Chương 8
Sau khi bắn vào trong cơ thể Lục Á Sanh, Lý Vân Thiên bài khai cánh mông Lục Á Sanh, nhìn JING ‘YE bên trong y chậm rãi chảy ra.
Mà Tư Đồ Trường Phong sớm đã tự làm xong 300 cái trừu sáp đang nằm úp sấp bên cạnh sô pha chờ mong nhìn Lý Vân Thiên.
Đáng nhắc tới là, vì trong quá trình trừu sáp chịu khoái cảm quá mức mãnh liệt, Tư Đồ Trường Phong mấy lần đếm sai, bị Lý Vân Thiên phát hiện, cưỡng chế bắt đầu lại từ đầu.
Chờ y đếm đến lần thứ 300, số lần trừu sáp thực sự đã không biết là bao nhiêu.
“Chờ ta đến thượng ngươi sao?” Lý Vân Thiên buông Lục Á Sanh đã thoát lực, để hậu huyệt vì vô pháp bắn tinh mà càng thêm mẫn cảm một mực cơ khát co rút được tạm nghỉ.
Tư Đồ Trường Phong trên mặt lạnh lùng hơi hơi đỏ lên, y vẫn duy trì tư thế nằm sấp mở đùi ra, nhếch cao mông, hơn nữa hơi hơi đong đưa.
“Chủ nhân, mời vào…”
Lý Vân Thiên sờ sờ hậu huyệt phiếm hồng của Tư Đồ Trường Phong.
“Vậy để ta kiểm tr.a một chút tình hình luyện tập của ngươi, dựa theo phân phó vừa rồi, khi đi vào thì thả lỏng, đi ra ngoài thì chặt lại.” Lý Vân Thiên giống như đang nghiêm túc nói một nội dung công tác bình thường.
Lúc này Lý Vân Thiên quần áo còn chỉnh tề, chỉ giải khai dây lưng, lộ ra phân thân thật lớn, đứng trước hai nô lệ toàn thân trần trụi, hậu đình mấp máy, càng có vẻ bọn họ ɖâʍ đãng không chịu nổi.
Càng đừng nói Lý Vân Thiên dùng giọng điệu đứng đắn như vậy để tổng giám đốc làm ra hành động phóng đãng đâu.
Phân biệt thượng Lục Á Sanh và Tư Đồ Trường Phong một lần, sau khi tẩy rửa, nhìn nơi hai người cất chứa mình phun ra nước trong, hơn nữa còn đáng yêu hé ra hợp lại, Lý Vân Thiên lấy ra đạo cụ kế tiếp ——
Một khối thịt bò, lớn nhỏ không sai biệt lắm cỡ phân thân của hắn.
Lại lấy một cái hộp sắt, mở ra bên trong là loại mỡ dạng rắn trắng noãn. Đây là phối phương từ xưa, mỡ heo trộn thêm tinh chất hạnh nhân, sau khi tỉ mỉ ngao nấu một chút mùi mỡ đều không có. Luôn dùng dầu bôi trơn khoáng vật sẽ làm da thô ráp, tuy rằng tiện dụng, nếu chỉ muốn làm các nô lệ một lần hai lần đương nhiên không thành vấn đề, thế nhưng trường kỳ thì ai cũng không muốn biến nhất phẩm trong tay thành thứ đẳng.
Lý Vân Thiên nhét khối thịt bò vào hậu đình của hai người.
Loại thịt tự nhiên trường kỳ sáp nhập hậu đình, tràng đạo sẽ bị kích thích, tự chủ phân bố dịch ruột non. Nếu rèn luyện thích đáng, Lý Vân Thiên hi vọng có thể hoàn toàn thay thế được dầu bôi trơn, vừa tiện lại khỏe mạnh.
“Hiện tại các ngươi luyện tập hậu huyệt đi, PI ‘YAN nới lỏng quả thật tiện để ta đi vào, nhưng không chặt đùa không thích thích.” Lý Vân Thiên phân phó như vậy.
