Chương 92: Địch nãi chủ động

Địch Nãi còn muốn nói chuyện, bất quá Thác Bỉ ở bên cạnh nói xen vào: “Các ngươi khoan nói đã, trước tiên về bộ lạc để đại vu khám trước đi, vết thương của Phất Lôi vẫn không biết có nặng không nữa!”


Địch Nãi cảm thấy chính mình quả thực đã quá kích động, có chút sơ sót, liền vội vàng gật đầu: “Tốt, kia phải làm phiền các ngươi một phen rồi.”


Thác Bỉ liền bật cười: “Khách khí cái gì, Phất Lôi là tộc trưởng của chúng ta. Có thể cứu tộc trưởng, này xem như là lập công lớn a!” Nói xong, hắn bật người biến về hình thú.


Địch Nãi vội vàng đỡ Phất Lôi nằm lên lưng Thác Bỉ, sau đó cúi đầu hỏi: “Thế nào? Ngươi có thể kiên trì không?”
Phất Lôi suy yếu cười cười: “Hey, đừng nghĩ ta vô dụng như vậy, yên tâm đi!”


Địch Nãi gật gật đầu, lúc này mới leo lên hình thú của Tạp Lạc. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc liếc mắt nhìn nhau một cái, song song đập cánh bay vút lên.


Địch Nãi ngồi trên lưng Tạp Lạc, vẫn không hết lo lắng nhìn về phía Phất Lôi. Phất Lôi nghiêng đầu dán vào lưng Thác Bỉ hướng Địch Nãi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ngọt ngào. Sống sót sau tai nạn, có thể một lần nữa nhìn thấy người mình yêu, Phất Lôi cảm thấy y thực hạnh phúc.


available on google playdownload on app store


Trên đường trở về, bọn họ đụng phải một thú nhân ra ngoài săn thú. Thú nhân kia thấy Phất Lôi trên lưng Thác Bỉ thì hưng phấn rống một tiếng rồi lao tới đón.


Địch Nãi vội vàng nói với người nọ: “Phất Lôi bị thương, chúng ta trước tiên tới chỗ đại vu một chuyến, có thể nhờ ngươi thông tri phụ thân cùng mẫu phụ Phất Lôi không? Bọn họ đã lo lắng thật lâu, nếu có thể sớm biết tình huống của Phất Lôi thì cũng sớm an tâm.”


Thú nhân kia vui vẻ gật đầu, bật người vỗ cánh bay đi. Tộc trưởng đã trở lại, đây chính là tin tức lớn, hắn phải lập tức quay về báo cho mọi người trong bộ lạc.


Đại khái vì có thú nhân kia báo tin, trên đường tới chỗ đại vu, có rất nhiều người tiến tới hỏi han. Phất Lôi cố gắng giữ tinh thần cùng bọn họ trò chuyện một chút. Địch Nãi ở bên cạnh giúp Phất Lôi giải thích, nói tới miệng khô lưỡi khô.


Tới chỗ đại vu, Phất Lôi tiến vào trong sơn động kiểm tr.a thân thể, bên ngoài lại tới một nhóm tộc nhân tới thăm. Mọi người đều không ngờ Phất Lôi mất tích hơn mười ngày cư nhiên quay về. Vì thế, tộc nhân nhận được tin đều chạy tới, tụ tập bên ngoài sơn động đại vu nghị luận.


Địch Nãi bồi bên cạnh Phất Lôi, làm trợ thủ giúp đại vu chữa trị. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc vừa ra khỏi cửa đã bị tộc nhân ở bên ngoài xem là anh hùng, kéo đi hỏi han. Thác Bỉ tình tình tốt tận tình trả lời, Tạp Lạc mới đầu còn cười cười theo sau, sau đó dứt khoát bay ra xa một chút hít thở không khí.


Đại vu rất nhanh đã kiểm tr.a toàn thân Phất Lôi, cuối cùng cầm một đống thảo dược giao cho Địch Nãi. Đại vu nói, điều Phất Lôi cần nhất bây giờ là im lặng tĩnh dưỡng. Cho nên, Địch Nãi trước tiên ra ngoài trấn an tộc nhân xao động, giải thích tình huống, sau đó vẫn nhờ Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đưa bọn họ về sơn động.


Địch Nãi vừa mới leo xuống lưng Tạp Lạc, Tiểu Nhị đã nhanh như chớp phóng tới, nhảy lên người cậu cọ loạn. Nó thấy chủ nhân ở cùng một chỗ với thú nhân, mà tâm tình chủ nhân rõ ràng đã tốt hơn, liền nhân cơ hội này lấy lòng. Ngay cả tuyết linh cũng tỏ ra hưng phấn, từ sớm đã chạy ra nghênh đón.


Phụ thân cùng mẫu phụ Phất Lôi cũng chạy tới, vừa thấy Phất Lôi liền kích động nhào tới. Mẫu phụ Phất Lôi kích động tới òa khóc, suýt chút nữa đã ngất xỉu, mọi người trấn an một hồi hắn mới bình tĩnh lại, hoang mang rối loạn muốn chăm sóc vết thương cho Phất Lôi, bất quá, Địch Nãi không để hắn nhúng tay. Cuối cùng, hắn bị phụ thân Phất Lôi khuyên can kéo đi, nói hôm khác lại tới thăm.


Mã Cát nghe nói Phất Lôi đã trở lại cũng chạy tới. Bất quá Hách Đạt nhà hắn bị thương khá nặng, đến giờ vẫn còn nằm trên giường, vì thế không đi cùng.


Nhìn thấy Mã Cát, Địch Nãi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đoạn thời gian trước Hách Đạt bị thương nặng như vậy, cơ mà vì lo lắng tìm kiếm Phất Lôi mà cậu chưa ghé thăm lần nào!


Cũng may Mã Cát cũng hiểu được, an ủi Địch Nãi hảo hảo chăm sóc Phất Lôi, chuyện qua thăm Hách Đạt thì cứ chờ thương thế Phất Lôi tốt rồi nói sau. Mã Cát còn đưa tới chút rau dại cùng măng mà mình hái được, Địch Nãi quả thực cảm kích không thôi.


Bội Cách mới sinh đứa nhỏ, không có cách nào tới thăm, chỉ bảo Luân Ân chạy qua một chuyến.


Phất Lôi nghe Bội Cách đã sinh, mình đã được làm thúc thúc liền vui sướng không thôi. Đáng tiếc, tiểu bảo bảo lúc này đang ngủ, Luân Ân không có cách nào ôm qua cho Phất Lôi xem. Phất Lôi cảm thấy có chút tiếc nuối, bất quá cũng không sao. Dù sao tiểu bảo bảo cũng ở đó, chờ y khỏe lại rồi lúc nào cũng có thể qua xem.


Luân Ân biết Phất Lôi khẳng định không có nhiều thức ăn, vì thế mang con sơn dương mình vừa săn được qua, còn hỗ trợ nhóm lửa nướng chín.
Chờ nhóm người thăm hỏi lục tục rời đi rồi, Địch Nãi bắt đầu nấu thuốc, bó thuốc. Bị thương gân cốt, Địch Nãi không dám lơ là chút nào.


Uy Phất Lôi uống thuốc xong, Địch Nãi bắt đầu chuẩn bị ăn chút gì đó. Tuy Luân Ân đã giúp bọn họ chuẩn bị thịt nướng nhưng Địch Nãi vẫn xào thêm vài món. Dù sao Phất Lôi cũng bị nhốt trong hang đá kia nhiều ngày, tuy có ăn tôm ăn cá nhưng vẫn cần dưỡng lại dạ dày.


Địch Nãi dùng gan sơn dương làm canh gan, lại cắt măng xào thịt, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.


Lúc uống món canh nóng hầm hập trong nồi gốm, Phất Lôi cùng Địch Nãi cơ hồ đều cảm khái không thôi. Phất Lôi thực sự rất nhớ đồ ăn Địch Nãi làm, những ngày sống trong hang đá quả thực là một ngày cứ như một năm. Địch Nãi cũng nhiều ngày không ăn uống đàng hoàn, uống một ngụm canh, dạ dày liền ấm áp hẳn, lúc này mới có thể xem là còn sống. Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.


Ăn xong cơm, Phất Lôi thật sự rất buồn ngủ, Địch Nãi cũng có chút chống đỡ không nổi. Bất chấp thu dọn, hai người ôn nhu hôn môi một trận, sau đó ôm chặt lấy nhau, chậm rãi ngủ.


Sáng hôm sau khi Phất Lôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Địch Nãi nằm trong lòng, mở to đôi mắt to đen lúng liếng nhìn y, giống như đã nhìn thật lâu thật lâu.
Phất Lôi sáp qua cắn cắn môi cậu hỏi: “Làm sao vậy? Tỉnh cũng không gọi ta một tiếng.”


Địch Nãi có chút buồn bực nói: “Nhìn thấy ngươi cứ như không có cảm giác chân thật vậy. Cứ cảm thấy lần này tìm được ngươi cứ như đang nằm mơ, không chân thật chút nào.” Địch Nãi kỳ thực rất ít khi cảm tính như vậy, chỉ vì lần này Phất Lôi mất tích lâu như vậy, thật sự dọa cậu không nhẹ.


Mũi Phất Lôi cũng có chút chua xót, ôm cậu thật chặt, áp sát bên tai nói: “Ta ở ngay đây này, làm sao cũng không mất được.”


Địch Nãi chôn đầu lên bả vai Phất Lôi, dán mặt lên da thịt trần trụi của y cọ xát một hồi, đột nhiên há mồm cắn một ngụm. Phất Lôi đau tới hút một ngụm khí, bất quá không lên tiếng.


Địch Nãi cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng, lúc này mới chậm rãi nhả ra. Nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lên dấu răng, ɭϊếʍƈ đi hết vết máu, lúc này mới khàn khàn nói: “Phất Lôi, chúng ta làm đi.”


Phất Lôi nhướng mi, có chút kinh ngạc. Địch Nãi rất hiếm khi trắng trợn cầu hoan như vậy, huống chi lại là trong tình huống y bị thương thế này. Phất Lôi cũng rất muốn Địch Nãi, muốn tới phát xuồng. Lúc còn trong hang đá, y đã nghĩ vô số lần, nếu gặp lại, y sẽ hung hăng yêu thương Địch Nãi thế nào. Chỉ là, với tình huống hiện giờ, y quả thực có chút lực bất tòng tâm.


Địch Nãi ngẩng đầu, mỉm cười có chút mị hoặc: “Ngươi không cần lo lắng, không cần ngươi xuất lực, ta đến là tốt rồi.”
Phất Lôi có chút tham lam nhìn người yêu cách biệt đã lâu, không chút do dự gật gật đầu: “Tốt, hết thảy do ngươi làm chủ.”


Địch Nãi phát hiện, Phất Lôi đã gầy đi rất nhiều, đường cong trên mặt thoạt nhìn góc cạnh hơn, so với khi trước tăng thêm vài phần khí khái. Y hơi híp mắt, ánh mắt nóng rực hoàn toàn tin cậy nhìn Địch Nãi. Hốc mắt vì gầy yếu mà hơi lõm xuống, thoạt nhìn trông y lại càng anh tuấn mê người hơn.


Địch Nãi đưa tay xoa xoa gương mặt đã lún phún râu của Phất Lôi, tựa hồ có chút say mê xúc cảm này, áp mặt lên, chậm rãi cọ xát. Hô hấp ấm áp của hai người giao hòa, vừa ấm áp lại có chút nóng bỏng của ȶìиɦ ɖu͙ƈ dâng cao.


Địch Nãi sờ soạng hôn lên cánh môi đầy đặn của Phất Lôi, ngậm lấy nó chậm rãi ɭϊếʍƈ ʍút̼. Dần dần, động tác trở nên kịch liệt, bắt đầu hôn khắp mặt y.


Địch Nãi giống như một con thú nhỏ đói khát, không ngừng hôn khắp cơ thể Phất Lôi, thậm chí còn gặm cắn. Gặm cắn cần cổ, thẳng đến khi nó hiện ra một ấn ký đỏ tươi mới thỏa mãn chuyển qua chỗ tiếp theo/


Hơi thở Phất Lôi có chút hỗn loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống, nơi bụng dưới giống như có một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy. Nhưng mà, Phất Lôi vẫn thực dịu ngoan tùy ý Địch Nãi hôn mình, không đánh gảy động tác của cậu. Y biết, Địch Nãi muốn phát tiết, nương theo giao phối phát tiết hết tình tự kịch liệt trong lòng.


Địch Nãi hôn một trận, đột nhiên ngồi thẳng dậy, cởi phăng quần áo trên người. Mùa đông năm trước cậu béo lên được một chút, bất quá vì khoảng thời gian này vất vả gian khổ lại không chịu ăn uống nên lại gầy đi một vòng.


Sau khi cởi bỏ toàn bộ quần áo, Địch Nãi lộ ra thân thể gầy yếu mà xinh đẹp, phát ra hơi thở dụ dỗ nhàn nhạt làm người ta phát cuồng. Lồng ngực trắng nõn vân da rõ ràng, sờ lên mịn màng vô cùng. Hai điểm nhỏ trước ngực bại lộ ra ngoài không khí, không cần bị kích thích đã chậm rãi dựng thẳng. Phần bụng bằng phẳng không có chút sẹo lồi, ẩn ẩn có thể nhìn thấy sáu khối cơ bụng.


Phất Lôi kìm không được vươn tay, vuốt ve thân thể làm mình mê muội trước mắt. Địch Nãi không hề dừng lại cởi bỏ phần quần bên dưới, cứ vậy trần trụi khóa ngồi trên người Phất Lôi.


Phần lông bên dưới của Địch Nãi có chút thưa thớt, màu sắc đen nhánh, vật nhỏ ngủ say đã sớm thức tỉnh, hưng trí ngẩng cao đầu.


Phất Lôi nhịn không được nuốt nước miếng, ôm chầm lấy Địch Nãi hôn một cái, sau đó dùng âm thanh khàn khàn nói: “Vật nhỏ của ngươi xem ra có chút chờ không kịp rồi, đến, để ta hôn nó.”


Địch Nãi cũng không từ chối, tiến tới để đầu gối quỳ hai bên cổ, để vật cứng đã dựng thẳng của mình áp sát miệng Phất Lôi. Phất Lôi nằm ngửa trên giường, dưới đầu lót một miếng da thú, sau đó chẳng chút do dự ngậm lấy anh bạn nhỏ đáng yêu kia.


Bởi vì đã nhiều ngày không tắm rửa, bên dưới rõ ràng có chút nồng mùi. Thứ kia cũng có chút mằn mặn, bất quá Phất Lôi lại chẳng chút ghét bỏ ngậm hết vào miệng, giống như đang nếm mỹ vị mà ɭϊếʍƈ ʍút̼.


Khoang miệng ấm nóng vây lấy nơi mẫn cảm nhất, Địch Nãi nhịn không được ưỡn thẳng thắt lưng, tay chống ra sau, tấm lưng ưỡn thành một đường cong duyên dáng. Hai tay bấu chặt lớp da thú trải trên giường, đầu ngón tay có chút trắng bệch.


Đại khái vì đã nhiều ngày không phát tiết, Địch Nãi rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng, bắn vào miệng Phất Lôi. Địch Nãi lui ra, cúi người hôn lên môi Phất Lôi, quấn lấy đầu lưỡi trơn trợt của đối phương, chia sẻ chút tinh dịch còn sót lại chưa kịp nuốt xuống.


Vật cứng dưới thân Phất Lôi cũng đã sớm ngẩng đầu, cứng rắn đỉnh đỉnh lên khe mông Địch Nãi. Địch Nãi lắc mông chậm rãi cọ xát một chút, Phất Lôi liền nhịn không được hít sâu một hơi. Địch Nãi vươn tay từ cái bát bên cạnh quét lấy chút mỡ, sau đó luồn tay ra sau vói vào tiểu huyệt tự làm khuếch trương.


Đây vẫn là lần đầu tiên Địch Nãi chủ động làm như vậy, quả thực có chút mất tự nhiên. Phất Lôi nằm bên dưới nhìn mà hai mắt bốc hỏa, hận không thể bật người đặt Địch Nãi dưới thân hảo hảo làm một hồi.


Địch Nãi đơn giản khuếch trương một chút, cảm thấy không sai biệt lắm thì lấy thêm chút mỡ, nhẹ nhàng bôi lên đại gia hỏa của Phất Lôi. Làm tốt chuẩn bị, cậu cầm lấy đại gia hỏa, ưỡn lưng chậm rãi ngồi lên. Bởi vì kinh nghiệm không đủ, cậu ngồi lệch vài lần.


Phất Lôi gấp tới độ đổ đầy mồ hôi, quả thực có suy nghĩ Địch Nãi cố ý chơi xấu. Bất quá Địch Nãi hiện giờ cũng có chút quẩn bách, mím môi thử lại.


“Ngô.” Lúc phần đỉnh đại gia hỏa rốt cục cũng tiến vào dũng đạo ấm áp, hai người đều nhịn không được than nhẹ một tiếng. Phất Lôi hoàn toàn là khoái cảm, mà Địch Nãi thì có chút trướng đau.


Lấy lại bình tĩnh, hít một hơi lấy tinh thần rồi tiếp tục để cơ thể ngồi thấp xuống. Bởi vì lực chú ý toàn bộ tập trung ở nơi kia, Địch Nãi có thể rõ ràng cảm giác được vách thịt chầm chậm bị kéo giãn, vật cứng nóng rực chậm rãi tiến sâu vào bên trong.


Chờ đến khi vào hết toàn bộ, Địch Nãi mới chậm rãi thở hắt ra một hơi, dừng lại động tác. Cảm nhận cảm giác trướng đầy rõ rệt kia, cậu thấy thực hạnh phúc. Chỉ có thế mới làm cậu cảm nhận rõ rệt Phất Lôi thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là một giấc mơ.


Tư thế như vậy hiển nhiên làm vật cứng vào một độ sâu phi thường. Địch Nãi có thể rõ ràng cảm nhận phần lông ở nơi đó chỉa vào mông mình, cảm giác ngứa ngứa ẩn ẩn làm cậu hưng phấn. Địch Nãi đỏ mặt, bắt đầu chậm rãi di chuyển thắt lưng.


Từ góc độ của Phất Lôi có thể nhìn thấy vân da trước ngực Địch Nãi, người bạn nhỏ ngẩng đầu bên dưới với cả cúc huyệt đang phun ra nuốt vào phân thân của mình. Tư thế hiến dâng hoàn toàn này làm Phất Lôi vô cùng thỏa mãn, cứ như đang phiêu bồng trên mây. Phất Lôi nhịn không được vươn tay túm lấy eo Địch Nãi, phối hợp với động tác của cậu chậm rãi đỉnh lên.


Địch Nãi cảm giác được động tác của Phất Lôi, nhịn không được ngừng lại: “Thương thế của ngươi thực sự không sao chứ? Hay cứ để ta làm thôi?”
Phất Lôi mỉm cười: “Ta bị thương ở chân chứ không phải thắt lưng, yên tâm, ta sẽ chú ý.”


Lúc này Địch Nãi mới yên lòng. Phối hợp với hành động của Phất Lôi, vi diệu biến hóa góc độ, tìm kiếm vị trí làm mình thoải mái một chút. Một cây lửa nóng thô dài của Phất Lôi ma xát vào vách thịt mang tới từng trận tê dại. Hơn nữa cộng thêm sức nặng của cơ thể, Địch Nãi có cảm giác như bản thân bị xỏ xuyên, hơi thở trở nên ồ ồ, đồng thời đưa tay xuống an ủi người anh em của mình.


Hai người chấn động càng lúc càng kịch liệt, tiếng vang da thịt quanh quẩn trong sơn động, ngọn lửa tình ái hừng hực dâng trào.


Địch Nãi giống như mê muội di chuyển cơ thể, ngậm Phất Lôi càng sâu hơn nữa. Sâu trong tiểu huyệt truyền ra một luồn khoái cảm làm cậu vô thức phát ra tiếng rên rỉ. Giống như hết thảy đều không tồn tại, chỉ còn một mình nam nhân anh tuấn trước mắt, chỉ còn vật cứng tựa như con ngựa hoang dại trong cơ thể.


“Bảo bối, ngươi kẹp ta thực chặt, thực thoải mái.” Phất Lôi mê loạn lẩm bẩm, không ngừng đẩy nhanh tốc độc tiến công.


Địch Nãi bấu chặt cánh tay cứng rắn của Phất Lôi, giống như hít thở không thông mà ngẩng đầu. Cứ vậy, điểm nhỏ trước ngực lại càng nổi trội hơn, thực chọc người ta yêu thương.


Phất Lôi nhịn không được bật người ngồi dậy, cắn lấy một viên hồng quả chịu vắng vẻ, kịch liệt ʍút̼ vào. Địch Nãi bất ngờ không kịp phòng bị, ‘a’ to một tiếng, phía sau cũng kịch liệt co rút. Đây là điềm báo sắp phát tiết. Vách thịt vì co rút mà siết chặt hơn hẳn, làm Phất Lôi cũng cảm thấy khoái cảm sàng sâu.


Theo một cú mạnh mẽ thẳng tiến của Phất Lôi, hai người đều phát tiết. Chất lỏng nóng rực phun trào hệt như nham thạch bắn vào trong cơ thể Địch Nãi, nóng tới mức làm cậu run rẩy. Toàn thân Địch Nãi co rút, cúi người ôm lấy Phất Lôi, phun ra hết thảy nhiệt tình lên bụng y.

Hoàn Chương 92.






Truyện liên quan