A Cẩn! Cóchuyện gì?” A Cẩn bỏ cái hộp lên trên bàn, lui về phía sau hai bước mớinói: “Đây là Vương gia mệnh A Cẩn đưa tới. Vương gia …Vương gia nóikhông phải cố ý làm Vương phi tức giận, thỉnh Vương phi đại nhân, đạinhân đại lượng, đừng nên trách cứ.” Một câu nói lắp bắp, Diệp Ly cũngbiết rõ, tươi cười chân thành nhìn A Cẩn nói: “A Cẩn! Câu nói cuối cùngkia là ai dạy ngươi?”
A Cẩn đỏ mặt lên, ngơ ngác nhìn Diệp Ly không biết làm sao. Vương phi và Vương gia đều là người thông minh, ở trước mặt bọn họ nói dối vĩnhviễn đều bị vạch trần. A Cẩn yên lặng dưới đáy lòng nhớ kỹ sự thật này.
Diệp Ly mỉm cười bỏ thêm một câu noi: “Vương gia nhà người chắc chắnsẽ không nói loại lời nói này. Hơn nữa, ta cũng không có tức giận. Đồ ta đã nhận, ngươi trở về đi.”
A Cẩn yên lặng cáo lui, tâm tình Diệp Ly thoải mái mở hộp ra, quả nhiênlà bức họa mà nàng vô cùng yêu thích. Vừa mới còn đang suy nghĩ về saumuốn dùng cái cớ gì cầm bức họa về, không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại lập tức phái A Cẩn đưa tới. Mở tranh ra để trên mặt bàn, Diệp Ly nhìn chằmchằm vào nữ tử trên bức họa khẽ thở dài. Trong đầu không khỏi vang lênlời nói Mặc Tu Nghiêu__”Ta cảm thấy được đây mới là A Ly.”
“Đẹp quá ah…” Thanh Sương đứng ở bên cạnh hưng phấn kêu lên, “Tiểu thư, đây là Vương gia vẽ sao? Thật đẹp ah.”
Ngụy ma ma cũng rất thỏa mãn gật đầu cười nói: “Vương gia thực sự để ý đến tiểu thư, xem ra Đại lão gia và Đại công tử không có nhìn lầmngười. Ha ha …”
Diệp Ly im lặng, một bức tranh mà đã đến mức đấy sao?
Trong nháy mắt đã đến ngày lại mặt, ba ngày này Diệp Ly ở Định Quốcvương phủ có thể nói là hài lòng. Mà ngay cả Lâm ma ma và Ngụy ma ma vốn có tâm phòng bị thì cũng yên tâm rồi. Chỉ ngoại trừ Vương gia và Vươngphi đến bây giờ còn chưa có viên phòng, điểm này làm cho hai vị ma mahết sức bất mãn. Nhưng đối với lo lắng và bất mãn này cũng không chỉ cócác bà mà còn có Tôn ma ma của Định Quốc Vương phủ, Tôn ma ma cũng là từ nhỏ nhìn Mặc Tu Nghiêu lớn lên đấy, biết rõ tính tình chủ tử nhà mình,không có gì bất mãn với tân vương phi. Thậm chí còn ám chỉ Lâm ma ma vàNgụy ma ma sẽ cùng các bà nghĩ biện pháp. Hạ nhân của Định Quốc Vươngquý phủ cũng vô cùng tôn kính tiểu thư nhà mình, đợi đến lúc lại mặt trở về thì tiểu thư sẽ chính thức chấp chưởng Định Quốc Vương phủ, hai vịma ma còn có cái gì không hài lòng? Bởi vậy lúc lại mặt trên mặt cườiđến dường như có thể mọc ra một đóa hoa.
