Chương 26: Có lẽ là xa nhau mãi mãi
Hết tết, mọi thứ trở lại bình thường. Bố mẹ nó dọn hàng bán bánh gạo trở lại, Hạ Phong xin công ty cho mình ở mình vài bữa với lý do muốn ăn tết lâu hơn. Nhưng,...
Hãy coi chừng, mọi việc đang bắt đầu nhen nhóm trong gia đình nó.
Anh Ân đi tìm gia đình hôm bữa báo tin trên đài. Phải mất mấy ngày liền cậu mới lần ra bởi lẽ họ ở khác tỉnh thành.
Nghe qua câu chuyện, ba mẹ ruột của nó mừng rỡ. Anh Ân cũng có cơ hội gặp em gái ruột của mình.
- Em tên gì vậy? Anh là Hạ Phong.
- Trương Suri.
- À quên.
(Đúng là hàng thật giống mình dã man), Hạ Phong tếu táo nghĩ trong đầu.
Về đến nhà. cậu lại bí mật gặp riêng bố mẹ mình. Sau một hồi bàn bạc cả ba người đi đến thống nhất sẽ nói chuyện về nó vào tối nay.
21h tối, Ân chuẩn bị thẳng tiến lên giường thì bỗng phát bị la bảo xuống gặp bố mẹ. Nó cứ tưởng họ sẽ la nó vì tội ngủ sớm mà không học bài thêm nữa.
Vừa ngồi xuống nệm, Ân đã nhận ra những khuôn mặt vô cùng nghiêm túc từ phía bố mẹ nó. Nó quay sang nhìn anh thì anh vẫn cười và bảo nó đừng sợ.
Bố nó lên tiếng
- Con gái à, xin lỗi con nhưng bố phải nói với con một bí mật mà ba chúng ta cất bấy lâu năm.
- Đó là...- Nó
- Con không phải con ruột chúng ta, trong lúc sinh con ở bệnh viện, chị y tá đã để nhầm con với con ruột của ta. Bố không muốn con buồn, không muốn nói sự thật này, nhưng ba mẹ con tìm con nên chúng ta phải đành đưa con lại cho họ. Con đừng nghĩ bố mẹ không yêu thương con nữa, con đừng nghĩ vậy nhé, chả có bố mẹ nào không yêu con đâu. Dù sau này con có ba mẹ mới nhưng hãy nhớ, gia đình này luôn chào đón con.
Nó đang nghe cái gì thế này, nó khóc như mưa. Nó buồn, nó không biết phải nói sao cho phải lúc này.
- Huhu, huhu....- Tiếng khóc tiếng nấc mạnh hơn. Ân ôm chùm ba con người trước mặt. Sớm muộn gì, nó sẽ phải xa họ. Tại sao ông trời lại đối xử với nó như thế?
- Ba người biết chuyện này lâu chưa?- Vừa chùi nước mắt
Anh nó cười bảo
- Không lâu đâu, bố mẹ với anh chỉ biết chuyện đó khi em vào bệnh viện lần trước. Em khác nhóm máu bố mẹ, vậy nên cả ba người chúng ta mới biết. Dù sao thì, phấn chấn lên cô bé, anh sẽ không đòi lại bất cứ thứ gì anh dành cho em thay vì em gái ruột của anh. Anh yêu em rất nhiều, nhiều hơn cả con bé kia. Em có biết vì sao không hả?
- Vì sao
- Vì chúng ta đã lớn cùng nhau, chúng ta đã tải qua những ngày khó khăn nhất của cuộc đời.
Cả bốn con người ôm nhau khóc như trời sập. Họ biết rằng:" Những thứ vốn không thuộc về mình, dù che dấu bao bọc bao nhiêu cũng đến ngày phải trả lại cho người thuộc về nó"
Haizzzzzzzzzzzzzzzzzz
Đầu tuần sau, bố mẹ Ân và Hạ Phong dẫn nó đến nhà gặp ba mẹ ruột. Trải qua nửa ngày đi tàu, Ân đừ người cả ra. Bắt chiếc taxi sớm nhất có thể, họ được đưa đến một căn nhà nhỏ ở thành phố HK. Mới nhìn vào, nó có thể nhận ra được sự tỉ mỉ của chủ nhân căn nhà. Đó chắc là những người yêu thiên nhiên.
Tín tin... tiếng chuông cửa vang lên
Một cô gái có độ tuổi thiếu nữ chạy ra mở cửa. Nó nhìn vào đoán chắc cô bé là người bị hoán đổi với mình.
Cô bé tươi cười chào hỏi bố mẹ mới( bố mẹ Ân lúc bấy giờ) còn nó thì đứng ngờ nghệch nhìn ba mẹ nó. Nó đang tự hỏi tại sao anh trai không dạy cho mình cách ứng biến cho những trường hợp như thế này? Nó chỉ biết câm nín dõi theo cô bé vào trong nhà.
Vào sâu trong nhà, Ân có thể nhận ra được sự sung túc của nó. Không hẳn khác nhà cũ của nó, chỉ có điều đầy đủ hơn
Ba mẹ Ân đang ngối trên ghế sofa, trông có vẻ trẻ hơn bố mẹ nó. Ở họ toát ra sự quý phái.
