Chương 11
Lúc chạng vạng, Khang Kế thấy được một Thiệu Chuẩn có chút khác biệt ở con ngõ trước nhà. Không mặc áo sơmi trắng, tóc cũng có chút lộn xộn. Áo T-shirt quần bò mài bình thường, Thiệu Chuẩn mặc trên người, thế nào lại khiến Khang Kế có loại cảm giác Thiệu Chuẩn lười biếng cái gì cũng chẳng muốn làm.
Đi đến trước mặt Thiệu Chuẩn, nhìn lại mình quần áo bình thường như đồng phục, Khang Kế có chút thận trọng: “Mình tới trễ rồi?”
“Không có, đi thôi.” Thiệu Chuẩn gật đầu, xoay người dẫn đường đi ở phía trước. Khang Kế lòng dạ thấp thỏm đi phía sau, nhắm mắt theo đuôi. Thấy Thiệu Chuẩn một mực không cười, hẳn không phải trong lòng thật ra là mất hứng chứ? Nhưng mà, nếu đã mất hứng cậu ấy vì sao còn muốn mình cùng đi chúc mừng? Mình và cậu ấy… kỳ thật cũng không phải rất thân quen, ít nhất cậu ấy đối với mình hẳn là không quen. Nghĩ đến đây, Khang Kế thoáng uể oải.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Thiệu Chuẩn mang theo Khang Kế đã bắt được xe, đi về phía trung tâm thành phố. Hai người ngồi ở ghế sau. Khang Kế có rất ít cơ hội gần Thiệu Chuẩn như vậy, không khí nóng mùa hè pha tạp với hơi thở của Thiệu Chuẩn bao lấy Khang Kế kín như bưng. Khang Kế chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, cố gắng nhích nhích qua bên cạnh, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng không chớp mắt.
Thiệu Chuẩn thấy bộ dạng áp chế nọ của Khang Kế, âm thầm bĩu môi. Cố ý dựa qua, gác đầu lên vai Khang Kế, nói: “Cho tôi mượn dựa một chút, thật mệt.”
Tuy rằng không biết Thiệu Chuẩn vì sao lại mệt mỏi vào lúc này, nhưng căn bản không có cơ hội từ chối, Thiệu Chuẩn đã xích lại gần. Mái tóc mềm mảnh của cậu ta theo xóc nảy của xe, chút có chút không lướt qua cổ anh chàng, quả thực làm cho người ta nhũn cả chân. Khang Kế chịu đựng sự dày vò ngọt ngào mà thống khổ ấy, cảm thấy đường đến trung tâm thành phố dài bao nhiêu, dài như thể dùng cả đời cũng đi không xong. Đến khi thật sự vào thành phố rồi, nhìn Thiệu Chuẩn với đôi mắt có chút mơ hồ, rời đi vai mình, loại cảm giác trống vắng đó, lại làm cho Khang Kế cảm thấy con đường kia sao ngắn vậy, ngắn đến không kịp hồi ức.
Theo Thiệu Chuẩn vào một tiệm cơm mà Khang Kế cả đời cũng sẽ không mơ đến một nơi xa hoa như thế. Thế nhưng, ăn cái gì, Khang Kế cũng không nhớ rõ nữa, bởi vì Thiệu Chuẩn hôm nay đối với mình nhiệt tình ngoài ý muốn, nhiệt tình khiến chính mình rõ ràng càng lúc càng chờ mong, lại càng lúc càng chịu không nổi.
Cái bàn kia rõ ràng không nhỏ, Thiệu Chuẩn thế mà cứ cố tình ngồi cách Khang Kế thật gần, tay còn không chút để ý khoát lên trên vai Khang Kế, nhìn Khang Kế trước sau như một cơ thịt buộc chặt, hô hấp biến hóa, Thiệu Chuẩn có chút đắc ý nho nhỏ. Rót cho Khang Kế ly bia, đưa cho cu cậu.
“Chúng ta, chúng ta… vẫn chưa thành niên mà.” Khang Kế đẩy bia, lắp ba lắp bắp giãy dụa vô nghĩa.
