Chương 127: Đến đại lục nổi Meganov

Ma Kiếm Vũ trụ.
Đại lục nổi Meganov thuộc ngân hà Ariels, một ngân hà nhỏ nằm ở biên giới dải thiên hà Snovery.
Một chiếc phi thuyền màu đen từ trên bầu trời xuyên qua hàng chục pháp trận và đáp xuống một vùng đầy băng giá phía bắc.


Thời tiết hiện đang là tháng 4 nhưng tuyết vẫn rơi dày đặc ở vùng cực bắc này.
Lakjhal bước ra từ trong phi thuyền và thu hồi nó vào không gian vương tọa. Cậu lấy ra một chiếc áo choàng cực dày màu đen có mũ trùm rồi phủ nó lên người.


Lakjhal cảm thấy thời tiết nơi đây tuy khắc nghiệt nhưng vẫn có nét riêng của mình, cậu quyết định sẽ ở nơi này một thời gian.

Ba tháng đã trôi qua kể từ khi Lakjhal đến vùng cực bắc.
Cậu ở vung đất khắc nghiệt này sinh hoạt như một người khổ tu.
Sáng sớm Lakjhal thức dậy luyện kiếm và trui luyện Gnodom.


Tiếp đó cậu đặt ra bài rèn luyện cơ thể kinh hoàng hơn địa ngục.
Mang theo 10 tấn vật nặng và lặn xuống đáy biển bắc lạnh giá khủng khiếp trong hai giờ đồng hồ.
Vung thanh đại kiếm được làm bằng chất liệu điều chỉnh trọng lực 1000 lần.


Cậu thực hiện các bài tập khắc nghiệt nhằm đề cao tố chất thân thể. Quan trọng hơn hết là mài giũa ý chí của mình trở nên cứng chắc.


Lakjhal ngồi trên đỉnh núi tuyết và nhìn dòng chảy bằng Mieris, cậu đang tìm kiếm tung tích mảnh linh hồn của Arthur nhưng chỉ có thể thấy được mờ nhạt, cậu biết chắc là nó đã xuất hiện trên lục địa này nhưng lại không tìm được vị trí chính xác vì một nguyên nhân nào đó.


available on google playdownload on app store


Bỗng nhiên từ một vùng đồi băng đá cách đó không xa truyền ra âm thanh chém giết và tiếng gào thét của dã thú.


Vùng này hoàn toàn không bao giờ có người đặt chân đến bởi loài rồng đất Baficon, nhưng con Baficon với bộ hàm tương đương với loại kiếm tốt nhất đế quốc sống thành đàn hàng nghìn con tại nơi này luôn là nỗi ám ảnh cho các bộ tộc sống trong bán kính hơn nghìn dặm.


Lakjhal ngồi trên đỉnh núi tuyết cách đó hơn 3 dặm và quan sát chiến trường đầy thú vị.


Một bóng người nhỏ bé đang cầm thanh kiếm trong tay chém như chớp giật giữa đàn Baficon, kiếm của kẻ này thiên về tốc độ và sắc bén, chỉ có thể gọi là kiếm thuật sơ cấp nhưng sức quan sát và bản năng chiến trận của tên này lại cực kì sắc sảo.


Lakjhal có thể cảm giác được sự hưng phấn của đối phương mà không hề có bất kì một tia sợ hãi nào. Bóng người lượn lờ dưới màn mưa máu của những con Baficon bị chém giết thảm khốc.


Ba giờ đồng hồ đã trôi qua, giữa vùng đồi băng đá là xác ch.ết của hơn 2000 con Baficon, máu đỏ nhuộm mặt tuyết trắng xóa thành một đóa hoa tường vi màu hồng cực lớn.
Bóng người đứng giữa hàng nghìn xác ch.ết đang ngẩng đầu lặng yên như đắm chìm và tận hưởng cảm giác gì đó.


Đột nhiên kẻ bên dưới dùng ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng về Lakjhal đang ngồi trên đỉnh núi tuyết cách đó hơn 3 dặm.
VÙ!....
Một chiếc giáo làm từ băng giá được phóng đến Lakjhal mang theo tiếng rít gió kinh khủng.


Lakjhal đợi cho ngọn giáo đến trước mình thì đưa ngón tay điểm nhẹ vào mũi giáo và vẽ một đường khiến nó trệch hướng và bay qua một bên.
OÀNH!....
Mũi giáo với lực lượng còn lại đánh thành một hố lớn bán kính hơn mười mét cách nơi Lakjhal ngồi 2 dặm.


Bóng người cùng lúc này đã di chuyển đến trước mặt Lakjhal.
Đó là một thiếu nữ tóc xanh lơ của mây trời, hàng chân mày màu bạc cực đẹp làm nổi lên gương mặt mỹ lệ của cô.
Ánh mắt lạnh băng và cao ngạo cùng sự tự tin cực độ ẩn chứa bên trong như muốn nuốt trọn cả bầu trời.


Cô cất tiếng trong vắt:
-Ngươi không phải là người bản xứ?.
Lakjhal vẫn dấu mặt dưới lớp áo choàng, đã từng sống chung với "Hội đồng thiếu nữ lập dị" nên khả năng nhận biết rắc rối và phát hiện các thiếu nữ có vấn đề tâm lý của Lakjhal là cực kỳ nhạy bén:


-Tôi là một người sống ở phương nam, khi theo thương đoàn qua vùng cực bắc thì gặp giặc cướp tấn công, bản thân lưu lạc đến nơi này.
-Ồ!... Một kẻ đến từ thương đoàn lại có thể tiếp được ngọn giáo chứa một phần mười lực lượng của ta, kì lạ!... Thú vị!...


