Chương 2
Gian trá, giảo hoạt, hèn hạ,… Sau khi sự việc đó xảy ra, Trình Dư Nhạc lại thêm nhiều từ xấu xa để hình dung Âu Quan Lữ, cảm nhận về anh lại xuống thấp hơn trong quá khứ.
Cho rằng cô buột miệng nói ‘đúng’ thì có nghĩa là đồng ý sao? Nghĩ hay lắm!
Anh ta có phải hão huyền quá rồi không? Bởi vì cô sẽ không quấn anh, cô nhất định là người thích hợp nhất để diễn trò với anh? Làm ơn, hai người ở cùng nhau cũng không thể nhìn đối phương được quá ba phút, làm sao có thể giả trang thành người tình được? Huống hồ, cô không giỏi nói dối, nhất định sẽ bị lộ.
Nhưng mà, năm triệu… Chỉ bằng tiền lương của cô, còn phải nuôi gia đình, còn bao nhiêu năm mới kiếm ra năm triệu? Một bữa cơm mất 70 tệ, nhà cô có ba người, ba bữa cơm đã mất tới 630 tệ, năm triệu là tiền ăn trong hai mươi năm đó! Cô ngồi nghĩ cả đêm về những con số không, tinh thần có chút không tập trung.
Sau khi tan làm, cô mệt mỏi về nhà, vừa vào cửa,cha cô lập tức chào đón.
“Nhạc Nhạc, sao con lại làm thêm giờ? Bọn họ thật là, ngày nào cũng làm thêm giờ, họ muốn nhân viên mệt ch.ết sao?”
“Công việc là như vậy, con chịu được, không mệt đâu.”
“Con có muốn ăn khuya không? Ba đi nấu cho con. Con nhìn con xem, gầy như vậy, không có một chút thịt, ba đi nấu mì, chỉ năm phút đồng hồ thôi.” Cha Trình ân cần đi theo phía sau.
“Không cần, con không đói.” Trình Dư Nhạc đi vào phòng khách, em trai đang ở trong đó đọc báo.
Mẹ mất sớm, cha dựa vào công việc thợ nề nuôi lớn cô và em trai, năm cô vào đại học được ba năm, cha cô đang làm việc ở công trường thì bị thương, mất đi bàn chân phải, tay phải mãi mãi bị tổn thương, không có cách nào khắc chế mà run rẩy, vì vậy mất việc.
Cha bị thương lại thất nghiệp, em trai đang đi học, cô là một nữ sinh đang học đại học đã phải mang gánh nặng của gia đình, lúc đó cô điên cuồng đi làm gia sư, áp lực lớn đến trong mơ cô cũng cảm thấy mình đang ra bài thi cho học sinh. Hiện tại cha cô đang làm đầu bếp ở một tiệc đứng, em trai dựa vào tiền vay mượn để đi học đại học, tình huống tệ nhất đã là của quá khứ rồi, nhưng trong nhà cũng không phải dư dả, nếu có năm triệu… Không được, không thể khuất phục trước sự hấp dẫn của đồng tiền.
“Nếu không thì uống một bát canh gà, ngày nào con cũng làm thêm giờ, tinh thần không tốt, sắc mặt cũng rất kém.” Cha Trình lấy hộp canh ga hai trước con gái mua cho mình, cứng rắn nhét vào tay cô.
Trình Dư Nhạc cầm canh gà, không mở ra, em trai Trình liền nói: “Chị, cuối năm công ty chị muốn cho ra một trò chơi đúng không? Tạp chí cũng có đến phỏng vấn mọi người, chị nhìn này! Vị tiên sinh họ Âu này là người chị thường nói đến đùng không? Anh ấy rất đẹp trai!” Cậu nhóc giơ cao cuốn tạp chí. Trên tạp chí là một bức ảnh chụp nửa người của Âu Quan Lữ, anh cười vô cũng tự tin, hai hàm răng sáng chói, bên cạnh là tựa đề ‘kỹ sư nam lí tưởng’.
Trình Dư Nhạc hừ lạnh một tiếng, không đưa ra lời bình luận nào.
“Bình thường chị nói anh ấy rất tệ, không ngờ anh ấy lại đẹp trai như vậy.”
“Đúng vậy, nội dung tờ báo ba cũng có xem qua, cậu ta giới thiệu trò chơi của công ty rất rõ ràng, cũng rất khiêm tốn, không ác liệt giống như con nói.” Cha Trình phụ họa.
“Hai người cho rằng con cố ý phê bình anh ta, nói xấu anh ta sao?”
“Ba không có ý như vậy, chỉ là muốn nói cậu ta cũng không tệ.”