“Cho nên mới gọi là chúc mừng chứ.” Thiệu Chuẩn cười đến xán lạn, vểnh khóe miệng tạo nên độ cong đẹp mắt: “Chúc mừng mà chỉ làm chuyện bình thường cũng sẽ làm còn gọi gì là chúc mừng?” Thấy ánh mắt Khang Kế né tới né lui, còn có chút do dự, Thiệu Chuẩn chớp mi một cái, dán nguyên khuôn mặt mình vào sát mặt Khang Kế, nhấn giọng chầm chậm nói: “Hay là nói…cậu muốn để tôi đút cho cậu?”
Khang Kế hôm nay chịu khảo nghiệm quá lớn, hơi thở của Thiệu Chuẩn ngay sát trên mặt hắn, từng hơi từng hơi, dường như vuốt ve nóng cháy, Khang Kế chưa từng cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt như vậy, chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng run rẩy, một loại run rẩy vui sướng mà thống khổ. Rõ ràng cảm giác được chỗ nào đó dưới thân bắt đầu cương lên, Khang Kế lập tức đỏ mặt, lùi mạnh về sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Chuẩn lại đang hướng về phía mình sáp tới, dọa sợ tới mức đoạt lấy ly bia cái một, ngửa đầu ừng ực ừng ực uống xuống. Bia rất lạnh, chung quy làm cho thần kinh thiêu đốt của Khang Kế hạ được chút nhiệt độ.
Rượu cái thứ này, có rồi ly thứ nhất, sau đó thì sẽ dễ nói thôi. Lúc ăn cơm, Khang Kế chỉ cúi đầu ăn, cũng không ngẩng đầu nhìn xem Thiệu Chuẩn. Chỉ cần Thiệu Chuẩn đưa ly qua, mặc kệ là cái gì, sau kinh nghiệm mới nãy giờ thì cu cậu không dám có chút cự tuyệt nào, đưa cái gì đổ vào miệng cái đó. Một bữa cơm, cơm ăn đến không biết mùi vị, bia cũng đã uống đến có chút ngà ngà say, lá gan lớn rất nhiều, lúc ban đầu chỉ dám cúi đầu ăn cơm, sau lại thành nhìn chằm chằm vào Thiệu Chuẩn, nhóc ngốc cứ nhìn chằm chằm Thiệu Chuẩn mà cười.
Khang Kế thế này, kỳ thật không tính là say rượu, chỉ là có chút ngà ngà, có thể làm một ít chuyện bình thường căn bản không dám làm, nhưng nói thật sự thần chí không rõ, còn kém xa lắm.
Thiệu Chuẩn lại một giọt cũng chưa thấm, rất chi là tỉnh táo. Kéo Khang Kế đứng dậy, nhìn cái bộ Khang Kế ngây ngô cười, trong lòng thầm hừ một tiếng, tôi xem cậu còn có thể chống đỡ đến khi nào! Không chút do dự đi đến quán bar của cậu họ.
Quán bar này rất náo nhiệt, chủ yếu là khiêu vũ, uống rượu, mỗi người đến đây đều rất thời trang, đều rất trẻ tuổi. Nhưng tuổi trẻ đến đẳng cấp như Thiệu Chuẩn và Khang Kế đây, vẫn là có chút khác người. Dù sao cũng là chưa thành niên, nếu thật sự đến chỗ như thế này, vạn nhất bị kiểm tra, thì chính là gây rắc rối cho cậu họ. Chẳng qua, mục đích Thiệu Chuẩn đến đây cũng không phải để chơi với đám người đang điên cuồng phát tiết kia, mục đích của cậu ta là đùa, đùa cái tên gia hỏa ngốc hồ hồ trước mắt này.
Đi vào từ lối của nhân viên, vòng mấy vòng, vào một gian phòng bí mật nhỏ rất nhỏ, tường thủy tinh, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, bên cạnh còn có một buồng vệ sinh nho nhỏ. Quanh tường một vòng đều là sô pha vừa lớn vừa mềm, ngọn đèn cũng là như sáng như tối, trên bàn sớm bày đầy các thức rượu và điểm tâm. Cái chỗ vừa nhìn đã biết chính là loại phòng để làm chuyện ám muội này, chính là Thiệu Chuẩn mượn cậu họ đêm nay.
