Chương 70: Đêm đại chiến trước khi xâm nhập
Editor: Ken
Beta: zizi
=====================
Cậu chỉ vào khối đất ẩm ướt to bằng bàn tay dưới chân kia, rồi lại chỉ vào tia sáng mặt trời nói: “Lão già Tây Sâm kia rất mê tín kỳ môn dị thuật cổ đại, thời điểm hắn xây dựng địa cung nhất định sẽ dùng đến mấy thứ này, giống như Tề Tích đã nói, Tây Sâm muốn bế quan ở bên trong tất nhiên phải cần đến nước, mà rất có khả năng tám vị trí này đều trực tiếp thông đến mạch nước ngầm, hoa tiêu tiến cung(dẫn nước vào cung điện), thứ nhất sẽ ẩn dấu không dễ để phát hiện, thứ hai có thể giải quyết vấn đề về nước dùng.”
Nói đến đây Âu Dương như nghĩ tới được điều gì, lục từ trong ba lô lấy ra một cái máy vi tính, gõ vài cái rồi đột nhiên la hoảng lên: “Đừng nói là cậu thật sự đoán đúng rồi nha, bên dưới mảnh đất như hoang mạc này thực sự có mạch nước ngầm.”
Kiều Úc hiểu rõ cười, đi đến gần nhìn, phát hiện Âu Dương cầm trong tay là một bản đồ 3D cấu tạo một phần tầng đất, cô lại gõ hai cái đem hình ảnh phóng đại, chỉ vào vị trí sâu hơn mười thước bên dưới nói: “Phần sơ đồ R này là do tôi năm ngoái đi theo cục khảo sát đất đai lấy được, mọi người xem phần màu xanh dương, khắp nơi bị đất đai đan xen bao trùm, đầu nguồn gần với con hào hộ thành ở thành Bắc, bởi vậy có thể xác định đây là nước sống, người dưới địa cung có thể dùng để uống được.”
“Có khả năng nhìn hình mà phán đoán hướng chảy của sông ngầm không?” Dạ Tinh vuốt cằm hỏi.
Âu Dương gật đầu, ở trên màn hình gõ vài cái, hình ảnh nháy mắt xoay tròn bao quát toàn bộ mọi phía, màu xanh dương biểu thị một phần nước từ hướng Đông phân thành vô số hướng sau cùng tập trung đến một đường sông phía Tây.
Quân Chi kinh ngạc nhướng mày, “Cái mạch nước ngầm này thật đúng là đặc biệt, nước ta địa hình Tây cao Đông thấp, sông bình thường đều từ hướng Tây chảy xuống Đông, cái này thế nhưng hoàn toàn ngược lại, thật kì lạ.”
Kiều Úc như sớm đã đoán được là như thế này, trên mặt không lộ ra chút biểu tình kinh ngạc, cậu tiến lên phía trước vài bước, đứng ở khối đất thấp phía Đông trước mặt, trầm mặc trong chốc lát thấp giọng nói, “Nếu mạch nước ngầm là từ hướng Đông chảy về Tây, tất cả mọi chuyện liền được giải thích rõ ràng, nếu như không ngoài dự đoán, nơi này chính là lối vào địa cung duy nhất.”
Mọi người kinh ngạc há to miệng, không thể tin được tìm lâu như vậy lối vào lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Mà quan trọng hơn là những người ở đây đều không thể hiểu ý tứ trong lời nói của Kiều Úc.
Tùng Dung nhíu mày nghi hoặc, hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người: “Em làm thế nào mà đoán ra được? Mạch nước ngầm chảy ngược hướng với Bát Quái trận mà trước đây em đề cập đến có quan hệ gì?”
Kiều Úc cười cười, từ dưới đất nhặt một nhánh cây, dùng chân chà chà mặt đất, rồi vẽ một vòng tròn thật to lên đó, sau đó chia ra tám hướng mũi tên trùng với tám nơi tìm được khối đất ẩm.
“Mọi người xem tôi vẽ trận đồ này, tám vị trí được phân chia tương ứng với Bát Quái trận gồm Càn, Đoài, Ly, Chấn, Khôn, Cấn, Khảm, Tốn. Mà chúng ta đang đứng ở vị trí chính Đông, cũng chính là vị trí của Khảm. Người xưa có nói: ‘Khôn là Đất, Cấn là Núi, Khảm là Nước’, có nghĩa là theo bát quái ngũ hành thì Khảm ở vị trí này là Nước, mà vừa rồi Âu Dương cũng nói sông ngầm dưới lớp đất hoang mạc này chảy từ Đông tới Tây, nói cách khác đầu nguồn của mạch nước ngầm chủ yếu ở phía chính Đông, đối ứng với Khảm của Bát quái trận, cho nên ở đây chính là đầu nguồn mạch nước ngầm cung cấp chủ yếu nước cho địa cung.”
“Ah, tôi hiểu rồi, ý cậu là chỉ cần chúng ta bắt đầu từ chỗ này thăm dò hướng chảy của dòng nước thì có thể tìm được địa cung?” Tề Tích đột nhiên thông minh một lần, vỗ tay hưng phấn nói.
