Chương 31: Kịch truyền thanh và phụ bản
Kịch truyền thanh « Thư tình »
Nguyên tác: Phạm Tỉnh
Biên kịch: Omission Dứu Lam Tế
Đạo diễn: Tử Diên
Hiện trường: Wafer221
Hậu kỳ: Hổ Phách Mạc Li
Mỹ thuật: Bại Túc
Giám chế: Woai_Q
Phân vai:
Khang Kế – Điệu Lệ
Thiệu Chuẩn – Thác Tinh
Khang Hồng – Gyqianer
Mẹ Khang – Tử Diên
Lời dẫn – Đậu Đậu
Nữ nhân viên cửa hàng – Nhiễm Trần
Mập Mạp – Hoan Hoan Hỉ Hỉ
Nội dung giới thiệu vắn tắt:
“Thiệu Chuẩn đồng học,
Xin chào! Mình rất dưỡng mộ cậu. Đã lâu rồi.”
Dưỡng mộ? Ngưỡng mộ? Ngây ngốc không rõ ràng lắm. Thời đại này rõ ràng còn có người viết thư tình a! Hơn nữa còn sai chính tả, lại nói mình tựa như đóa hoa Dã Khương, hình dung như vậy có phải hay không có chút quá khả ái rồi?
Cuộc sống vốn buồn tẻ, bởi vì một phong thư tình mà nổi lên biến hóa, Thiệu Chuẩn đầy cỗi lòng chờ mong mà trốn bên cửa sổ quan sát người viết thư tình cho mình. Làm sao lại là cậu đồng học Khang Kế rất nhiệt huyết với bóng rổ?!
Thư tình một phong lại một phong mang theo chân tình, tất cả đều là từ đôi bàn tay có thể chụp quả bóng rổ bự chảng của Khang Kế này?!
Tác giả Phạm Tỉnh trò chuyện:
Dẫn đầu số lượng phát hành tháng 3 năm nay, sách mới “Thư tình”, theo tôi nghĩ thì cũng phải mất hàng tháng trời mới leo lên vị trí này. ( giơ ngón cái)
Đọc loại hỉ văn thanh xuân sân trường vẫn là một trong những sở thích của tôi, nhưng mà muốn diễn tả cảm tình vi diệu giữa hai người thiếu niên lại không phải chuyện dễ dàng. Tác giả Phạm Tỉnh tôi lần đầu xem ra là tay mơ, lại thật muốn nắm chắc cái cảm tình hơi ưu tư, ngọt ngào, sung mãn, bay bổng lại mỹ diệu để viết ra “Thư tình” vườn trường văn.
Câu chuyện “kế hoạch thư tình” bắt đầu từ một người đơn phương thầm mến. Bóng rổ thiếu niên Khang Kế vẫn đối với đồng học Thiệu Chuẩn “ưu tú sinh” thầm mến đã lâu, nhưng lại không biết làm thế nào để biểu đạt loại tình cảm “ngưỡng mộ” của mình. Sau khi chắt hết dịch não, Khang Kế quyết tâm dùng cổ pháp lãng mạn nhất – thư tình, để cho Thiệu Chuẩn tiếp nhận phân “nặc danh” yêu mến này trong nghi hoặc. Nhưng mà Thiệu Chuẩn thông minh không lâu đã phát hiện ra bí mật, thế nhưng vẫn yên lặng tiếp nhận câu chuyện sinh hoạt mang hơi thở nồng nhiệt, sung mãn, yêu mến này. Một phong thư tình dần dần khiến cho cuộc sống hai thiếu niên trước đây không hề xuất hiện giao điểm, mà lần này cảm tình lặng lẽ đã nảy nở không thể ngăn cản, một khối sinh sôi ở chỗ sâu nhất mềm mại nhất trong lòng hai người. Biết rõ chân tướng, Thiệu Chuẩn quyết định hảo hảo lợi dụng người thầm mến khả ái to cao này, bổ khuyết cho thiếu thốn của bản thân, chính thức cuộc sống thanh xuân sân trường. Mà Khang Kếđáng thương, lại là luôn đau thương cùng khoái nhạc nhận lấy “đùa bỡn” của Thiệu Chuẩn. Thư tình bí mật, hai thiếu niên hoài tất cả tâm tư, cho đến cuối cùng khi mọi chuyện kết thúc…
Kỳ thật trong lòng tôi rất thích Khang Kế loại hình đại ngốc này a a a ~ (tâm hoa nộ phóng). Còn có càng thêm tất yếu chính là Khang gia thiên tài tiểu muội và vô địch thủ lão mẹ – thành phần mẹ con lắm mưu nhiều trí a! Cảm giác như hai mẹ con nhà này kỳ thật là cái gì cũng biết sau đó mới thông đồng dụ dỗ đại nhi tử / đại ca nhà mình ha?
Đối với việc miêu tả trường cảnh sinh hoạt trong tiểu thuyết cũng là tử huyệt của tôi, phi thường có cảm giác biến thái, ví dụ có thể thấy dấu vết như đoạn đối thoại của Khang gia trên bàn cơm:
Cơm tối ăn mì cá. Khang Kế ôm cái tô, hỏi mẹ Khang: “Mẹ, mẹ nói, con về sau có thể làm gì?”
Mẹ Khang lại bới một chén lớn đưa cho Khang Hồng háu ăn chẳng kém, thuận miệng nói: “Muốn làm cái gì thì làm cái đó, hỏi làm chi.”
“Nhưng mà, mẹ,” Khang Kế nuốt xuống một ngụm mì lớn, thỏa mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bên mép, nói: “mẹ không phải vẫn nói con bán cá rất không tệ hay sao?”
Mẹ Khang liền một ngón tay chỉ vào đầu Khang Kế: “Cậu ăn cơm cũng không tệ lắm đâu, cậu muốn ăn cơm cả đời, cũng phải có cơm ăn mới được.”
Khang Kế ái ái kêu đau, trốn sang bên cạnh. Mẹ Khang ở một bên cười nhìn con đùa giỡn. Một đoạn nói chuyện vô nghĩa liền kết thúc như vậy.
Cuối cùng mới nói, “Thư tình” có một chút ít chưa đủ ~ chính là vẫn không có đem ba mẹ con nhà họ đùa bỡn đến cảnh giới bó tay a!
( Tác giả rơi lệ... kỳ thật là bản thân tôi thấy...) tôi nghĩ nếu như đem mẹ con họ viết nội dung phong phú một chút, có lẽ dù có nhồi nhét… vốn cũng không phải là giúp cho câu chuyện thăng trầm nguyên vẹn. Ngoài ra, giống như độc giả cũng từng đề cập, câu chuyện này tương đối ” hoàn mỹ quá đáng “.
Cuối cùng, xin trích dẫn một đoạn độc giả đã nhận xét, là tâm nguyện của tôi cùng các đồng nghiệp tác giả a. (?)
“Hành động tự tay viết thư tình, ở thời đại ngập tràn Internet và điện thoại di động này chính là cực độ lãng mạn. Thời đại này, kiên nhẫn chờ đợi trăm ngàn lần không phải chuyện có thể hỗ trợ yêu đương. Lãng mạn rất yếu ớt, rất khó duy trì.
Cho nên, tôi thương nhất Khang Kế, người yêu như vậy, ngàn năm cũng không gặp được một. Tôi muốn là Thiệu Chuẩn, tôi cũng sẽ bị hắn đả động, hắn dễ ăn hϊế͙p͙ như vậy, thật là rất thỏa mãn dục vọng hành hạ người. A!”
Bài hát mình đã giới thiệu ở chương 24a ():
Một số hình ảnh: