Chương 30: Phiên ngoại

" Hai đứa giữ cửa gỗ, hai đứa giữ đầu cầu, một đứa nhìn dưới nước. Tốt, bắt đầu! "
"O 2, B 31″ Khang Kế một cái một cái nhấn xuống, một bên nhấn một bên thì thào tự nói, toàn bộ thần kinh đều khẩn trương nhập vào máy tính.


Đánh tới chỗ phấn khích, toàn quán net chợt nghe thấy giọng Khang Kế cùng vài đội hữu của hắn. Đột nhiên áo bị người từ phía sau kéo lên, đem cả người hắn đè ra sau, Khang Kế vung tay lên lớn tiếng nói: " Đừng nhúc nhích, muốn đập hả."


Đối phương không đáp lời, chính là tay kéo càng chặt, chặt đến mức Khang Kế không thở nổi, mới căm giận quay đầu, xem là xú tiểu tử nào. Thấy rõ đối phương, Khang Kế sửng sốt, nửa ngày nói không nên một câu.


" Ây, Khang Kế, cậu làm gì vậy? Nhanh lên! " người bên cạnh hô to, Khang Kế vội vàng quay đầu đi, tắt màn hình, liên thanh nói với đội hữu không chơi nữa, trong một mảnh ồ lên, lôi kéo người của hắn đi ra cửa.
" Cậu, cậu... Như thế nào đột nhiên trở lại? " Khang Kế tay nhẹ phát run.


" Nha? Không chào đón tôi trở về sao? " Thiệu Chuẩn híp mắt, nguy hiểm trầm giọng hỏi.


" Không, không phải." Khang Kế vội vàng xua tay, một trận chột dạ, từ lúc ham mê CS, dường như có một đoạn ngày thật dài không viết thư tình, sẽ không là vì thế mà đem vị ma vương này gọi trở về đây đi? Nghĩ như vậy, nhìn trộm đánh giá một phen nửa năm không gặp Thiệu Chuẩn. Ai, tại sao người cùng người khác nhau lớn như vậy? Người khác xuất ngoại đi chịu khổ, như thế nào cậu ấy lại trở nên càng mê người? Tục ngữ nói, chính là ngọc thụ lâm phong, ngay cả khóe mắt đều là phong tình. Khang Kế nuốt nuốt nước miếng, tiếp nhận hành lý trên tay Thiệu Chuẩn, nói: " Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh trở về."


available on google playdownload on app store


Thiệu Chuẩn nhìn Khang Kế trong chốc lát, chậm rì rì nói: " Được rồi, tôi đây sẽ hưởng thụ một chút hoan nghênh của cậu đi." nói xong, kéo tay không cầm hành lý của Khang Kế, rời đi.


Một đường đều không nói gì. Khang Kế đi theo sau Thiệu Chuẩn, nhìn Thiệu Chuẩn bình thản tiến vào khách sạn, xem Thiệu Chuẩn bình thản lấy khóa phòng, lại bình thản lên lầu. Mở cửa phòng, chờ Khang Kế kéo hành lý vào phòng, Thiệu Chuẩn mạnh tay đem cửa đóng luôn, ấn Khang Kế lên cửa, liền hung ác hôn xuống.


Sắc bén mà mãnh liệt, hôn đến Khang Kế choáng váng đầu, một trận sợ run, hạ thân liền đứng lên. Nửa năm, nửa năm, nghĩ rằng có thể đã trở thành thói quen, thực ra chờ người này xuất hiện ở trước mắt, mới phát hiện chính mình có bao nhiêu tưởng niệm. Liều lĩnh đem Thiệu Chuẩn đẩy ngã, thô lỗ bắt đầu cởi áo, thoát quần. Tuy rằng mới lạ, nhưng cảm giác như trước, một thoáng chốc công phu, hai người trần trụi đối diện.


" Thiệu Chuẩn, cậu... càng ngày càng nhìn tốt." ánh mắt Khang Kế tối sầm lại, xông đến, không có gì bôi trơn liền trực tiếp đi vào trừu sáp. Nghe thấy Thiệu Chuẩn hô đau mang theo một tiếng mắng, Khang Kế cũng không có dừng, quá nhớ cậu ấy, quá mức nhớ rồi. Không lập tức giữ lấy cậu ấy quả thực không có biện pháp sống sót.


