Chương 9: Nên xa lánh hay đến gần?
Hôm ấy sau khi trò chuyện tán gẫu với nữ sinh Đinh, Triển Chiêu nhận ra Dương Lạc có chút kỳ lạ.
Đầu tiên là bê chăn gối chuyển về phòng mình ngủ, cũng không than phiền trong phòng nóng nực oi bức. Thường ngày tắm rửa xong đều chỉ mặc quần soóc để ngực trần mà chẳng kiêng kị, nhưng bây giờ lại tròng áo ngắn hoặc áo ba lỗ. Lúc ở phòng khách xem tivi dùng laptop làm việc, rõ ràng ghế salon có chỗ, lại đi ngồi trên thảm trải sàn, lại còn chọn góc cách xa cậu nhất, nếu không nữa thì, chính là chui về trong tổ chuột tự thân tự bận. Khi trông tiệm thì cũng là tình huống gần gần như vậy. Hơn nữa mỗi khi cậu nói chuyện với con chuột kia, cả ánh mắt lẫn vẻ mặt hắn đều có chút hờ hững né tránh, luôn dời khỏi ánh mắt của cậu, hỏi gì đáp nấy, chỉ trả lời ngắn gọn một hai từ đơn rồi lại im lặng, sau đó trực tiếp trở về phòng. Sau mười mấy ngày, những câu hai người nói với nhau thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy rằng buổi sáng Dương Lạc vẫn bồi tiếp cậu luyện võ, nhưng không cùng cậu đối chiêu, chỉ đứng một bên tập chút quyền pháp tẩu bộ là xong. Nhìn thấy động tác của con chuột không đúng, tới gần đỡ cánh tay sống lưng hắn định sửa lại, không ngờ chỉ vừa mới đụng vào, con chuột kia lập tức tránh phắt ngay ra như bị điện giật, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ đề phòng. Triển Chiêu không rõ vì sao, lòng cảm thấy thật khó hiểu, không biết mình có làm gì chọc vào tính khí con chuột hay không, nhưng suy đi nghĩ lại mãi cũng không tìm ra nguyên nhân.
Một ngày nọ vào bữa tối, Triển Chiêu rốt cuộc không chịu được bầu không khí yên tĩnh tới mức ngột ngạt này nữa, buông bát đũa xuống buồn rầu hỏi: “Dương huynh có thể nói cho Triển mỗ biết vì sao lại tức giận không?”
Dương Lạc gắp một miếng thịt mỏng lên, nghe thấy câu hỏi của cậu, sửng sốt một chút, dời tầm mắt qua một bên nói: “Tôi không hề tức giận.”
Vẫn còn chối…
“Nếu vậy, tại sao gần đây Dương huynh luôn tìm cách lảng tránh Triển mỗ?” Trán Triển Chiêu hơi nhăn lại, đôi mắt trong như suối ngần nhìn vào gương mặt tuấn tú hơi cúi xuống kia, tựa như muốn bắt lấy một chút đầu mối, “Không phải chỉ ở cửa tiệm, ở nhà cũng gần như không nói một lời, nói chuyện với huynh, không được hai câu liền vội vã về phòng. Nếu không phải đang giận Triển mỗ, thì vì cớ gì?”
“… Chỉ là bài dịch hơi khó, phiền lòng mà thôi.” Dương Lạc chột dạ bịa ra một lý do, lùa hai miếng cơm, lại gắp cho cậu một đũa đồ ăn, cười nói không được tự nhiên lắm: “Lúc phiền lòng tôi thích ở một mình, cũng không phải lảng tránh cậu.”
Triển Chiêu mẫn tuệ cỡ nào, lời nói thật hay nói dối sao có thể không nhận ra, sao lại bị loại cớ hạng ba này dễ dàng lừa gạt. Con chuột này lúc nói vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, nhất định là cất giấu chuyện gì, hơn nữa tám chín phần mười là có liên quan đến mình. Cậu nhấc bát nhận đồ ăn Dương Lạc gắp cho, lặng lẽ ăn, nhưng thiên đầu vạn tự lượn lờ trong lòng.
Chẳng lẽ là vì mình thân cận với Đinh tiểu thư? Nhưng rõ ràng khi đó hắn không có ý tứ phản đối…
Cảm thấy công phu không bằng mình thẹn quá thành giận? Có điều gần đây bọn họ không có đối chiêu tỷ thí a…
Hay là… bởi vì mình không cho hắn gọi mình là Miêu Nhi?
Không đúng, cho dù lúc trước không cho hắn cùng giường cùng gối, con chuột này không phải vẫn ta đây như cũ, mình có cho hay không đối với hắn mà nói đâu có ảnh hưởng gì…
Vô duyên vô cớ lại chiến tranh lạnh, Triển Chiêu không phải không có kinh nghiệm, ngược lại, kinh nghiệm còn tương đối nhiều. Có điều khi đó cậu vẫn là Khai Phong phủ Triển hộ vệ, mà hắn vẫn là Hãm Không đảo Cẩm Mao Thử. Trong triều đình, chốn giang hồ, thân phận đối lập, tính cách trái ngược, bất cứ một chuyện vặt vãnh nào cũng có thể từ bé xé ra to (*), chĩa kiếm vào nhau.
Cái này nghĩ cho cùng cũng thật kỳ diệu, Triển Chiêu tự xét cũng không phải là hạng người cộc cằn lỗ mãng, nhưng con chuột hung hăng càn rỡ này luôn có biện pháp khiến bao nhiêu tính tốt của mình đều bay đi đâu hết, bất tri bất giác vứt bỏ cả quy củ lễ giáo, làm ầm ĩ lên với hắn. Có lẽ, chính vì vậy, Nam hiệp vốn dĩ chỉ nghĩ đến xã tắc bách tính mới quan tâm chú ý đến Tiểu Bạch Thử kia. Nhưng tình hình bây giờ so với trước đây có hơi khác. Lúc trước bất kể hai người tranh chấp xung đột kịch liệt đến đâu, quá lắm thì đánh nhau một trận, nếu không thì mỗi người hồi phủ tách nhau ra mấy ngày, chờ đến khi bình tĩnh lại tiếp tục như thường. Mà hiện tại vừa không thể dùng vũ lực khiến Dương Lạc nói thật, trừ phi muốn hắn đi đời nhà ma, cũng không có chỗ để hai người tránh mặt nhau, Triển Chiêu thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.
“Anh chủ ơi, anh với Miêu ca ca cãi nhau sao?” Bé trai nhón chân lên nằm bò ra quầy, chớp chớp đôi mắt long lanh liếc tới liếc lui hai thanh niên đang lặng thinh không nói không rằng. Sau khi biết cái anh tóc dài kia tên Triển Chiêu, nó về nhà kể cho mẹ, mẹ nói với nó Triển Chiêu là tên một hiệp sĩ thời cổ, còn được hoàng đế phong làm Ngự Miêu, rất uy phong, cho nên nó quyết định gọi cậu là Miêu ca ca.
“Không có.” Dương Lạc thầm thở dài, hắn chỉ là ít nói hơn bình thường ngữ khí lạnh nhạt hơn bình thường một chút thôi mà, tại sao ai cũng cảm thấy hắn đang giận nhau với Triển đại hiệp?
“Vậy vì sao mắt anh chủ không có biểu tình gì? Cũng không mở miệng nói nửa câu với Miêu ca ca…” Bé trai tính qua, từ lúc đến đây tới giờ đã ba mươi phút, bọn họ ngay cả hừ cũng không hừ lấy một tiếng, nhớ lại lúc ba mẹ cãi nhau cũng là như vậy.
Triển Chiêu bật cười, thoáng cúi người ghé sát vào cậu bé, dịu dàng bảo: “Xem ra không thấy Miêu ca ca với anh chủ cãi nhau, có vẻ em rất thất vọng nhỉ…”
“Các anh cãi nhau rất thú vị a! Xem còn hay hơn cả phim truyền hình!” Giọng điệu của bé trai vô cùng ngây thơ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vỗ tay nói: “Nhất định là buổi tối anh chủ không cho Miêu ca ca ngủ, cho nên mới bị Miêu ca ca ghét, đúng không?”
Thái dương Dương Lạc giật giật, trong đầu thằng nhóc này chứa hạt dưa sản xuất ở đâu vậy, không cho ngủ thì bị ghét? Hẳn là ba mẹ nó nói với nó… không phải là ý đó chứ? Hắn đưa tay nhéo cái má mũm mĩm kia, tựa như cười mà không phải cười nói: “Nhóc con em giải thích cho anh xem, cái gì mà bảo anh không cho mèo kia ngủ?”
Bé trai bị đau, vội vàng kéo ma trảo trên mặt ra, mồm miệng không rõ kêu lên: “Bởi, bởi vì nếu như sáng sớm mà mẹ không vui mắt lại có quầng thâm, đều sẽ mắng ba tối hôm qua không để cho mẹ ngủ ngon, sau đó cả ngày không thèm để ý tới ba…” Nó tránh lại tránh, đáng tiếc sức lực quá mức chênh lệch, dùng hết sức mà ma trảo kia vẫn như cũ không suy chuyển gì, đành phải dùng đôi mắt đẫm lệ hướng về phía Miêu ca ca tha thiết cầu viện.
Triển Chiêu bị lời nói không kiêng kỵ kia chọc cười, cảm giác phiền muộn mấy ngày liên tiếp lui đi một chút, kéo móng con chuột kia ra ôn tồn nói: “Đồng ngôn vô kỵ, Dương huynh hà tất để bụng, cẩn thận làm mặt thằng bé bị thương.”
Dương Lạc hừ lạnh: “Thằng nhóc này da dày thịt béo, lấy cái cán mì mà cán cũng không cán nát được.” Dứt lời, vẫn dùng sức nhào mặt thằng bé như nhào mì vắt đến mấy lần mới hậm hực buông tay. Lại như nghĩ đến chuyện gì đó, liếc mắt nhìn cổ tay bị Triển đại hiệp nhẹ nhàng bắt được, đột nhiên nhanh chóng rút về.
Sau đó ho nhẹ một tiếng, xoay người sang kệ thu dọn sách.
Triển Chiêu sững sờ, trong lòng nghi hoặc không ngớt.
Xưa nay chỉ có chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi mình mới chỉ chạm vào cổ tay hắn, vì sao Dương huynh lại phản ứng y như bị cậu chiếm tiện nghi thế?
“Xin lỗi, Dương huynh làm đau em…” Triển Chiêu dịu dàng xoa xoa đầu thằng bé.
Bé trai đỏ mặt, lắc đầu một cái, rướn cổ lên sợ hãi liếc nhìn bóng người cứng còng ở sau quầy: “Anh chủ tức thật rồi sao?”
“Không, đừng để ý đến hắn, gần đây hắn đều như vậy.”
Bé trai thoải mái “À” lên một tiếng, lại giả vờ nói như ông cụ non: “Các anh phải làm hòa nhanh lên nha, thầy bảo con ngoan thì không được cáu kỉnh!”
Triển Chiêu ngầm cười khổ.
Làm hòa? Cậu cũng muốn a, nhưng ai đó làm ơn nói cho cậu hay con chuột này đang diễn cái trò gì với?
***
Hắn… liệu có nhạy cảm quá mức không?
Thật ra đêm đó ánh sáng trong quán hải sản lờ mờ như vậy, hai người nam ngồi uống bia cũng không chỉ riêng mình bàn bọn họ, không chừng là ông chủ nhất thời hoa mắt nhìn lầm…
Ngồi vặn vẹo cái trên ghế bành trước máy vi tính, Dương Lạc ảo não túm tóc, bài cần dịch còn lại hơn một nửa, bên công ty cũ đã hối thúc đến tận mông, nhưng hoàn toàn không thể tập trung được tinh thần, ngồi trước bàn phím mà cứ đờ ra gõ nửa ngày không được một đoạn.
Tính ra ở chung với Triển đại hiệp một thời gian, cũng không nhận ra cậu ta có cái khuynh hướng kia, đối với mình vẫn luôn duy trì lễ nghi bằng hữu, cũng chưa bao giờ làm ra hành vi mờ ám gì. Cho dù cùng giường, cũng chưa từng vô tình hay cố ý đụng đụng chạm chạm. Nếu như đột nhiên nói thích hắn, hình như có chút không thông. Nhưng nghĩ lại lúc hắn đưa ra đề nghị ngủ chung, tên kia có vẻ hơi lưỡng lự lo lắng, thật giống như sợ cái gì đó, giả như cậu ta là đồng tính, như thế thì cũng có cái giải thích hợp lý.
Haizzzz, cứ cho là hắn không kỳ thị gì đồng tính luyến ái, thời đại học cũng từng chơi chung với mấy đứa bạn như thế, song khi việc này rơi xuống người mình, thành thật mà nói, hắn không thể nào ung dung bình thản mà đối mặt được. Đặc biệt là không chừng tên kia còn đang có ý thăm dò mình, giống như mèo đang rình chuột vậy, chẳng rõ ngày nào đó lúc nào đó không có báo trước lại bị ăn xừ nó mất. Huống hồ mèo kia còn vào ở tận ổ, làm sao bảo hắn không gai cả sống lưng không lạnh cả người? =____=
Triển Chiêu gật đầu: “Vẫn ở trong nhà Dương huynh, Triển mỗ thực sự hổ thẹn, trước mắt thời gian đông khách ở tiệm sách đã qua, ban ngày Triển mỗ không có việc gì làm, cũng không mệt mỏi, không bằng buổi tối tìm việc nào đó làm, thứ nhất Triển mỗ có thể tập kiếm sống một lần nữa, thứ hai cũng giảm bớt gánh nặng cho Dương huynh.”
Dương Lạc liếc nhìn cậu một lát, nhíu mày lại: “Tôi nói cậu là gánh nặng hồi nào?” Con mèo nhỏ này ở nhà hắn được ăn ngon mặc đẹp không phải chịu bạc đãi gì, hắn cũng chưa từng chê bôi nửa câu, ý nghĩ này rốt cuộc ở đâu mà ra?
“Triển mỗ cũng không phải có ý đó.” Triển Chiêu điềm đạm nở nụ cười, ôn hòa giải thích: “Dương huynh gia cảnh dư dả, thu nhận giúp đỡ chỉ một Triển Chiêu thì xem như là cái gì. Có điều thương thế của Triển mỗ đã khỏi hẳn được một thời gian dài, tiếp tục ăn không ngồi rồi cũng quá vô lý. Việc làm này yêu cầu không cao, đi làm cũng được thêm kiến thức, sau này Triển mỗ cũng có thể tự mình mưu sinh, không cần ỷ lại mọi chuyện vào Dương huynh, há không phải rất tốt?”
Sau khi Dương Lạc nghe xong, nghĩ thầm nếu như buổi tối Triển đại hiệp đi làm thêm, vừa vặn tránh được thời gian hai người ở nhà một mình né mặt nhau, hơn nữa có thể học được chút kỹ năng. Bèn giúp cậu viết một tờ lý lịch đơn giản, lại dạy cho cậu một số câu hỏi thông thường.
“Có cần tôi đưa cậu đến chỗ làm không?”
“Không cần, ngày mai Dương huynh còn phải mở tiệm, Triển mỗ tự đi là được rồi.”
“Cậu biết đi đến đó như thế nào chưa?” Hắn có chút không yên lòng.
Triển Chiêu mỉm cười nói: “Triển mỗ biết đường. Cửa hàng ngay ở cách bến tàu một con phố lớn, rất dễ tìm.”
Lúc đầu Triển Chiêu chỉ làm mỗi ngày ba giờ đầu, từ bảy giờ đến mười giờ, bổ sung hàng hóa và làm tạp vụ. Về sau chủ tiệm thấy biểu hiện của cậu rất tốt, dần dần kéo dài giờ làm việc của cậu, có lúc thậm chí suốt đêm đến tận sáng sớm. Nam hiệp tuy là người tập võ, nhưng làm việc liên tiếp thâu đêm như vậy trước sau gì cũng mệt, ban ngày ở tiệm sách cũng không nhịn được mà gật gà gật gù. Dương Lạc thấy thế, nghĩ dù sao một mình hắn cũng xử lý được tiệm sách, thẳng thắn để Triển đại hiệp về nhà ngủ bù. Thế là, thời gian hai người làm việc nghỉ ngơi liền cứ thế xê dịch đi.
Cứ thế một ngày, hai ngày, ba ngày…
Suốt một tháng trời, cho dù ở chung dưới một mái nhà, số lần bọn họ chạm trán vẫn gần như bằng không.
Thói quen thường tích lâu mà thành khi mà bạn không hề hay biết. Lúc nặng nề lặp đi lặp lại những lời chào mời khách thì không nghe thấy giọng nói đôn hậu ôn hòa ấy nữa, trong màn hình sáng lấp lóe cũng không nhìn thấy đôi mắt sáng như sao chứa một nụ cười nhạt, sắp xếp trước kệ thì không thấy bóng lưng hao gầy bận rộn, chỉ có khi mình trở về nhà thì cơm nước đã được chuẩn bị chu đáo trước từ lâu, được bao bằng lớp màng thực phẩm đặt trên mặt bàn một cách tịch mịch. Dương Lạc ngồi trên ghế salon, vừa ăn vừa dịch bài cho kịp, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi trống vắng.
Nhưng mà… vốn là chính hắn định giữ một khoảng cách với Triển đại hiệp không phải sao?
Trước đây hắn cũng chỉ sống một thân một mình không phải sao?
Vậy cái cảm giác mất mát kỳ lạ này lại là sao đây…
Dương Lạc buồn bực đặt đũa xuống ngả ra ghế salon, lông mày không tự chủ được mà chau lại.
***
“Xin chào. Tiên sinh, ba gói thuốc lá tổng cộng XX đồng…”
“Tiểu thư, cô đi như vậy rất nguy hiểm, để tôi giúp cô xách đi…”
“Bà ơi, thối lại bà X đồng, bà đi cẩn thận thong thả…”
Chủ tiệm nhìn người thanh niên xếp tiền cẩn thận xong lập tức đi ra thu dọn lại kệ hàng bị bỏ lung tung, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tiểu tử này tuy chưa từng đọc sách, lại thiếu kinh nghiệm, có điều làm việc rất nhanh nhẹn, lại khiêm tốn nghe lời chỉ bảo, thực sự là không giống mấy đứa trẻ tuổi bình thường đương thời.
Suy nghĩ chốc lát, ông đi qua vỗ vỗ vai Triển Chiêu, cười hỏi: “Tiểu Triển, cậu có muốn cân nhắc chuyển qua làm toàn thời gian không?”
Chủ tiệm vuốt cằm nói: “Tôi quan sát thấy biểu hiện của cậu không tồi, vừa hay lại có một nhân viên toàn thời gian xin nghỉ việc, thế nhưng phải cắt lượt, cậu có muốn làm thử không?”
“Chuyện đó…” Vẻ mặt Triển Chiêu hơi khó xử, được ông chủ nâng đỡ đương nhiên là phải vui mừng, nhưng mà cắt lượt, thì khó có thể dự tính thời gian nấu cơm sớm tối cho con chuột. Huống hồ cậu cũng rất thích làm việc ở tiệm sách, nếu như thể lực cho phép, cậu muốn làm ở cả hai chỗ, không thể làm gì khác hơn là lễ phép khéo léo từ chối: “Cảm ơn ông chủ Trương đã khen ngợi, có điều ban ngày Triển mỗ còn có công việc khác, vì lẽ đó chỉ có thể làm ca tối thôi.”
Triển Chiêu áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi.”
Chủ tiệm vội vàng xua tay nói không sao, nhìn đồng hồ, sắp đến giờ giao ca, liền để Triển Chiêu thu dọn xong nơi này rồi có thể đi thay quần áo tan việc, sau đó mình trở lại phòng nghỉ tiếp tục kết toán khoản buôn bán.
Triển Chiêu sắp xếp hàng hóa lại chỉnh tể, nhân thể lau sạch cửa kính tủ lạnh, mới đi vào thay đồng phục về nhà.
Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, đã thấy đằng trước có một thân ảnh màu trắng đi tới hướng này.
Là Dương Lạc.
Triển Chiêu sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói: “Dương huynh, muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi?”
“… Đột nhiên muốn uống bia, trong nhà không có nên ra ngoài mua.” Dương Lạc lúng túng gãi gãi cổ. Vừa rồi nóng bức không chịu được, liền ra công viên đi dạo một chút, cũng không biết vì cớ gì loanh quanh một hồi lại vô thức đi đến cửa hàng tiện lợi. Hắn liếc mắt nhìn quần áo Triển Chiêu, nói: “Cậu nghỉ làm rồi?”
Triển Chiêu gật đầu.
“Vậy cùng về đi.”
“Không phải Dương huynh muốn mua bia sao?”
“Đột nhiên lại không muốn uống nữa…”
Con chuột chủ ý bất định.
Ước chừng sắp tới Trung Thu, thời tiết nắng mưa thất thường dần dần ổn định lại. Hòn đảo nhỏ cách xa chốn đô thị phồn hoa, ít bị ô nhiễm bởi ánh đèn neon, bầu trời đêm trong vắt không mây, dải ngân hà lấp lánh uốn mình hòa vào tấm màn đen thăm thẳm. Gió biển mát rượi thổi từ bên bờ lại, mấy con thuyền nhỏ khẽ chùng chình, sóng dập dềnh vỗ vào bên mạn thuyền phát ra những tiếng vang se sẽ.
Hai người khoan thai bước trên con đường đêm tĩnh lặng, Dương Lạc cắm hai tay vào túi quần, buồn chán đá một hòn sỏi nhỏ trên mặt đất. Hồi lâu sau, bỗng nhiên bỏ ra một câu: “Lương của cậu ở cửa hàng kia là bao nhiêu?”
Sao lại hỏi cái này? Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, thành thật đáp: “XX đồng.”
“Mới XX đồng.” Dương Lạc xì một tiếng, nửa lạnh không nóng nói: “Không bằng cậu về lại tiệm sách đi? Coi như tôi chính thức thuê cậu. Bình thường tôi không về, cậu giúp tôi trông tiệm, vậy thì không tính là ăn không ngồi rồi đi.”
Triển Chiêu không cười nói: “Như thế không phải là Triển mỗ vẫn dùng tiền của Dương huynh?”
“Tôi thuê cậu, đương nhiên là dùng tiền của tôi. Đều là làm việc, chẳng lẽ cậu thấy nhận tiền của người khác thì cao cấp hơn sao? Hơn nữa vì sao cậu lại muốn kiếm tiền như thế? Bày đặt bao nhiêu việc nhàn hạ thì không chọn, lại đi chọn cái việc vất vả mà lương thì không cao, đã thế còn phải thức đêm còn phải mang mang vác vác, chính là làm công nhân vệ sinh cũng còn sướng hơn…” Dương Lạc làu bà làu bàu.
Con chuột này… thực sự là ngang ngược không biết lý lẽ.
Triển Chiêu âm thầm thở dài, lặng thinh không nói gì.
Dương Lạc đá văng hòn sỏi như muốn trút giận, tâm tình khó chịu này rốt cuộc bắt nguồn từ cái gì mà không sao tìm ra được. Một lúc lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại mới chậm rãi bay tới từ bên người: “Đó là vì… muốn tặng quà sinh nhật cho Dương huynh. Tặng quà cho người ta chẳng có lý nào lại dùng tiền của người ta cả, cho nên Triển mỗ mới nảy ra ý nghĩ đi làm thêm…”
Hắn chợt ngẩn ra, hơi ngốc nói: “Quà sinh nhật?”
“Ngày hai mươi sáu, là sinh nhật Dương huynh. Triển mỗ nhớ không lầm chứ?” Khi đó con chuột dẫn cậu đi làm thẻ căn cước, từng lấy giấy chứng minh nhân dân của hắn ra giải thích cho cậu. Nhìn thấy ngày con chuột sinh ra, cậu cũng vô tình ghi nhớ lại.
“Ây… Đúng vậy.” Bao lâu không chúc mừng sinh nhật, hắn cũng sắp nhớ không rõ luôn rồi.
“Vốn còn dự định đợi đến ngày sinh nhật Dương huynh mới nói đây…” Triển Chiêu nở một nụ cười nhạt nhòa, hai mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu lấp lánh tinh quang: “Có điều tiền lương của Triển mỗ ít ỏi, đại khái không có cách nào mua được thứ gì quý giá tặng cho Dương huynh.”
Dương Lạc nhìn gương mặt tươi cười ôn hòa kia, trong nháy mắt trở nên trầm lặng, vẻ mặt thoảng qua mấy phần tâm tình không rõ.
Hắn dừng bước chân lại, thấp giọng nói: “Ở lại bên tôi…”
“Hả?” Triển Chiêu không hiểu, cũng ngừng bước theo hắn.
“Ở lại bên tôi, cùng tôi trông tiệm ăn cơm xem tivi.” Ngữ khí Dương Lạc nhẹ như mây gió: “Đó là món quà sinh nhật mà tôi muốn.” Hắn cũng không làm rõ được thứ tình cảm đối với con mèo này là gì, nhưng trước tiên cứ xích tiểu miêu lại rồi nói.
Tim Triển Chiêu đập thình thịch, con ngươi mở to ra kinh ngạc, ngần ngừ một chút mới dời ánh mắt đi chỗ khác nhẹ giọng nói: “Lời này của Dương huynh là có ý gì?”
Không ngờ câu tiếp theo của con chuột càng làm cho cậu kinh hoàng: “Cậu yêu tôi, có đúng không?”
Triển Chiêu ngạc nhiên, khuôn mặt thanh tú nổi lên một tầng mây hồng nhạt, lòng nhủ: Hắn biết từ lúc nào? Sự bình tĩnh tự nhiên bao lâu nay đột nhiên bay đi đâu hết, chỉ còn lại trái tim trong lồng ngực kia nhảy lung tung như mất khống chế, cậu kinh ngạc nhìn Dương Lạc.
Vẫn là gương mặt anh tuấn lạnh lùng ấy, thế nhưng trong đó lại không có thâm tình và kiên định khắc sâu vào linh hồn, chỉ có sự do dự mông lung rối bời.
Lặng yên chốc lát, Triển Chiêu cụp mắt, bên môi tràn ra một nụ cười cay đắng: “Không, người tôi yêu không phải huynh.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn: Tinh hỏa liệu nguyên: một đám lửa nhỏ cũng có thể thiêu cháy cả cánh đồng. Ý nói những việc nhỏ cũng có thể phát sinh ra chuyện lớn, lực lượng nhỏ lẻ cũng có thể gây ra sóng to gió lớn