Chương 57: Cung yến khúc nhạc dạo

Edit: Thu HuyềnBeta: SakuraDiệp Ly cau mày nhìn hai nam nhân trước mắt không nói một lời mà đấurượu, Diệp Thượng Thư đã nháy mắt đến mức con mắt bay ra ngoài cũngkhông có người để ý tới. Diệp lão phu nhân miễn cưỡng khuyên một câu thì bị Mặc Cảnh Lê bỏ qua, ngược lại Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhẹ gật đầu với Diệp lão phu nhân nhưng cũng không có cự tuyệt Mặc Cảnh Lê tiếp tục mời rượu. Diệp Ly nhìn lướt qua A Cẩn đứng cách đó không xa, A Cẩn phátgiác được ánh mắt Diệp Ly, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng nhìn về phíaMặc Tu Nghiêu trầm mặc uống rượu.


Mặc Cảnh Lê lại một lần nữa đưa tay rót rượu, một bàn tay trắng nõnnhư ngọc bao trùm lên trên chén rượu. Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống,khiêu mi nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Mặc Tu Nghiêu, đây là ý gì?” Thần sắc Diệp Ly lạnh nhạt, để chén rượu xuống trước mặt mình: “Lê Vương uốngsay rồi hả? Ngăn cản rượu chính là bản phi, ngươi hỏi Vương gia nhà talàm gì?” Mặc Cảnh Lê xùy ~~ cười một tiếng khinh thường mà nói: “Namnhân uống rượu thì nữ nhân nhiều chuyện cái gì? Bổn vương không thèmchấp nữ nhân.” Diệp Ly tươi cười lãnh đạm, “Nữ nhân cũng sẽ không chấp Lê Vương đâu. Chỉ là buổi chiều bản phi và Vương gia còn muốn đi Từ gia bái phỏng, Lê Vương định muốn cho Vương gia chúng ta cả người đầy mùirượu đi Từ gia? Phải biết, cũng không phải mỗi người đều có thể như LêVương không câu nệ tiểu tiết. Đặc biệt Từ gia là thế gia thư hương dùnglễ nghĩa gia truyền, Lê Vương sẽ không hi vọng bản phi và Vương gia bị Cữu cữu đuổi ra khỏi cửa chứ?”


“Mặc Tu Nghiêu! Không phải ngươi có thêm tật xấu là sợ nữ nhân chứ?” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm trừng Diệp Ly cả buổi, mới hướng Mặc TuNghiêu cười lạnh nói.


Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt thậm chí còn mỉm cười:“Cảnh Lê, tôn trọng ý kiến thê tử cũng không phải là chuyện xấu gì. A Ly nói rất đúng, buổi chiều chúng ta còn muốn đi bái kiến Từ tiên sinh và Từ Ngự sử, ngươi cũng biết, Hồng Vũ tiên sinh thật sự dám đuổi chúngta ra khỏi cửa.” Mặc Cảnh Lê không thuận theo không buông tha, “Sao bổnvương không biết, lại mặt không phải chỉ gặp nhà mẹ đẻ, ngay cả ngườinhà cậu cũng muốn gặp? Đừng nói nhảm, Mặc Tu Nghiêu, bản vương kính rượu ngươi đến cùng uống hay không uống?”


“Không uống.” Mặc Tu Nghiêu dứt khoát đáp, ngồi ở bên cạnh hắn DiệpLy rõ ràng cảm giác được tâm tình Mặc Tu Nghiêu cực kỳ tốt, mà ngay cảnói chuyện cùng với Mặc Cảnh Lê thì Diệp Ly cũng nghe ra vài phần ý tứđùa giỡn.


“Khụ… Lê Vương, Định Vương đã còn có việc chúng ta cũng đừng ép buộc. trở về mọi người có rảnh sẽ lại cùng nhau uống rượu cũng không muộn.”Phó Chiêu bất đắc dĩ đứng ra, mọi người đều ở cùng kinh thành cũng từnhỏ thận thức đấy. Mặc Tu Nghiêu và Mặc Cảnh Lê từ nhỏ không hợp, khôngnghĩ tới nhiều năm như vậy không thấy mà còn càng thêm ác liệt. Ngượclại làm cho bọn hắn những người này đứng ngoài quan sát cũng không dễchịu. Nhìn Mặc Tu Nghiêu thì Phó Chiêu cũng không khỏi may mắn, tínhtình Mặc Tu nghiêu hiện tại tốt lên rất nhiều, hơn nữa rõ ràng còn cóthể nghe Vương phi khích lệ, như là năm đó chỉ sợ hai người không phảilà liều mạng không ngừng thì là trực tiếp động thủ đánh nhau.


available on google playdownload on app store


“Cảnh Lê…” Diệp Oánh giọng dịu dàng khuyên nhủ, “Chúng ta buổi chiều không phải còn muốn đi ra ngoài sao? Lần sau lại thỉnh Định Vương uốngđi.”


Mặc Cảnh Lê hí mắt nhìn nàng một cái, khẽ hừ một tiếng không nói thêm gì nữa. Những người khác cũng nhao nhao thở dài một hơi trong lòng,Diệp Thượng Thư vuốt vuốt thái dương ẩn ẩn có chút đau trong lòng thềvề sau không bao giờ muốn cho hai cái con rể này ở cùng một bàn uốngrượu.


Dùng xong bữa trưa Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liền dắt tay cáo từ trựctiếp đi Từ phủ, trước khi đi Từ Hồng Vũ gọi một mình Mặc Tu Nghiêu vàothư phòng nói chuyện nửa canh giờ, Diệp Ly bị lệnh cưỡng chế không chophép đi dự thính chỉ đành phải ở bên ngoài thư phòng chờ. Từ gia mấycái huynh đệ ngoại trừ hành tung bất định Từ Thanh Trần thì nhóm ngườiTừ Thanh Trạch bị Nhị cữu mẫu sai sử ở bên ngoài sân cùng với nàng. TừThanh Viêm gục xuống bàn cười hì hì nhìn Diệp Ly nói: “Ly tỷ tỷ, cha tasẽ không ăn tỷ phu, tỷ không cần lo lắng cho hắn.” Diệp Ly tức giậntrắng mắt liếc nhìn hắn, “ Con mắt nào của đệ thấy ta lo lắng cho hắn?”Từ Thanh Viêm chỉ vào ánh mắt mình cười nói: “Hai con mắt đều thấyđược.”