Diệp gia nghênh đón bên ngoài cũng long trọng, không chỉ có DiệpThượng Thư, Vương thị mang theo Diệp San, Diệp Lâm, Diệp Dung, mà ngaycả Diệp Trân và Diệp Oánh đã xuất giá cũng mang theo trượng phu trở về.Diệp Oánh sẽ trở về tham gia náo nhiệt cũng không kỳ lạ, nhưng Diệp Trân thân là Trắc phi thế tử Nam Hầu có thể làm cho thế tử Nam Hầu cùng nàng trở về thì rất có ý vị sâu xa rồi. Vừa vào cửa bái kiến Diệp Lão phunhân, Diệp Ly đã bị mấy người tỷ muội lôi kéo muốn đi một mình nóichuyện, mà Mặc Tu Nghiêu thì ở lại đại sảnh cùng với Diệp Thượng Thư vàMặc Cảnh Lê nói chuyện.
Diệp Ly lúc trước ở Thanh Dật Hiên vẫn còn nguyên, tỷ muội mấy người ở bàn đá trong Thanh Dật Hiên ngồi nói chuyện. Diệp Trân nhìn bọn nha đầu cách đó không xa, nhìn lại Diệp Ly một thân quần áo tím nhạt, đầu độitrân châu trâm Lưu Tô cài tóc, tai đeo khuyên tai Huyền Minh Châu, trên cổ tay cũng là vòng tay Vân Noãn ngọc hoa sen cực phẩm, thần thái lạnhnhạt bên môi mỉm cười, tựa hồ so với lúc trước ở nhà càng thêm một cỗkhí thế tôn quý. Không khỏi hâm mộ khẽ thở dài: “Xem ra Tam muội ở ĐịnhQuốc vương phủ vô cùng hài lòng?” Diệp Ly cười nói: “Làm phiền Đại tỷquan tâm, mọi chuyện đều tốt.” Diệp San lôi kéo Diệp Ly hỏi không ngừng, thí dụ như Định Quốc vương phủ lớn không, có đẹp hay không, trong vương phủ có những người nào, ở chung được không…, đợi một lúc, Diệp Ly cũngkhông nóng nảy, đợi nàng hỏi đủ rồi mới chọn một ít để trả lời nàng.Diệp San không có được đáp án, còn muốn hỏi lại, bị Diệp Lâm ngồi ở bêncạnh kéo kéo, đành phải thất vọng ngậm miệng lại.
“Nghe nói Định Quốc vương phủ còn có một vị tiền Vương phi và Trắcthái phi, Tam tỷ đã bái kiến chưa?” Diệp San một mực hỏi không ngừng,Diệp Oánh cũng có chút không nói lời nào chỉ phải nghiêm mặt cùng ngồimột bên, lúc này mới nhìn chằm chằm Diệp Ly mà hỏi.
Diệp Ly kinh ngạc dò xét Diệp Oánh, nhíu nhíu mày nói: “Tứ muội gầnđây không khỏe?” Mới không gặp chưa được bao lâu mà bộ dáng Diệp Oánhthật sự có chút thay đổi. Cảm giác gầy và càng thêm nhược bất kinhphong*(yếu đến nỗi sợ gió thổi bay mất) rồi. Lúc trước ở Diệp gia tuyDiệp Oánh yếu kém nhưng vẫn được Vương thị điều dưỡng tốt, sắc mặt luônđỏ tươi mê người. Nhưng hiện tại thiếu đi sắc hồng hào thì cả người lậptức ảm đạm không ít. Tuy nhiên trên mặt son phấn, nhưng lại không cótrang điểm xinh đẹp tự nhiên như trước. ánh mắt Diệp Oánh khẽ biến, conmắt nhàn nhạt rủ xuống nói: “ Làm phiền Tam tỷ quan tâm, chỉ hơi mệtchút mà thôi.”
Diệp Ly dưới đáy lòng than nhẹ, Diệp Oánh thật sự đã thay đổi khôngít, xem ra Hiền Chiêu thái phi dạy dỗ hơn Diệp lão phu nhân rất nhiều,“Mệt mỏi liền nghỉ ngơi nhiều một chút, bất kể thế nào thân thể mới làquan trọng nhất. Không có một thân thể tốt thì cũng không có cái gì cả.” Diệp Ly khuyên hai câu, mới trả lời vấn đề Diệp Oánh, “Đại tẩu quanhnăm ở Phật lý, sau khi trở về thì mới đi bái kiến. Về phần Trắc tháiphi…” Nhớ tới trong phủ vị Trắc thái phi kia tính tình cổ quái kia, Diệp Ly cũng không nhịn được nhíu mày, thản nhiên nói: “Trắc phi của PhụVương, cũng không nên gặp mặt thường xuyên.” Diệp San kêu lên: “Khôngphải Định Quốc Vương phủ chỉ có hai vị chủ tử là Tam tỷ và Vương giasao?” Lời này vừa ra, không chỉ có Diệp San, Diệp Lâm, mà ngay cảDiệp Oánh cũng không nhịn lộ ra ánh mắt hâm mộ. Trong phủ lại không cólão nhân đè ép, không có chị em dâu, thậm chí ngay cả em gái chồng đềukhông cần ứng phó, quả thực là mộng tưởng của cô dâu vừa xuất giá. Nhưng nghĩ tới tình huống Mặc Tu Nghiêu, Diệp Oánh lại ẩn ẩn cảm giác mìnhcân đối rồi. So về bên ngoài bị người nhạo báng đồng tình, trong nhàchịu chút ủy khuất coi như là có thể chịu được?
“Xem ra cảm tình Tam muội và Vương gia cũng rất tốt, phúc khí của Tam muội thật tốt..” Diệp Trân thở dài, buồn bã nói.
Diệp Oánh có chút không tin, hoài nghi hỏi: “Tính tình Định Vươngthật sự tốt như vậy sao? Nghe người khác nói bình thường người tàn tậtđều có tính tình cổ quái.” Diệp Ly nhíu nhíu mày nói: “Vương gia cũngkhông khó ở chung.” Tính tình Mặc Tu Nghiêu tốt hay không thì nàng không biết, nhưng trước mắt bọn họ ở chung vô cùng hòa thuận là được. DiệpOánh cũng biết Diệp Ly vì lời của nàng mà có chút mất hứng nhưng cho tới bây giờ nàng đều không có thói quen hướng Diệp Ly cúi đầu, trong lúcnhất thời bầu không khí có chút cứng ngắc. Diệp Trân nhìn hai người chỉ đành mở miệng nói sang chuyện khác, “Trong nội cung mấy ngày nữa cửhành yến hội vì tiễn đưa các đặc phái viên quốc gia, Tam muội và Tứ muội nhận được thiếp mời không?”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Không có.”
Diệp Lâm cười nói: “Các đặc phái viên quốc gia vốn chính là đến dựđại hôn của Tam tỷ và Vương gia mới đến đây, cho dù người khác không dựnhưng Vương gia và Tam tỷ nhất định phải tham dự rồi. Sao Đại tỷ lạibiết trước Tam tỷ và Tứ tỷ vậy?” Diệp Trân cười nói: “Lần này HoàngThượng giao cho thế tử gia chúng ta phụ trách đấy, dĩ nhiên ta biếttrước một chút.” Diệp San mắt sáng ngời nói: “Vậy tỷ sẽ đi sao?” DiệpTrân có chút e lệ lại có chút vui mưng gật đầu nói: “Thế tử nói lần nàysẽ dẫn ta cùng tiến cung đi.”Nói xong còn cảm kích nhìn Diệp Ly, hiểnnhiên thế tử Nam hầu quyết định mang nàng một trắc phi tiến cung thamgia cung yến vì nàng vừa có một muội muội trở thành Định Vương phi. Mặcdù chỉ là Trắc phi, nhưng hôm nay Diệp Trân cũng hơi chút cảm thấy ở Hầu phủ có thể đứng chân được rồi. Dù sao coi như là Thế tử phi cũng khôngcó một muội muội nào làm Chiêu Nghi và hai muội muội làm Vương phi. Chỉxem điểm này, nếu như mình có thể sinh hạ con nối dõi, tương lai thậmchí hoàn toàn có thể cùng thế tử phi tranh giành cao thấp.