" Ngu ngốc! Trong túi có ky! Cậu muốn cho tôi bị thương, về nước một lần chỉ làm một lần sao?! " Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế không ngừng, một phen hất tay Khang Kế ra, mắng.


Khang Kế đang mông lung mới phản ứng lại, muốn cười cười lại bị dục vọng tr.a tấn căn bản cười không nổi. Nghe lời lấy ky ra, tùy tiện bôi bôi, rốt cuộc nhịn không được, tội nghiệp nói: " Thiệu Chuẩn, thực xin lỗi, mình nhịn không được." Cũng không chờ Thiệu Chuẩn phản ứng, liền một cái động thân vùi vào luôn, bắt đầu điên cuồng tiến công.


Thiệu Chuẩn đau đến nhíu mày, vừa cảm nhận được một chút khoái cảm, liền cảm giác Khang Kế nóng lên, đột nhiên liền bắn. Thiệu Chuẩn buồn bực ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn Khang Kế.


Khang Kế vẻ mặt đỏ bừng, còn thô suyễn sau khi cao trào qua đi, lắp bắp nói: " Mình, mình, mình đã lâu không có làm... Nên, nên..."


Thiệu Chuẩn nghe vậy, sửng sốt một chút, cười ha ha lên. Đứng dậy vỗ vỗ đầu Khang Kế, bắt đầu đem quần áo thu thập vào trong nhà, thấy Khang Kế còn cúi đầu bất động nơi nào, không khỏi buồn bực nói: " Như thế nào? Cậu muốn lần sau còn làm trên thảm? "


Khang Kế nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thiệu Chuẩn đang cười khanh khách, nhãn tình sáng lên nói: " Thiệu Chuẩn, cậu không chê mình sao? "


" Đứa ngốc." Thiệu Chuẩn liền quang lõa như vậy tựa vào đầu giường, hướng Khang Kế vẫy vẫy tay. Chờ Khang Kế lại đây, lại ôm lấy hắn hôn môi, nói: " Mình như thế nào có thể ghét bỏ cậu? Cậu như vậy không biết mình cao hứng bao nhiêu đâu, thuyết minh tiểu Khang Kế của mình thực chuyên chính nha. Mấy ngày mình rời đi không có trộm thỏa mãn, thực ngoan."


" Hai ta lớn bằng nhau! " Khang Kế thoải mái cầm lại cầm, nói: " Cái gì tiểu Khang Kế, của mình còn lớn hơn cậu."


" Nhưng là... Hiện tại nơi đó Khang Kế so với mình nhỏ hơn." Thiệu Chuẩn đem hạ thân còn cứng rắn cọ cọ trên người Khang Kế, trêu đùa. Khang Kế chán nản, có người lấy cứng cùng nhuyễn so sánh sao? Tiểu tử này thật sự là càng ngày càng vô sỉ.


Khang Kế chưa kịp đem lời phản kháng nói ra miệng đã bị Thiệu Chuẩn hôn qua, rõ ràng là vừa mới bắn, thân thể mẫn cảm, bị Thiệu Chuẩn một hồi niết một hồi nhu như vậy, cũng thoải mái chịu không được. Khang Kế nhắm mắt lại lười biếng thừa nhận phục vụ, miệng nhịn không được thoải mái mà lẩm bẩm lảm nhảm. Đã lâu không có cùng người da thịt thân cận, thật sự là cơ khát quá chừng.


"Sắc thủ" Thiệu Chuẩn chậm rãi dời xuống, bắt đầu thế tiến công. Khang Kế không có khí lực phản kháng, rốt cục để cho Thiệu Chuẩn đi vào. Thiệu Chuẩn cảm thấy da đầu một trận tê dại, dường như có cái gì đáng kể đáng oán đều từ da đầu bay ra ngoài. Thoải mái thoải mái, dũng đạo ấm nóng chặt, là Thiệu Chuẩn yêu nhất. Một chút, một chút, Khang Kế rốt cục cũng bị Thiệu Chuẩn khiến cho tính khởi, miệng lung tung hừ hừ lên.