Gần đây Từ Thanh Phong thần kinh thô khó có được chút cảm khái, nhìnDiệp Ly thương cảm nói: “Không nghĩ tới chỉ là mấy ngày, Ly nhi đã biếnthành nhà người ta rồi. Nếu Định Vương bắt nạt muội thì hãy nói cho Tamca, Tam ca nhất định thay muội ra mặt.” Diệp Ly gật đầu, nghiêm mặtnói: “Muội nhỡ kỹ rồi, Tam ca yên tâm đi.” Từ Thanh Phong giận dữ nói:“Qua ít ngày, ta phải rời kinh rồi, Tam ca sẽ cùng Nhị ca nói đợi Nhị ca thành thân để cho Nhị tẩu thường xuyên đi Định Vương phủ nhìn muộiđấy.”


Từ Thanh Viêm cười nói: ‘Tam ca, ca không cần khoa trương như vậychứ, Định Vương phủ cũng không phải núi đao biển lửa, có chúng ta thìsao Định Vương dám bắt nạt Ly tỷ tỷ?”


Từ Thanh Bách ở một bên liếc mắt nói: “Là ai vừa nhìn thấy Định Vương đã trốn sau lưng ta?” Sao Từ gia lại có một tiểu tử nhát gan như vậy,còn trông cậy vào hắn thay Ly nhi ra mặt?


Khuôn mặt nhỏ Từ Thanh Viêm đỏ lên, nhớ tới thủ đoạn người nào đókhông khỏi run lên một cái nói: “Tứ ca, không thể trách đệ nhát gan.Thật sự là người nào đó…” Quá hung tàn rồi. Nhớ tới đêm đó trong biệtviện kia hai tên thổ phỉ không may kia, Từ Thanh Viêm trở về phòng mấyđêm gặp ác mộng. Biết rõ bây giờ nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu thì tính phảnxạ trốn sau lưng Từ Thanh Bách. Diệp Ly nhìn Từ Thanh Viêm bộ dáng chộtdạ, mặc dù không có nói hết nhưng nàng cũng có thể đoán được đại khái.Ước chừng là người nào đó làm ra hành động dọa người nào đó làm Từ Thanh Viêm bị hù. Đối với cái này thì Diệp Ly không thèm để ý, Mặc Tu Nghiêu lúc thiếu niên đã là danh tướng từ trên chiến trường chém giết, nàngcũng không có trông cậy vào hắn là quân tử không nhiễm bụi trần.


Trở lại vương phủ, Diệp Ly bắt đầu vội vàng tiếp quản rất nhiều sựvụ trong vương phủ, chỉ là các loại sổ sách đã để cho Diệp Ly xem haingày mới hết. Đồng thời cũng âm thầm sợ hãi thán phục Định Quốc vươngphủ xác thực là của cải phong phú, gia sản mấy đời Vương gia minh lý ámlý tích lũy được làm cho Diệp Ly không thể không sợ hãi thán phục. Đếnkhi tiếp nhận gần hết thì nhận được một thiếp mời trong nội cung truyềntới. Lý do là tiễn các đặc phái viên các quốc gia vô luận là Mặc TuNghiêu hay Diệp Ly đều không tìm được lý do cự tuyệt.


Lại một lần nữa tiến vào hoàng cung, bởi vì có kinh nghiệm lần trướckhông vui vẻ nên tâm tình Diệp Ly không tốt. Xe ngựa Định Quốc vương phủ cũng không có như các nhà quyền quý khác phải ở cửa cung xuống xe, màtrực tiếp qua cửa cung. Mặc Tu nghiêu mặc một thân y phục ngân long ámvân xanh nhạt thêu tường vân phi ưng, trên tóc gắn bạch ngọc quan màulam, nhìn qua tao nhã phong độ nhanh nhẹn, “A Ly không vui?”


Diệp Ly miễn cưỡng ngồi dựa trong xe ngựa nói: “Không có gì, trong hoàng cung luôn làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười bật cười, “Không biết có bao nhiêu người tìm cách muốn chui vào trong nội cung. Ngược lại cách nghĩ của A Ly thật đặcbiệt.”


Diệp Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: “Giẫm lên vô số hài cốtngười khác để đi lên, hoặc là bị người khác giẫm lên để đi lên, thật sựthú vị như vậy sao?”


Mặc Tu Nghiêu nghĩ nghĩ cười nói: “Quá trình khẳng định rất không thú vị, nhưng mà đại đa số người là không nhìn thấy quá trình kia, bọn hắnchỉ cần tưởng tượng mình đi lên phía trên, đứng ở trên vạn người, khoái cảm đó cũng đủ để bọn hắn quên tất cả mọi thứ.” Diệp Ly nhíu nhíu mày,theo dõi hắn nhìn một hồi lâu mới hỏi: “Tu Nghiêu cũng nghĩ như vậy?”Mặc Tu Nghiêu khẽ giật mình, rủ mắt xuống nhìn tay mình đặt trên xe lăn, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Chỉ không muốn làm cho chính mình trởthành một cái bị người khác giẫm lên để bò lên vị trí kia.” Trong xetrầm mặc một hồi, mới nghe được giọng nói Diệp Ly lẳng lặng vang lên,“Ta không thích giẫm lên bất luận kẻ nào, nhưng cũng không thích cóngười giẫm lên ta.”


“Vương gia, đến rồi. Hoàng hậu nương nương cho mời Vương phi.” Ngoàixe ngựa A Cẩn trầm giọng nói, xe ngựa dần dần ngừng lại. Trong lòng Diệp Ly đoán vị trí xe ngựa cũng không phải bất kỳ một địa phương nào mìnhvừa đi qua. Đại khái vị trí hẳn là gần cung Phượng Đức nơi hoàng hậu ở.Mặc Tu Nghiêu bên cạnh nói: “Ta phải đi gặp Hoàng Thượng, không thể đivào cùng nàng, một mình nàng có thể không?”