“Nói không chừng trong lúc đó có gì hiểu lầm, chị hai vốn rất nóng tính, lại rất ngoan cố, người ta kiên trì ý của mình, chị hai lại cho rằng anh ấy muốn làm trái lại…”
Trình Dư Nhạc mị con mắt. “Hai ngươi đã từng nói chuyện với anh ta chưa? Tạp chí dĩ nhiên chỉ nói ra mặt tốt nhất, con mới là người ngày ngày chung sống với anh ta, người tốt sao? Nếu như hai người bị anh ta gây khó khăn, làm chuyện gì cũng bị anh ta xoi mói, giống như anh ta ngại nếu cậu không tức giận cái gì cũng không tốt, con không tin lúc đó hai người sẽ lại thấy anh ta tốt giống như những người khác! Tự cho cái gì cũng biết, không tôn trọng đồng nghiệp, chuyện đó để anh ta tự xử lý là được rồi! Công ty tuyển người khác để làm gì? Anh ta là người tự đại, tự cho là đúng, là thông minh, còn có thể thiết kế bẫy sập cho người khác nhảy….” Thấy cha và em trai ngây ngô nhìn mình, cô phẫn nộ im miệng. “Sao vậy?”
“Chị hai, không ngờ chị có nhiều ý kiến với anh ấy như vậy!” Em trai Trình rất cảm động nói. “Khi một người có ý kiến nhiều về một người khác, không phải đang ghét anh ta mà là đang thích anh ta.”
“Nhạc Nhạc, thì ra con thích anh chàng đồng nghiệp này.” Cha trình kinh ngạc.
Trình Dư Nhạc xem thường gấp bội. “Làm ơn, sao có thể như vậy? Chị có nhiều ý kiến về anh ta là bởi vì chị ghét anh ta? Cần chị viết đơn đóng dấu cho hai người xem không?”
“Không phải sao? Ai, cha còn tưởng rốt cuộc con cũng có đối tượng, tuổi của con cũng không còn nhỏ…” Cha Trình thất vọng.
“Ba, con không có đối tượng vì con nghĩ không muốn có bạn trai trong giai đoạn này, nếu có người tốt, con sẽ lưu ý, nhưng hiện tại con chưa muốn có bạn trai…” Và người bạn trai đó nhất định đang cách xa cô một vạn tám nghìn dặm, hai cha con này thật sự nghĩ quá nhiều… đợi chút, đây không phải là trọng điểm.
“Ba, con hỏi ba, nếu con nói là nếu, có người muốn cho ba năm triệu, bảo ba giả trang thành… người bạn rất gần gũi với anh ta, cùng anh ta đi gặp người trong nhà, ba có đáp ứng không?” Cha cô là người truyền thống, từ nhỏ đã dạy hai người theo khuôn phép cũ, chắc chắn ông sẽ phản đối loại chuyện không đứng đắn này. Lúc này ý chí của cô không kiên định, cần một người làm chủ.
Em trai Trình đã chen miệng vào. “Dĩ nhiên là đồng ý! Năm triệu, nói em giả làm chuột Mickey em cũng đồng ý.”
“Chị cũng không hỏi em, chị đang hỏi ba.”
Cha Trình lắc đầu. “Dĩ nhiên là không được, ba giả trang làm chuột Mickey không giống, là ông già nô-en thì tương đối giống.”
Trình Dư Nhạc không nói gì. “Ba, con đang nói…”
“Thật ra lúc trước thất nghiệp, thời điểm không tìm được việc làm, ba đúng là có nghĩ tới.” Cha Trình hào hứng bừng bừng nói. “Lúc đó là giáng sinh, công ty Bách Hóa có mời người giả làm ông già nô-en, đừng dưới cây thông noel rung chuông, ba chỉ muốn nói mình là rất người thích hợp, tay phải ba run run, rung chuông cũng không tốn sức, liền như vậy…” Nói xong còn cầm lọ đựng tăm lên, tay phải giơ lên sao, tay run rẩy khiến tăm trong lọ rung lên.
“Thật sự, đúng là rất giống, ha ha ha…”Em trai Trình cười ha ha. “Làm mèo tài lộc cũng không tồi!”
“Đúng rồi, sao ba không nghĩ tới! Trạm xe bên kia có một tiệm ăn người Nhất, ngày mai ba hỏi họ có cần người giả làm mèo tài lộc không…”
Cha Trình cười, em trai cũng cười, Trình Dư Nhạc còn có thể thế nào? Không thể làm gì khác hơn là cũng cười theo.
Ai, cũng may em trai di truyền tính cách vô tư từ cha, nếu không mấy năm nay có lẽ đã không chịu nổi, nhưng nhiều lúc hai người quá lạc quan ngây thơ khiên cô căng thẳng thần kinh, tính toán cho gia đình.
Nhìn cha giơ cao bàn tay bị thương, vẫn lấy vấn đề tàn tật của mình ra cười nói, cô rất đau lòng. Sau khi cha làm đầu bếp, trên tay thường có vết thương, cô biết là vết thương trong lúc nấu ăn. Lúc tìm việc, cha nhất định gặp phải rất nhiều điều cản trở, nhưng chưa từng nghe ông oán trách một tiếng, nghĩ đến, cô lại càng khó vượt qua.
Chỉ cần có một khoản tiền, để cha không cần phải lo lắng về kinh tế của gia đình, có thể an tâm nghỉ hưu. Em trai tư chất thông minh, tương lai có thể vào sở nghiên cứu, cô không muốn nó tiếp tục dùng tiền vay mượn để đi học, tốt nghiệp nhất định tạo nên áp lực lớn, cô muốn giúp nó xoay sở học phí, chỉ cần có tiền là có thể làm được tất cả.
Chỉ, cần, có, tiền!
Thừa dịp cha và em trai đang nói chuyện, cô lặng lẽ nhét canh gà vào trong hộp. Trong cô hừng hực ý chí chiến đấu, vì năm triệu, giả trang làm người yêu thì tính là gì? Giả làm bà nội anh ta cô cũng làm! Để lương tâm sang một bên, tiền bạc đang bày ra trước mắt, đợi cô có được khoản tiền đó, lập tức quyên một triệu đi làm từ thiện! Ông trời, tha thứ con chỉ là nhất thời tham tiền…
Nhưng, đối phương là Âu Quan Lữ, cô và anh ta không hợp, giả làm người yêu của anh ta? Giả trang bà nội anh ta tương đối dễ, diễn cảnh thân mật với anh ta, anh anh em em, liếc mắt đưa tình… Ai, vừa nghĩ tới đã nổi da gà, toàn thân có gì đó không đúng, cảm thấy không được tự nhiên…
Vì vậy, Âu Quan Lữ nói với mẹ, anh có bạn là phụ nữ có thể mang đi gặp cha, mẹ anh hỏi không ngừng.
“Ai vậy? Tên gì? Con bé ở đâu? Làm việc gì?”
“Đừng hỏi, những điều đó không quan trọng.”
“Dĩ nhiên quan trong! Vậy đó là ai? Sao mẹ lại chưa từng nghe con nhắc tới? Là đồng nghiệp của con sao?”
“Mẹ, ông già đó mong con mang bạn gái đến gặp ông ta, thành thật mà nói con không có, cho nên con tìm một đông nghiệp nữ thích con thay thế. Cô ấy rất thích con, yêu đến ch.ết, con cảm thấy cô ấy không tệ, nhưng vẫn còn đang quan sát, hai người nhất định muốn con mang bạn gái đến, con không thể làm gì khác hơn là đưa cô ấy đến, miễn cưỡng coi như phù hợp chứ?” Dù sao tiểu thư Nhạc Nhạc cũng không có ở đây, anh muốn bịa chuyện thế nào cũng được.
“Được được, trước đó mang về cho mẹ xem qua một chút được không?”
“Không, được.” Anh chém đinh chặt sắt trả lời. “Tốt rồi, con đã tìm được người, ông già đó muốn khi nào gặp mặt?”
“A, ông ấy nói rằng chủ nhật có mấy ngày nghỉ liên tục, hi vọng con với anh trai con có thể mang một nửa của mình đến biệt thự của ông ấy để nghỉ ngơi, ở đó với ông ấy ba ngày hai đêm, biệt thự đó nằm ở vùng miền núi phía Nam.”
“Ba ngày hai đêm? Nghỉ ngơi tại biệt thự?” Âu Quan Lữ giật mình. “Tại sao lại phiền toái như vậy? không phải đưa bạn gái đến gặp ông ta là tốt rồi sao?”
“Bởi vì lần đầu tiên ông ấy được gặp anh em hai đứa, có thể cũng là lần cuối cùng, đương nhiên muốn cẩn thận. Yên tâm, tất cả chi phí đều do ông ấy chịu, coi như con đi nghỉ phép, ở cũng ba con mấy ngày.”
Cho nên muốn anh và Trình Dư Nhạc ở trong biệt thự ba ngày hai đêm? Cùng người Trình Dư Nhạc, người không hợp nhau với anh? Nghỉ phép trong biệt thự, hai người không phải người yêu, lại giống như bị đặt vào cùng một chiếc nối đang đun sôi, trước thì diễn cảnh ân ái, sau đó lại giết hại lẫn nhau… Âu Quan Lữ nâng trán, chỉ mới nghĩ thôi cũng cảm thấy đó là một tai họa.
“Con coi như là đang đi nghỉ phép thư giãn tinh thần, dẫn bạn gái của con đi, tốt nhất từ giả thành thật, hai người các con thật sự hẹn hò…” Mẹ Âu ảo tưởng.
“Nếu con thật sự làm giả thành thật, con sẽ không trở về.” Không có mặt mũi để trở về.
“A? Con đang nói gì vậy?”
“Không có gì? Con chưa nói gì cả,” Anh rốt cuộc phát hiện chuyện mình nghĩ quá đơn giản, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Ba ngày hai đêm hành hạ, coi như anh miễn cưỡng làm được, Trình Dư Nhạc làm được không? Cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng chứ?
Hôm sau đi làm, Trình Dư Nhạc liền nhận được tin nhắn của Âu Quan Lữ.