“Hừ, cho dù Đại tỷ có thể đi thì khẳng định muội cũng không được đi.” Diệp Oánh lườm Diệp San, lạnh lùng nói. Diệp San lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tứ tỷ, ta… ta cũng không có nghĩ như vậy.” Diệp Oánh nhìncũng không nhìn nàng nói: “Ai có thời gian quản muội nghĩ như thế nàohay sao? Chỉ là có người không rõ lắm thân phận của mình.”
“Tỷ!” Diệp San mắt đỏ hồng, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cuối cùng chỉ có thể đứng dậy chạy ra ngoài. Diệp Oánh nói lời này quá cay nghiệt,tuy nhiên là đối với Diệp San nói nhưng là Diệp Lâm cũng có chút khôngđược tự nhiên, nhìn nhìn Diệp San đi xa cũng đứng dậy đuổi theo, mà ngay cả Diệp Trân sắc mặt cũng có chút khó coi. Diệp Ly kì quái nhìn DiệpOánh, nhìn Diệp Trân, Diệp Trân có chút bất đắc dĩ thở dài nói khẽ: “Tứ muội! Muội tâm tình không tốt cũng không được phát giận lên người Lụcmuội.” Diệp Oánh niết khăn trong tay cười lạnh một tiếng nói: “Ta tâmtình không tốt? Đại tỷ tỷ! Tỷ hỏi một chút nếu Tam tỷ không thoải máithì làm như thế nào?”
“Nô tài bái kiến ba vị tiểu thư, Lão phu nhân thỉnh Định Vương phi đi qua trò chuyện.” Nha đầu Vinh Nhạc đường tới truyền lời.
Diệp Oánh lườm liếc Diệp Ly cười lạnh nói: “Tam tỷ không phải muốn biết ta ra sao? Tỷ đi thì biết.”
Diệp Ly lắc đầu, đứng dậy nhìn Diệp Oánh nói: “Tứ muội, cái tính tình này của muội trong nhà thì cũng thôi đi. Đã xuất giá còn như vậy… muộicho rằng phu nhân còn có thể lúc nào cũng khắp nơi che chở muội sao?”
Thần sắc Diệp Oánh buồn bã, quật cường quay đầu đi không nói lời nào. Diệp Ly cũng không miễn cưỡng, tuy là thân tỷ muội cùng huyết thốngnhưng không thân thiết bằng các vị biểu ca Từ gia. Có thể khích lệ thìkhích lệ hai câu, không nghe thì nàng cũng đành chịu.
Đến trong nội đường Vinh Nhạc đường, Diệp lão phu nhân mặc một thânhỉ phục ngồi ở trong sảnh khách, thấy Diệp Ly tiến đến lập tức cười nhưnở hoa, “Ly nhi! Mau tới để cho tổ mẫu nhìn một cái…”
Diệp Ly đi qua ngồi xuống bên người Diệp lão phu nhân , Diệp lão phunhân đánh giá Diệp Ly một phen, thỏa mãn gật đầu nói: “Mấy ngày nay ởĐịnh Quốc vương phủ có quen không? Hạ nhân trong vương phủ sai sử cóthuận lợi không? Có người gây khó dễ cho cháu hay không?” Diệp Ly mỉmcười nói: “Để tổ mẫu quan tâm rồi, Ly nhi hết thảy khỏe mạnh. Hạ nhânvương phủ cũng đều vô cùng cung kính.” Diệp lão phu nhân liên tục gậtđầu nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Vậy cháu và Vương gia…” DiệpLy nói: “Vương gia cũng rất dễ thân cận.” Diệp lão phu nhân có chút khóxử, nhìn nhìn Diệp Ly mới nói: “Tổ mẫu nói là cháu cùng Vương gia…. cháu và Vương gia, các cháu định lúc nào sinh đứa nhỏ? Vương gia cũng khôngcòn nhỏ tuổi rồi.” Diệp Ly hơi túng quẫn, cảm tình Diệp lão phu nhânsuy nghĩ cả buổi là cũng muốn hỏi bọn hắn có viên phòng hay không. Diệplão phu nhân nhìn chằm chằm nàng nói: “Cháu cũng đừng lừa gạt tổ mẫu,nếu tổ mẫu nhìn không ra thì sống uổng phí nhiều năm như vậy. Cháu vàVương gia còn chưa có viên phòng đúng không?” Diệp lão phu nhân hiểnnhiên cũng biết đứa cháu gái này hơi khác người, rất nhanh liền buôngtha vòng vo mà trực tiếp mở miệng hỏi.
