Chương 8: Phát hiện
Trời mới tờ mờ sáng, bầy chim non ngoài kia còn chưa ríu rít hót vang, Dương Lạc đã bị người nằm ngủ say sưa cả đêm trên giường đạp trúng một cước mà tỉnh.
“Oái ──” Dương Lạc ôm mặt bật phắt dậy từ dưới sàn.
Lúc Triển Chiêu rời giường vẫn còn hơi ngái ngủ, nhất thời quên mất sự tồn tại của hắn, đợi đến khi cảm giác bàn chân mình giẫm phải cái gì mới giật mình tỉnh lại, cuống quýt co chân về. Thấy mình đạp trúng lại chính là mặt con chuột kia, miệng không khỏi hơi nhếch lên: “Dương huynh, xin, xin lỗi, Triển mỗ quên mất chuyện huynh ngủ ở đây…”
“Triển Chiêu cậu cái tên khốn này…” Dương Lạc sắc mặt mù mịt xoa xoa cái cằm bị đau, phẫn nộ nói: “Lúc trước thì đá tôi xuống nước, tối hôm qua thì xách tai tôi đi ra ngoài ngay trước mặt mấy mỹ nữ kia, bây giờ lại đạp cả vào mặt tôi, kiếp trước tôi đắc tội cậu chỗ nào hả?”
Đến tần lâu sở quán hoặc là tửu điếm để xách con chuột say khướt về nhà là chuyện thường, chỉ dựa vào lời nói thì Triển Chiêu làm sao mà biết được đêm qua Dương Lạc mơ thấy lúc nào, nghe vào chỉ thấy đầu đầy mây mù, “Dương huynh nói chuyện gì? Triển mỗ nghe không hiểu.”
“Đêm qua hiếm lắm mới mơ thấy mộng đẹp được uống rượu cùng một đám mỹ nữ, thế mà Triển đại hiệp lại lôi tôi về, về đến nhà còn nói cái gì mà trên đao của Ám Ảnh có thể tẩm độc, rắc lên vết thương của tôi cái thuốc bột gì đau muốn ch.ết…” Nói đến đây, lông mày Dương Lạc nhíu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Trong mơ Triển đại hiệp cười rõ là sung sướng.”
Ám Ảnh môn…
A, hắn đang nói đến vụ án trộm cắp diệt môn ở Trần phủ Mạnh huyện sao?
Lúc đó mình không cẩn thận trúng bẫy của đối phương, bị trọng thương không dậy được, để hung thủ thừa cơ mang theo tang vật bỏ trốn khỏi Mạnh huyện. Con chuột tính tình nóng nảy, bất luận làm sao cũng phải bắt được hung đồ, lại còn bỏ ngoài tai lời khuyên can của mình mà hành động đơn độc, xách Họa Ảnh vội vã xông vào Ám Ảnh trại. Nào ngờ người Ám Ảnh đã bố trí tầng tầng lớp lớp cơ quan trận pháp bên trong, con chuột tuy am hiểu sâu về phương diện này, nhưng hai quyền khó địch nổi bốn tay, mà lại lo lắng Khai Phong phủ thẩm án, đến bắt giữ tặc nhân, lúc đánh nhau tự nhiên để lộ ra sơ hở, sau đó mặc dù thành công bắt được thủ lĩnh Ám Ảnh, nhưng cũng rơi vào cảnh bị thương khắp người.
Vốn nghe đồn Ám Ảnh môn nham hiểm, thích bôi độc lên binh khí. Công Tôn tiên sinh sợ có vạn nhất bèn thức trắng cả đêm chế thuốc giải bách độc thoa lên cho con chuột. Dược kia là loại tốt vô cùng, dính vào da thịt cũng vô cùng đau. Lần đó thấy con chuột bôi thuốc phấn đau đến mức la lên oai oái, trong lòng tức giận hắn tự đặt mình vào nguy hiểm cũng tan đi phần nào, mới không tử tế mà bật cười…
“Lần đó là Triển mỗ vô lễ, bây giờ Triển mỗ xin lỗi Dương huynh được chưa?” Lần đó đúng là cậu bôi nhiều thuốc, cố tình trừng phạt con chuột. Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi: “Có điều, Dương huynh nằm mơ cũng thấy đau sao?”
“Chuyện này giống hệt như lại diễn ra một lần nữa trên người tôi, cậu nói thử xem tôi có đau hay không?” Dương Lạc lườm cậu một cái. Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời hãy còn tối, ánh sáng yếu ớt thấp thoáng lộ ra sau lớp mây, thắc mắc hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Bình thường Triển mỗ đều rời giường vào giờ này.”
Dương Lạc ngáp dài nói: “Thời sự buổi sáng cũng còn chưa phát sóng, dậy sớm làm gì?”
“Thể dục buổi sáng.” Dương huynh nói cậu không được để lộ rằng mình biết võ công trước mặt người ngoài, cậu chỉ luyện chút quyền cước ở sân sau, lúc này hàng xóm láng giềng đều còn đang ngủ say, sân sau cũng hướng mặt về phía núi rừng, hẳn là không sao cả.
“Thể dục buổi sáng?” Dương Lạc vừa nghe lập tức tỉnh táo tinh thần.
Hình như mình rất có ấn tượng về chiêu số sử dụng lúc đấu võ với Triển đại hiệp trong mộng, không biết lúc đánh thật thì có thể dùng được không…
Triển Chiêu gật đầu: “Võ công không thể hoang phế, coi như ở thế giới này không có tác dụng gì lắm, luyện tập cơ bản vẫn phải kiên trì bền bỉ.”
“Vậy à.” Dương lạc duỗi tay ra đấm đấm sống lưng hơi cứng ngắc, nói: “Dù sao cũng dậy rồi, tôi tập thể dục buổi sáng với cậu đi.”
Triển Chiêu sững sờ, hơi kinh ngạc nói: “Không phải Dương huynh không tập võ sao?”
Dương Lạc hấp háy mắt: “Nhưng tôi từng tập ở trong mơ, để xem có thể lấy lại công phu kiếp trước không.”
Nói thì dễ như bỡn, đến lúc thao tác thật mới là tình cảnh hoàn toàn khác.
Đối với những chiêu thức ngoại hạng, quyền chưởng thối cước, thân pháp di chuyển, Dương Lạc thử tập mười mấy lần theo Triển đại hiệp là nắm được bí quyết, cơ bắp tay chân giống như có ý thức vậy, trát mã tẩu bộ, duỗi tay đá chân, chẳng cần suy nghĩ đến hai giây đã có thể dễ dàng xuất ra như nước chảy mây trôi, không tốn chút sức nào. Nhưng động tác đẹp đẽ không có nghĩa là công phu đến nơi đến chốn, Dương Lạc tập chiêu thức không tồi, chỉ tiếc là thiếu nội kình. Nội công là thứ cần tu tập quanh năm suốt tháng, dựa vào ký ức, híc, không có nhiều khả năng “tìm” về cho lắm.
Cũng may Triển Chiêu đã phát hiện ra Dương Lạc không có nội công từ lâu, lúc đối chiêu với hắn thì đều có chừng có mực. Nhưng nghĩ tới con chuột xưa nay kiêu căng tự mãn, nếu như hắn biết cậu cố ý nhường nhịn, chỉ sợ sẽ chọc cho con chuột khó chịu không vừa lòng, nên bề ngoài thì làm bộ chuyên chú so chiêu, nhưng lại âm thầm thu bảy phần mười lực, thậm chí bình thường lấy cành cây thay binh khí mà luyện kiếm, hôm nay cũng vậy, tránh sơ ý gây thương tích cho con chuột.
Bởi vậy, Dương Lạc và Triển đại hiệp luyện tập ở mảnh sân nhỏ sau nhà ước chừng hai giờ, ngoại trừ thở hơi gấp một chút ra thì chơi đùa rất sảng khoái.
“Hô…” Dương Lạc thở dài một hơi, dựa vào một thân cây ngồi xuống, kéo vạt áo phông lên lau mồ hồi, cười đắc ý với Triển Chiêu: “Thế nào? So với kiếp trước bây giờ tôi vẫn còn khá tốt chứ?”
“Đúng, đúng, rất tốt…” Triển Chiêu vâng dạ qua loa, cũng ngồi xuống cạnh hắn.