Diệp Ly gật đầu, đứng dậy chuẩn bị xuống xe ngựa. Mặc Tu Nghiêu giữ chặt nàng nói khẽ: “Tự mình cẩn thận, có chuyện gì… lập tức để cho ThanhLoan đi ra tìm A Cẩn, hắn ở gần ngay cung Phượng Đức.” Diệp Ly cau màynói: “ Nhưng mà ngươi…” A Cẩn là thị vệ tùy thân của Mặc Tu Nghiêu, cũng là người hắn tín nhiệm nhất. Nếu như A Cẩn không ở bên cạnh hắn… MặcTu Nghiêu bật cười nói: “Chẳng lẽ nàng cho rằng ta có thể tín nhiệm mỗimột mình A Cẩn chứ? Không sao, đi thôi.”


“Được rồi, lát nữa gặp lại.” Nghe hắn nói như vậy Diệp Ly cũng không kiên trì nữa, đứng dậy xuống xe ngựa. Ngoài xe ngựa đã sớm có ngườicung Phượng Đức chờ sẵn, thấy Diệp Ly xuống liền bước lên phía trướcnói: “Nô tài bái kiến Định Vương phi, nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nươngnương đến đây nghênh đón Vương phi.” Diệp Ly gật đầu, “Làm phiền.”


“Không dám, thỉnh Vương phi theo nô tài đến.”


Tiến vào cung Phượng Đức, trong điện đã có không ít phu nhân đangngồi rồi. cung Phượng Đức bố trí tôn quý đại khí nhưng lại không quá xaxỉ, tinh tế ở chỗ càng thấy một loại cảm giác đặc biệt lịch sự tao nhã.Diệp Ly không khỏi hơi tò mò về vị hoàng hậu ở dân gian thanh danh cũngkhông hiển hách này.


“Bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế kim an.” DiệpLy đi vào đại điện, đối với nữ tử hòa nhã trên điện cung kính tham bái.


“Định Quốc Vương phi miễn lễ, ban thưởng ngồi đi.” Giọng nói củaHoàng hậu ôn hòa bình thản, không có chút nào là một quốc chi hậu caocao tại thượng như trong tưởng tượng.


“Đa ta nương nương.” Diệp Ly đứng dậy được cung nữ dẫn đến vị trí đầu tiên ngồi xuống. Tuy Diệp Ly nhỏ tuổi hơn các vị phu nhân ở đây, bảnlĩnh chưa chắc đã cao nhưng luận về thân phận thì Định Quốc vương phủ ởphía trên tất cả các chư thân vương hầu trong kinh thành, tất nhiên thân phận Định Quốc vương phi cũng áp đảo phía trên tất cả các mệnh phụ. Dù cho Diệp Ly tới chậm cũng vẫn vì nàng để lại vị trí đầu tiên. Diệp Lytùy ý nhìn một cái, chứng kiến không ít gương mặt quen thuộc. Hoa Quốccông phủ Đại phu nhân mang theo Hoa Thiên Hương, Trưởng công chúa ChiêuDương và Trưởng công chúa Chiêu Nhân bên người là công chúa Tê Hà vàquận chúa Vinh Hoa đã lâu không thấy. Còn có Lê Vương phi Diệp Oánh xinh đẹp động lòng người. Lúc này ngồi ở cung Phượng Đức hiển nhiên có ítnhiều liên quan với hoàng gia, hoặc là có tước vị tại thân đấy. Các cáomệnh phu nhân bình thường cũng không có ở trong đó.


Ngồi xuống, Diệp Ly mới nhìn Hoàng Hậu ngồi ở Phượng giá. Hoàng hậumột thân Phượng bào minh hoàng, ung dung tôn quý cho thấy là một mẫunghi thiên hạ duy nhất. Thời điểm Diệp Ly nhìn qua vừa vặn cũng thấyHoàng hậu mỉm cười nhìn mình, không khỏi khẽ giật mình. Hoàng hậu cũngkhông tính đặc biệt xinh đẹp, cùng là xuất thân Hoa Quốc công phủ, dungmạo Hoa Thiên Hương còn đẹp hơn hoàng hậu. Nhưng tư thái ưu nhã ung dung bình thản như vậy thì dù Hoa Thiên Hương ở đây hoặc tất cả các quý phu ở đây cũng không có đấy.


“Hoàng hậu nương nương, vị này là Định Quốc Vương phi?” Một giọng nói thanh thúy từ phía đối diện truyền ra, lập tức hấp dẫn lực chú ý củatất cả mọi người. Diệp Ly cũng theo tiếng nhìn lại, đã thấy một vị thiếu nữ y phục rực rỡ ngồi ở bên tay phải Trưởng công chúa Chiêu Dương, hiển nhiên là thân phận phi phàm.


Hoàng hậu cười nói: “Đúng vậy, đây chính là Định Quốc Vương phi. Lạinói, công chúa Lăng Vân từ khi đến Sở Kinh thì thân thể vẫn luôn khôngđược khỏe cho nên chưa từng gặp qua Định Quốc Vương phi. Định Vương phi, vị này chính là công chúa Lăng Vân của Tây Lăng quốc.”


Diệp Ly gật đầu nói: “Công chúa Lăng Vân hữu lễ rồi.”


Dùng thân phận của Diệp Ly, cho dù Lăng Vân là công chúa của một nước cũng không thể tùy ý khinh mạn. Nhưng vị này mới vừa rồi còn một mựckhéo léo cười xinh đẹp lại dường như không nghe thấy Diệp Ly nói, càn rỡ đánh giá Diệp Ly một phen mới nói: “Nghe Vương huynh nói ngươi rút được kiếm Lãm Vân?” Diệp Ly khẽ gật đầu, cười yếu ớt nói: “Ta quả thực đãthấy qua kiếm Lãm Vân.” Công chúa Lăng Vân lại không hài lòng với câutrả lời này, đứng dậy vênh mặt nói: “Bổn công chúa không tin, Bổn côngchúa so kiếm với ngươi.”


