Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
Trận tình ái thỏa thích sau khi cách biệt lâu dài làm hai người cảm thấy sảng khoái từ trong ra ngoài, ngay cả lỗ chân lông cũng thoải mái. Địch Nãi vùi đầu bên hõm vai Phất Lôi, nửa ngày không nhúc nhích. Vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Địch Nãi, Phất Lôi cảm thấy trong lòng thực an bình. Cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc mướt mồ hôi của Địch Nãi, hưởng thụ dư vị sau khi làʍ ȶìиɦ.
Địch Nãi lo lắng tới thương thế của Phất Lôi, nằm một chốc liền xoay người leo xuống. Phất Lôi có chút lưu luyến, kéo Địch Nãi tới hôn một cái.
“Hey, ngươi hiện giờ đang bị thương đó, thành thật chút đi!” Địch Nãi mỉm cười đẩy y, bò xuống giường tẩy rửa.
Bởi vì trong sơn động chỉ có bồn gốm chứa nước, không thể tắm, vì thế Địch Nãi dùng vải bố thấm nước lau sạch dấu vết tình ái trên người. Phất Lôi nghiêng người nằm trên giường, chống tay nhìn chằm chằm Địch Nãi. Địch Nãi bị nhìn tới đỏ mặt, cười cười vươn tay búng một phát làm mặt Phất Lôi dính đầy nước.
Địch Nãi đơn giản tẩy rửa một chút, mặc quần áo, tiếp đó giúp Phất Lôi lau người dưới. Phất Lôi giang tay giang chân nằm thành hình chữ đại, anh bạn giữa hai chân vẫn sừng sững đứng ở đó, tràn đầy tinh thần. Vải bố trong tay Địch Nãi lau lên, nó giống như thực hoan nghênh mà run run một chút, lại càng gắng gượng hơn.
Bất đắc dĩ, Địch Nãi chỉ đành làm một lần khẩu giao cho y.
Hai người dính dính một hồi, mặt trời đã hoàn toàn lên cao. Địch Nãi vội vàng giúp Phất Lôi nấu thuốc thay thuốc, quên bén đi chuyện ăn bữa sáng. Lúc này phụ thân cùng mẫu phụ Phất Lôi lại ghé qua, bọn họ mang tới một sọt trứng chim cùng một số con mồi. Bọn họ thực thương Phất Lôi, biết khoảng thời gian này y không thể đi săn nên cố ý mang tới.
Địch Nãi vội vàng mời bọn họ ngồi xuống, đưa thuốc cho Phất Lôi rồi vội vàng chạy đi làm bữa sáng. Nhét vài quả trứng vào bếp lò làm trứng nướng, vài quả còn lại thì mang đi làm canh trứng.
Mẫu phụ Phất Lôi thấy Địch Nãi thực giỏi giang, chăm sóc Phất Lôi cũng tỉ mỉ cẩn thận, cũng an tâm không ít.
Phất Lôi nửa nằm trên giường ăn canh trứng, đột nhiên nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc, y đặt chén xuống vui vẻ nói: “Nha, này nhất định là bảo bảo của Bội Cách khóc. Ta còn chưa thấy mặt cháu a! Nó có ngoan không?”
Mẫu phụ Phất Lôi cười tủm tỉm: “Ngoan, đứa nhóc kia rất đáng yêu, thoạt nhìn giống hệt như Luân Ân. Ngươi muốn xem không? Ta ôm nó xuống.”
Phất Lôi ngậm canh trứng, hàm hồ nói: “Muốn, muốn, ta muốn xem tiểu bảo bảo.”
Rất nhanh, phụ mẫu Phất Lôi chạy lên sơn động Bội Cách ôm nhóc con kia xuống. Bé con được quấn thật kín trong da thú, chỉ lộ ra cái đầu.
Chỉ mới hai ba ngày, bảo bảo đã mũm mĩm rất nhiều, thoạt nhìn tròn vo, đáng yêu cực kỳ. Đại khái vì là tiểu thú nhân nên trên đầu đã mọc rất nhiều tóc. Địch Nãi vừa thấy thì nhịn không được bước qua: “Để ta ôm một cái đi!” Mẫu phụ Phất Lôi liền cẩn thận đặt đứa nhỏ vào tay Địch Nãi.
Bé con đã mở mắt, đôi mắt to tròn đen láy nhìn Địch Nãi, miệng còn phun phun bong bóng. Mẫu phụ Phất Lôi cười tủm tỉm giúp bé lau miệng: “Nhóc con này vừa mới ăn no, hiện giờ sẽ rất ngoan!”
Địch Nãi tò mò hỏi: “Nó ăn cái gì?”
Mẫu phụ Phất Lôi nhìn tiểu bảo bảo, tựa hồ yêu thích không thôi: “Sữa dê, phụ thân nó sợ một con dê cái không đủ sữa, còn bắt về thêm một con bò cái!”
Phất Lôi thấy một màn như vậy, ngồi trên giường đá vỗ vỗ tay, khó nhịn hô: “Mau ôm lại đây, ta xem một chút.” Địch Nãi vội bước qua cho y xem.
Nhìn tiểu bảo bảo, Phất Lôi cười tới không khép miệng lại được. Y cẩn thận vươn tay sờ sờ gương mặt non mềm của bé, trêu chọc: “Nhóc con có ngoan không hử? Ta là thúc thúc của ngươi, biết chưa? Thúc thúc nga!”
Địch Nãi cười tủm tỉm nhìn y, nghĩ thầm, Phất Lôi thích con nít như vậy, nếu là con của mình, nhất định sẽ cưng chìu không thôi.
Lúc này, da thú có chút lỏng lẻo, bé con lộ ra cánh tay. Bàn tay bé xíu mĩm mĩm vươn ra túm lấy miếng da thú trước mặt bỏ vào miệng: “Ây yo, thực đáng yêu quá mà.” Địch Nãi nhịn không được túm lấy bàn tay của bé hôn chụt một cái.
Ôm bé con, nhăn mặt nhíu mày làm mặt quỷ, chọc bé cười.
Phất Lôi thấy Địch Nãi có vẻ rất thích tiểu bảo bảo, bắt đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu. Tuy trước kia Địch Nãi nói không cần đứa nhỏ, nhưng y chưa từng buông tha hi vọng. Y cảm thấy đợt này Địch Nãi tựa hồ có gì đó thay đổi, vì thế có chút do dự xem có nên thừa dịp này nhắc lại chuyện con cái với cậu hay không.
Địch Nãi nhìn ra chờ mong trong mắt Phất Lôi, cười thầm trong lòng, cố ý ôm tiểu bảo đi, xoay người chậm rãi đong đưa dỗ bé, không nhìn tới Phất Lôi.
Địch Nãi đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay người lại hỏi: “Di, tiểu bảo bảo sao không thay đổi thành hình thú?”
Phất Lôi sửng sốt một chút mới đáp: “Phải sau khi đầy tháng tiểu bảo bảo mới có thể biến thân, hơn nữa tiểu thú nhân mới sinh chưa có cánh, phải tới ba tuổi mới bắt đầu mọc cánh.”
Địch Nãi giật mình, trong lòng cũng bình tĩnh một chút. Vậy thì tốt lắm, không cần lo lắng mình sẽ sinh ra một nhóc lông xù. Nhìn cục nắm tròn tròn trắng trắng trong tay, càng xem càng thích. Cậu nghĩ, nếu là tiểu bảo bảo của cậu cùng Phất Lôi sinh ra, nhất định càng đáng yêu hơn.
Để bé con sát bên cạnh Phất Lôi, dùng khuỷu tay huých y một cái: “Hey, Phất Lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?”
Phất Lôi còn đang rối rắm làm sao để nhắc lại chuyện sinh con với Địch Nãi, đột nhiên nghe cậu nói vậy thì có chút trì độn không kịp phản ứng. Y ngơ ngác nhìn Địch Nãi một hồi, sau đó mới mừng như điên nói: “Địch Nãi, ngươi nói chúng ta cũng sinh một đứa sao? Ta không nghe lầm đi?”
Địch Nãi nhìn y, cười cười gật đầu. Phất Lôi vỗ vỗ giường: “Ha ha, thật tốt quá, Địch Nãi. Ta biết ngươi nhất định sẽ thông suốt mà.” Phất Lôi đang cười thì hô đau một tiếng, hóa ra vì quá kích động nên không cẩn thận đụng trúng cái chân bị thương, đau tới phát run.
Địch Nãi vội vàng ngồi xổm xuống xem xét chân y: “Không sao chứ?” Phất Lôi xoa xoa chân, lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là vui quá thôi.”
Mẫu phụ Phất Lôi nghe thấy tiếng y kêu to, oán trách trừng mắt: “Cái đứa nhỏ này, kinh ngạc cái gì a? Các ngươi ở cùng một chỗ cũng không ngắn, hẳn nên chuẩn bị có đứa nhỏ.”
Phất Lôi cũng không để ý tới mẫu phụ, kéo Địch Nãi ngồi xuống bên cạnh, ngây ngô cười cười dùng đầu mình cọ cọ cậu. Mẫu phụ sẽ không hiểu được tâm tình của y, dù sao cũng khó lắm mới làm Địch Nãi đồng ý sinh con. Xem ra chuyến này y quả thực là gặp họa được phúc a!
Địch Nãi không để ý tới đại ngốc vẫn một mực cười ngây ngô bên cạnh, cúi đầu trêu chọc bé con. Mỗi lần bé cong môi, Địch Nãi liền cười ha hả: “Ha hả, cười rồi. Bảo bảo cười rồi.” Trên thực thế, con nít mới sinh vài ngày làm sao biết cười a!
Phất Lôi cũng thực vui vẻ nhìn Địch Nãi, cảm thấy bản thân hạnh phúc không thôi.
Lúc Địch Nãi đang chơi tới quên cả trời đất thì đột nhiên cảm thấy trên tay hình như có gì đó nhỏ xuống, lập tức bật người phản ứng: “A, nguy rồi, bảo bảo tè rồi.”
Địch Nãi vội vàng đứng dậy, ôm bảo bảo ra xa người mình một chút: “Mau mau mau, mau tới a, bảo bảo tè rồi.” Địch Nãi có chút luống cuống không biết nên làm cái gì. Mẫu phụ Phất Lôi cười cười đi tới, ôm tiểu bảo bảo đi, múc nước tẩy trừ cho bé.
Địch Nãi cũng giơ tay chạy đi rửa tay. May mắn vừa nãy phát hiện sớm, da thú cũng dày nên quần áo không bị dính nước tiểu. Nhìn bộ dáng chật vật của Địch Nãi, Phất Lôi cười thực sung sướng. Địch Nãi quay đầu qua trừng mắt: “Cười cái gì mà cười, chờ chúng ta có bảo bảo rồi, ngươi trông.”
Phất Lôi cười híp cả mắt, vội vàng đáp ứng: “Tốt tốt, ta trông ta trông.” Y chỉ ước gì có tiểu bảo bảo để trông a!
Mẫu phụ Phất Lôi lau khô người bé, quấn miếng da thú khác, lúc này mới có tâm tư đáp lời: “Tuy hai đứa muốn tiểu bảo bảo là tốt, bất quá chân Phất Lôi vẫn chưa tốt, nghĩ mấy chuyện này có phải quá sớm không a?”
Mẫu phụ quả thực nói ngay trọng điểm, Phất Lôi quả thực không nghĩ tới chuyện này. Đúng vậy, y không thể nào kéo cái giò què cử hành nghi thức với Địch Nãi a!
Nhìn nhìn cái chân bị thương, Phất Lôi nhíu mày. Ai, cái cẳng què này đúng là mất hứng mà! Phải nhanh nhanh khỏe lại mới được. Bằng không, tiểu bảo bảo đáng yêu đến bao giờ mới có thể ôm tới tay a?
Địch Nãi đi qua vỗ vỗ bả vai Phất Lôi, cười nói: “Đừng có gấp, hảo hảo dưỡng thương đi. Nếu ngươi dưỡng thành giò què thì đó mới là chuyện cười trong bộ lạc! Ta sẽ không cười ngươi, nhưng tộc trưởng mà què thì đi đâu cũng bị chê cười a.”
Phất Lôi bị đả kích, ủ rũ đáp: “Được rồi, ta sẽ chú ý.
Địch Nãi có chút buồn cười, sáp qua hôn trán y một chút, sau đó áp sát bên tai y thì thầm: “Này, đừng chán nản, ta sẽ nấu nhiều canh xương cho ngươi uống, nhất định sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”
Phất Lôi ngẩng đầu, ánh mắt to tròn lóng lánh nhìn Địch Nãi: “Ân. Địch Nãi, ngươi thật tốt.”
Địch Nãi bật cười, nâng tay sờ sờ tai Phất Lôi: “Hai chúng ta cần gì nói những lời này?”
Phất Lôi nắm lấy tay Địch Nãi, mười ngón đan xen. Một tay trắng nõn thon dài, một tay thô thô to to, nhưng đặt chung một chỗ thì thực hài hòa. Phất Lôi kéo tay Địch Nãi áp lên má cọ cọ, ánh mắt nhìn cậu nóng cháy mà thâm tình.
Hai người đang ngọt ngọt ngào ngào thì bên cạnh vang lên một tiếng ho khan. Mẫu phụ Phất Lôi thấy hai vợ chồng son thân thiết trước mặt mình, đại khái cảm thấy có chút không được tự nhiên nên cười nói: “Nhóc con này ngủ rồi, để ta ẵm nó về.”
Địch Nãi có chút xấu hổ, không rụt tay lại, giữ nguyên tư thế quay đầu lại cười nói: “Tốt, đưa nó về đi, hôm nào ta lại qua xem nó.”
Bắt đầu từ hôm đó, Địch Nãi bắt đầu thường xuyên đi thăm bảo bảo. Dù sao sơn động bọn họ cũng khá gần, chỉ cần gọi một tiếng, Luân Ân sẽ bay xuống chở cậu lên thăm bảo bảo.
Bội Cách đặt bảo bảo tên là Côn Tháp, ngụ ý là đại lực sĩ. Địch Nãi từ khi biết tên bé thì thường xuyên gọi là ‘đại lực sĩ’. Bất quá, một bảo bảo nhỏ xíu được gọi là đại lực sĩ, quả thực rất đáng yêu.
Bội Cách cũng là lần đầu tiên sinh đứa nhỏ nên kinh nghiệm không đủ. Mẫu phụ thường xuyên tới hỗ trợ. Địch Nãi tới thăm bảo bảo cũng học hỏi được một ít kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ.
Thương thế của Phất Lôi dưới sự chăm sóc cẩn thận của Địch Nãi quả thực khỏe lại rất nhanh. Nhưng mà, dù sao cũng là gãy xương, rất khó dưỡng tốt. Phất Lôi nằm trên giường quả thực rất buồn chán, cảm thấy toàn thân đã sắp mọc nấm, hỏng bét tới nơi.
May mắn Địch Nãi thường xuyên ôm tiểu bảo bảo tới chơi, có thể tiêu phí không ít thời gian.
Ngoại từ lần đó, số lần ngẫu nhiên vận động trên giường của hai người cũng không ít. Bất quá, Phất Lôi vẫn tâm tâm niệm niệm có thể sớm cử hành nghi thức với Địch Nãi. Đáng tiếc, hiện giờ chỉ có thể nhìn cẳng chân mà than thở.
Khoảng thời gian này trừ bỏ chăm sóc Phất Lôi cùng trêu đùa ‘đại lực sĩ’, Địch Nãi lại tiếp tục tiến hành sự nghiệp trồng trọt. Cậu gọi thêm Mã Cát, hai người cùng hợp sức quy hoạch mảnh đất đã chọn khi trước, xới cho đất tơi rồi bắt đầu gieo mầm móng.
Địch Nãi thực quý mảnh đất này, thường xuyên chạy tới nhổ cỏ tưới nước. Cậu sợ có chim tới ăn hạt mầm nên cố ý bảo Tiểu Nhị chạy ra canh. Tiểu Nhị trái lại rất nghe lời, ở đó vồ bướm bắt chim, chơi tới quên cả trời đất. Nó đi theo Địch Nãi, ăn tới một thân da lông bóng mượt, béo tròn hẳn.
Tuyết linh thủ ở bên cạnh, ngẫu nhiêu trêu chọc Tiểu Nhị, ngày ngày trôi qua thích ý vô cùng.
Lúc Phất Lôi có thể chống gậy đi đường thì hạt giống cũng bắt đầu nảy mầm.
Cả mảnh ruộng xanh um tràn đầy sức sống, Địch Nãi nắm tay Phất Lôi đứng trên bờ ruộng, tươi cười vui sướng. Ngày tháng giản dị mà vui vẻ như vầy quả thực không tồi a!
…
Hoàn Chương 93.
_________________