“Này này, cậu nói cái giọng gì đó?” Dương Lạc càu nhàu.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, điềm đạm nói: “Giọng thành khẩn.” Đã lâu không cùng con chuột không buồn không lo mà đối chiêu như vậy, toàn lực hay không toàn lực là thứ yếu, có thể vứt bỏ hết thảy buồn phiền giang hồ triều đình ra ngoài chín tầng mây, chỉ có hai người họ cùng sinh sống, cùng đùa giỡn chơi đùa trong một cái sân nho nhỏ, thực sự là trước đây ngay cả hy vọng cũng chưa từng dám.
Bởi vậy nên, thực sự rất tốt.
Bất chợt, trên vòm cây xào xạc lay động, mấy con chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay qua đầu hai người, khiến cành lá quả cây rung rinh như vẫy gọi.
Dương Lạc nảy ý nghịch ngợm, nhặt một hòn đá nhỏ kế bên lên, dựa theo cảm giác giống như họa hồ lô trong mộng cảnh nhắm vào quả cây mà bắn.
Chỉ nghe bộp một tiếng, có vẻ như là bắn trúng.
Nhưng lực không đủ, quả hồng đáng thương kia đung đưa hai lần rồi chớp mắt lại trở về như cũ.
Dương Lạc hừ một tiếng, bĩu môi: “Đáng ghét, chỉ thiếu một chút nữa…”
“Công phu không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ cần Dương huynh chăm chỉ khổ luyện thì sẽ mau chóng được như trước đây.” Triển Chiêu nhẹ nhàng an ủi, tay trái chọn một viên đá, cong tay bắn về một cành cây có quả, quả cây chợt theo tiếng rơi bộp xuống đất. Nói tiếp: “Dùng quả cây luyện tập hàng ngày như vậy, hiệu quả rất tốt, Dương huynh có thể thử xem sao?”
Dương Lạc im lặng một lúc, nheo mắt lại nói: “Triển đại hiệp… Cậu đang khoe khoang với ông đây đấy phỏng?”
Triển Chiêu mỉm cười, chẳng nói đúng sai: “Triển mỗ chỉ là đề xuất một kiến nghị với Dương huynh mà thôi, Dương huynh đừng để bụng…” Nói rồi đứng lên phủi phủi ống quần, vào bếp làm bữa sáng.
Hừ, ám khí cũng không phải độc môn tuyệt kỹ của Bạch lão thử ngươi, lẽ nào ngươi biết Triển gia ta lại không biết?
***
Cái điều hòa lao lực nghiêm trọng bị mang đi sửa, ngày về chưa rõ, người họ Dương nào đó tiếp tục đồng sàng cộng chẩm với Triển đại hiệp.
Triển Chiêu vốn muốn nhường cho hắn để ra chỗ khác ngủ, nhưng Dương Lạc vẫn khăng khăng đòi duy trì như vậy, còn nói cái gì mà ngủ với cậu có thể mơ thấy nhiều chuyện mới, chỗ điều hòa bị lấy đi để lại lỗ hổng sẽ có muỗi bay vào vân vân, nhất định phải hai người chui rúc cùng một phòng mới chịu. Triển Chiêu không thể làm gì, đành phải nghe theo ý con chuột này, buổi tối thứ hai để Dương Lạc nằm ngoài, còn mình thì ngoan ngoãn tận lực dán sát vào tường mà ngủ. Trước khi con chuột nhớ lại chuyện của hai người, cậu không muốn có tiếp xúc nào quá mức thân mật với hắn. Cậu sợ rằng mình mơ màng ngủ không cẩn thận sẽ làm ra cử chỉ gì đó tiết lộ quan hệ trước kia của hai người, khiến cho tình hình trở nên lúng túng.
Dương Lạc mừng thầm, tuy chẳng rõ nguyên nhân mình mừng là gì, thế nhưng cảm giác khi ngủ mà bên cạnh thoang thoảng mùi hương như cỏ xanh mùa hạ và hô hấp nhịp nhàng của người kia, đặc biệt khiến người yên giấc. Triển Chiêu lúc ngủ cũng rất nhã nhặn, không ngáy ngủ cũng không nghiến răng, ngay cả xoay người cũng chẳng thể xét nét gì. Điều duy nhất khiến Dương Lạc có hơi bất mãn ấy chính là cậu lúc nào cũng thích co rúm vào một góc mà ngủ, thật chẳng khác nào một con mèo nhỏ bị chiếm mất ổ, chỉ thiếu không đặt mấy bát nước ở chính giữa làm Sở hà Hán giới ( ) mà thôi.