“Ta không biết dùng kiếm.” Diệp Ly bình tĩnh mà nói.
“Điều này sao có thể? Ngươi không biết dùng kiếm mà sao lại rút được kiếm Lãm Vân?” Công chúa Lăng Vân nhìn chằm chằm vào nàng hùng hổ dọangười.


Diệp Ly khiêu mi, cười nói: “Công chúa, rút kiếm cùng với sử dụngkiếm là hai việc khác nhau. Ai quy định người không biết dùng kiếm thìkhông thể rút được kiếm?” Nàng thật sự không rõ, những vị công chúa quận chúa các tiểu thư này vì cái gì nhất định phải buộc người khác so cáinày so cái kia mà hoàn toàn không để ý đối phương đến cùng có thứ để sovới các nàng hay không, “Bổn công chúa mặc kệ, bổn công chúa muốn so với ngươi. Chẳng lẽ ngươi không dám ứng chiến.”


Diệp Ly đứng dậy, “Công chúa đang ở trước mặt Hoàng hậu nương nươngvà các phu nhân tiểu tỷ kinh thành hỏi như vậy ta há có thể không dám?”
Công chúa Lăng Vân thỏa mãn mà nói: “Đã như vậy, kiếm của ngươi đâu?”


“Trên thực tế đời này ngoại trừ kiếm Lãm Vân ra ta chưa có động chạmđến bất kỳ một thanh kiếm nào khác. Ngày ấy thế tử Trấn Nam vương đưatới kiếm cũng đúng lúc là ta lần đầu tiên cầm đến loại binh khí này. Cho nên ta không có kiếm, càng không biết cầm kiếm như thế nào.”


“Phốc__ buộc người ngay cả kiếm đều không có chạm qua so kiếm cùngvới mình … Hoàng hậu nương nương, ngày mai Thiên Hương sẽ đi theo Đạitướng quân so thêu hoa, sau đó đó xưng ta là thêu công đệ nhất thiên hạah.” Hoa Thiên Hương tựa ở bên người Hoa phu nhân giọng dịu dàng hỏi,giọng nói cũng không lớn lại trùng hợp truyền khắp toàn bộ cung điện.Rất nhiều người cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên. Hoàng hậutrừng liếc Hoa Thiên Hương, đáy mắt lại ẩn chứa nụ cười thản nhiên, “Với nữ công kém cỏi của cháu còn không biết xấu hổ mà nói ra.” Hoa ThiênHương che mặt cười nói: “Tại sao Hoàng hậu cô cô lại nói người ta nhưthế, người ta cũng vì có một thanh danh tốt nha. tên tuổi thiên hạ đệnhất rất uy phong ah.”


Diệp Ly cảm kích nhìn Hoa Thiên Hương, Hoa Thiên Hương nháy mắt mấycái với nàng rồi tựa ở bên người Hoa phu nhân che mặt làm bộ dáng e lệ.
Hoàng hậu nhịn cười, rồi nói với công chúa Lăng Vân: “Công chúa! Định Vương phi cũng không có sở trường kiếm pháp, cho nên cái so kiếm nàythì miễn đi.”


Công chúa Lăng Vân sớm bị Hoa Thiên Hương làm cho đỏ mặt, cắn răngnói: “Rõ ràng nàng ta có thể rút được kiếm Lãm Vân, làm sao có thể sẽkhông biết kiếm pháp? Rõ ràng là cố ý trêu đùa bổn công chúa.”


“Kiếm Lãm Vân là đồ vật của Định Quốc vương phủ, người ta là ĐịnhVương phi muốn rút thế nào thì rút như thế. Có thể biết kiếm pháp haykhông có liên quan gì đến ngươi?” Một bên quận chúa Vinh Hoa liếc xéocông chúa Lăng Vân, giễu cợt nói: “Các công chúa ngoại bang này đều kỳquái như thế sao? Đều ưa thích buộc người khác so này so cái kia sao?Biết rõ người ta căn bản không biết còn không chịu bỏ qua. Công chúa còn không bằng nói thẳng để cho Định Vương phi nhận thua thừa nhận ngươikiếm thuật cao hơn nàng chẳng phải là được rồi sao?”


“Ngươi!” Quận chúa Vinh Hoa vừa nói xong, không chỉ riêng công chúaLăng Vân mà cả công chúa Tê Hà ở một bên cũng hơi xấu hổ. Ở đây không ít người cũng không khỏi nhớ tới thời điểm thịnh hội bách hoa, công chúaTê Hà muốn Định Vương phi tỷ thí tài múa. Hoàng hậu thấy chuyện sắp ồnào náo loạn rồi, vội vàng lên tiếng nói: “Tốt rồi, chuyện này liền thôiđi. Vinh Hoa, đang ở trước mặt hai vị công chúa chớ có nói bậy.” Quậnchúa Vinh Hoa hừ nhẹ một tiếng, ngồi ở bên người Trưởng công chúa ChiêuNhân không nói thêm gì nữa. So với Diệp Ly thì nàng càng chán ghét vịcông chúa Lăng Vân kiêu ngạo mới đến này hơn.


“Quý phi nương nương đến!”
Theo âm thanh có chút bén nhọn, Liễu Quý phi một thân cung trang vàng nhạt thần sắc lãnh đạm bước vào trong điện.


“Nô tì bái kiến hoàng hậu.” Liễu Quý Phi vẫn giống như lần trước gặpmặt lạnh lùng cao ngạo, đối với hoàng hậu cũng chỉ nhẹ nhàng khẽ chàocoi như hành lễ, xem ra vô luận là thái hậu hay hoàng hậu , vị Quý phinày sủng quan hậu cung cũng không định nể tình ai. Hình như Hoàng hậu đã quen cái bộ dáng Liễu Quý phi, khẽ gật đầu nói: “Miễn đi, sao hôm nayQuý Phi lại đến cung Phượng Đức?” Ở đây các quý phụ cũng không thiếungười biểu lộ ra sự kinh ngạc, Liễu Quý Phi xưa nay là không tham giayến hội trong nội cung đấy, cho dù bọn họ rất nhiều người mỗi tháng vàocung một lần nhưng rất hiếm khi thấy Quý phi đến.


Liễu Quý phi lãnh đạm nói: “Nô tì trong lúc rảnh rỗi, Hoàng Thượngnói Hoàng hậu nương nương trong nội cung náo nhiệt, cứ tới đây nhìn mộtcái. Hoàng hậu nương nương không dị nghị gì đi?” Đôi mi thanh tú Hoàng hậu hơi nhíu, nhưng vẫn rộng lượng nói: “Ngươi đã có hào hứng như vậy,vậy thì nhanh ngồi xuống đi.” Phất tay để cho cung nữ chuẩn bị vị trí cho Liễu Quý phi. Liễu Quý Phi lại đi thẳng đến trước mặt Diệp Ly nói:“Bổn cung ngồi đây có thể sao?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nếu Nươngnương không ghét bỏ thì mời ngồi đi.”


Thấy Liễu Quý phi lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly, Hoàng hậu cũngkhông hề đi hao tâm tổn trí chuẩn bị vị trí khác cho nàng ta nữa. Đốivới Liễu Quý phi vị phi tử Hoàng đế sủng ái nhất này thì Hoàng hậu luônluôn là đứng xa mà nhìn, may là tuy Liễu Quý phi vô cùng ngạo mạn đôikhi lại thập phần tùy hứng vô lý, nhưng lúc đối mặt với Hoàng hậu coinhư thu liễm một chút. Hôm nay lãnh đạm và vô lý như vậy đã là cực hạnrồi. Ít nhất so với Thái hậu, Hoàng hậu cảm giác mình có chút cân bằngrồi.


Vẻ mặt Liễu Quý phi lãnh túc ngồi ở bên người Diệp Ly, tất các cácmệnh phu nhân đang định muốn nói chuyện với Diệp Ly vị tân nhiệm ĐịnhVương phi này thì đành gác lại. Mặc dù biết Liễu Quý phi là người chotới bây giờ đều không để mặt mũi cho người khác, nếu chọc phải nàng tathì đến lúc đó khó coi sẽ chỉ là mình.


Không có người nói chuyện, Diệp Ly đành ngồi ở vị trí nghe mọi người nói chuyện, may mắn nàng cũng là người ngồi im được.


“Chuyện vừa mới trong điện, Bổn cung cũng nghe người ta nói rồi.”Cho rằng Liễu Quý Phi sẽ không nói chuyện với mình, nghe được giọng nóinhàn nhạt bên người, Diệp Ly hơi ngơ ngác một chút.


“Ngươi thực là vô dụng! Lần trước công chúa Nam Chiếu so khiêu vũ thì ngươi đã không biết, lần này công chúa Tây Lăng so kiếm pháp thì ngươicũng không biết! Rốt cục ngươi biết cái gì?” trong giọng nói của LiễuQuý Phi tràn đấy bất mãn và ghét bỏ, may mắn nàng nói rất bé, bằng không thì lời đồn Định Vương phi lần đầu tiên tham dự cung yến đã bị Liễu Quý phi trách cứ sẽ bay đầy kinh thành rồi. Nghe Liễu Quý phi trách cứ,Diệp Ly dở khóc dở cười. Nếu như nàng nhớ không lầm vị Liễu Quý phi nàychỉ là yêu quý Mặc Tu Nghiêu mà không phải mẹ hắn mà, cái ngữ khí trànđầy ghét bỏ này là chuyện gì xảy ra? “Nương nương, ta không có hứng thúvới khiêu vũ, hơn nữa… Định Quốc Vương phi cũng không cần một Vương phicó vũ kỹ khuynh thành. Về phần kiếm thuật… cái này hình như không phảitiểu thư nhóm khuê các kinh thành muốn học đấy.”


Liếu Quý phi hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi đã quên ngươi có kỹ năng vẽ bình thường, mà ngay cả làm thơ cũng phải có người thay ngươi viết.Ngươi coi chừng cho Bổn cung, nếu dám làm mất mặt thì Bổn cung không tha cho ngươi.”
Nương nương, ngươi thật không phải là mẹ của Mặc Tu Nghiêu sao?


“Liễu Quý phi đang cùng Định Vương phi trò chuyện cái gì vậy? Nói vui vẻ như vậy?” Trưởng công chúa Chiêu Nhân đối diện đột nhiên mở miệnghỏi.


Liễu Quý Phi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát mớinói: “Con mắt nào nào của Trưởng công chúa Chiêu Nhân thấy Bổn cung vuivẻ rồi hả?” Công chúa Chiêu Nhân bị nghẹn lập tức nói không ra lời, đáylòng Diệp Ly than nhẹ vô cùng hâm mộ tính cách Liễu Quý phi ngay thẳngnhư vậy. Đáng tiếc cũng không phải mỗi người đều có quyền lợi thẳng thắn như vậy. Nếu không phải hoàng đế che chở sủng ái thì Liễu Quý phi vớitính tình như vậy cho dù có gia thế chỉ sợ cũng không sống được trongcung bao lâu. Thấy Trưởng công chúa Chiêu Nhân á khẩu không trả lời được bộ dáng sắc mặt biến thành màu đen, hình như tâm tình Liễu Quý phi rấttốt, nhìn chằm chằm vào người đối diện ngạo nghễ nói: “Trưởng công chúakhông phải hỏi Bổn cung và Định Vương phi nói cái gì sao? Bổn cung nóiĐịnh Vương phi đã không thông kiếm thuật, không bằng Bổn cung đến bồicông chúa Lăng Vân luận bàn một phen?”


“Quý phi!” Hoàng hậu không đồng ý nhíu mày.
Liễu Quý phi lại không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm công chúa Lăng Vân nói: “Công chúa, ý ngươi thế nào?”


