Chương 69: Đại chiến vào đêm thất tịch
Editor: Anh Cung
Beta: zizi
=====================
Buổi chiều thời tiết dần dần chuyển lạnh, gió Bắc bay tới lạnh thấu xương, thổi qua mặt đất trống trải nơi đây, mạnh mẽ như muốn ném cả người đi, nhìn những hạt cát bay lơ lửng trong không khí, khiến cho tâm trạng của mọi người trở nên vô cùng nôn nóng.
Nhóm người Kiều Úc, Tùng Dung tụm lại một chỗ nghiên cứu mấy đám đất ẩm ướt khác thường. Tề Tích và Quân Chi phát hiện hai khối, sau đó Thư Tình cùng Âu Dương phát hiện thêm hai khối nữa, cả nhóm đội Lý Đạt cũng phát hiện được bốn khối giống như vậy.
Tám khối đất ẩm ướt thần bí vừa vặn tạo thành một hình tròn, phân bố đều khắp ở vùng đất khô cằn này, càng thêm thần bí khó lường.
Mọi người vắt hết óc thế nào cũng không nghĩ ra những khối đất ẩm ướt này có quan hệ gì với vị trí của địa cung, trong lúc nhất thời manh mối bị đứt đoạn, tất cả lâm vào tình thế bế tắc.
Hai cô gái Âu Dương cùng Thư Tình rét run lập cập, chóp mũi hồng hồng, đám người Tùng Dung toàn các đại nam nhân cũng không khá hơn chút nào, mọi người xuất phát từ sáng sớm nên không ngờ tới trời đột nhiên trở lạnh, vì vậy trên người chỉ mặc độc hai chiếc áo mỏng, bây giờ phải đón gió Bắc thổi tới, lạnh nổi hết cả da gà.
“Lão đại, chúng ta đứng mãi ở chỗ này cũng không phải là biện pháp, nếu chúng ta đã xác định địa cung ở quanh đây vậy chắc chắn nó sẽ không thể chạy được, chi bằng chúng ta vào trong xe cho ấm lên một chút rồi hãy nói?” Tề Tích hắt hơi một cái, hít hít mũi nói. Quân Chi nhìn cậu ta bị lạnh thành như vậy, vội kéo tay cậu ta nhét vào túi quần mình, Tề Tích nhân tiện dựa sát vào, trên mặt lập tức trở nên vui vẻ.
Kiều Úc kéo kín quần áo trên người, bước ra nhìn hơn mười người ở phía sau vẫn đang tìm cửa vào, bọn họ cũng rét run lẩy bẩy, ở trong gió lạnh cắn răng chịu đựng, cậu thở dài nói: “Mọi người ra ngoài cả ngày rồi bữa trưa cũng không được ăn, hay trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã, một mình tôi ở chỗ này tiếp tục tìm là được.”
Tùng Dung gật đầu, lấy điện thoại ra gọi mười người kia trở về, xoay người nói với mấy thành viên tổ trọng án: “Mọi người trở lại trong xe ăn chút gì đi, nửa giờ sau tập hợp ở chỗ này.”
Đoàn người vừa nghe thấy được nghỉ ngơi lập tức hoan hô, tranh nhau chạy về phía chiếc xe, chớp mắt một cái chỗ này chỉ còn lại hai người Tùng Dung và Kiều Úc.
Kiều Úc xoa xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay, giậm chân tại chỗ một cái mới phát hiện Tùng Dung vẫn còn đang đứng đó, “Sao anh còn chưa đi? Ở đây lạnh lắm, vết thương của anh vừa mới lành đừng đứng ở chỗ này nữa.”
Tùng Dung nhìn mặt Kiều Úc bị lạnh đến trắng bệch, không nói gì, cởi áo khoác quàng lên người cậu, bản thân thì chỉ mặc một cái áo sơ mi, nhẹ giọng nói: “Anh cùng tìm với em.”
Kiều Úc kinh ngạc chớp mắt, vội vàng cởi chiếc áo khoác trên vai xuống nhét vào tay Tùng Dung, “Anh nổi điên cái gì vậy, trong thời tiết thế này mặc mỗi chiếc áo sơ mi làm sao mà chịu được, em không lạnh, anh mau mặc vào.”
Tùng Dung lại một lần nữa khoác chiếc áo lên người Kiều Úc, hai tay đặt trên vai cậu, “Đưa em mặc thì em cứ mặc vào, không được phản đối, cơ thể anh vẫn khỏe, trong chốt lát không lạnh ch.ết được đâu, nhưng mà em, tiếp đến còn có một trận chiến ác liệt đang chờ đợi, lạnh thì nói chứ đừng cắn răng chịu đựng.”
Lúc nói chuyện hơi thở của Tùng Dung phả lên mặt Kiều Úc, ấm áp, mang theo chút cảm xúc ẩm ướt tựa như Tùng Dung vẫn luôn dịu dàng, chiếc áo khoác trên người mang theo độ ấm cơ thể y, nhẹ nhàng lưu lại mùi vị nước hoa bao phủ trên người, khiến cho tâm trạng của Kiều Úc thoáng phút chốc thanh tĩnh lại.
Cậu biết rõ Tùng Dung đã kiên trì việc gì thì sẽ không thay đổi, cho nên cậu cũng không tiếp tục từ chối nữa, kéo kín áo khoác rồi ôm eo Tùng Dung, chiếc cằm thon gọn để trên đầu vai y, khẽ cười nói: “Ôm như thế này hai người chúng ta sẽ không lạnh nữa.”
Tùng Dung cong khóe miệng, nở một nụ cười dịu dàng, y để mặc Kiều Úc ôm, đưa tay lên xoa xoa tóc cậu, thở dài nói: “Em cũng đừng quá lo lắng, manh mối phải tìm từng chút một, nếu suy nghĩ đúng hướng thì cuối cùng cũng sẽ tìm được đáp án thôi, còn không dù suy nghĩ nát óc cũng không thể tìm được cửa vào.”
Kiều Úc vùi vào trong ngực Tùng Dung gật đầu, suy nghĩ nhanh chóng vận hành, rốt cuộc những khối đất ẩm thấp đó dùng để làm gì? Vì sao chúng phân bố rải rác có quy luật như thế, lẽ nào nó che giấu bí mật gì?
Cậu có gắng tổng hợp những manh mối nắp ghép vào với nhau, mặc dù mọi thứ dường như rất liên quan nhưng lại không thể xâu chuỗi được với nhau, như những hạt trân châu phân tán khắp nơi, không có đầu mối, cậu cảm thấy mình đã bỏ qua đầu mối quan trọng nào đó, nhưng bây giờ nghĩ đến lại không thể nhớ ra.
Kiều Úc nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, khuôn mặt vốn không lớn núp ở trong cổ áo, nhìn vô cùng đáng thương. Trái tim Tùng Dung như bị ai đó đâm một phát đau nhói, y không bao giờ muốn thấy Kiều Úc lo lắng như vậy.
“Này, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta vào trong xe ngồi đã, đứng ở đây thêm chút nữa tế bào não sắp đông cứng hết cả rồi.” Tùng Dung kéo Kiều Úc nói, không nói hai lời xoay người bước về phía chiếc xe.
Kiều Úc hơi sửng sốt, không phản ứng kịp, mãi đến khi bị Tùng Dung kéo đi một đoạn xa mới vội vàng rút tay ra, “Em còn chưa hiểu rõ ràng mọi việc mà, anh đi trước đi, đừng kéo theo em làm gì.”
Tùng Dung đưa tay nhéo mạnh khuôn mặt cậu, cười hì hì nói: “Đi thôi đi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, nghĩ thêm cũng không thể thay đổi được tình hình hiện tại, quay về xe sưởi ấm, uống cốc nước nóng nói không chừng linh cảm sẽ tới. Cho dù tế bào não của em hoạt động mạnh thế nào cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ phải không?’
“Này này! F*ck, Tùng Dung, anh đột nhiên lại phát bệnh cái gì thế, muốn ở lại là anh, đòi đi cũng là anh, vừa bảo anh quay lại anh không nghe, bây giờ anh lại đòi đi cái gì hả?”
Kiều Úc dùng sức cố gắng rút tay mình lại, nhưng không thể địch nổi sức lực của Tùng Dung, thấy người bị bắt sắp chạy mất Tùng Dung đem cậu kéo vào trong ngực, “Để anh bảo Tề Tích lái xe đến, chúng ta vào trong xe ngồi trước rồi hãy nói.” Nói xong y lấy điện thoại ra gọi, bởi vì điện thoại để xa miệng nên y nhấn luôn nút bật loa.
Chỉ chốc lát sau điện thoại được kết nối, truyền tới giọng nói oang oang của Tề Tích, “Lão đại, thế nào rồi, có chỉ thị?”
Trong điện thoại loạn cả lên, thanh âm gì cũng có, tiếng kêu la, tiếng cười đùa… thiếu chút nữa khiến cho Tùng Dung tưởng rằng mấy người này đang ở trong quán bar, “Các cậu đang làm cái gì vậy? Sao ầm ĩ như thế?”
“Đám anh em trong xe đang chơi bài tam quốc nè, mấy người bọn em vây xem, ha ha ha, lão đại, anh và tiểu Tinh có muốn về chơi một ván hay không?”
Mặt của Tùng Dung cùng Kiều Úc lập tức tối sầm lại, tới nơi này là muốn tìm ra sào huyệt của Tây Sâm chứ đâu phải đi dã ngoại, bọn họ lại còn có thời gian rảnh rỗi chơi đùa, biết vậy nên để cho bọn họ đứng bên ngoài cho mát!
“Các cậu phản rồi, mấy người các cậu mau dừng lại cho tôi, không chơi nữa, lái xe tới đây!” Tùng Dung nghiêm mặt nói.
“Cái gì? Lão đại anh nói gì? Em không nghe thấy…Này? này?”
Giọng nói của Tề Tích bị những âm thanh huyên náo bao phủ, lúc xa lúc gần không nghe rõ được, sau một hồi tất tất tác tác thì từ trong máy điện thoại truyền ra một tiếng cười to:
“Ha ha ha, nhân phẩm tốt thì làm được gì chứ, mượn gió bẻ măng, Bát Quái trận của cậu thuộc về tôi.”
“Tôi thèm vào, đắc ý cái quái gì, có Tư Mã Ý ở chỗ đây, Bát Quái trận cũng phí công.”
“Này này này, người một nhà cũng không đến nỗi trả thù dã man như vậy chứ, cậu nói thế có đúng không, Tề Tích? Ôi! Hạ Quân Chi anh đánh tôi làm gì? Mình không chơi còn không cho người khác chơi sao?”
Sau một trận ồn ào, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm ổn của Quân Chi: “Lão đại, bài của bọn họ đã bị tôi lấy rồi, chốc nữa tôi sẽ trừng trị Tề Tích, anh có gì dặn dò?”
Tùng Dung trợn mắt xem thường, vừa định nói chuyện, cổ tay lại bị Kiều Úc nắm lại.
“Kiều Úc em…?”
Kiều Úc đứng tại chỗ vẻ mặt kích động, bụi bị cơn gió cuốn thổi qua, lộ ra đôi mắt to tròn, “Tùng Dung em nhớ rồi! Em đã đoán ra bí mật của những khối đất ẩm này rồi!”
“Cái gì? Em đừng vội nói chậm một chút.” Tùng Dung kinh ngạc nắm vai cậu, đưa tay lên vuốt giúp cậu nhuận khí.
“Không còn kịp rồi.” Kiều Úc đoạt lấy điện thoại trong tay Tùng Dung, vội vàng nói người đầu dây bên kia: “Quân Chi, anh thay tôi nói cảm ơn tới những người anh em chơi Tam Quốc kia, nếu không có họ tôi sẽ không nghĩ tới điều này, bây giờ các anh nhanh chóng lái xe đến chỗ chúng tôi, cửa vào địa cung tôi đã tìm được rồi.”
Quân Chi nghĩ nát óc cũng không hiểu Kiều Úc đang nói gì, nhưng vừa nghe thấy cậu đã tìm được cửa vào địa cung thì kích động đến nỗi không thể kiềm chế được, ngay cả điện thoại cũng quên ngắt máy, thét với đám người:
“Tất cả tập hợp, Dạ Tinh đã tìm được cửa vào, nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất phát!”
Kiều Úc cười bấm nút điện thoại, vừa quay đầu lại thì đối mặt với đôi mắt mê hoặc của Tùng Dung, y theo thói quen xoa xoa đầu Kiều Úc, “Trong bụng em lại có chủ ý quỷ gì? Rốt cuộc phát hiện được gì rồi?”
Kiều Úc cười thần bí, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “Thiên cơ bất khả lộ, không thể nói.”
Tùng Dung bất đắc dĩ cười cười, lạnh phát run rụt vai một cái, “Em thật biết thừa nước đục thả câu. Bọn họ rốt cuộc nói gì khiến cho em có thể tìm ra manh mối?”
Kiều Úc cúi đầu cười, “Vừa nãy bọn họ chơi Tam Quốc nói gì anh có để ý nghe không?”
Tùng Dung sửng sốt, “Anh không chơi làm sao hiểu được bọn họ nói thế nào, nhưng có nghe thấy họ nói cái gì mà Quách gia, Tư Mã Ý các loại.”
“Lúc nãy nếu em không nghe nhầm thì có người nhắc tới ’Bát quái trận’, trước đây ở nhà chúng ta em có chơi vài lần, nhớ rõ mặt trên lá bài này in một bức thái cực bát quái đồ. Trước đó em có xem qua một quyển sách gọi là ‘Hoàng đế âm phù kinh’, bên trong nhắc đến ‘một giáp bát quái, thần cơ giấu quỷ’, nói đúng là chỗ thần diệu của kỳ môn độn giáp đều giấu ở bát quái và trong một giáp…”
Những câu phía sau Kiều Úc nói Tùng Dung một câu đều không nghe vào, toàn bộ sự chú ý của y đều đặt trong ba chữ ‘nhà chúng ta’. Trong lòng y cười ngây ngô, không phải nhà của em, nhà của anh mà là nhà của chúng ta, ba chữ này quả thực là tuyệt vời hơn so với bất kỳ lời đường mật nào, ngọt ngào đến tận trong tim.
Người ta thường nói những lời nói trong vô thức là những lời biểu đạt nội tâm chân thật nhất, có thể ngay cả bản thân Kiều Úc cũng không chú ý đến, cậu đã coi mình và Tùng Dung trở thành người một nhà.
“Này này, anh rốt cuộc có nghe thấy em nói gì không? Nhìn cái gì vậy?” Kiều Úc khua khua tay trước mặt Tùng Dung, tức giận nói.
Tùng Dung cười xấu xa vài tiếng, gãi gãi đầu, “Không có mà, em nói tiếp đi, anh vẫn đang nghe đây.”
Kiều Úc tức giận lườm y, “Quên đi, nói với tên lưu manh không hiểu biết như anh cũng vô ích, cho dù nói lại anh cũng không hiểu.”
“Đừng mà, đừng mà, em nói tiếp đi, anh nhất định sẽ nghiêm túc lắng nghe.” Tùng Dung cũng chẳng thèm để ý hình tượng của mình nữa, giống như cao hổ dính sát vào, cười đến muốn có bao nhiêu phần nịnh nọt thì có bấy nhiêu phần.
Lúc này, xe cảnh sát đã chạy đến cuốn theo đám bụi cát vàng bay đầy trời, một đám người vội vội vàng vàng từ trên xe bước xuống, nhìn thấy hết điệu bộ trung khuyển của đại cảnh sát Tùng Dung, tất cả mọi người cùng kêu lên: “ A~~”
Tề Tích và Âu Dương vui vẻ chạy tới góp vui, tằng hắng nói: “Aigoo, lão đại, anh không nên như vậy nha, mặt mũi của tổ trọng án chúng ta đều bị anh ném đi hết rồi, sau này ra ngoài làm sao có thể gặp người đây.”
Tùng Dung cười giơ chân đá cho cậu ta một phát, “Còn nói nhảm nữa có tin tôi đá cậu một phát dính vào tường cạy cũng không ra không?”
Mọi người cười ồ lên, Quân Chi mím môi cười bước tới, vỗ vỗ vai Kiều Úc: “Nói chính sự đi, vừa rồi bọn tôi cũng không nói gì làm sao có thể giúp cậu tìm được cửa vào?”
Kiều Úc cong môi, hai tay đút túi quần, “Là vừa rồi mấy anh em chơi trò Tam Quốc nhắc nhở tôi, có người nhắc tới Bát Quái trận, sau đó đột nhiên tôi liền nhớ tới chúng ta tìm thấy tám khối đất ẩm ướt, dựa vào vị trí vừa khớp ghép thành hình tròn, do vậy tôi nghi ngờ căn cứ của Tây Sâm cùng thái cực bát quái có liên quan với nhau. “
Tùng Dung gật đầu, xoa xoa cằm hỏi: “Tuy rằng anh không hiểu vấn đề này lắm, nhưng cũng biết bố cục bát quái có ý tứ, sao em có thể khẳng định vị trí tìm được những khối đất ẩm ướt này tương ứng với bát quái đồ?”
Kiều Úc hiểu rõ cười, chỉ vào Thư Tình đứng ở bên cạnh, “Vấn để này phải giao cho Tiểu Tình của chúng ta.”
“Tôi?” Thư Tình há hốc mồm, chỉ vào mình.
“Đúng vậy, Tiểu Tình tôi nhớ rõ mỗi lần làm nhiệm vụ cô đều mang theo một chiếc GPS bên cạnh, bây giờ làm phiền cô xác định vị trí chính xác của tám khối đất này được không?”
“Hắc, hóa ra là như vậy, cái này quá đơn giản, tôi đi làm ngay đây.” Thư Tình không nói hai lời cầm lấy đồ đạc liền đi.
Kiều Úc cúi đầu, từ trong khối đất ẩm thấp lấy ra một chút miết miết, nói tiếp: “Bát quái trận tên cũng như ý nghĩa chia làm tám phần, theo thứ tự là Càn, Đoài, Ly, Chấn, Khôn, Cấn, Khảm, Tốn, từ góc độ của toán học mà nói, Càn ở vị trí chính Bắc, là vị trí đầu tiên, sau đó cứ sắp xếp theo thứ tự ngược chiều kim đồng hồ, mỗi vị trí là bốn mươi lăm độ, đến cuối cùng là Tốn vừa lúc gộp lại thành hình tròn.”
Mọi người bị đống lý luận cổ quái của cậu làm cho đầu óc mơ hồ, Tề Tích lại càng không tìm được hướng Bắc, cậu ta ngồi chồm hổm xuống đất ngốc ngếch nhìn Kiều Úc nói: “Tiểu Tinh, cậu có thể sử dụng tiếng Trung để nói chuyện không? Tôi nghe không hiểu chút nào, cậu nói nhiều thế rốt cuộc có quan hệ gì với địa cung, hơn nữa những chỗ đất này tại sao lại bị ẩm?”
Kiều Úc nhếch miệng, “Đừng vội, tôi còn chưa nói hết mà.”
Hết chương 69.
p/s: Theo như thứ tự tác giả sắp xếp thì dựa vào thứ tự của Tiên thiên bát quái (nói bắt đầu từ Càn, kết thúc ở Tốn ngược theo chiều kim đồng hồ), nhưng khi nói về phương hướng thì lại là của Hậu thiên bát quái (nói Càn ở phương Bắc), mình dựa y hệt vào QT và cũng để nguyên chứ không thay đổi gì. Cũng k rõ tác giả nhầm hay bát quái ngày xưa nó khác @@ vì nó liên quan đến cả đoạn truyện dài nên mình sẽ để nguyên theo QT chứ không thay đổi vị trí hay phương hướng sao cho trùng khớp với trận đồ, thôi thì cả nhà ngầm hiểu với nhau vậy. Hi vọng mọi người thông cảm! ^_^