Chương 10

Đầu năm ba thực không có gì có thể nói. Cả lớp dưới sự ca cẩm cùng kêu gào của các vị thầy cô, trở nên nặng nề rất nhiều.


Khang Kế cùng Thiệu Chuẩn trước sau như một ở lớp học đường ai nấy đi, không nói lời nào, chỉ là lượng công việc của hòm thư nhà Thiệu Chuẩn tăng thêm rất nhiều, tình thư dần dần toàn bộ biến thành thỉnh giáo thư cầu cứu thư tố khổ thư. Thiệu Chuẩn đem tổng kết bài học cùng ghi chép của mình, từng bản từng bản photo lại, đưa cho Khang Kế. Khang Kế cũng từng bản từng bản bắt đầu khổ học, một lần nữa làm tổng kết. Thế nhưng muốn ở đầu năm ba mà trong một năm đem toàn bộ chương trình sơ trung đều một lần nữa học lại, Khang Kế khổ không nói nổi.


Khang Kế bắt đầu sụt ký rõ rệt, trên trán cũng nổi lên thanh xuân đậu. Thiệu Chuẩn cũng bắt đầu rồi thanh xuân nảy mầm, lại làm vài lần mộng xuân, bất quá nội dung so với lần trước đã thanh tịnh nhiều lắm, trong mơ toàn là bộ mặt càng ngày càng đồi bại của Khang Kế. Thiệu Chuẩn mặc dù bất đắc dĩ bất lực, nhưng cũng chẳng hơi đâu nghĩ mãi vấn đề này, chính mình cùng Khang Kế tương lai xem ra là muốn dây dưa cùng một chỗ rồi, còn quản này đó làm chi.


Khang Hồng càng ngày càng giống nữ vương, mỗi ngày chỉ còn thiếu nước lấy roi ở phía sau quất anh hai. Khang Kế bây giờ thời lượng chơi bóng giảm mạnh, thời lượng làm bài tập bạo tăng. Ngay cả bán cá cũng làm cho Khang Kế cảm giác là một loại nghỉ ngơi. Nhìn dao trong tay lóc đến lóc đi tự do trên thân cá, máu cá tung toé, trong lòng lại kêu một tiếng khoái hoạt. Khang Kế cảm thấy chính mình có điểm biến thái. Lúc này, rốt cục trong một mảnh nhiệt triều, tốt nghiệp sơ trung.


Chụp ảnh tốt nghiệp ở cổng trường, Khang Kế đứng phía cuối hàng đầu vụng trộm ngắm Thiệu Chuẩn đang một khuôn mặt an tĩnh đứng bên cạnh thầy giáo. Một phòng học ngập tràn nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly, xong rồi còn phải chuẩn bị tinh thần đi thi thử, cuộc đời học trò thật không phải là người mà.


Những ngày đầu treo trên cổ nặng đến xương, hết thảy kết thúc. Khang Kế thi xong một môn cuối cùng, từ trường thi đi ra, cố ý đi chậm rì rì, tìm kiếm Thiệu Chuẩn giữa đám người phân tán. Thiệu Chuẩn tuy rằng không cùng trường thi với mình, nhưng cậu ấy sẽ sáng lên, chỉ tùy tiện quét mắt một cái, liền nhìn thấy được. Lặng lẽ đi phía sau bọn học sinh giỏi, Khang Kế mặc cho gió thổi tóc loạn thành một đầu bù xù, trong lòng rất sung sướng, cuộc thi lần này, thật sự rất hy vọng thẳng tiến Nhị Trung.


available on google playdownload on app store


Một đường đi theo đám Thiệu Chuẩn, phát hiện Thiệu Chuẩn có vẻ rất không yên lòng, mặt nhăn mày nhíu, dọc theo đường đi hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như đang tìm kiếm cái gì. Khang Kế lòng buộc chặt, sẽ không phải là cậu ấy không làm bài được chứ? Sau đó nhìn thấy đám người huyên náo bước vào quán nước. Khang Kế không muốn đi vào giúp vui, mình chỉ là muốn chuyên tâm mà nhìn Thiệu Chuẩn đã một năm nay chưa cẩn thận nhìn, cũng không muốn nhiều lời. Tuy rằng đám kia và mình căn bản là hai cái trận doanh trong một lớp, nhưng dù sao cũng là đồng học cùng lớp, đi vào nhất định phải nói đến nói đi một chút về cuộc thi, hơn nữa nói nhiều rồi có khi sẽ bị khó xử, thôi thà một mình tự nuôi mộng đẹp. Ngồi xuống ghế dài dưới bóng cây, sách vở để ở một bên ngước nhìn trời.


“Bài thi thế nào?”


Khang Kế chuyển mắt, nhìn thấy Thiệu Chuẩn đứng bên người, đang duỗi tay đưa cho mình một chai coca lạnh. Có chút ngẩn người, chớp chớp mắt, người còn đây. Xác định bản thân không có nằm mơ, Khang Kế nhận coca, trong đầu lại biến thành một mảnh keo sữa, ngốc hồ hồ nói: “Ách, cũng khá được, cậu thì sao?”


Thiệu Chuẩn đẩy đẩy Khang Kế sang bên cạnh, ngồi xuống cạnh hắn, tỉ mỉ nhìn cái tên gia hỏa làm cho mình gặp vô số ác mộng này. Gầy rất nhiều, cũng trắng hơn năm trước một ít, nhưng bộ dạng vẫn là ngây ngốc, ánh mắt rõ ràng đang nhìn mình lại có điểm thất lạc. Thật sự là cái đứa ngốc. Thiệu Chuẩn đột nhiên cảm thấy có điểm mặt đỏ, vội vàng quay đầu qua, uống một ngụm coca, nói: “Tôi khẳng định đậu Nhị trung, cậu đăng kí trường nào?”


“Mình, mình, mình cũng thi Nhị Trung.” Khang Kế cảm giác chính mình tim đập muốn không thở nổi, thật sự là vô dụng, một tuần một phong thư tình, chính mình cũng viết đã hơn một năm, như thế nào còn vô dụng như vậy? Ách… Tuy rằng thư tình viết nhiều lắm, nhưng trên thực tế số lần nói chuyện lại đếm trên đầu ngón tay.


Khang Kế lấy lại bình tĩnh, thừa dịp Thiệu Chuẩn nhìn phía trước, nhìn chòng chọc cậu ta không chớp mắt. Sao mà càng lớn càng dễ nhìn, thật kì quái. Làn da trắng trẻo, không giống như mình luôn một thân mồ hôi, cậu ấy có bao nhiêu khoan khoái. Nhìn từ bên mặt, lông mi cậu ấy thật dài, chớp một cái, làm cho chính mình tâm thần không phải của mình nữa. Còn có… đôi môi vừa uống coca, màu nhạt nhạt, môi dưới còn đọng một giọt coca, nửa muốn rơi nửa không… Khang Kế chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim như nổi trống. Thật muốn…thật muốn cắn một ngụm.


Thiệu Chuẩn biết Khang Kế nhìn chằm chằm mình, cái ánh mắt kia so với bình thường thoạt nhìn hung mãnh rất nhiều, một bộ muốn ăn tươi luôn chính mình. Làm hại mình không dám quay đầu, đành phải cứ nhìn xa xa phát ngốc. Qua chừng năm phút đồng hồ, Thiệu Chuẩn thật sự chịu không nổi loại áp lực này, đột nhiên quay đầu lại, híp mắt, chậm rãi hỏi: “Tôi lớn lên dễ nhìn lắm sao?”


Khang Kế đang còn đang nhìn cậu ta say đắm, chậm rãi gật gật đầu, nói: “Ưm, cậu lớn lên đẹp mắt nhất.”
Thiệu Chuẩn thấy cái mặt ngốc nghếch của Khang Kế, không khỏi cảm thấy thú vị, cố ý dùng thanh âm không làm thức tỉnh hắn chậm rãi thấp giọng hỏi: “Cho nên, rất thích tôi?”


“Ưm, thích.” Nói xong Khang Kế mới có phản ứng lại, mạnh rụt về sau, mắt trợn trừng, nhìn biểu tình của Thiệu Chuẩn muốn cười không cười, khẽ chớp mi, nhìn mình, hình như không có gì chán ghét, mới buông lòng. Vội vàng xua tay giải thích: “Mình, mình, mình nói thích là, là, là thích bạn học.”


“Ồ?” Thiệu Chuẩn biết rõ đứa ngốc này vì che dấu mà nói lời nói dối, nhưng nghe lời nói như vậy, vẫn là thấy trong lòng không thoải mái mà không rõ nguyên do. Con ngươi xoay xoay, nói: “Thi xong rồi, cậu tính ăn mừng thế nào?”


Ăn mừng? Mẹ nhất định sẽ làm món cá Hoa Cúc mình thích ăn nhất, nhưng cái này đối với Thiệu Chuẩn mà nói, khẳng định không tính là ăn mừng rồi. Vì thế lắc lắc đầu, nói: “Không nghĩ tới.”


“Tôi định buổi tối ra ngoài chơi, cậu đi cùng tôi đi.” Thiệu Chuẩn nói là câu trần thuật, ngay cả cái cơ hội để Khang Kế phản bác cũng không cho.
“Đi đâu?”


“Đi sẽ biết. Ăn cơm xong, tôi tới đón cậu.” Thiệu Chuẩn cái gì cũng không nói, bởi vì nếu nói, nhóc ngốc Khang Kế này nhất định rút lui có trật tự. Đừng nhìn hắn cao cao tráng tráng, kỳ thật nhát gan đòi mạng. Thiệu Chuẩn trong lòng oán thầm.


“Không, không cần đâu, mình tự đi ra là được.” Khang Kế vội vàng xua tay, nghĩ đồng học lúc trước của mình đều kém xa Thiệu Chuẩn vạn dặm, thực để mẹ nhìn thấy Thiệu Chuẩn, còn không bị gặng hỏi đến mười tám đời tổ tông sao.


Đối với cự tuyệt này, Thiệu Chuẩn lại nhăn mày, trong lòng thầm hừ, đối xử với tôi như vậy, cậu chờ xem. Bĩu môi, đứng dậy, vỗ vỗ vai Khang Kế: “Buổi tối chín giờ, cậu có thể ra ngoài không?”
“Ách…” Khang Kế do dự, đến chín giờ tối viện lý do gì với mẹ mà ra ngoài được đây.


“Thôi đi.” Thiệu Chuẩn nói: “Cậu bảy giờ đi ra, đừng ăn cơm, tôi đưa cậu ăn gì đó rồi đi chúc mừng.”
Ăn cơm cùng Thiệu Chuẩn?! Hai mắt Khang Kế sáng lên, gật đầu lia lịa.
Ước hẹn rồi, chỉ chờ ban đêm đến đây thôi.

* thanh xuân đậu: mụn






Truyện liên quan