Cả hai đều là đàn ông con trai, chỉ nằm chung mỗi cái giường thôi, rốt cuộc tên này giở quẻ khó chịu cái quái gì chứ?
“Anh chủ ơi, cái bút này bao nhiêu tiền ạ?” Cậu bé trai lấy một cây bút màu sắc rực rỡ mới về từ trên kệ xuống, đeo cặp sách tung tăng nhảy tới quầy hàng.
Dương Lạc đờ đẫn trả lời: “Năm đồng. Mua hai cái tặng cho em một cái.”
“Anh chủ, hình như anh đang mệt đúng không ạ…”
“Ngày nào cũng vậy trời chưa sáng đã bị đánh thức, em nói xem anh có mệt hay không?”
Triển Chiêu đang ngồi một bên đọc sách, nghe vậy lườm hắn một cái: “Đấy là vì huynh chơi máy vi tính quá muộn. Năm giờ rời giường còn tính là sớm sao?” Hơn nữa rõ ràng là con chuột này tự mình muốn tìm lại võ công, cậu cũng đâu có yêu cầu hắn bồi tiếp tập thể dục buổi sáng.
“Đấy là tôi đang làm việc chứ không phải chơi. Tôi từng nói với cậu là có nhận dịch một bản thảo, tuần sau phải giao, nếu không đời nào tôi muốn làm đến hai ba giờ sáng.” Dương Lạc phản bác, thầm nhủ cũng không cần quẹt thẻ, thỉnh thoảng tập thể dục lùi lại một hai giờ cũng có sao đâu.
Anh chủ làm việc thật là cực khổ…
Bé trai lộ ánh mắt đồng tình, móc năm đồng ra đặt lên quầy, nhí nhảnh cổ vũ một câu anh ơi cố lên rồi lại tung tăng nhảy chân sáo ra cửa.
“Cậu bạn nhỏ, mua đồ thì nhớ về nhà sớm, đừng để cha mẹ lo lắng.” Triển Chiêu với theo bóng lưng nho nhỏ kia mà ôn hòa căn dặn.
“Vâng!”
Dương Lạc dựng khuỷu tay chống cằm: “Thằng nhóc này nghịch ngợm ranh mãnh ch.ết đi được, bọn buôn người cũng bị nó dọa chạy mất dép. Cậu không cần phải bận tậm vớ vẩn.”
“Đúng đúng, Triển mỗ nên bận tậm đứa nhóc to xác nào đó chuyên ngủ trễ kìa…”
“Đã nói là cái đó cần gấp!” Tiệm sách vốn không bán văn phòng phẩm, mấy ngày trước sếp ở công ty cũ của hắn đột nhiên gọi điện thoại, nói có một số lượng bút hình vẽ trên thân in không tốt, không thể làm tặng phẩm, xưởng sản xuất hứa sẽ mau chóng làm lại một lô mới, nhưng vốn đã đặt dư, vì vậy muốn nhượng lại với giá rẻ, hỏi hắn có đồng ý nhận hay không. Hắn thấy giá thành khá thấp nên cũng đồng ý, nhân tiện nhận thêm một phần dịch chơi cho vui.
Công việc rất nhàn hạ, chỉ là thời gian hơi gấp.
“Đã cần gấp, vậy sao hôm qua ăn cơm xong Dương huynh còn thừa thời gian rảnh mà xem ti vi?” Triển Chiêu bỏ tiền vào trong két, ung dung thong thả tiếp tục lật sách đọc, “Ở tiệm rảnh rỗi thì không làm, lại chờ tới tận đêm khuya, thức đêm như vậy đương nhiên là mệt mỏi rồi.”
“Này, ở tiệm không lên mạng được, tôi quên nộp tiền net, làm sao mà tr.a tư liệu? Buổi tối còn muốn xem thời sự mà…”
“Viện cớ.”
Tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên hai tiếng, cửa kính bị đẩy ra.
Bước vào là cô nữ sinh lần trước mua sách mà không để ý đến giá tiền, hình như là… họ Đinh.
Trong danh sách liên lạc với khách hàng có ghi lại.