“Về hiệp nghị của chúng ta, tôi đã nghĩ được một giao kèo, lát nữa đưa cho cô xem. Ngoài ra, chúng ta cần phải tăng cường vốn hiểu biết về đối phương, càng phải hiểu rõ sâu sắc, cô hãy viết rõ lí lịch của cô đi, kể cả hi vọng quan hệ với đồng nghiệp nam và đồng nghiệp nữ trong công việc, cũng viết hết, tôi cũng sẽ chuẩn bị cho cô phần của tôi. Còn nữa, chúng ta cần có thêm thời gian, bồi dưỡng cảm giác…”
Cảm giác chữ bên dưới là ‘tình yêu’, nhưng đối phương không đánh xong, qua một phút, trên màn hình hiện lên một dòng chữ khác thành ‘phối hợp ăn ý’.
Cô có thể tưởng tượng Âu Quan Lữ ở màn hình bên kia suy nghĩ hơn một phút, rốt cuộc tìm được từ thích hợp, không thể chờ nhắn cho cô. Cô buồn cười, coi như anh không sửa, cô cũng sẽ không hiểu lầm, được không?
Tài liệu cá nhân sao… Cô viết ngày sinh nhật, nhóm máu, sở thích, đây đều là những điều cũ rích, muốn giới thiệu mình với anh, cảm giác thật kì quái. Hi vọng bạn trai hiểu rõ? Trước kia nói yêu thương, hai người rất tự nhiên mà hiểu rõ lẫn nhau, cô chưa từng dùng cách nào để đối phương hiểu rõ mình, không biết nên viết cái gì.
Lúc này cô mới phát hiện ra, cô gần như không biết gì về Âu Quan Lữ. Trừ bề ngoài lịch lãm của anh, chiều cao mét chín, không hiểu rõ cách hợp tác trong một đội, cô không biết sở thích của anh, anh thích đọc sách gì, hay là anh thích nghe loại nhạc nào, một lần nghe anh thảo luận với đồng nghiệp việc leo núi, anh thích du sơn ngoạn thủy chứ? Đây là việc cố hiểu rõ về anh ngoài công việc.
Cho đến thời gian nghỉ giữa trưa, thông tin cá nhân của cô cũng không hết một tờ giấy A . Cô viết xong liền mail cho Âu Quan Lữ, rời khỏi công ty tìm đồ ăn.
Cô tới một nhà hàng cạnh công ty. Hôm nay Tiểu Huệ xin nghỉ, cô ngồi một mình một bàn, mới gọi món xong, chỉ thấy Âu Quan Lữ và hai đồng nghiệp nam đi tới.
Âu Quan Lữ nhìn thấy cô, anh quay đầu nói gì đó với hai người đồng nghiệp, vẻ mặt hai người giống như gặp ma, một người hỏi ngược lại anh mấy câu, anh chắc chắn gật đầu mấy cái, sau đó đi về phía cô.
Anh tới đây làm gì? Trình Dư Nhạc kinh ngạc, trong nhà hàng còn có những đồng nghiệp khác, mọi người đều thấy anh đi về phía cô, ngồi xuống ghế ở đối diện cô.
“Không ngại khi tôi ngồi đây chứ?” Giọng nói của Âu Quan Lữ rất khách khí, nhưng hiển nhiên không phải trưng cầu ý kiến của cô.
“Bên cạnh có rất nhiều chỗ trống.” Cô ám chỉ anh thay đổi vị trí, vì sao nhất định phải ngồi cùng bàn với cô?
Anh lắc đầu. “Chúng ta cần thảo luận ‘hiệp nghị’ ngày hôm qua, hơn nữa không phải tôi cũng đã nhắc nhở cô từ sớm, chúng ta cần phải bồi dưỡng cảm giác… phối hợp ăn ý sao?”
Đúng rồi, cô quên. “Nhưng tất cả mọi người đang nhìn chúng ta.” Nét mặt của các đồng nghiệp giống như đang nhìn thấy cọp, chờ xem một cuộc khẩu chiến.
“Nhìn thì nhìn, dù thế nào đi nữa họ cũng không nghe được chúng ta nói gì.” Anh vừa nói vừa đưa cho cô hai tờ giấy. “Cái này là hợp đồng tôi vừa nghĩ ra, cô xem một chút.”
Nội dung hợp đồng rất đơn giản, viết rõ thời gian, địa điểm, hai người thỏa thuận đóng vai tình nhân, đợi chút, Trình Dư Nhạc hí mắt. “Ba ngày hai đêm? Biệt thự trên núi? Tôi tưởng chỉ ăn cơm là được rồi.”
“Tôi vốn cho rằng cũng chỉ một bữa cơm thôi, nhưng ông già nhà tôi lại thay đổi ý định, đúng lúc có máy ngày nghỉ lễ, ông ta hi vọng chúng ta lên biệt thự trên núi ở ba ngày hai đêm. Biệt thự đó là nơi kinh doanh của ông ta, toàn bộ đều miễn phí, chúng ta chỉ cần mang người đi là tốt rồi.” Anh cho là cô không vui, vậy mà cô chỉ do dự mấy giây, liền gật đầu.
