Chương 27: Cô nàng ngu ngốc
"Đã bao lần, tôi tự hỏi:"Mình là gì với cậu?"."
Hôm nay, nó đã trở thành nữ sinh của Đại học Ngoại thương. Nghe có vẻ hoành tráng nhưng ba mẹ ruột của nó đã bắt nó phải đạt được. Họ cho nó học thêm kín hết cả ngày, đến tối muộn mới ló đầu được về nhà. Những lúc như thế, nó đã muốn bản thân quay lại lúc trước, tuy bị mẹ la nhưng cơ bản không bị áp lực như bây giờ.
Giờ đây, Suri đã cắt tóc ngắn, nó đã thay đổi bản thân để phù hợp với gia cảnh. Chả phải là một con bé mang dép xỏ hai dây áo chuột mikey bị hắn kéo đi sồng sộc, chả phải là con nhỏ hay sợ sệt cần Hạ Phong hay bắn che chở. Mọi thứ đã thay đổi.
Có một điều mà mọi người không biết, mỗi khi nhớ nhà cũ, Suri thường xin ba mẹ cho phép mình về đó. Vốn là hai con người dễ tính, họ đồng ý ngay.
Chuyến xe đưa nó về lại QK, nơi 16 năm ấu thơ nó đã quen thuộc biết bao. Nó đi vào trường nhưng không ai biết, cô đứng trên sân thượng trường nhìn xuống lớp cũ của nó đang học thể dục. Ôi không! Nó đang cười một nụ cười mãn nguyện.
........
Vài năm sau, Suri làm thư kí cho một tập đoàn lớn mang tên AVV. Cô nghe đồn thổi từ nhận viên ở các bộ phần rằng giám đốc mới của mình rất đẹp trai. Nó trề môi, đẹp trai không ăn được.
Ngày nhận chức, Suri đến trễ, cô chỉ được nhìn loáng thoáng bóng lưng giám đốc khi người đó bước vào phòng.
Mấy chị nhân viên kéo nó lại kể lể
- Em biết tin gì chưa?
- Tin về giám đốc đấy ạ?
- Ừ. Thì đó. Nghe đâu cậu ấy học giỏi lắm. Mới du học thì Mỹ về đã được bổ nhiệm vào chức này. Tên là gì ấy nhợ...- Chị nhân viên đưa tay ra để cố nhớ
Chị nhân viên khác chen vào:
- Đặng Tuấn Nhật Vỹ
Nó hoảng hồn, đừng nhé, mong rằng không phải người quen của nó. Nó đã mắc công lắm mới trốn được những người quen ở QK.
Suri ngồi trên ghế gõ máy tính như gà mổ thóc, hai con mắt sắp cụp lại tới nơi. Hình như nó bị thiếu ngủ mấy ngày liền
Tiếng giám đốc vang tới
- Thư kí, đem tài liệu về công ty vào cho tôi.
Nó giật mình, vội cầm đống tài liệu chạy vào.
- Đây ạ.
Nó không nhìn vào người đối diện mà nhìn ra bên ngoài, cũng chỉ cái tội che khuôn mặt đang ngốp ngắn ngốp dài
Trong khi đó, giám đốc cứ nhìn chằm chằm vào nó. Cái kiểu hậu đậu hình như chưa thay đổi.
- Thư kí.- Hắn hét lên
Nó quay lại
- Dạ dạ vâng.
Khoảng khắc này dừng lại trong 1 phút. Đối diện nó là hắn, thằng bạn cũ năm nào, thằng sao chổi năm nào.
Nó chỉ tay về phía Vỹ
- Cậu có phải là bạn tôi không thế?
Hắn cười và gật đầu
Nó đang tưởng tượng bản thân sẽ nhảy tưng tưng lên trong lúc này. Nhưng không, thời gian đã huấn luyện cho nó một bản năng khác, điềm tĩnh dù mọi chuyện xảy ra.
Hắn đứng dậy đi về phía nó cất giọng
- Sao cô đứng đơ như trụ điện vậy. Thấy tôi cô phải vui chứ?
Nó mỉm cười, nụ cười chua xót nhất mà nó từng biết.
- Không còn việc gì thì tôi ra đây.
Nó chưa kịp bước thì hắn đã nắm tay giữ lại
- Này con ngốc, cô bị sao vậy hả?
- Tôi không còn là Hạ Ân ngày trước nữa. Tôi đã cô đơn biết bao. Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn nhau. Nhưng đến cùng, tôi cũng chỉ có một mình chống lại mọi thứ. Và giờ đây, tôi không cần cậu nữa đâu
Nó lại khóc, khóc nhiều và chạy ra khỏi phòng hắn. Thật sự, hắn đã làm nó thất vọng rất nhiều.
Sáng hôm sau, hắn nhận được một lá thư xin tạm nghỉ việc về vấn đề gia đình từ nó. Nhưng hắn biết, tất cả đều là lỗi của hắn.
Hắn hỏi nhân viên chổ ở của nó nhưng họ chỉ biết nó ở đường đó và lại không biết số nhà. Thông minh đột xuất, trong tài liệu giới thiệu về nhân viên có ghi địa chỉ của nó.
Thế này thì hắn ta lên đường tìm nó thôi.
Theo quan sát trước nhà, nó vừa ra trước cổng đổ rác. Lợi dụng cơ hội, hắn chạy tung tăng thở hổn hển ngồi trước cửa nhà nó.
Khi nó quay lại đã thấy hắn, ánh mắt ơ hờ nhìn
- Làm gì ở đây giờ này?
Hắn đưa ánh mắt ướt ướt giống chó con nhìn nó
- Tìm cô. Sao nhà cô khó tìm thế? Tôi cứ tưởng cô phải ở chung cư chứ? Lên tận chức thư kí giám đốc mà ở đây à?
Nó cười
- Haiz, thư kí cũng là người. Ở đây có hệ thống chống trộm, thoáng mát và lại gần sân bay. Nên ở...
Thắng rồi. Yeah. Nó cũng đã cười mặc dù câu hỏi nó lản nhách như nước canh thiếu muối.
.......
Suri dẫn Vỹ vào nhà mời trà. Hắn nhìn lấc láo xung quanh
- Sao, có ny chưa? Bao giờ cưới thế?
- Bao giờ cô cưới?
Nó chỉ vào mình, mắt mở to
- Ế tới già cậu ơi. Ai mà thèm rước tôi chứ.
- Tôi cũng vậy. Ế giống cô. -Hắn
Thật ra, cả hai người đã từ chối rất nhiều người, họ cương quyết ế bền vững và đợi đến khi tìm được nhau thì ngỏ lời. 30 tuổi vẫn chưa là già, huống hồ gì họ chỉ mới 25
Chương update: 23/12/2016 12:10