Cái này cũng có thể nhìn ra? Diệp Ly nghĩ nghĩ mới từ từ nói: “Tổ mẫu không cần lo lắng. Ta và Vương gia đều cảm thấy chưa quen thuộc lẫnnhau, ở chung một thời gian ngắn lại… cũng không muộn. Hơn nữa chúng tabây giờ ở chung vẫn rất tốt, cho nên cũng không cần vội vàng.”
Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Ly vẻ mặt bình tính thong dong trong lòng âm thầm lắc đầu, “Cái kia… Sự vụ trong vương phủ do ai xử lý?”
“Ngoại sự tất nhiên do Vương gia xử lý, nội vụ sau khi trở về sẽ giao cho cháu xử lý.” Diệp Ly đáp.
Thần sắc Diệp lão phu nhân hơi nguôi giận, ít nhất cháu gái này cònbiết nắm giữ quyền thế vương phủ. Diệp lão phu nhân đối với Diệp Ly,Diệp Oánh hai cô cháu gái ruột này thật sự là vô cùng bất đắc dĩ, DiệpOánh nhìn như thông minh nhưng kì thực ngốc nghếch, gả tiến Lê Vương phủ không biết nắm chặt quyền lợi mỗi ngày cùng tiểu thiếp tranh giành tình nhân khiến cho mình giống như một oán phụ. Nếu như so với Diệp Ly không hiển sơn lộ thủy hiển nhiên thông minh hơn nhiều, chỉ nhìn một cách đơn thuần theo thái độ Định Quốc Vương phủ và hạ nhân đối với Diệp Ly đãbiết rõ nàng ở Định vương phủ sống khá tốt. Nhưng nàng đối với ĐịnhVương cũng không tránh khỏi quá mức không để ý rồi. Phải biết cho dùthân là Định Vương phi, cả đời vinh hoa phú quý vẫn phải dựa vào ĐịnhVương đấy.
“Ly nhi!Cháu thành thực nói với tổ mẫu. Cháu có phải hay không … phải hay không bởi vì chân của Định Vương, cho nên mới…” Diệp lão phu nhânvẫy lui người hầu hạ, cầm tay Diệp Ly thấp giọng hỏi.
Diệp Ly im lặng, nhìn đáy mắt Diệp lão phu nhân vẫn suy đoán cái này. Diệp lão phu nhân thở dài nói: “Đứa bé đáng thương, tổ mẫu biết cháumệnh khổ… Nhưng chuyện đã như vậy, cháu cũng đã gả đến Định Vương phủrồi. Cho dù cháu là Định Vương phi, cũng vẫn phải chặt chẽ mà quấn chặtVương gia. Quan trọng nhất là con nối dõi, chỉ cần có con nối dõi aicũng không động được địa vị Vương phi của cháu. Cháu hiểu không? Vươnggia còn có thị thiếp?” Diệp Ly lắc đầu, Diệp lão phu nhân tươi cười càng tăng lên nói: “Như thế xem ra Vương gia vẫn coi trọng cháu đấy, khôngcó thị thiếp rất tốt, chỉ cần cháu và Vương gia có con trước, sự tình từ nay về sau…” Nhìn Diệp lão phu nhân một bộ dáng khó tả, Diệp Ly suynghĩ nửa ngày rốt cục hiểu ý tứ Diệp lão phu nhân. Cảm tình Diệp lão phu nhân là nói cho nàng biết cho dù nàng chướng mắt Mặc Tu Nghiêu hai chân tàn tật thì cũng nhất định phải sinh hạ hài tử. Chỉ cần có địa vị, cócon nối dõi là được rồi. Ân sủng của nam nhân hơn phân nửa không đángtin cậy.