Đa số là đến tìm một số sách hiếm lạ của nước ngoài rồi hỏi giá này kia. Dương Lạc không rõ học sinh cấp ba bình thường thích đọc loại sách gì, nhưng những quyển sách cô bé này đến hỏi đều không hề thuộc loại bình thường, ví dụ như tiếng Ả Rập tiếng châu Phi gì gì đó, nghĩ thế nào cũng không giống sách đám học sinh bình thường sẽ đọc. Hơn nữa lần nào đến tiệm nó cũng tìm Triển Chiêu, hoàn toàn phớt lờ coi ông chủ này y như không khí, lôi kéo Triển đại hiệp nói đông một chút, tây một chút, không hết nửa ngày thì không chịu về. Dương Lạc hoài nghi rốt cuộc là nó đến mua sách hay là đến để tán gẫu vậy?
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Nữ sinh Đinh vừa vào cửa là đi thẳng ngay đến chỗ Triển Chiêu.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Thật ngại quá, sách Đinh tiểu thư đến tìm lần trước ông chủ đã giúp em liên lạc với nhà xuất bản, nhưng bên đó vẫn chưa trả lời lại bọn tôi, hay là tuần sau Đinh tiểu thư lại tới đi?”
“Không sao không sao!” Nữ sinh Đinh vội vàng xua tay, mắt lấp la lấp lánh: “Sách đó em cũng chỉ đọc để giết thời gian thôi, cũng không vội. Lần này là muốn phiền Chiêu ca giúp em tìm một cuốn sách khác.”
Dương Lạc nhàm chán chơi điện thoại di động, lỗ tai giật giật.
Chiêu ca? Bọn họ đã thân mật đến vậy rồi sao?
Triển Chiêu hỏi rõ tên sách, viết lại vào sổ ghi ghép rồi đối chiếu một lúc với nữ sinh Đinh, nói: “Vậy là được rồi, Đinh tiểu thư còn cần gì khác không?”
Nữ sinh Đinh hơi cụp mắt, lén vò vò gấu váy do dự vài giây mới hàm súc thẹn thùng hỏi: “Tuần này Chiêu ca được nghỉ ngày nào?”
“Ngày mai.”
“Vậy… Gần đây môn Lịch Sử ở trường đang dạy đến triều Tống, em có nhiều chỗ nghe không hiểu lắm, Chiêu ca anh biết nhiều về thời đại đó như vậy, ngày mai có thể dành chút thời gian đến dạy em được không?”
Dương Lạc đang bấm điện thoại trượt cả tay, điện thoại rớt xuống mặt bàn kêu đánh cạch. Em gái à em kiếm cớ như vậy cũng quá tệ rồi đó? Bây giờ đến cả học sinh tiểu học cũng chả thèm dùng ấy chứ.
Thế nhưng Triển Chiêu lại hồn nhiên không nghi ngờ gì đối với động cơ của cô bé, người ta muốn biết nhiều về quê nhà cậu, trong lòng mừng rỡ, chỉ nghĩ không tiết lộ cậu là con dân thời Tống xuyên không đến đây thì nói với người ngoài về chuyện Tống triều cũng không ảnh hưởng gì đến đại thể, huống hồ cậu cũng ít khi tự mình qua lại với người dân nơi này, rảnh rỗi làm quen với bọn họ nhiều hơn cũng không ngại. Đang định đồng ý, lại chợt nghĩ không biết ngày mai Dương Lạc có dự định gì khác không, bèn do dự quay sang nhìn người bên cạnh.
Dương Lạc thờ ơ vờ như việc không liên quan tới mình, nhún vai một cái.
Tùy cậu.
Triển Chiêu liền cười đồng ý nhận lời hẹn của cô bé, “Đinh tiểu thư nếu không chê Triển mỗ nói chuyện vô vị, Triển mỗ xin tình nguyện hỗ trợ.”
Nữ sinh Đinh hai mắt sáng ngời, lập tức mừng tít mắt, “Vậy ngày mai chúng ta đến tiệm bánh trên đường XX vừa ăn vừa trò chuyện được không? Bánh ở tiệm đó ăn ngon lắm!”
“Cứ theo ý thích của Đinh tiểu thư đi, Triển mỗ sao cũng được.”
Hai người hẹn thời gian và địa điểm xong, nữ sinh Đinh lại tiếp tục làm phiền trong tiệm một lúc lâu, mới vui vẻ nói lời tạm biệt với Triển đại hiệp.