Thấy nó, họ cười rồi họ khóc.
Họ ôm nó, nó được ôm trong vòng tay ấm áp của người mẹ ruột sinh ra nó. Nhưng... lúc bấy giờ nó chả có cảm xúc gì... có lẽ sau một thời gian nó sẽ thay đổi hơn chăng?
- Đây là Hạ Ân. Là con gái hai người. À bố mẹ đây là Suri. Con gái ruột hai người đó. Đúng là anh em ruột nên con bé này mới giống con này.
Lại đùa, Hạ Phong hết chổ chơi hả? Lời nói đó đã cứa sâu vào tim nó. Hóa ra, nó không giống anh thật
Sau khi gặp gỡ, cả hai gia đình quýêt định trả lại mọi thứ như ban đầu vốn phải có. Nó sẽ có tên mới, Trương Suri, và Hạ Ân sẽ nhượng lại cho cô bé kia.
Giờ đến lớp, mặt mũi nó ủ rũ như sắp ch.ết. Mặc dù Khánh có hỏi bao nhiêu thì nó vẫn không trả lời.
Cuối tuần đó, Ân xin cô CN vài phút để nói chuyện với mọi người. Bước trên bục giảng, cô ngẩng đầu mỉm cười như chả có chuyện gì xảy ra.
- Xin chào mọi người, mình là Trương Suri
Cả lớp cười ầm lên. Nó đang nói cái vớ vẩn gì thế? Nó là Hạ Dĩ Ân
- Haha, mọi người cũng mắc cười đúng không? Tôi cũng mắc cười khi nghe tên thật của mình. Do có một số lý do, tôi sẽ học ở HK. Một bạn khác sẽ chuyển về trường mình, tôi không chắc bạn ấy sẽ học ở đây không nữa. Nhưng bạn ấy mới là Hạ Ân thật sự. Dù sao thì, cảm ơn sự giúp đỡ của tất cả trong gần hai năm vừa qua. Cảm ơn cảm ơn ạ
Ngay sau đó là tiếng đồn ầm ĩ, những học sinh trong lớp một phần đoán ra được lý do nó vừa nói.
Xuôi cho nó, hiện giờ không có hắn, người nó cần nhất lúc này.
Trước khi trở về HK, Ân à mà quên Suri quyết định xóa nick facebook kèm theo những thứ gì liên quan đến Hạ Ân.
Ngày sắp lên tàu, Ân gọi điện mãi cho Nhật Vỹ mà không được. Thứ mà cô chỉ nghe được từ điện thoại chỉ là dòng thông báo của cô tổng đài:"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được". Ân khóc, khóc rất nhiều. Cô thu một clipboard để gửi vào nick hắn trước khi xóa facebook.
"Haha, có lẽ tôi thật ngốc khi tin điều cậu nói.( Tôi sẽ luôn bên cạnh cô) Tôi không biết tôi là gì trong cuộc sống của cậu? Một con nhỏ ngu ngốc, đanh đá hay xấu xí vô cực? Dù sao thì, tôi không phải con ruột bố mẹ ở đây. Nhà thật của tôi tận HK. Tên thật của tôi cũng không phải là Hạ Ân nữa. À ờ... trước khi đi, người đầu tiền và cuối cùng tôi cố tìm trong chốn đông người kia chỉ là cậu. Nhưng có lẽ hai chúng ta không có cơ hội gặp nhau rồi. Ôi ôi sến súa quá đi mất. À, ừ, ừm, tôi đi rồi, cậu nhớ mạnh khỏe, hãy trở lại là Nhật Vỹ như trước, lạnh lùng và vô cảm. Nói nhỏ là lúc như thế, cậu có một sức hút mạnh mẽ đối với phái nữ... haha nhưng tôi không nằm trong diện đó. Nhắn giùm tôi đến Khánh nữa, bảo cậu ta bớt ân cần đi. Tôi sẽ phải ghen tị với mấy bạn trong lớp mình đó. Hehe... Dài quá rồi... bye bye nha. Chúc cậu một ngày tốt lành."
Và clipboard không được Nhật Vỹ xem chỉ đơn giản nó bị vùi lấp sâu nặng dưới hàng tá tin nhắn của những người khác.
Sau khi trở về từ chuyến đi Paris với bố mẹ, hắn mới nhận được tin tức về nó. Một ánh nhìn yếu ớt và thất vọng, cậu dắt tay vào túi đi thẳng vào phòng mình.
Mở điện thoại, đập vào mắt hắn là 20 cuộc điện thoại từ nó, hắn đang cảm thấy bất lực và hối tiếc khi bỏ quên đánh mất một thứ quan trọng. Hắn điện lại cho nó, nhưng kết quả vẫn vô vọng như lần nó điện cho hắn vậy.
...............................
Mọi người đón xem chap cuối nhé!
" Không hẳn là đau thương, nhưng có lẽ nước mắt
Không hẳn là hạnh phúc, nhưng có lẽ là nụ cười"
Chương update: 23/12/2016 12:05