Tốc độ, tốc độ, khoái cảm phô trương mà đến. Khang Kế đang cao hứng, Thiệu Chuẩn đột nhiên ngừng. Khang Kế ngốc hồ hồ mở to mắt, thấy tư thế Thiệu Chuẩn nhất định dừng trong thân thể hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
" Sao vậy? "
" Vì sao hai tuần chưa viết thư? "


" Mình, mình, mình... đã quên." Mỗi ngày bị mấy thằng nhỏ trong ký túc xá kéo đi chơi CS, căn bản không có thời gian làm công tác viết thư tình cẩn thận như vậy nha. Lời nói báo oán như vậy Khang Kế đương nhiên không dám nói ra, dù sao thời điểm mình bắn CS, vẫn là rất vui sướng.


" Đã quên?! " Thiệu Chuẩn giận dữ, lại đỉnh đỉnh bên trong, lập tức nghe thấy tiếng Khang Kế rên rỉ. Thiệu Chuẩn vừa tức vừa oán, ngốc tiểu tử này có biết cái gì nặng nhẹ hay không? Chính mình ở bên kia lo lắng như thiêu đốt, hắn lại ở bên này khoái hoạt, hôm nay nhìn thấy hắn ở quán net hô to gọi nhỏ, thật muốn một đao làm thịt hắn. Thật sự là cái tên không thể làm cho người ta yên tâm. Thiệu Chuẩn phóng lạnh giọng nói: " Cậu muốn quên tôi như lời nói, tôi về sau sẽ không trở lại, hoàn toàn không quấy rầy cuộc sống của cậu. Cậu sẽ có thể đem tôi quên đi càng sạch sẽ. "


" A? Không muốn không muốn! " Khang Kế vừa nghe đã nóng nảy, muốn động đậy lại quên dưới thân còn bị người khác khống chế, vừa động cái thì vừa đau lại thích, nhịn không được hừ một tiếng, lại vội vàng nói: " Thiệu Chuẩn, mình sai lầm rồi, mình sai lầm rồi, còn không được sao? Đừng nói rời đi mình, mình chịu không nổi. "


Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế nói xong lời cuối cùng cơ hồ muốn rơi cả lệ, cũng không khỏi đau lòng. Vì thế, lại trừu sáp vài cái, làm cho hắn thương cảm theo tính trí tiêu tán một chút, mới nói: " Vậy cậu liền ngoan ngoãn, nghe mình nói, mình không nói câu này nữa. "


" Mình ngoan ngoãn. Thiệu Chuẩn nói cái gì mình đều nghe... Ân..." Khang Kế một bên thở lớn một bên lặp đi lặp lại.
Nghe lời thề, Thiệu Chuẩn mới toàn tâm du nhập vào tính sự. Thế giới hai người dường như bị vây hãm trong cô đảo dục vọng, tùy thời sẽ bị bao phủ.


Sau, hai người ôm nhau trên giường. Khang Kế nửa mơ nửa tỉnh nghe Thiệu Chuẩn nói chuyện.
" Mình hỏi thăm, trường các cậu năm nay có hai lần trao đổi đệ tử. Cậu cố gắng, nhất định phải tới. Đến lúc đó chúng ta có thể chung một chỗ."


" A?!" Khang Kế từ mộng đẹp trực tiếp bị Thiệu Chuẩn ném tới ác mộng: " Mình học tập bình thường làm thế nào..."
" Cho nên, cậu phải cố gắng! " Thiệu Chuẩn vỗ vỗ đầu Khang Kế nói: " Quan hệ mình giúp cậu chuẩn bị, nhưng thành tích học tập của cậu phải đủ. Cuối kỳ nếu cậu thi hỏng, cậu chờ xem! "


Đối mặt với Thiệu Chuẩn hung tợn uy hϊế͙p͙, Khang Kế khuất phục.
CS, tái kiến.






Truyện liên quan