Lakjhal vẫn giấu mình dưới lớp áo choàng, cậu lên tiếng:
-Sống ở nơi này đã năm năm nên một chút kỹ năng thì vẫn phải có, sinh tồn ở vùng này rất khắc nghiệt.


-Ta không quan tâm đến cuộc sống của ngươi trước đây, ta chấm ngươi rồi, hãy về dưới trướng của ta và cùng ta mang quân chinh chiến cho đế quốc.
-Tôi xin phép được từ chối, trong ít ngày nữa tôi sẽ về quê hương của mình và an cư lạc nghiệp.
Thiếu nữ đè giọng nguy hiểm hẳn lên:


-Ngươi dám từ chối ta?.
Lakjhal cảm thấy quả thật là phiền phức không chịu được, việc duy nhất cậu muốn làm đó là tĩnh lặng chờ đợi mảnh linh hồn của Arthur xuất hiện sau đó để nó tương tác với ký ức cũ rồi thu thập lấy.


Thế nhưng luôn có những lúc mà cậu càng cố tránh thì phiền phức càng kéo đến và đu chặt lấy.
Lakjhal cũng đè giọng nguy hiểm không kém:
-Mỗi người có một mơ ước riêng, mong người tôn trọng mong ước của tôi.
Thiếu nữ bỗng nhiên cười lên ha hả và nói:


-Ta – đại tướng thống lĩnh quân đoàn Riviel Wing của đế quốc - Esdeath. Chinh chiến hơn mười năm, ch.ết dưới kiếm của ta có thể đếm bằng hàng trăm nghìn, vô số kẻ xương cốt cứng cỏi cũng đều có, nhưng chưa bao giờ có kẻ dám dùng giọng điệu uy hϊế͙p͙ ta. Thú vị!... quá thú vị!... Cho ngươi một cơ hội, nếu tiếp được mười chiêu của ta thì ngươi tự do, nếu thua hãy về dưới trướng của ta, ta sẽ phong ngươi là phó thống lĩnh quân đoàn Riviel Wing của mình.


Lakjhal nghe thế thì mỉm cười nhẹ, một cô gái rất tự tin và cuồng ngạo không kém các bậc nam nhi dũng mãnh.
Esdeath không thấy được gương mặt dưới lớp áo choàng có biểu tình thú vị như thế nào, cô cũng không quan tâm.


Lakjhal đột nhiên nói một câu khiến Esdeath phải dừng lại mấy giây để có thời gian sắp xếp suy nghĩ của mình.
-Nếu người đỡ được một ngón tay của ta thì ta sẽ tùy người phân phó, nếu không đỡ được thì hãy rời đi nơi này.
-Một ngón tay?.
-Đích xác là một ngón tay. Nhìn cho kĩ.


Lakjhal đạm mạc nói rồi đưa tay nhấn đến. Khoảng cách giữa hai người là mười bước chân.
Chín bước, Esdeath chỉ cảm thấy trong không khí đột nhiên trở nên nén chặt lại khó thở.
Tám bước, sát khi kinh chấn bầu trời bùng lên từ hướng đối diện.


Bảy bước, ngón tay mảnh khảnh nhưng trong mắt Esdeath lại tựa như thần linh đang niết một con kiến.
Sáu bước, cả trời đất này trong mắt Esdeath chỉ còn lại duy nhất ngón tay đang nhấn đến trước mắt cô.
Sát khí, không khí bị đè nén trầm trọng… tất cả làm cô không nổi lên được tâm tư kháng cự.


Đến khi ngón tay mảnh khảnh trắng như ngọc đặt trên trán Esdeath thì cô vận dụng ý chí của bản thân và hét lên một tiếng seu đó rút kiếm khỏi vỏ và lùi nhanh về sau.
Esdeath giật mình nhìn bầu trời.


Khi hai người bắt đầu cuộc đấu thì trời vẫn còn nắng gắt nhưng lúc này đã ngả màu hoàng hôn. Chiêu thức khủng khiếp của kẻ đối diện như chặt đứt mọi cảm nhận của cô về không gian và thời gian chung quanh.
Cô không nhìn được biểu hiện của người dưới lớp áo choàng đen là gì cả?.


-Ngươi vô cùng mạnh, ta không tưởng được thế giới này lại tồn tại một kẻ như ngươi.
Esdeath cất tiếng khi nhìn kẻ đối diện bình thản thu ngón tay về.
Lakjhal thả bước đi khỏi đỉnh núi tuyết:


-Rời khỏi nơi đây đi, xem như một lời nhắc nhở cho cô – Đại tướng Esdeath. Cô kiêu ngạo, cô tự tin vì cô là kẻ mạnh, không sai. Nhưng, hãy luôn quan sát thế giới bằng ánh mắt của kẻ yếu.
Màu đen nổi bật của chiếc ác choàng dần chìm vào sau những dãy núi tuyết.
Esdeath đứng nơi đó hơi sững sờ.


-“Luôn quan sát thế giới bằng ánh mắt kẻ yếu?”. Ta không làm được, bởi vì ta luôn sẽ là kẻ mạnh, ta sẽ mạnh hơn cả ngươi – “Áo choàng đen”, ngày đó sẽ đến sớm thôi và ta sẽ quay lại.






Truyện liên quan