“Dù sao ba ngày này tôi cũng không có việc gì khác, cùng đi di.”
“Cô đồng ý?”
“Sao lại không đi? Dù sao cũng là miễn phí, tôi làm như đang đi nghỉ phép, hơn nữa, ba ngày kiếm được năm triệu, vẫn đủ lời.” Nhìn con số năm triệu rõ ràng trên hợp đồng, quyết tâm của cô càng kiên định hơn, tuyệt đối muốn kiếm được số tiền đó.
Anh gật đầu. “Thông tin cá nhân của cô đâu? Viết xong chưa?”
“Viết một chút, tôi không biết viết cái gì. Thật sự có cần viết những thứ đó không?”
“Dĩ nhiên, nếu ông già nhà tôi muốn nói chuyện với ‘bạn gái’ của tôi một chút, cô không thể không biết cái gì chứ? Đến lúc đó còn có anh trai tôi, anh ấy cũng sẽ dẫn nửa kia của mình đến, dù sao, cô cũng không thể không chuẩn bị.”
“Anh trai anh? Anh còn có một anh trai?” Không phải chỉ gặp cha anh ta? Cô có chút sợ, cô phải làm sao để diễn một nhân vật xa lạ, đi gặp những người xa lạ?
“Ừ, anh ấy là con của ông ta với một người phụ nữ khác, tôi cũng chưa thấy qua anh ấy.”
“Toàn bộ câu chuyện là như vậy? Còn có ai tôi cần biết không? Không lại sau khi tôi lên núi, anh lại có thêm một đống chị em?”
“Không có, chỉ vậy thôi.”
Được rồi, cha anh ta, anh trai anh ta, một nửa kia của anh trai anh ta, cô nên ứng phó hết. Cô dứt khoát nói. “Được, cứ quyết định vậy đi, tôi diễn với anh.” Cô lấy bút ra, kí tên vào bản hợp đồng.
“Cô chắc chắn chứ? Đến lúc đó không đổi ý?” Nhìn vẻ mặt cô giống như tráng sĩ chặt tay, anh có chút lo lắng.
“Vô cùng chắc chắn, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không đổi ý.” Nhìn vào con số năm triệu, quyết tâm của cô giống như hòn đá cứng rắn. “Hơn nữa, chuyện này hình như làm anh rất đau đầu, có thể nhìn bộ dạng đau đầu của ký sư Âu trong ba ngày, đừng bảo tới biệt thự trên núi, đến một hoang đảo không một bóng người tôi cũng đi.” Cô không nhịn được muốn đấu miệng với anh.
Anh cười, tấm tắc nói. “Cô như vậy là không được, khả năng diễn quá kém, cô xem dáng vẻ hả hê này của cô một chút, có cô gái nào thấy bạn trai mình khổ sở lại có thể vui mừng như vậy?”
“Ai nói đang hẹn hò không được phép như vậy?”
“Không phải là không thể, bình thường cô đối với tôi chỉ có hai vẻ mặt, ngoại trừ hả hê, đó là chờ tôi làm sai, thất bại, sau đó là hả hê.”
“Này, tôi đâu có xấu như vậy?” Cô kháng nghị, lại nhịn không được buồn cười. Cô thừa nhận mình chưa bao giờ nhìn anh với vẻ mặt tốt, nhưng cũng không có ác liệt như vậy chứ?
“Được rồi, trừ hả hê, thì là vẻ mặt chán ghét giống như nhìn thấy thằn lằn.” Vẻ mặt chán ghét đó rõ ràng đến đứng cách xa một km cũng nhìn thấy.
“Nếu như vẻ mặt tôi nhìn anh giống như nhìn thằn lằn… có thể coi rằng anh là một con thằn lằn.”
“Cô đã nghe qua chuyện Tô Đông Pha và Phật ấn chưa? Phất ấn nói, nội tâm là cái gì, nhìn người là cái gì, cô nhìn tôi giống như một con thằn lằn,… tôi cảm thấy tiếc cho cô.” Anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Nét mặt tức cười của anh khiến cô bật cười, lần đầu tiên cô cười khi ở bên cạnh anh. Thì ra, khi không nói chuyện công việc, hình như anh ứng xử rất tốt, hoặc là anh vì ba ngày hai đêm sắp tới có thể hợp tác vui vẻ, có thể bỏ ra ý tốt?
Âu Quan Lữ lười biếng cười. Nhìn nụ cười này của Trình Dư Nhạc, anh mới phát hiện ra cô có một cái răng mèo, cười lên có chút trẻ con. Anh gần như chưa bao giờ thấy cô cười…ít nhất không phải cười với anh. Đây là khởi đầu tốt, bọn họ ngoại trừ đối chọi gay gắt, vẫn có thể nói chuyện như bình thường, khiến lòng tin của anh tăng lên nhiều, kế hoạch ba ngày hai đêm cũng vì vậy có thể cũng sẽ không hỏng bét.
“Tóm lại như vậy không được, chúng ta nhìn qua không giống như người yêu, cô phải thu lại ánh mắt như nhìn thằn lằn, đổi đi.”
“Đổi thành cái gì?”
“Ừ, đổi thành nhiệt tình, thân thiết, khát vọng, tràn đầy tình yêu, ý loạn tình mê…”
“Dùng ánh mắt đó nhìn anh, đôi mắt của tôi sẽ rút gân.” Còn cảm thấy buồn nôn.
“Này, chuyên nghiệp một chút, không phải đã đồng ý phối hợp rồi sao?”
“Tôi không nói không phối hợp, nhưng nó rất khó! Huống hồ anh không thể yêu cầu tôi điều này, anh cũng cần dùng loại ánh mắt đó chứ? Anh làm được không?”
“”Dĩ nhiên.” Có gì khó?
“Được, chúng ta luyện tập, dùng ánh mắt thâm tình nhìn đối phương năm phút.” Hai tay cô đặt lên ngực, đưa mắt nhìn anh.
Anh nhìn lại cô, lộ ra nụ cười yêu thương, tưởng tượng cô là người yêu của mình, tình cảm của anh hoàn toàn dành cho cô, anh nhiệt tình yêu cô, anh điên cuồng yêu cô, anh… đại não anh trống rỗng, gương mặt bắp thịt cứng ngắc. Rõ ràng không yêu, anh làm bộ không được, mới hơn mười giây anh đã cảm thấy khó khăn, qua hai mươi giây anh như đứng trên đống lửa, sau ba mươi giây anh muốn nhắm mắt lại.
Anh khổ sở chống đỡ, bởi vì rất miễn cưỡng, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Tình trạng của Trình Dư Nhạc cũng không tốt hơn là bao. Không ngờ chỉ bốn mắt nhìn nhau, cảm giác sẽ lúng túng như vậy. Cô nhìn ra Âu Quan Lữ cũng rất miễn cưỡng, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng cứng đờ, không bao lâu sau đôi lông mày bắt đầu co quắp, sau đó khóe miệng có chút co giật. Trước khi khuôn mặt anh sắp mất khống chế, cô di chuyển tầm mắt, nghe tiếng anh thở dốc, giống như vừa bị người khác bóp cổ.
“Tôi cần phải đi nhà thuốc mua thuốc nhỏ mắt.” Cô phát biểu cảm tưởng, còn nói năm phút đồng hồ, một phút còn chưa nhịn được.
“Rất xin lỗi làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của cô.” Âu Quan Lữ đùa cợt. “Cái này bỏ qua thì tốt hơn, chúng ta không cần nhìn đối phương trong thời gian dài . Vậy còn có gì cần phải luyện tập? Ừ, người yêu không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể…”
Lông mày của cô nhếch lên cao. “Ba ngày hai đêm tôi tuyệt đối không ngủ với anh!”
“Tôi cũng vậy, không muốn ngủ với cô, được không?” Anh tức giận. “Tôi không phải nói cái đó, là một loại tiếp xúc thân thể khác, người yêu khó tránh khỏi việc kề vai sát cánh, cầm tay, có chút động tác nhỏ thân mật, cô… được không?”
“Đương nhiên.”
“Căn cứ vào những gì chúng ta vừa luyện tập, tôi rất hoài nghi cô có thể làm được.”
“Việc này không giống được không? Nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói chuyện, đương nhiên không được tự nhiên, cầm tay cũng không có gì ghê gớm, tôi dĩ nhiên có thể, anh là…” Huấn luyện một con chó tốt. “Dù sao cầm tay cũng rất dễ dàng.”
“Không cho phép coi tôi là chó.” Anh nhìn ra suy nghĩ của cô.
Chính tôi trong lòng xem anh là chó anh cũng không biết. Trình Dư Nhạc nhún vai. “Tóm lại, cầm tay rất dễ, chỉ là nắm tay, cứ như vậy thôi…” Nói xong cô đưa tay lướt qua mặt bàn, cầm tay anh.
Đột nhiên cầm tay anh, cô hơi kinh sợ, tay của đàn ông bình thường tương đối lớn, tay của anh còn lớn hơn so với dự tính của cô.
Tay anh rất ấm, ngón tay có vết chai, thon dài mạnh mẽ, so với bộ dạng tục tằng ngăm đen của anh, hoàn toàn khác biệt. Người đàn ông như vậy khiến người ta có cảm giác bị uy hϊế͙p͙, nhưng lòng bàn tay to lớn của anh lại khiến cho cô cảm thấy rất an toàn…
Cô cố gắng gạt bỏ, người như anh, lại cho cô cảm giác an toàn? Sao có thể? Cô hoang mang, nhịp tim đập có chút nhanh.
Âu Quan Lữ hơi ngạc nhiên, Tay của Trình Dư Nhạc nhỏ hơn dự đoán của anh, ngón tay cô không dài, mịn màng, giống như tay của của một đứa trẻ, cảm xúc thân thiết làm cho anh mỉm cười. Tay như vậy, lại có thể thiết kế những khung cảnh đẹp đẽ, khiến anh nghĩ đến những người trong Thủy tộc mập mạp nhỏ bé, cũng rất tinh tế. Tay của cô ấm áp mềm mại, đối lập với tay của anh, giống như chưa bao giờ sử dụng sản phẩm kém cho da, bọc trong một chiếc bánh nhỏ phúng phính.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của cô có chút mờ mịt, giống như bị ai quấy nhiễu, anh đang muốn mở miệng, chợt phát hiện có người đi đến cạnh bàn hai người, mở miệng gọi anh.
“Học trưởng?”
Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc đồng thời quay đầu, một vị đồng nghiệp nữ mới tới tên là Hồ Nhã Nam, đứng bên cạnh bàn anh.
Không khí có chút xấu hổ, hai người không hẹn mà cũng hất tay đối phương ra, nhanh chóng giống như bị phỏng.
“Hai người cũng đến đây ăn cơm?” Hồ Nhã Nam nghi ngờ nhìn hai người. Cô và Âu Quan Lữ cùng tốt nghiệp từ một trường đại học, cho nên gọi anh là học trưởng.
“Không phải,… a. bọn tôi không hẹn đến đây ăn cơm, chỉ là tình cờ gặp mặt, thuận tiện nói chuyện một chút về công việc.” Trình Dư Nhạc di chuyển thân thể. “Tôi đi trước, hai người chậm rãi nói chuyện.” Cô nhanh chóng đổi bàn khác.
Bị người khác nhìn thấy cô ngồi cùng bàn với Âu Quan Lữ còn nắm tay, rất lúng túng. Hồ Nhã Nam mới vào công ty, có vẻ rất có hứng thú với Âu Quan Lữ, cô không hi vọng bị hiểu lầm cái gì, anh cũng không hi vọng chuyện nhận được di sản bị truyền đi chứ? Phải nhanh chóng tránh đi thì tốt hơn.
Chỉ là, nắm tay anh cảm giác cũng không kém, ba ngày hai đêm cũng không quá khó chịu, coi như báo trước có thể vui vẻ hợp tác với anh, hi vọng hai người có thể chung sống hòa bình, nhanh chóng kết thúc mọi việc, sớm ngày cho đối phương một con đường sống, thật là một chuyện công đức, a di đà phật, thiện tai thiện tai…
Đối với Hồ Nhã Nam tò mò gặp cô và anh ngồi cùng bàn nói chuyện, Âu Quan Lữ ậm ờ bỏ qua. Anh nhã nhặn từ chối học muội muốn mời cơm trưa, mua một hộp cơm, trở về công ty.
Trên đường về phòng làm việc,dọc đường chào hỏi không ít đồng nghiệp, mọi người chào hỏi anh còn nhiệt tình hơn bình thường, còn có vài người nháy mắt, vỗ bả vai anh.
“Thế giới lại hòa bình, kỹ sư Âu!”
“Anh Âu, anh làm rất tốt, thể hiện phong độ của đàn ông, anh thật là đẹp trai!”
Cái quỷ gì vậy? Âu Quan Lữ không giải thích được. Anh trở về chỗ ngồi của mình, mở email ra, trong hộp thư có tin nhắn mới của Trình Dư Nhạc, anh vừa ăn đùi gà vừa đọc. Cô viết rất đơn giản, hiển nhiên phụ nữ đối với người đàn ông cô không hứng thú lắm, đánh nhiều hơn mấy chữ cũng ngại mệt.
Anh cực kì hài lòng. Lựa chọn Trình Dư Nhạc quả nhiên là quyết định sáng suốt, nếu như đổi thành Hồ Nhã Nam, giống như bắt bạch tuộc thả lên người, sẽ bị bám theo cả đời.
Anh mở websites, liền đọc những lá thư đồng nghiệp nhắn lại, lời dặn dò là của một vị kỹ sư khác, các đồng nghiệp trong công ty thích nhắn lại, là kết tinh từ những tình cảm của mọi người, cũng là nơi của những tin tức bát quái.
Vừa thấy tin nhắn mới nhất, chiếc đùi gà anh vừa gắp lên liền rơi xuống bàn.
Đây là hình anh và Trình Dư Nhạc cầm tay nhau trong nhà hàng! Chú thích trong hình là ‘Đại hòa giải’. Một loạt dấu chấm hỏi, tràn ngập hưng phấn xem kịch vui. Người nhắn lại là đồng nghiệp cũng ở trong nhà hàng vừa rồi, hiển nhiên là dùng di động chụp lại bọn họ, không thể chờ đăng tin này lên, bắt đầu bát quái. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Anh thầm nguyền rủa internet tiện dụng, khó trách những đồng nghiệp vừa rồi gặp anh lại nói những lời nhảm nhí như vậy.
Anh đặt hộp cơm xuống, nhanh chóng gõ bàn phím, hai ba lần để lại lời nhắn, tiêu hủy bức hình.
Ừ, vượt qua kì kiểm tra!
Những ngày kế tiếp rất bình thường, Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc vẫn trao đổi thông tin của lẫn nhau, để đối phương đọc thuộc làu, không ai nhắc tới chuyện bồi dưỡng ăn ý, đều cảm thấy hiểu như vậy đã đủ, lại nói công việc rất bận, thật sự không tìm ra thời gian.
Cho đến những buổi sáng được nghỉ liên tục, Trình Dư Nhạc đã học thuộc làu những thông tin Âu Quan Lữ gửi tới, từ lúc anh học trong nhà trẻ đến lúc anh bò qua những dãy núi, cô đều có thể trả lời theo phản xạ, không cần suy nghĩ.
Cô nói với người nhà,cô muốn đi du lịch cùng đồng nghiệp Tiểu Huệ, cha và em trai cũng không hoài nghi.
Tất cả đều được chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở trạm xe. Sáng sớm, trời âm u, trạm xe chỉ có hai ba con mèo nhỏ, Trình Dư Nhạc tới sớm hơn năm phút, bởi vì phải gặp trưởng bối trong nhà, hôm nay cô ăn mặc rất quy củ.
Năm phút sau, Âu Quan Lữ xuất hiện cũng chiếc xe jeep của anh. Cô phát hiện anh không mặc quần áo cô mua, liền hỏi.
“Chiếc áo Polo tôi mua cho anh đâu?” Anh cảm thấy mặc đồ đôi còn có thêm sức thuyết phục, muốn cô đi mua, cô mua, sao anh lại không mặc?
“Tôi không muốn mặc, cô mua chiếc áo màu vàng, mặc vào giống như một quả chanh.”
Ý của anh là hiện tại cô mặc chiếc áo Polo màu vàng cô mua giống như một quả chanh,cô nổi giận.”Là anh nói muốn mua mà!”
“Sao tôi có thể biết được cô mua một cái áo giống như một quả chanh?” Anh hoài nghi là cô cố ý.
“Anh rất khó trị.”
“Cô cũng thế.”
Anh cố ý chọc giận cô đùng không? Cô ngồi lên xe, anh nói: “Lái xe đến đó phải mất mấy giờ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là đôi tình nhân, nói chuyện phải thân mật, trước phải luyện tạp đã.”
“A.”
Anh quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của cô. “Cô đang trách tôi không mặc quần áo do cô mua sao?”
“Sao tôi phải tức giận? Dù sao quần áo cũng do anh bỏ tiền.”
“Vậy vẻ mặt cô cũng không cần lạnh như vậy.”
“Không phải muốn luyện cách người yêu ở chung với nhau sao? Tôi đều đối xử với bạn trai như vậy.” Giải thích, đối phó với bạn trai bằng chiến tranh lạnh. Là anh chọc giận cô trước, đồ quỷ sứ đáng ghét.
“Chằng lẽ cô độc thân.”
Cô nhướn mày, cười ngọt ngào. “Có loại bạn trai như anh, tôi tình nguyện độc thân.”
“Có loại bạn gái như cô, tôi cũng cảm thấy độc thân thì tốt hơn.” Hai người bắt đầu khẩu chiến rồi. Ai, bọn họ quả nhiên không ở chung được.
“Là vậy, bây giờ chúng ta lập tức chia tay đi, một mình anh đi gặp ba anh, nói cho ông ấy biết anh gây gổ với bạn gái đã chia tay, cho nên anh chỉ có thể đến đấy một mình. Tạm biệt, tôi đi nha.” Cô làm bộ mở cửa xuống xe, anh lập tức kéo cô trở về.
“Được, tôi sai rồi, tôi nên ngoan ngoãn mặc quần áo cô mua. Làm ơn, chúng ta vui vẻ ở chung trong ba ngày hai đêm, đừng cãi nhau.” Đã sắp lên đường, còn muốn phức tạp mọi chuyện lên.
“Anh có nghĩ đến, chúng ta diễn làm người yêu hay gây gổ sẽ tự nhiên hơn?”
Vấn đề này khiến anh buồn cười. “Tôi cũng có nghĩ qua, chúng ta thường không hợp ý nhau, tùy lúc chúng ta có thể cãi vã, nhưng phải giống một đôi tình nhân, trọng điểm là thể hiện tình yêu, nếu không chúng ta chỉ là hai người thích gây gổ. Cho nên,” Anh khởi môi. “Thân ái…”
“Có túi nôn không?” Cô nhìn kích động làm mặt quỷ. Trời ạ, thật khó chịu!
“Không có.” Anh cười to. “Thả lỏng một chút, chúng ta chuẩn bị rất chu đáo. Huống hồ, chúng ta đã là đồng nghiệp nhiều năm, mới ba ngày hai đêm, chúng ta sẽ không giết đối phương.”
Nói không chừng sẽ như vậy. Cô nghi ngờ nghĩ, tạm thời không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa xe. Bầu trời u ám, nhiệt độ rất thấp, mưa gió đến trong không khí, chiếc xe khởi động, đi về nơi họ sẽ ở trong ba ngày hai đêm.