Quyển 2 - Chương 74
Nhìn điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường vang lên tiếng chuông, Thu Tư đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp cười khẽ. Từ lúc bắt đầu tu dưỡng, Tang Mặc Ngôn liền tịch thu điện thoại của cậu. Để tiện cho lúc hắn ra ngoài công tác có thể liên lạc với cậu thì hắn đã trang bị bộ điện thoại này trong phòng ngủ, Thu Tư nghĩ lúc này có thể là Tang Mặc Ngôn gọi về.
Đứng dậy nhắc máy, thanh âm dịu dàng của Thu Tư lén mang một chút ý cười. “Quản ngục à, lại làm sao đây?” Vừa mới đi chưa được 20’ đã gọi về tr.a hỏi rồi.
“Quản ngục?”
Nghe ra không phải giọng nói của Tang Mặc Ngôn, vẻ mặt Thu Tư ngẩn ngơ rồi lập tức xin lỗi nói. “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
“Không sao, Thu Tư.”
Thanh âm dịu dàng ấm áp này gọi tên cậu làm Thu Tư thấy vô cùng thắc mắc. “Xin hỏi ngài là?” Biết số điện thoại này còn có Minh tiên sinh, Vương Lạc và bác sĩ Lâm, nhưng thanh âm truyền đến không phải giọng của ba người họ, rốt cuộc là ai vậy?
Cũng không vì Thu Tư quên giọng mình mà không vui, ngược lại người kia khẽ cười. “Chẳng lẽ mấy tháng không thấy em đã quên giọng của học trưởng anh rồi?”
Nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, Thu Tư vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi học trưởng, nhất thời em không nghe ra.”
“Không sao, hiện giờ em có thể ra ngoài không?”
Lời mời của Đỗ học trưởng làm Thu Tư hơi khó xử nhìn bụng mình đã lộ rõ thêm. “Học trưởng, em…”
“Chiều ngày kia anh sẽ đi, chẳng lẽ em không muốn gặp học trưởng một lát?”
“Đi?”
“Ừ! Chuyện nên làm đều đã xong cho nên phải về bên kia xử lí một số việc khác.” Cảm giác được Thu Tư hơi động lòng, Đỗ Triết Hiên cười lên tiếng. “Anh đã đứng ở cửa biệt thự rồi.”
“…” Câu này giống như quả bom nổ mạnh làm Thu Tư ngẩn người không biết nói gì mới tốt.
“Lần gặp tới không biết sẽ là lúc nào, không phải em chán ghét học trưởng đến ngay cả một lần gặp mặt cũng không chịu ư?”
Việc đã đến mức đó rồi Thu Tư cũng không thể từ chối thêm nữa. “Vâng, được rồi.” Thu Tư nói tiếp. “Vậy lát nữa gặp, học trưởng.” Sau đó cậu dập máy.
Cậu cố gắng xuống giường. Tuy rằng thời gian gần đây, Tang Mặc Ngôn sẽ cùng cậu tản bộ ở hoa viên để hoạt động tay chân một chút, nhưng chỉ được một lúc thôi, nếu nằm trên giường quá một tiếng thì thân thể cậu sẽ lại cứng đơ giống như lúc này.
Thong thả cử động tay chân một lúc, cảm thấy đi lại bình thường không còn là vấn đề quá lớn thì Thu Tư mới đi đến trước ngăn tủ. Vừa định mở tủ lấy áo khoác thì chiếc gương to bên ngoài đã lâu rồi cậu không ngắm nhìn nghiêm túc đã phản ánh chân thực hình ảnh cậu bây giờ.
Trong gương những ngón tay mảnh khảnh xoa xoa dung nhan tái nhợt, nhìn thân hình gầy yếu rồi phần bụng hơi nổi lên, hình ảnh trái ngược quá đáng như thế lại làm Thu Tư thản nhiên mỉm cười. Có lẽ nhớ đến bộ dạng dịu dàng che chở của Tang Mặc Ngôn nên cho dù có thay đổi thành hình dạng quái dị thế này thì cậu cũng không hối hận. Nhưng mà với tình trạng hiện giờ thì cậu đi ra ngoài gặp học trưởng kiểu gì đây?
Thu Tư vịn tay lên tường đi đến bên khung cửa sổ, xuyên qua tấm kính mơ hồ nhìn thấy một thân hình không rõ nét. Cậu thở dài, cúi đầu nhìn bụng đã lộ ra, bàn tay cũng bất giác chậm rãi xoa xoa nơi chứa một sinh mệnh nho nhỏ ấy. Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cũng vẫn quyết định thẳng thắn đối mặt với tất cả. Lấy quần áo trong tủ rồi Thu Tư bước ra phòng ngủ.
Vừa mới đến gần đại sảnh thì Thiệu Vân đã đứng chắn trước người Thu Tư, anh hơi cúi mình, khi đứng thẳng dậy mới cung kính nói. “Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?”
“Tôi…” Biết Tang Mặc Ngôn luôn không thích Đỗ học trưởng, Thu Tư hơi do dự trong chốc lát nhưng vẫn quyết định tránh đi vấn đề mẫn cảm này. “…tôi muốn ra hoa viên tản bộ, một lát nữa sẽ về.”
Thiệu Vân mỉm cười, ánh mắt hiền hòa hơi liếc ra bên ngoài cửa sổ. “Tiên sinh, thời tiết lúc này hơi lạnh. Tôi nghĩ chủ nhân cũng không hy vọng ngài ra ngoài đâu.”
Có chút chột dạ nhưng Thu Tư vẫn đưa mắt nhìn thẳng Thiệu quản gia. “Không sao, chờ Mặc Ngôn về rồi tôi sẽ giải thích với anh ấy.”
Đối mặt với ánh mắt mang theo sắc thái khẩn cầu kia, Thiệu Vân thầm thở dài. “Vậy tiên sinh, ngài chờ một chút.” Lại cúi người sau đó Thiệu Vân đi lên lầu, không đến một phút sau anh đã cầm một chiếc áo khoác thật dày đến bên cạnh Thu Tư, giúp cậu mặc vào rồi Thiệu Vân mới đứng sang một bên.
Cúi đầu xuống nhìn phần bụng gồ lên được che giấu hoàn hảo dưới lớp áo rộng thùng thình, như thế này sẽ chỉ làm người khác cảm thấy quần áo không hợp thôi chứ không có ý nghĩ gì khác. Điều này làm Thu Tư nở nụ cười biết ơn với Thiệu quản gia. “Cảm ơn anh.”
“Đây là điều tôi nên làm.” Giúp Thu Tư mở cửa ra, anh làm một tư thế mời. “Tiên sinh, tôi nghĩ với nhiệt độ bên ngoài thì chỉ có thể ngồi 5’ thôi, đến thời gian tôi sẽ đi đón ngài để tránh chủ nhân biết sẽ lo lắng.”
Hiểu được Thiệu quản gia lúc này đã nhường nhịn đến cực hạn, Thu Tư gật đầu. “Được.”
Bước ra ngoài cửa, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Thu Tư rùng mình, sau đó một chiếc khăn quàng ấm áp choàng lên người Thu Tư che kín cổ cậu. Thu Tư quay đầu nhìn Thiệu Vân cảm nhận được sự quan tâm và dịu dàng của đối phương. Cảm giác như có người nhà ở bên làm Thu Tư lúc này đã không còn rét lạnh như trước nữa, cậu chậm rãi xoay người từ từ bước về phía học trưởng đang đợi…