Đi vào rồi, ném Khang Kế lên sô pha một phát, chốt cửa, nơi này vô tình biến thành đảo không người…
Khang Kế còn nhoài đến tường thủy tinh nhìn ngắm quần ma loạn vũ bên ngoài một cách say sưa, cảnh tượng như vậy chỉ từng nhìn thấy trên TV, thực sự đến tận mặt rồi, Khang Kế quả thật có chút hoa cả mắt. Thiệu Chuẩn thấy bộ dạng Khang Kế nhìn người khác chảy nước miếng như vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, ngồi ở trên sô pha, cầm lấy một ly rượu nhìn rất đẹp, nói: “Nào, đến chỗ này ngồi, cũng nhìn được vậy.”
Khang Kế quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt Thiệu Chuẩn bị nhòa tối, vẻ mặt xem không rõ lắm, nhưng lại dụ hoặc đến không ngờ. Ngây ngốc đi qua, đón lấy rượu, Thiệu Chuẩn ngay cả câu mời rượu còn chưa kịp nói, đã một ngụm uống luôn. Khang Kế uống xong còn chép chép miệng, nói: “Uống ngon thật, lạnh lạnh ngọt ngọt, còn có vị bạc hà.”
Thiệu Chuẩn nghe vậy nở nụ cười, rượu này là thuần Whisky, tuy rằng mùi vị tuyệt vời, nhưng độ rượu cũng không thấp. Lại rót một ly lớn đưa qua: “Nếu uống ngon, thì uống một ly nữa, hôm nay tôi mời.”
Khang Kế lại uống hai ngụm, một ly vừa mới nãy tưởu kính lên đây rồi, đầu nằng nặng choáng choáng, có phần khống chế không được chính mình, nhìn Thiệu Chuẩn thấy đẹp hơn bao giờ hết, thật muốn cắn một ngụm. Khang Kế đưa tay sờ sờ mặt Thiệu Chuẩn, sau đó chậm rãi vuốt ve nơi mình muốn cắn nhất, môi Thiệu Chuẩn thực mềm nha, còn có hơi thở của cậu ấy cũng nhẹ nhàng phất qua đầu ngón tay mình, mỗi một luồng đều dường như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại, thật thoải mái. Thật muốn cắn luôn đi, lại có chút không dám lắm.
Thiệu Chuẩn chỉ là muốn chuốc say Khang Kế, nhưng không nghĩ tới Khang Kế say rồi lại lớn mật như vậy, người trước mắt lại nhào vào trước ngực mình, si mê nhìn chính mình, ngón tay thô ráp, một chút một chút dùng sức vuốt ve môi mình, Thiệu Chuẩn bị Khang Kế như vậy làm cho đờ người, mãi đến khi môi có chút đau mới thần chí trở về. Cũng dám làm đau mình?! Thiệu Chuẩn thấy ngón tay Khang Kế còn tới đây, cắn một ngụm, nhẹ nhàng dùng chút lực, hứ, làm cho hắn cũng đau một phát đi.
Ai biết, Khang Kế lúc này căn bản không biết đau, nếu nói vừa rồi sờ môi là có dòng điện nhỏ, giờ đây bị Thiệu Chuẩn ngoạm lấy, đầu ngón tay có thể đụng tới đầu lưỡi ướt mềm, loại khoái cảm này chính là điện giật. “Phựt” một tiếng, trong đầu một mảnh tương hồ, hạ thân liền cương lên. Ngón tay Khang Kế càng vói vào theo bản năng, nỗ lực vỗ về chơi đùa đầu lưỡi Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn đã bao giờ bị người đối đãi thô bạo như vậy, lập tức giận dữ, kéo tay Khang Kế ra, la: “Cậu làm gì…a…” Nói còn chưa nói xong, Khang Kế liền thực hành động tác mình đã muốn làm từ lâu, dùng miệng mình, ngoạm lấy miệng Thiệu Chuẩn.
—
* tửu kính: tác dụng phụ của rượu, say rượu