Ngày hôm sau, lại tiễn tổng giám đốc trong mông cắm gậy mát xa đi làm xong, Lý Vân Thiên hỏi Lục Á Sanh chưa có hướng đi.
“Ngươi không cần đi công tác sao, thu âm, hay tham gia thông cáo linh tinh.”
Lục Á Sanh vẫn như cũ lộ trọn vẹn, lắc đầu, “Ta còn có thể nghỉ ngơi một ngày, có điều ngày mai sẽ phải đi thu album mới.”
Đang nói chuyện, di động của Lục Á Sanh bỗng nhiên vang lên.
Lý Vân Thiên ý bảo y bắt điện thoại.
Mà nghe nội dung đối thoại của Lục Á Sanh, sau đó Lý Vân Thiên hỏi kỹ càng tỉ mỉ mấy vấn đề, Lý Vân Thiên lần thứ hai hưng phấn lên.
Nô lệ thứ ba của hắn, đến rồi!
Không phải ai khác, chính là đệ đệ ngày hôm qua cho Lục Á Sanh leo cây, là một bộ đội đặc chủng.
Viên Bằng Phi là đệ đệ thân sinh của Lục Á Sanh, về phần khác họ, là bởi cha mẹ ly hôn, một người theo họ mẹ.
Y kém Lục Á Sanh hai tuổi, tuy rằng người sống với cha người ở cùng mẹ, nhưng tình cảm hai anh em vẫn tốt lắm, trong quân được nghỉ, Viên Bằng Phi sẽ đi thăm hỏi người ca ca nhân khí cực cao này.
Lý Vân Thiên nhìn y trong di động của Lục Á Sanh thần sắc kiên nghị thân hình cao ngất, mặc một thân chiến phục anh tuấn, thầm nghĩ, đệ đệ bộ đội đặc chủng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chỉ vì y ngày hôm qua lâm thời lỡ hẹn, khiến hai anh em bọn họ đều phải biến thành khố hạ chi thần của hắn, trở thành nô lệ tối nghe lời, tối thấp hèn!
Lý Vân Thiên đưa Lục Á Sanh đến biệt thự của y, hơn nữa bố trí tốt mọi thứ, bảo ca vương hẹn đệ đệ bộ đội đặc chủng đến biệt thự, mọi chuyện đã xong, chỉ thiếu gió đông!
Tính toán Viên Bằng Phi đại khái phải nửa giờ nữa mới tới, Lý Vân Thiên ngay tại phòng khách nhà Lục Á Sanh đẩy ngã y, để hai chân ca vương nâng lên bờ vai hắn, mãnh liệt tiến công vào tiểu huyệt y.
Lý Vân Thiên một bên làm, một bên đánh giá bố trí phòng khách của Lục Á Sanh.
“Thật không hổ là ca sĩ, ngay cả phòng khách cũng bố trí như phòng Karaoke.”
Trong phòng khách có màn hình siêu lớn, dưới đặt hai cái micro không dây, hiển nhiên chỉ cần mở ra, có thể lựa chọn đủ loại ca khúc.
Lục Á Sanh một bên đắm chìm trong khoái cảm bị làm, một bên lo lắng đệ đệ sắp tới.
Bản thân một mặt ɖâʍ đãng như vậy có thể sẽ bị người thân nhìn thấy, thống khổ bối đức cùng cảm giác vặn vẹo làm cho ca vương nghĩ tới phân thân liền lập tức đứng thẳng lên!
Tiếng cửa mở ra truyền tới, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng…
“Đại ca, các ngươi đây là!” Phía cửa phòng khách truyền đến tiếng nam nhân khiếp sợ.
Lục Á Sanh kinh hãi, hậu huyệt mãnh liệt co rút, phía trước trực tiếp phun ra.