Tuy công chúa Lăng Vân thời gian đến kinh thành không dài, nhưng lạikhông ngại nàng biết rõ Liễu Quý phi là quý phi Đông Sở hoàng đế sủng ái nhất. Vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không động thủ với Liễu Quýphi, thắng thua tạm thời không đề cập tới, vạn nhất sơ sẩy làm Liễu Quýphi bị thương, nếu Đông Sở hoàng đế truy cứu đến mình tuyệt đối sẽ bịđộng, dù sao bọn hắn hiện tại còn đang ở trên lãnh thổ Đông Sở, “Vừanãy là Lăng Vân vàĐịnh Quốc vương phi chỉ đùa giỡn một chút, Lăng Vântuổi trẻ không hiểu chuyện, không dám động thủ cùng với Quý phi nươngnương.”


“Tốt rồi, Quý phi! Công chúa Lăng Vân chỉ là tính trẻ con ,huống chinàng ấy cũng không biết Định Vương phi không hiểu kiếm thuật, cũng không phải là có ý làm nhục Đại Sở ta.” Hoàng hậu thản nhiên nói, trên mặtthần sắc xác thực khó được kiên định cùng với không cho phép làm trái.Liễu Quý phi thân là Quý phi thay Định vương phi ra mặt việc này vừa tốt nhưng cũng vừa xấu. Huống chi năm đó Liễu Quý phi chưa tiến cung sựtình trước đó ái mộ Định Vương lại không phải bí mật gì trong đám ngườiquyền quý. Điều nàng cần phải làm là vì Liễu Quý phi xuất đầu tìm mộtcái cớ phù hợp.


Cùng lời nói của Hoàng hậu, bởi vì thời gian đến cung yến vẫn cònsớm, Hoàng hậu liền thỉnh các mệnh phu nhân đi Ngự hoa viên tùy ý thưởng ngoạn. Vì vậy mọi người tạ ơn từ biệt Hoàng hậu hướng Ngự hoa viên màđi. Lúc gần đi Liễu Quý phi bị Hoàng hậu giữ lại. Vừa ra khỏi cungPhượng Đức Hoa Thiên Hương lập tức lại gần đi về phía Diệp Ly cười nói:“Bái kiến Định Vương phi.”


Diệp Ly lườm nàng một cái, nói: “Ngươi quá rảnh rỗi rồi hả?”


Hoa Thiên Hương khoát khoát tay nói: “Lời này nói như thế nào, theonhư quy củ định sẵn ta cuối cùng vẫn nên hành lễ với Định Quốc vương phi a. Thế nào, vừa nãy Liễu Quý phi không có làm khó dễ ngươi đi?’ Diệp Ly khó hiểu, “Sao nàng ta phải khó xử ta?” Hoa Thiên Hương yên lặng nhìnnàng, một bộ dáng trách trời thương dân, “A Ly, sớm bảo ngươi thườngxuyên đi ra ngoài một chút ngươi lại không nghe. Ngươi không phải khôngbiết Liễu Quý phi…” Cuối cùng phát hiện trong cung nói một Quý phi lờiong tiếng ve không phải chuyện tốt, Hoa Thiên Hương tiến đến bên taiDiệp Ly thấp giọng nói: “Liễu Quý phi trước khi tiến cung vô cùng áimộ…. Định Vương.” Diệp Ly im lặng, ngay cả Hoa Thiên Hương cũng biết tin tức này, xem ra cũng không phải chỉ là trình độ vô cùng ái mộ. Nhẹ gậtđầu, “Ta biết rõ, nàng ấy không có khó xử ta.”


Hoa Thiên Hương đi ở bên cạnh Diệp Ly, nhún vai nói: “Nói thật, nàngta sẽ thay ngươi ra mặt làm ta đều muốn nhảy dựng. Nhìn biểu hiện củanàng ta thì cũng không giống như có suy nghĩ khác với ngươi”


“Kiếm pháp của Liễu Quý phi rất tốt?” Diệp Ly vẫn quyết định khôngmuốn nói cho Hoa Thiên Hương biết chuyện mình bị Liễu Quý phi khinh bỉ.


Hoa Thiên Hương thở dài, vẻ mặt hâm mộ ghen ghét, “Phải ah,nhiều nămnhư vậy trong kinh thành hàng năm đều bình chọn tài nữ đệ nhất, mỹ nhân đệ nhất đấy, kỳ thật đều tràn đầy đường cái rồi. Nhưng là Liễu Quý phi… tuyệt đối là hàng thật giá thật mỹ nhân tài nữ. Nghe nói năm đó thịnhhội bách hoa có thể là một năm đặc sắc nhất kể từ khi Đại Sở khai quốcđến nay. Lúc ấy tham gia trận đấu vừa vặn có hai người được vẽ dướingòi bút Sở Kinh Quốc Sắc của Hàn Minh Nguyệt. Có thể tưởng tượng tìnhcảnh kia…” Diệp Ly tỏ ra đồng ý, dù cho không có nhìn thấy cũng có thểtưởng tượng trận đấu kia tuyệt đối ác liệt, “Cuối cùng Liễu Quý phithắng?”


“Không, nàng thua.” Hoa Thiên Hương tiếc hận nói, “Khi đó Liễu Quýphi mới mười ba tuổi, Tô Túy Điệp đã mười sáu tuổi rồi. Cho dù hiện tạiLiễu Quý phi là tuyệt sắc mỹ nữ sắc nước hương trời, lúc mười ba tuổicũng chỉ là một tiểu mỹ nhân. Cho nên đứng đầu Sở Kinh Quốc Sắc là TôTúy Điệp. thứ hai là bức Liễu Quý phi kia là lúc Liễu Quý phi mười lămtuổi thì Hàn Minh Nguyệt mới vẽ đấy. Đương nhiên, nói riêng dung mạo mànói, trên đời này ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào hơn Tô Túy Điệp đấy. Liễu Quý phi bị thua cũng không oán.”


“Ừ, sau đó?”


“Sau đó hai vị này đối địch nhau. Năm đó thịnh hội bách hoa trên cơbản là không có chuyện gì khác. Tô Túy Điệp đoạt được bốn cái thứ nhấtlà vũ, họa , thơ, cầm, Liễu Quý phi được kỳ, sách, hai cái thứ nhất,đứng thứ hai chính là đối phương các nàng. Về sau Tô Túy Điệp đính hônkhông có tham dự thịnh hội bách hoa nữa. trong ba năm về sau Liễu QuýPhi chiếm được vũ, họa, thơ, cầm…, đợi chút chỉ cần thịnh hội bách hoacó tranh tài đạt được tất cả đều thứ nhất.”


Diệp Ly rất phục nàng ta, khó trách Liễu Quý phi có thể dùng lỗ mũixem nàng, đích thật là rất có tiền vốn. Nhìn bộ dáng Diệp Ly không để ý, Hoa Thiên Hương tức giận nói: “Ta nói ngươi có thể cố gắng một tí cóđược hay không? Chẳng lẽ một chút cảm giác nguy cơ ngươi cũng không cósao?” Diệp Ly thở dài, “Ngươi nghĩ nhiều quá.” Nàng và Liễu Quý phi tàinữ như vậy vốn cũng không phải cùng một đường? Nếu cho nàng học thành bộ dáng đệ nhất tuyệt thế tài nữ kia, nàng tình nguyện đi chơi dã ngoạisinh tồn một tháng. Lại để cho nàng vẽ bản đồ địa hình, kết cấu súng ống cũng không có vấn đề, để cho nàng đề bút vẽ tranh nàng cũng chỉ copy là hình thức, thịnh hội bách hoa lần trước đã có thể phát huy vượt xangười thường rồi.


“Được rồi.” Hoa Thiên Hương lung tung phất phất tay, liếc công chúaLăng Vân cách đó không xa đang nhìn chằm chằm hai người hỏi: “Sao ngươilại chọc vào công chúa Lăng Vân kia?” Diệp Ly bất đắc dĩ, “Ta đảm bảorằng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy công chúa Lăng Vân. Lúc trước chỉthấy qua vị thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng kia.” Hoa Thiên Hương khóhiểu, “Thế mà nàng kia lại mang vẻ mặt như muốn ăn ngươi?”


“Kiếm Lãm Vân?” Đây là chuyện duy nhất nàng có thể nhớ tới có quan hệ cùng với công chúa Lăng Vân.
“Kiếm Lãm Vân? Đó là đồ vật của Định Quốc vương phủ, có liên quan gì đến chuyện của công chúa Lăng Vân?”


“Ai cũng biết đó là từ Tây Lăng đưa về đến đấy. Đại khái công chúaLăng Vân không nỡ. Chúng ta đổi địa phương khác xem một chút đi.” Thấycông chúa Lăng Vân nhìn chằm chằm hướng mình đi tới, Diệp Ly đề nghịnói.


Hoa Thiên Hương bĩu môi, “Là phúc thì không phải họa, là họa thìtránh không khỏi. Chẳng lẽ ngươi lại muốn trong ngự hoa viên này chạynhư điên sao?”


“Định Quốc Vương phi.” Đang nói chuyện, công chúa Lăng Vân đã đếntrước mặt các nàng, các quý phụ chung quanh rời đi không xa cũng một bộ lơ đãng hướng bên này liếc trộm.
“Công chúa, còn có chuyện gì sao?”


Công chúa Lăng Vân nói: “Bổn công chúa muốn nói chuyện một mình cùng với Vương phi.”
Diệp Ly cau mày nói: “Ta không biết có cái gì cần nói với công chúa đây.”


Khuôn mặt công chúa Lăng Vân hơi trầm xuống, nói: “Bổn công chúa ngàn dặm đến đây, chẳng lẽ Định Vương phi ngay cả bồi Bổn công chúa đi dạotrong ngự hoa viên một chút cũng không chịu sao?” Diệp Ly bất đắc dĩ gật đầu nói: “Đã như vậy, công chúa xin mời.” Công chúa Lăng Vân hừ nhẹ một tiếng, ngửa đầu đi trước một bước. Diệp Ly trấn an Hoa Thiên Hương đang lo lắng, than nhẹ một tiếng rồi đi theo qua. Hiện tại người trẻ tuổiah… thật sự là thiếu giáo huấn!


Công chúa Lăng Vân vẫy lui nha đầu của mình, tất nhiên Diệp Ly cũngkhông có ý tứ để cho bọn người Thanh Loan đi theo. Hai ngươi dọc theocon đường nhỏ trong Ngự hoa viên sóng vai mà đi, Diệp Ly hỏi: “Công chúa có cái gì muốn nói cùng ta?”


Công chúa Lăng Vân quay đầu nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi không xứng với Định Vương.”


Trên môi Diệp Ly mỉm cười, “Công chúa quá khen, gả nữ gả cao, đâykhông phải nói rõ ta có khả năng tìm được nhà chồng tốt, tìm được phuquân tốt sao?” Lăng Vân khinh thường nói: “Ngươi không cần giả dạnglàm cái bộ dáng này, Bổn công chúa đã sớm tr.a rõ ngươi rồi. Một cái tiểu thư không có danh tiếng gì của Thượng thư phủ, nữ nhân bị Lê Vương từhôn, được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Định Vương mới ở tại Sở kinh có chútít thanh danh. Cho dù được cái danh tài nữ đệ nhất kinh thành thì thếnào, ngươi vẫn không xứng với Định Vương.”


“Ah, thật không?” thần sắc Diệp Ly không thay đổi, nhàn nhạt hỏi:“Cho dù ta không xứng với Định Vương, thì có quan hệ gì tới công chúangươi?”


Công chúa Lăng Vân nhướn mày, hơi đắc ý cười nói: “Ngươi rất nhanhsẽ biết rõ sẽ quan hệ gì với bổn công chúa. Định Vương là của Bổn côngchúa, Diệp Ly! nếu ngươi thức thời thì ngoan ngoãn lăn xa một chút.”Diệp Ly nhíu máy, rất nghiêm túc nhìn công chúa Lăng Vân trước mắt hồilâu, mới hỏi nói: “Công chúa, có một vấn đề cần thỉnh giáo.”


“Nói.”


“Xin hỏi, Tu Nghiêu biết rõ ngài là ai sao?” Diệp Ly hỏi, “Theo tabiết Tu Nghiêu chí ít có bảy năm không có ra khỏi cửa rồi, như vậy bảothủ nhất đoán chừng coi như các ngươi đã gặp mặt cũng là lúc công chúabảy tám tuổi. Xin hỏi… ngài cảm thấy Tu Nghiêu nhớ rõ ngươi là ai sao?Hoặc là, hắn căn bản không biết ngươi?”


“Vậy thì sao? Ta là công chúa tôn quý nhất Đại Lăng, chẳng lẽ còn kém ngươi?’ Công chúa Lăng Vân tức giận trừng mắt nhìn nàng.


Diệp Ly kỳ quái nhìn nàng, “Nếu như công chúa thật sự muốn gả choĐịnh Vương, không phải là nên xuất hiện trước khi chúng ta đại hôn cùngta tranh đoạt mới đúng? Hiện tại chúng ta đã thành thân rồi thì côngchúa mới xuất hiện là có ý tứ gì? Phải biết Định Vương phủ chưa từng cóđồng thời lấy hai phi hoặc là bỏ vợ tái giá đâu. Hay công chúa tìnhnguyện ủy khuất làm thiếp? Nếu như không phải… cho dù ta ch.ết đi, côngchúa cũng thuận lợi gả vào Định Vương phủ cũng chỉ là một vợ kế, saumười năm còn muốn tới linh cữu ta dập đầu thắp nhang đây này.”


“Ngươi… Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Bổn công chúa nhất định sẽ trở thành chính phi Định Vương đấy!” công chúa Lăng Vân cả giận nói.


“Tùy ngươi nghĩ như thế nào.” Diệp Ly thương cảm nhìn nàng, “Nhưng mà ta cảm thấy được thế tử Trấn Nam vương nghĩ không giống ngươi, ngươinói có đúng hay không?”


Công chúa Lăng Vân trong mắt hiện lên một tia hận ý, nếu không phảivừa đến Sở Kinh, Lôi Đằng Phong đã giam lỏng nàng ở tại Sứ quán, tuyênbố với bên ngoài thân thể nàng không tốt, thẳng đến sau khi Định Vươngđại hôn xong mới thả nàng. Nếu không thì sao bây giờ nàng mới đến tìmDiệp Ly? Diệp Ly mỉm cười nhìn xem sắc mặt biến ảo bất định của côngchúa Lăng Vân, tiếp tục nói: “Nói trở lại, mang theo một công chúa đanglúc xuân xanh đi sứ lân bang thật đúng là không nhiều lắm… Tình hìnhchung cũng là vì…hòa thân? Giống như nghe nói năm trước mùa đông TâyLăng bị nạn tuyết lở, chẳng lẽ lại…” Rất nhiều chuyện nàng chỉ là khôngmuốn suy nghĩ, cũng không phải là nghĩ không ra. Đối với vị công chúaLăng Vân này thì nàng một chút cũng không lo lắng, mặc kệ vị này có baonhiêu bổn sự, riêng chỉ là hoàng đế cũng tuyệt đối sẽ không để cho MặcTu Nghiêu lấy một công chúa Tây Lăng đến gây sức ép cho mình. Đừng nóicông chúa Tây Lăng, hay là công chúa Bắc Nhung, công chúa Nam Chiếu cũng không có chuyện của Mặc Tu Nghiêu. Có điều vị tiểu công chúa trước mắtnày không thấy rõ tình thế, cho rằng trực tiếp đến tìm nàng để cho nàngnhượng bộ là có thể như nguyện. Nàng thật sự không muốn khinh bỉ chỉ sốthông minh của những đám công chúa này, nhưng là… công chúa trẻ tuổi bên trong có bình thường một chút sao? Có phải thật sự quá trẻ tuổi?


“Rốt cục vừa ý Định Vương ở chỗ nào?” Nhìn vẻ mặt công chúa Lăng Vân kiên định trước mắt, Diệp Ly tò mò hỏi.


Công chúa Lăng Vân hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi biết cái gì, ĐịnhVương là nam tử kiệt xuất nhất thế gian này, trẻ tuổi nhất cũng là tướng quân lợi hại nhất, vẫn là nam tử cực kỳ có tài hoa nhất thế gian này.Bổn công chúa phải gả tất nhiên là nam tử ưu tú nhất trên đời.”


“Hắn hiện tại giống như không có ưu tú như ngươi nói vậy.” Diệp Ly nhắc nhở.


“Ngươi thật sự là… Ngươi thật sự là con buôn làm cho không người nàocó thể chịu được, nói với ngươi nhiều hơn một câu làm cho Bổn công chúacảm thấy vạn phần chán ghét. Định Vương chính là mắt bị mù mới có thểvừa ý nữ nhân như ngươi vậy. Ta biết rõ, là hoàng đế Đông Sở hạ lệnh đểcho hắn lấy ngươi. Như ngươi loại nữ nhân này sao có thể hiểu rõ hắn ưutú cỡ nào.”


Nhìn nữ tử trước mắt lời lẽ chính nghĩa, Diệp Ly thoáng chốc tỉnh lại mình có phải thật sự đáng xấu hổ như vậy hay không. Cùng so với vị công chúa trước mắt này, Dương Thiên Thư bình thường bao nhiêu, Diệp Oánhđáng yêu bao nhiêu ah.


“Ta nhất định sẽ trở thành Định Vương phi!” Công chúa Lăng Vân nhìn chằm chằm vào nàng chém đinh chặt sắt nói.
“Cố gắng lên, chúc ngươi mã đáo thành công.” Diệp Ly thản nhiên nói.


“Ta nhất định sẽ trở thành Định Vương phi!” Công chúa Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó thả người nhảy xuống hồ nhân tạo ven đường.
“Ah ah…. Cứu mạng ah, công chúa rơi xuống nước rồi!” Một tiếng nữ tử bén nhọn trong ngự hoa viên vang lên.


Diệp Ly thấp giọng chửi một tiếng, cũng đi theo nhảy xuống nước.
Hỗn đản, đầu năm nay kẻ điên thực sự con mẹ nó rất nhiều! Mặc Tu Nghiêu, ngươi chuẩn bị cho tốt ch.ết như thế nào!






Truyện liên quan