Sao bà ấy không nghi ngờ Mặc Tu Nghiêu không được đâu này? Diệp Ly nghĩ đùa.
“Đa tạ tổ mẫu khuyên bảo, Ly nhi ghi nhớ trong lòng.” Vì để tránh cho Diệp lão phu nhân tiếp tục dong dài lấy truyền thụ kinh nghiệm của bà,Diệp Ly vẫn nhanh chóng mở miệng nhận lời.
Đối với nàng thụ giáo thì Diệp lão phu nhân cũng rất hài lòng, gậtđầu nói: “Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu đã biết rõ cháu thông mình hơn Oánh nhi. Định hôm nay cháu lại mặt không nên nói lời này, chỉ về sau cháu làmĐịnh Vương phi cũng không có thời gian về nhà nên tổ mẫu hiện tại phảinói với cháu nhiều một chút. Qua ít ngày nữa nếu cháu nhàn rỗi không cóviệc gì thì tiếp Ngũ muội, Lục muội đến Vương phủ.”
Diệp Ly khẽ giật mình, nhàn nhạt nhíu mày. Diệp lão phu nhân nói:“San nhi và Lâm nhi đều là những đứa trẻ ngoan, tỷ muội các cháu từ nhỏcùng nhau lớn lên. Nếu mấy đứa có thể… đối với cháu và Oánh nhi cũng làgiúp đỡ. Tổ mẫu có ý tứ là Lâm nhi ổn trọng một ít, tốt nhất là có thểđi theo Oánh nhi đến Lê Vương phủ. San nhi tính tình linh hoạt, tínhtình cháu cũng đè ép được nó. Cháu thấy thế nào?”
Ta thấy thế nào? Ta thấy thế nào? Diệp Ly không nhịn được muốn nổiđiên. Vị lão thái thái này cũng quá mức cho là đúng? Rõ ràng ngay cảngười đều phân tốt rồi, vừa vặn Lê Vương phủ và Định Vương phủ mỗi người một cái? Khó trách vừa rồi sắc mặt Diệp Oánh khó coi như vậy. Nàng ở Lê Vương phủ và tiểu thiếp Mặc Cảnh Lê đấu đã đủ nghẹn khuất rồi, kết quảnhà mẹ đẻ còn tiến đưa cho mình một tỷ muội đến, đổi lại là ai cũng đềuấm ức buồn bực. Ho nhẹ một tiếng, Diệp Ly điều chỉnh sắc mặt khẽ biếnthành cười nói: “Tổ mẫu, bây giờ nói cái này có phải quá sớm hay không.Cháu và Vương gia còn không có… Liền vội vã để cho muội muội trong nhàvào phủ, Vương gia sẽ có ý kiến gì không?”
Diệp lão phu nhân cười nói: “Tổ mẫu cũng không có nói lại để cho cháu làm bây giờ. Dù sao San nhi tuổi còn nhỏ, đợi thêm một hai năm cũngkhông ngại. Chỉ cần trong lòng cháu để ý là được rồi.”
Diệp Ly giật giật khóe miệng, hỏi: “Tuy Ngũ muội và Lục muội là thứxuất, nhưng Thượng Thư phủ chúng ta cũng không thấp. Tiến vương phủ làmtiểu thiếp không khỏi ủy khuất các muội ấy.”
Diệp lão phu nhân không để ý phất phất tay nói: “Hôn sự cha mẹ làmchủ, các nàng ủy khuất cái gì? Tiến Vương phủ làm Trắc phi chẳng lẽkhông tôn quý hơn là gả cho người có chức quan nhỏ hoặc con vợ kế làmchính thất? Ly nhi không cần lo lắng, San nhi và Lâm nhi xưa nay đềunhu thuận, sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Ta có ý kiến ah. Diệp Ly nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói: “Ly nhi hiểu ý tứtổ mẫu và phụ thân. Nhưng mà… nữ nhi nhà chúng ta ngoại trừ Nhị tỷ tiến cung, nữ nhi hắn đều gia nhập Vương phủ. Như vậy… đối với Nhị tỷ cũngkhông có lợi. Chuyện này… Tổ mẫu và phụ thân thương lượng qua chưa?” Kỳthật suy nghĩ kỹ ra, Diệp Ly biết Diệp lão phu nhân hao tâm tổn trí nhưvậy đến cùng là vì cái gì rồi, còn không phải là vì trọng nội cunghuyết mạch đế vương trong bụng còn không biết là nam hay nữ sao. Đừngnói hiện tại gia nhập Định Vương phủ, cho dù còn khuê nữ thì cho tới bây giờ Diệp Ly cũng không có ý định phối hợp kế hoạch thiên mã hành khôngcủa Diệp lão phu nhân này. Thật không rõ Diệp Thượng Thu coi như làngười có kinh nghiệm quan trường rồi, lại có thể cùng một người ngồitrong nhà không ra khỏi cửa như lão phu nhân nghĩ kế hoạch.
Diệp lão phu nhân sững sờ, híp mắt đánh giá Diệp Ly một phen mới nói: “Lời này nói như thế nào?”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ly nhi cũng là con gái Diệp gia, Nhị tỷ tốt dĩ nhiên là Ly nhi tốt. Nhưng mà… tổ mẫu không thể chỉ lo hai vươngphủ, phải biết… Vương gia gần đây không quản sự tình, nhưng mà trongtriều quan viên ủng hộ cũng là vô cùng quan trọng đấy.”
“Cái này…”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Chỗ Tứ muội thì Ly nhi không biết. Nhưng mànếu là Định Quốc Vương phủ thì tổ mẫu có thể yên tâm Ly nhi cũng khôngcần cái trợ lực gì.”
Diệp lão phu nhân trầm ngưng một lát, cũng biết Diệp Ly nói có đạolý. Không nói trước Diệp Ly tự tin có thể không chế Định Quốc Vương phủnhư vậy xác thực không cần một nữ nhi Diệp gia đi vào. Nhưng nói nếu như Diệp Ly không muốn mà bọn hắn cường nhét một cái qua, vạn nhất khiến tỷ muội tranh chấp ngược lại không hay. Mà ở Diệp lão phu nhân xem ra, vôluận là Diệp San hay Diệp Lâm rõ ràng đều đấu không lại Diệp Ly đấy.Nghĩ thông suốt cái này, Diệp lão phu nhân cũng không còn kiên trì nữa,cười nói: “Ly nhi nói có đạo lý, là tổ mẫu suy nghĩ không chu toàn. Lờinày cháu coi như tổ mẫu chưa nói qua nhé.” Tuy Định Quốc vương phủ thanh danh hiển hách, nhưng là lịch đại Định Quốc Vương gia cũng xác thựcchưa từng tham dự qua chuyện của hoàng thất. Như thế xem ra, tác dụngĐịnh Vương phủ lại không lớn bằng Lê Vương phủ.
“Vâng, tổ mẫu cũng không nói gì, Ly nhi cũng không nghe thấy cái gì.”
Diệp Ly nhẹ giọng đáp. Có thể bỏ đi ý niệm của Diệp lão phu nhân đươngnhiên là tốt rồi. Về sau Định Vương phủ là nhà của nàng, nàng cũng không muốn ở đó thấy một cái làm cho nàng cảm thấy chán ghét.
Phụng bồi Diệp lão phu nhân nói chuyện một lát, hạ nhân liền tớithỉnh hai người đi dùng bữa. Bởi vì là gia yến, ngược lại cũng không cóngười lạ nào ở đấy. Chỉ có Diệp lão phu nhân mang theo Diệp Thượng Thưvà Vương thị, vợ chồng Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh, Mặc Tu Nghiêu và DiệpLy, cùng với thế tử Nam Hầu Phó Chiêu. Trên bàn cơm, Diệp Ly rõ ràng cóthể cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng thỉnh thoảng hướng trênngười mình bắn phá. Ngay cả ngẩng đầu nhìn đều không cần Diệp Ly có thể đoán được người nọ là ai. Diệp Oánh ân cần vì Mặc Cảnh Lê chọn đồ ăn,Mặc Cảnh Lê vẫn như cũ treo bộ mặt như người khác thiếu nợ hắn mấy ngànlượng không trả thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu vàDiệp Ly nhàn nhã thong dong dùng cơm, thỉnh thoảng vì đối phương gắp một ít thức ăn ưa thích mới. Phó Chiêu vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìnbên này bên kia điềm nhiên như không có việc gì uống rượu dùng bữa.Ngược lại là Diệp Thượng Thư biểu lộ có chút xấu hổ buồn cười, nhìn rađược hắn cố gắng muốn để cho bầu không khí yến tiệc trở nên hòa thuận tự nhiên một chút, hết lần này đến lần khác ba con rể một người ông đềukhông thể trêu vào. Ngoại trừ thế tử Nam Hầu còn cho hắn chút mặt mũi,Mặc Tu Nghiêu bản thân thì không khó ở chung lắm. Còn Mặc Cảnh Lê vớicái khuôn mặt kia quả thực rõ ràng viết hắn mất hứng.
“Khụ, lại nói Vương gia, chúng ta cũng có vài năm không gặp. Ta mờingươi một ly.” Cuối cùng vẫn là Phó Chiêu phá vỡ không khí quỷ dị này,đứng dậy hướng Mặc Tu Nghiêu mời rượu, “Cũng kính Vương phi, chúc Vươnggia và Vương phi trăm năm hòa hợp.”
Mặc Tu Nghiêu bưng chén rượu lên, ôn hòa cười nói: “Nhận lời chúc của ngươi, ngươi thành thân mà bổn vương không thể tiến đến chúc mừng, đừng trách.” Ngửa đầu uống hết chén rượu Phó Chiêu kính. Trên mặt Phó Chiêutươi cười cũng càng rõ thêm một ít, cười nói: “Không sao, mọi người cũng coi như nhận thức từ nhỏ. Hôm nay lại là thân thích. Đến thời điểm gia mẫu cũng khai báo Vương phi có rảnh không ngại đến Hầu phủ ngồi mộtchút.” Vị thế tử Nam Hầu này hiển nhiên rất biết làm người, ở kinh thành cũng biết tuy thế tử Nam Hầu còn chưa có thừa kế tước vị, nhưng hiệntại Hầu phủ cũng đã là Thế tử phi làm chủ rồi. Lúc này hắn lại ngậmmiệng không đề cập đến Thế tử phi mà nói rằng Nam Hầu phu nhân.
Diệp Ly nâng chén đáp lễ, cười nói: “Thế tử thay ta ghi tạ Nam Hầu phu nhân.”
Mặc Cảnh Lê nhìn mọi người trước mắt nói chuyện vui vẻ thì hừ nhẹ một tiếng đứng lên: “Phó Chiêu đã kính rượu, Mặc Tu Nghiêu, bổn vương cũngmời ngươi một ly.”
Mặc Tu Nghiêu nhướn mày cười nhạt nói: “Bổn vương có lẽ lâu không cócùng Cảnh Lê uống rượu rồi. Đồng thời mời ngươi và Lê Vương phi?”
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, vung tay nha đầu tiến lên rót rượu chomình cùng Mặc Tu Nghiêu mỗi người một ly, hơi ngửa đầu uống một hơi cạnsạch, sau đó khiêu khích nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt Mặc TuNghiêu. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói, bưng chén rượu lên uống cạn.
“Lại đến!” Mặc Cảnh Lê bưng lên bầu rượu lần nữa đổ đầy, hai ngươi dĩ nhiên cũng làm như vậy hợp lại đấu rượu.