Kiều Úc cười gật đầu, “Đúng vậy, chính là ý này.”
“Vậy chờ gì nữa, nào các đồng nghiệp lấy đồ ra đào mở đi, chỉ cần đem nơi đây đào rỗng thì có thể tìm được cửa vào, ha ha ha......” Tề Tích nhổ nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa mấy cái chuẩn bị làm việc.
Tùng Dung suy nghĩ một chút cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, vội ngăn cậu ta lại, “Sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, chúng ta trước hết nghe Dạ Tinh nói xong rồi mới hành động cũng không muộn.”
Đúng lúc này, di động Kiều Úc vang lên, cậu vừa nhìn dãy số, ánh mắt lập tức sáng lên, “Thư Tình, đã xác định được vị trí của của những khối đất ẩm thấp chưa?”
“Haha, cậu quá giỏi, tám khối đất ẩm thất này cách nhau đúng bốn mươi năm độ, không sai một li.”
“Cô vất vả rồi!” Kiều Úc kích động tắt điện thoại, ngón tay vì cao hứng mà phát run.
Thật ra vừa rồi cậu nói mấy lời này đều dựa trên cơ sở tám khối đất ẩm cùng vị trí Bát Quái trận, nếu có một chút sai lệch thì cũng không thể hình thành trận pháp, như vậy những lời vừa nói đều không đúng. Hiện tại Thư Tình vừa chứng thực phán đoán của cậu, như vậy cậu càng thêm khẳng định cửa vào địa cung chắc chắn ở vị trí Khảm dưới chân.
Cậu cất di động vào túi, vỗ vai Tề Tích cười nói: “Bát Quái trận có tổng cộng bốn bốn mười sáu loại biến pháp, nếu làm theo cách cậu nói cứ đào bừa xuống chỉ e là chưa tìm được địa cung đã bị mạch nước ngầm trào tới rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể đem mười sáu loại biến pháp lần lượt thử qua được? Đáng giận! Lão già biến thái Tây Sâm rốt cuộc nghĩ như thế nào, lại có thủ đoạn biến thái như vậy!” Âu Dương cùng Tề Tích đều là người nóng tính, vừa nghe những lời đó thì ủ rũ gãi đầu, cảm thấy không cam lòng.
“Tuyệt đối không được.” Tùng Dung cùng Kiều Úc trăm miệng một lời nói.
Hai người kinh ngạc liếc nhau, Kiều Úc cười huých bả vai Tùng Dung: “Anh nói trước đi.”
Tùng Dung gãi đầu, nhìn cậu một cái, giống như ý nói ‘anh có nói sai cũng đừng cười anh’, “Anh xem qua một ít tư liệu, bên trong có nói ngày xưa trong mộ quan lại vua chúa quý tộc sử dụng Bát Quái trận để ngăn cản những kẻ trộm mộ. Nói như mấy trận này chắc chắn có thể gây thương tích, nếu chúng ta tuỳ tiện hạ thủ lại đụng đến cơ quan thì chẳng phải mất mạng hay sao.”
Kiều Úc tặng cho y ánh mắt tán thưởng, Tùng Dung trong lòng nở hoa, người của tổ trọng án ai cũng nhìn thấy phảng phất cái đuôi cẩu thật to sau lưng y vẫy không ngừng. Thật sự rất mất mặt, cho dù có là trung khuyển cũng nên lộ ra chút khí thế của công chứ!
Tùng Dung liếc ánh mắt như phi đao ném tới, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn trời làm bộ không thấy gì.
Kiều Úc mím môi cười nhẹ, dùng nhánh cây vẽ vài cái trên mặt đất nói: “Thật ra cũng không kinh khủng như vậy, Bát Quái trận nói trắng ra cũng chỉ có như thế, nếu nắm giữ quy luật thì tuyệt đối có khả năng vượt qua. Theo Bát Quái trận Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai phân thành bát môn. Chỉ cần từ chính Đông ‘Sinh môn’ tiến vào, đi Tây Nam ‘Hưu môn’ tiến ra, sau đó từ chính Bắc ‘Khai môn’ tiến vào, trận pháp này liền phá.”
(Đến giờ mình vẫn không hiểu tác giả đang dựa vào bát quái trận nào để tả nữa, cứ loạn xạ ngầu lên à T_T mình vẫn giữ nguyên như trong QT hén)
Tề Tích và Âu Dương vừa nghe lời này nhảy dựng một cái, hưng phấn kêu lên, “Ra thế, nghe mơ hồ nhưng hóa ra lại đơn giản như vậy sao! Tôi hiện tại liền bắt tay vào làm trong chốc lát xuống dưới đất giết hắn đến không chừa mảnh giáp nào, ngày mai mở một party chúc mừng, thế là hoàn mỹ!”
Tùng Dung cùng Kiều Úc bất đắc dĩ liếc nhau, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Quân Chi, một thanh niên trẻ tuổi nhã nhặn như thế này sao lại thua trong tay kẻ lỗ mãng Tề Tích kia chứ?
Quân Chi làm bộ không thấy, xoay người sang chỗ khác tìm người vợ lỗ mãng nhà hắn. Kiều Úc hít vào một hơi, nhíu mày nhìn Tùng Dung: Bây giờ liền bắt đầu làm việc?
Tùng Dung nhún vai, quăng cho cậu ánh nhìn: Hiện tại không làm không lẽ đợi đến 2012? (không rõ tác giả viết bộ này từ khi nào nữa @@)
Kiều Úc vò tóc, vỗ tay triệu tập mọi người lại: “Các anh em làm việc thôi! Lí Đạt các anh đem mười người chia làm hai đội đi Tây Nam và phía chính Bắc bắt tay vào làm, tổ trọng án bên này canh giữ vị trí Khảm, chờ trận pháp vừa phá chúng ta lập tức hợp, tuyệt đối không được tự ý hành động, rõ chưa?”
Vừa ra lệnh một tiếng mọi người đều hành động, sắc trời dần tối, bầu trời phía trên bãi đất trống có đàn chim bay về, mây đen trên trời dày đặc u ám, tối như mực với cơn gió lạnh đến thấu xương hòa cùng một chỗ, khiến cho trong lòng ai cũng cảm thấy kinh ngạc cùng khủng hoảng.
Âm thanh máy móc đào bới ầm ầm vang vọng, tiếng xẻng, búa và kim loại va chạm vào nhau, tràn ngập bốn phía, Kiều Úc cùng Tùng Dung liên tục đào xuống một khắc không ngừng, đất ẩm thấp biên phía Đông rất nhanh đã có một cái hố sâu hơn một thước, càng đi xuống thì nước càng nhiều, xuống tiếp chừng hai thước nữa thậm chí có thể nghe thấy thanh âm bọt nước vang khắp nơi.
Đầu nguồn càng ngày càng gần, mọi người trong tổ trọng án thở mạnh cũng không dám, gió Bắc lạnh thấu xương không ngừng thổi. Đào càng sâu thì trong lòng Kiều Úc càng bất an, giống như có gì đó vô hình thắt chặt tim cậu, khiến cậu khó thở lại phát run.
Sự tình tiến triển quá mức thuận lợi, thật sự làm cho người ta nghi ngờ trong đó có bẫy, nhưng mắt thấy sông ngầm gần trong gang tấc, không ai nguyện ý dừng lại. Hố to càng lúc càng lớn, sáu người trong tổ trọng án sau khi nhảy xuống xem xét phải nhướn cổ cao lên mới có thể thấy bên trên, sắc trời cùng đất xung quanh giống như hợp lại, lúc nóng lúc lạnh, dường như cảnh báo bọn họ xuống sâu chút nữa chính là địa ngục.
Tùng Dung nhìn ra được Kiều Úc đang khẩn trương, y buông cái xẻng trong tay ra, giữ lấy vai cậu lại thấp giọng nói: “Em đang lo lắng chuyện gì? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”
Kiều Úc dừng một chút, cảm nhận được độ ấm trên người Tùng Dung mới dần bình tĩnh lại, cậu rụt vai một cái do dự mãi mới nói: “Cảm giác có gì đó không tốt…… Cảm thấy có thể sẽ gặp chuyện không may, em sợ bản thân mình làm hại tất cả mọi người…… Thừa dịp còn kịp lúc, mọi người mau đi đi, không cần đào nữa.”
Tùng Dung nắm chặt hai tay, xoa đầu cậu nói: “Em nói bậy gì đó, đã đi đến bước này, làm sao có thể quay lại, hơn nữa em cũng tìm ra cách phá trận rồi mà, phải tin tưởng bản thân, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Nói thì nói như vậy, chính là em không biết chính xác Tây Sâm muốn gì, vạn nhất……”
“Không có vạn nhất.” Tùng Dung bắt lấy ngón tay do lạnh lẽo vì ngâm nước của Kiều Úc, kiên định nói: “Đã đến đây, sẽ không còn đường rút lui, cho dù là quỷ môn quan hay hoàng tuyền lộ, anh đều đi cùng em.”
Kiều Úc cúi đầu, nắm chặt góc áo không lên tiếng nữa. Tùng Dung thật sự không hiểu, cậu lo lắng không phải là an toàn của bản thân, mà là sợ hãi bản thân cậu hại ch.ết Tùng Dung cùng anh em. Sự yên tĩnh như vậy lại tạo cảm giác bất an đến nỗi hít thở không thông, giống như có con quái vật đang ẩn thân chờ thời cơ hành động.
Cậu áp chế sự bất an trong lòng, một lần nữa cầm xẻng đào, đúng lúc này chợt nghe một tiếng ầm vang lên, mặt đất theo đó chấn động kịch liệt, sau cùng truyền đến tiếng thét chói tai.
Kiều Úc đột nhiên cả kinh, bắt lấy tay Tùng Dung: “Chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt Tùng Dung nháy mắt trở nên trắng bệch, nếu vừa rồi y nghe không lầm, tiếng hét chói tai kia là của Lí Đạt, chẳng lẽ bọn họ gặp chuyện?!