Vẫn như cũ là câu nói kia ── từ đầu đến cuối hoàn toàn không thèm nhìn đến ông chủ hắn…
Dương Lạc ho khan hai tiếng: “Cậu có vẻ thân với nó nhỉ…”
“Cô ấy hay tới cửa tiệm, tất nhiên là khá thân, Dương huynh không phải cũng hay gặp cô ấy sao?” Triển Chiêu ngồi lại xuống ghế, nhặt sách lên.
“Cậu để nó gọi cậu là Chiêu ca?”
“Tự cô ấy gọi.” Xưng hô này cậu cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không có cách nào bắt cô bé đổi.
“Ồ.” Ngón tay quẹt quẹt trên màn hình điện thoại mấy cái, đột nhiên Dương Lạc phun ra một câu: “Vậy sau này tôi gọi cậu là Miêu Nhi đi ha…”
“Dương huynh!” Triển Chiêu dở khóc dở cười. Người này…
“Làm sao? Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, nó có thể gọi cậu là Chiêu ca, tôi không thể gọi cậu là Miêu Nhi được à?”
“Điều này sao có thể đánh đồng với nhau?”
“Làm sao không thể?”
“Dương huynh!”
“Kháng nghị vô hiệu.”
***
Thật ra là, hắn thật sự thật sự thật sự… không hề quan tâm đến quan hệ của Triển Chiêu và con nhỏ họ Đinh kia, cũng không phải cố ý theo dõi bọn họ hẹn hò với nhau, chẳng qua là nói thế nào đi nữa thì con mèo cổ hủ đần độn kia ra ngoài một mình với người lạ, làm người nuôi, ặc, không, làm bạn bè, cũng nên đi theo xem chừng tình huống như thế nào, tránh cho cậu ta lại gây nên phiền phức gì.
Dương Lạc nghĩ như vậy, đội sùm sụp cái mũ lưỡi trai âm thầm đứng ở một góc đường nào đó khó phát hiện, chỉ thấy nữ sinh Đinh kia đã ăn mặc chải chuốt thật xinh đẹp đứng chờ ở chỗ hẹn từ lâu.
Vừa nãy hắn nói muốn đi gặp bạn, ra ngoài cùng Triển đại hiệp, sau khi tách ra ở ngã tư đường thì đi theo một con đường nhỏ khác rẽ đến chỗ này.
Bởi khoảng cách hơi ngắn, lúc hắn đến Triển Chiêu vẫn chưa xuất hiện.
Sau khi bị muỗi chích mấy nốt đỏ xong, bóng người cao ráo màu lam nhạt mới bình tĩnh đi tới từ một khúc quanh.
Tuy đến đúng giờ, nhưng có vẻ như cô bé đã chờ được một lúc, Triển Chiêu lễ phép xin lỗi, sau đó hai người vừa nói vừa cười đi tới nơi cần đến. Dương Lạc thoáng kéo thấp vành mũ xuống, ánh mặt trời chiếu vào vừa vặn hắt bóng xuống che khuất một nửa khuôn mặt hắn, nhắm mắt theo sát đuôi bọn họ.
Tiệm bánh ngọt chọn dùng ánh sáng tự nhiên, ba mặt tường thì hơn phân nửa đều làm bằng cửa kính thủy tinh, từ bên ngoài có thể nhìn vào trong tiệm không sót thứ gì. Đại khái là thời gian còn sớm, chỉ có lác đác vài ba bàn là có khách ngồi, người phục vụ chào hỏi và mời hai người Triển Chiêu ngồi xuống một chiếc bàn kê sát cửa sổ lớn. Đoán chừng không có vị trí nào có thể che chắn được, Dương Lạc cũng không tiện đi vào, chỉ đứng ở một nơi khuất nẻo bên ngoài quán âm thầm giám… quan sát.
Triển Chiêu chưa từng đến tiệm bánh ngọt bao giờ, Dương Lạc cũng rất ít khi mua bánh ngọt về ăn, nhìn thực đơn đa dạng kia, nhất thời không biết chọn gì, cũng may nữ sinh Đinh rất nhiệt tình đề cử mấy món cho cậu, liền thuận theo giới thiệu của cô mà gọi.
Nữ sinh Đinh hiếu kỳ nói: “Chiêu ca ít khi đến tiệm bánh ngọt à? Trước đây chưa từng đi cùng bạn gái sao?”
Triển Chiêu ậm ờ đáp: “Cái này… Triển mỗ không thích đồ ngọt lắm.” Nam nữ chi phòng Đại Tống rất nghiêm, cho dù cậu xuất thân giang hồ, ngẫu nhiên cũng kết bạn với một vài nữ tử võ lâm, nhưng cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, vẻn vẹn chỉ giao tiếp xã giao, càng không bàn đến sau khi vào triều đình còn phải kiêng kỵ quan chức ghi nhớ luật pháp, mỗi một lời nói đều không thể có nửa điểm sai lầm, ngồi ăn uống đối mặt với nữ tử như thế này quả thực là rất hiếm.
“Thì ra là vậy…” Nữ sinh Đinh gật gù, lại tiếp tục hứng thú truy hỏi tình hình gia đình và bạn bè của cậu.
Triển Chiêu không rõ vì sao cô bé lại quan tâm đến chuyện của cậu như vậy, một mặt thì nhớ kỹ phải cẩn thận ngôn từ, một mặt lại hời hợt đáp cho qua chuyện.
Mãi đến tận khi người phục vụ mang bánh tới, mới khéo léo chuyển để tài sang đồ ngọt thời Tống.
Xem ra ứng phó cũng tốt thật đó…
Thật đoán không ra con mèo khô khan này cũng biết đường đối phó với gái đẹp.
Dương Lạc nhìn tình huống trong tiệm bánh từ đằng xa, Triển đại hiệp cùng nữ sinh Đinh kia cùng ăn bánh, cười cười nói nói, có vẻ như trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng có chút khó chịu.
Đột nhiên, vai bị người vỗ nhẹ một cái: “Cậu Dương, thật là khéo a! Hôm nay cậu nghỉ sao?”
Dương Lạc quay đầu nhìn lại, là ông chủ Lý của cửa hàng đồ nướng. Hắn khách sáo cười cười: “À, vâng. Chú Lý cũng không phải mở hàng ạ?”
“Không, tôi đang định đi mua đồ ăn dự trữ. Cậu Dương nãy giờ cứ nhìn chằm chằm qua bên kia, đang đợi bạn à?” Nói, ông chủ Lý theo góc độ của hắn nhìn qua bên tiệm bánh ngọt.
Vừa nhìn thoáng qua, liền đụng ngay phải cảnh Triển Chiêu đang vui vẻ tán gẫu với một cô gái.
“Cậu Dương…” Biểu hiện của ông chủ Lý nhất thời trở nên quái lạ.
Da đầu Dương Lạc tê rần, đầu lưỡi líu lại không kịp phản ứng: “Cái kia… Cháu…” Chú ấy sẽ không hiểu nhầm là mình bị cuồng theo dõi chứ…
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do gì cho tốt, ông chủ Lý đã lại vỗ vỗ vai hắn an ủi như anh em, nói: “Ra ngoài nói chuyện với bạn bè khác phái là chuyện rất bình thường, vợ tôi thỉnh thoảng cũng tụ tập ăn uống với bạn nam, không có nghĩa là giữa họ có gì đâu, cậu Dương không cần quá nhạy cảm…”
Lông mày Dương Lạc giật một cái: “Chú Lý, có phải là chú hiểu lầm cái gì rồi không, cháu và Triển Chiêu ── “
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, thời đại này đồng chí ( ) rất bình thường, tôi có một người thân cũng như vậy, cậu Dương không cần để ý…”
“Đây không phải là vấn đề có để ý hay không!” Dương Lạc nhếch khóe miệng cứng đờ, vội vàng nói rõ: “Cháu và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường, cậu ta ──”
“Haizz cậu Dương, mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau cả, cậu không cần giấu tôi. Tối hôm đó tôi thấy cậu ấy len lén hôn trộm cậu, bạn bè bình thường mà làm như thế sao?”
Dương Lạc trợn trừng mắt: “Cái, cái gì? Chú nói lúc nào cơ, sao cháu không biết?”
“Thì tối hôm các cậu đến cửa hàng tôi uống bia hai tuần trước đó, có điều hình như lúc đó cậu uống say, cho nên mới không có ấn tượng gì thì phải…”
Cái gì cơ?
Đầu óc Dương Lạc lập tức vang lên ong ong.
Chú thích: