Chương 126: Nói lời tạm biệt
Sáng sớm trên bình nguyên xanh mượt, mênh mông.
Lakjhal bước ra khỏi phi thuyền và nhìn nó biến mất khỏi bầu trời bay vào tinh không.
Phụtttttt!........
Lakjhal khụy mạnh xuống và hộc ra từng tràng máu đỏ tươi ra mặt cỏ.
Hậu quả của việc sử dụng Lord Area, cậu hoàn toàn vẫn chưa có chiến lực cấp tướng nhưng lại có được Lord Area, sau đó cậu phải tận lực biểu hiện để cho những kẻ nấp sau màn của trận chiến chứng kiến và lui quân.
Không những thế Lakjhal tiếp tục đè nén thương thế và tỏ ra bình thường trước Ngọc Văn trong ba ngày liên tục.
Lakjhal nhấc người về một tảng đá trơ trọi giữa bình nguyên và mệt nhọc ngồi tựa vào tảng đá.
Thân thể cậu hiện tại không thể tự chữa trị khi lực Luân Hồi đến từ trái Vạn Vật Luân Hồi liên tục cắn xé xoay vòng trong người cậu.
Lakjhal hít một hơi thật sâu và cố nén lại tinh thần đã đến biên giới của mình.
Cậu và Vua Chiến Tranh là một thể không có sự phân biệt nhưng chiến lực lúc bình thường của cậu không thể phát huy cực hạn, cậu phải biến thân Vua Chiến Thanh để giải phóng chiến lực tối đa của bản thân.
Nhìn tựa như không có vấn đề nhưng nó lại là sự nghịch lý một trở ngại cho bản thân cậu khi đột phá.
Hiện tại chiến lực cậu đã vô hạn tiếp cận 1 Godstro, trong trận chiến đó Lakjhal đã có thể thẳng tiến chiến lực cấp tướng nhưng cậu đã kẹt lại tại ngưỡng cửa này.
Hiện tại Vua Chiến Tranh có thể biến thân tầng thứ 7, chiến lực có thể vượt quá 5 Godstro. Thế nhưng nó lại chỉ có thể đạt tới 999,999 Drastro và dừng lại tại đó, không cách nào để tiến hơn.
Lakjhal đã suy ngẫm lại tất cả và đưa ra kết luận lý do là chiến lực cơ thể người của cậu chưa hòa hợp với Vua Chiến tranh.
…
Lakjhal vẽ ma trận và bước vào không gian phòng thí nghiệm.
Cậu lấy ra các nguyên liệu mà cậu nhờ Ngọc Văn đặt mua nơi tập đoàn Grandown.
Lakjhal ngồi trước chiếc bàn và đặt bút vẽ ra các công thức, ma trận, cổ ngữ,…. Cậu thiết kế một sợi dây xích khóa cứng trạng thái Vua Chiến Tranh, chỉ để lại cơ thể con người với chiến lực 50 Drastro cơ bản .
Sợi xích chỉ có thể phá bỏ khi chiến lực của cơ thể con người ngang bằng với Vua Chiến Tranh.
Và ngày mà chiến lực cơ thể người của cậu đạt ngang với Vua Chiến Tranh thì cũng là ngày cậu đạt đến một tầng thứ kinh khủng trong tinh không vô ngần này.
Hoàn thành tất cả mọi việc thì Lakjhal thoát ra ngoài và tựa lưng vào tảng đá nhẹ nhàng khép mắt nghỉ ngơi.
…
Trong ngôi nhà hạnh phúc của mình.
Lakjhal hiện đang phải ngồi trình diện trước ba cô gái để nghe chất vấn. Seraphim lên tiếng:
-Vậy đó là tất cả những gì ông làm trong khi chúng tôi lăn lộn trên chiến trường.
Lakjhal gối hai tay ra sau đầu và thản nhiên nói:
-Thế bà làm được gì trong trận chiến đó, có tạo nên kỳ tích gì chăng, có làm nổi lên cơn sóng lớn à?. Thưa ba mẹ trẻ của con, ba người quá không tự lượng sức mình, chiến tranh trong tinh không không phải là những trận chiến với Megalo các người đã đánh đâu. Các người hiểu được mức độ chính xác của cuộc chiến lần này chứ?.
Haruna vẫn còn đang nghiên cứu bản thiết kế mà Lakjhal đưa cho cô khi còn ở chủ hạm. Nghe Lakjhal nói như vậy thì hơi bất mãn:
-Còn không phải vì ông sao?.
Lakjhal thở dài sườn sượt:
-Các người nghĩ một nhân vật nhỏ bé như tôi có thể gây nên cái cuộc chiến cỡ đó sao?. Tôi chẳng qua là một cái cớ thôi, cuộc chiến tại Vành Đai Dung Nham là cuộc chiến tranh giành thị trường của hai tập đoàn. Việc các cô và những người ở hành tinh chúng ta tham gia nó hoàn toàn vô nghĩa.
Lakjhal đi vào phòng mình kéo ra một bao thật lớn và nói:
-Đây quà là tôi mua cho mấy người ở khu thương mại Sliver Road.
Ba cô gái xem như lúc này mới tha thứ cho Ayumu về cái tội giấu diếm bí mật và nhanh nhẹn xem xét những thứ trong bao.
Haruna tò mò cầm một que kẹo màu trong suốt và nói:
-Que kẹo này là gì thế Ayumu?.
-Kẹo Ảo Tưởng, khi ngậm nó vào miệng thì nó sẽ hình hành bất cứ hương vị gì cô tưởng tượng ra.
-Ồ!...
Haruna không nói hai lời mà ngậm thanh kẹo vào miệng và đê mê, mơ màng tưởng tượng về món phomai trứng sữa đông lạnh. Lakjhal nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô thì cười thâm hiểm và móc ra một bức tranh rồi gọi:
-Nhìn này Haruna.
-Hả?.... Ặc…………..
Haruna nhìn bức tranh trong ba giây sau đó phun thanh kẹo trong miệng và bỏ chạy vào toilet.
-Óa ha ha ha!....
Lakjhal nhìn bà cô này ôm bụng chạy đi thì lăn lộn trên sàn nhà mà cười chảy cả nước mắt, trong tay cậu vẫn còn hình ảnh của một con sâu lông nhìn ghê tởm vô cùng.
Seraphim kinh tởm nhìn cái tên âm hiểm này, cô xem ra mình phải cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng đống quà tặng thằng này đem về.
Yuu lấy ra một sợi dây từ đống quà và loay hoay xem xét.
Lakjhal nhìn cảnh này thì mặt sáng rọi lên, cậu không nói hai lời bay về phía Yuu với hy vọng cầm được sợi dây.
Seraphim tụ tập một thanh kiếm từ lá cây và trở sống kiếm đập vào đầu Lakjhal khiến cậu văng ngược lại, cô lạnh giọng nghiêm khắc hỏi:
-Sợi dây này là thứ gì?.
-Chỉ là sợi dây buộc hàng hóa,… có lẽ…
-Hả?... Còn không thành thật trình bày.
-Là,… là… là Dây Tình Yêu 24h…. Nếu hai người cầm hai đầu dây thì sẽ yêu nhau thắm thiết trong vòng 24h liên tục…
-Ugh… kinh tởm… biến thái… ɖâʍ tặc…
Nhìn vẻ mặt như nhìn một đống rác của xã hội của Seraphim thì Lakjhal nhảy dựng lên gầm thét:
-Cái ánh mắt gì thế bà già, bà… bà… bà… tôi yêu cầu một trận Nghĩa Trang Đại Chiến.
-Gan ngươi có vẻ lớn hơn nhỉ, lần này ta sẽ băm tên biến thái nhà ngươi thành bột nhão và đóng lọ.
Yuu suy nghĩ rồi viết vào cuốn sổ:
“Ayumu đã tiến hóa thành siêu cấp biến thái”.
-A… không!... Hự!.
Lakjhal phun máu lăn ra sàn nhà bất tỉnh mà không kịp đọc trang giấy thứ hai Yuu viết.
“Tôi cũng muốn thử yêu anh trong 24h – Ayumu.”
…
Thời gian dưới mái nhà nhỏ hạnh phúc chẳng mấy chốc đã lại trôi qua hai năm nữa, nhiều biến cố trong cuộc sống hằng ngày xảy ra nhưng Lakjhal cùng ba cô gái vượt qua, tình cảm giữa ba người gắn bó vô cùng.
Hôm nay là đêm giáng sinh, ba cô gái vui vẻ trang trí cây thông với đủ thứ kỳ dị.
Lakjhal nhìn khung cảnh này thì chỉ mỉm cười ấm áp.
Đã đến lúc rời đi.
Yuu đã hoàn toàn hòa hợp với mảnh linh hồn Arthur, cậu chỉ cần để Yuu cộng hưởng với ký ức trong mảnh linh hồn thì cậu sẽ có được một trong bảy phần linh hồn Arthur.
Lakjhal nhớ lại cuộc sống trong hơn 12 năm tại hành tinh này, cuộc sống bình thường và hạnh phúc khiến cậu lưu luyến, thế nhưng đây vĩnh viễn không phải là thế giới dành cho Lakjhal.
Ba người mang áo ấm thật dày cùng nhau dạo phố đêm giáng sinh.
Khi đến cây thông Noel khổng lồ được bên thành phố trang trí thì Lakjhal lấy ra thánh kiếm Excalibur và sợi dây buộc tóc màu xanh biển đưa đến trước mặt Yuu.
Lakjhal nhìn một đoàn ánh sáng lóng lánh nhiều màu sắc từ giữa trán Yuu bay vào trong thánh kiếm Excarliur thì mỉm cười nhẹ nhàng:
-Đã đến lúc chia tay rồi!.
Thân hình cậu tan biến giữa làn gió tuyết lạnh lẽo tựa như những bông tuyết mong manh chung quanh.
Tan biến đến trước khi ba cô gái kịp thốt lên bất kì lời nào.
Một ma trận khổng lồ bao phủ khắp thành phố Kikyo.
Cùng lúc đó bên ngoài tinh không hành tinh Semfure, một vệ tinh ma thuật được Lakjhal đặt mua tại khu thương mại Gold Gate cách đây một năm cũng đồng thời xuất hiện các ma trận và sau đó bắn ra một chiếc lồng ma trận xanh dương cực đại bọc lấy tinh cầu này.
Lakjhal bay vụt vào tinh không sau đó điều khiển các ma trận trên vệ tinh ma thuật:
-Thay đổi ký ức!....
Chiếc lồng ma trận màu xanh phát lên ánh sáng dịu trùm lấy hành tinh Semfure sau đó hóa thành vô số hạt năng lượng phiêu tán.
Lakjhal nhìn quá trình này hoàn thành và ngồi vào một chiếc phi thuyền màu đen hóa thành một đạo ánh sáng biến mất nơi tinh không sâu thẳm.
Cậu vẫn như thế, luôn xóa đi kí ức của những người thân thiết trước khi rời xa họ nhưng vẫn để lại một chìa khóa lấy lại ký ức.
Điều kiện tiên quyết là họ đủ thực lực để đạt được chìa khóa đó.
Lakjhal mong muốn họ sẽ có một cuộc sống bình thường khi không có cậu ở bên, hoặc họ sẽ đủ khả năng bảo vệ bản thân khi sóng vai bên cạnh cậu
Lakjhal điều khiển phi thuyền và hơi liếc nhìn về hướng hành tinh Semfure.
Hy vọng một ngày được gặp lại mọi người.