Lý Vân Thiên quay đầu qua, nhìn soái ca còn mặc bộ đội đặc chủng chế phục.
Hai mắt tràn ngập sắc thái thần bí lập tức làm cho Viên Bằng Phi tiến nhập trạng thái thôi miên, Lý Vân Thiên không để ý tới bộ đội đặc chủng dại ra đứng ở đó, lại thôi miên Lục Á Sanh còn đang rên rỉ dưới thân hắn.
“Ngươi không nhớ rõ ký ức ta sử dụng tới thuật thôi miên, chỉ nhớ tới cảnh tượng trước khi đệ đệ ngươi đến bị ta thao đến ngất xỉu. Ta đếm một hai ba, ngươi sẽ trực tiếp ngủ đi, đến khi ta gọi tỉnh ngươi, bất kể thanh âm hay đụng chạm gì, đều không thể làm ngươi tỉnh lại.”
“Một, hai, ba!”
Hai mắt Lục Á Sanh lập tức không mở ra được, hậu huyệt y còn đang trong dư vị cao trào kịch liệt co rút, người đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Lý Vân Thiên rút ra phân thân còn cứng rắn, hắn đi đến trước mặt Viên Bằng Phi đứng ngốc như con ma nơ canh, đóng cửa phòng khách, như vậy, phòng khách bởi vì phỏng theo thiết kế phòng Karaoke mà trải cách âm thật dày liền vô pháp truyền ra ngoài thanh âm gì.
“Khí lực, tốc độ của ngươi đều giảm bằng một phần mười lúc đầu, hơn nữa ngươi sẽ không phát giác ra cái gì dị thường.
Sau khi ngươi tỉnh lại sẽ phát giác ngươi vô luận thế nào cũng không thể rời khỏi phòng khách.
Thân thể của ngươi sẽ mẫn cảm gấp mười, mà PI ‘YAN của ngươi, sẽ mẫn cảm một trăm lần.”
Đặt xong tố chất thân thể cho bộ đội đặc chủng, Lý Vân Thiên lại bắt đầu đặt ra tình cảnh trước mặt.
“Khi ngươi phát hiện ra ta và ca ca ngươi làʍ ȶìиɦ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hơn nữa cảm thấy sợ hãi. Ngươi cảm thấy ta cực kỳ có tính uy hϊế͙p͙, nhưng vô luận thế nào cũng không dám ra tay công kích ta, chỉ có thể nơi nơi chạy trốn. Cho dù bị ta cường bạo, ngươi cũng chỉ có thể vừa cao trào, vừa nghĩ đào thoát, hơn nữa cảm thấy xấu hổ cùng sỉ nhục đối với thân thể ɖâʍ đãng của mình. Sau khi ta đếm xong một hai ba, ngươi sẽ tỉnh lại, và bắt đầu chạy trốn.”
“Một, hai, ba!”
Viên Bằng Phi khôi phục biểu tình linh động nhìn thấy gương mặt Lý Vân Thiên tựa tiếu phi tiếu, sợ hãi kêu một tiếng, xoay người muốn mở cửa lao ra ngoài.
Nhưng cánh cửa không khóa trong tay Viên Bằng Phi lại vặn thế nào cũng không ra, y sốt ruột không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Lý Vân Thiên cố ý phát ra tiếng bước chân vang dội, Viên Bằng Phi quay đầu nhìn thấy Lý Vân Thiên tới gần, lập tức run rẩy buông nắm cửa trong tay, chạy vào phía trong phòng.
Viên Bằng Phi không phát hiện, tốc độ mà y nghĩ là toàn lực để chạy trốn, chỉ tương đương với tốc độ một người tản bộ.
Lý Vân Thiên đi hai bước đã bắt được bả vai Viên Bằng Phi, Viên Bằng Phi dùng sức giãy dụa, nhưng khí lực giảm mười lần, y vô lực tựa như đứa trẻ mới sinh.