Chương 11: Di vật
Tống Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bức ảnh, lập tức cảm thấy một sự sợ hãi, hắn xoay người chạy tới phòng bà nội, cửa phòng không khóa, hắn hơi nhíu mày mở cửa ra, nhưng trong phòng không có một bóng người.
Giường chiếu chỉnh tề như rất nhiều ngày trôi qua không có dấu vết người ngủ, không chỉ là giường, cả căn phòng đều được thu dọn sạch sẽ giống như không có ai ở.
Từ phòng ngủ, phòng khách, nhà ăn, toàn bộ giống hệt với gian phòng ngủ của bà nội, quạnh quẽ không có dấu vết của người sống, thật sự là sạch sẽ, chạm khẽ ngón tay sẽ phát hiện một tầng bụi ở trên mặt bàn.
Trong phòng bếp vẫn còn dính nước, chạng vạng vừa rồi Tống Quân mới rửa bát sạch sẽ cho vào tủ bát, nhưng trong tủ lạnh không hề có thức ăn, thậm chí tủ lạnh đã bị cắt điện, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Tống Quân lui ra phía sau vài bước ngồi phịch ở trên ghế sa lon, nước mắt không hề báo trước chảy xuống.
Thì ra bà nội đã qua đời nhiều ngày, hai người con gái của bà nội đã đem nàng hỏa táng chôn cất, căn bản không có ai báo cho Tống Quân biết.
Nhà bà nội đã bị hai người con gái thu dọn sạch, sớm hay muộn ngôi nhà này cũng sẽ bị bán đi, Tống Quân sống ở nơi này rất ít, cơ bản không có vật gì quan trọng, lúc trước cũng chỉ có quần áo và đồ chơi, bà nội vì luyến tiếc nên mới lưu trữ.
Tống Quân tuy rằng không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán ra còn một ít đồ vật, bởi vì lúc nãy đã quên sợ hãi, bây giờ chỉ còn lại sự thương tâm.
Yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon rơi nước mắt, Tống Quân nâng tay xoa xoa ánh mắt, đứng lên hô: “Bà nội?”
Hắn đứng trong một gian phòng tìm kiếm tung tích bà nội, nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì, rõ ràng buổi tối hắn còn cùng bà nội nói chuyện ăn cơm, hiện tại sao lại biến mất không thấy.
Tìm một vòng đều không tìm được, Tống Quân đi vào trong phòng bà nội, ngồi xuống giường bà nội.
Lúc này Tống Quân không có rơi nước mắt, trong lòng hắn cảm thấy trống vắng, thật giống như có rất nhiều suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa, hắn thậm chí không biết vì sao hắn còn đi học.
Cứ yên lặng ngồi thật lâu, Tống Quân nghe thấy bên ngoài có một động tĩnh nhỏ.
“Bà nội?” Tống Quân lập tức đứng lên, chạy ra cửa phòng.
Nhưng bà nội không có xuất hiện mà ở giữa phòng khách có một con mèo đen, hiển nhiên là vừa nhảy từ cửa sổ vào.
Tống Quân ngây ngẩn cả người, bởi vì con mèo đen này rõ ràng chính là con mèo thường xuyên vào phòng ký túc xá của hắn.
Con mèo nhỏ nhìn hắn, “Meo meo” một tiếng rồi chậm rãi cong đuôi đi về phía hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tống Quân rất kỳ quái, hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Con mèo nhỏ.
Tiểu hắc miêu thoải mái dùng đầu củng củng lòng bàn tay của hắn, sau đó đứng lên móng vuốt cào cào quần của Tống Quân.
Tống Quân vì thế bế nó lên.
Rất kỳ quái, nhưng vì Tống Quân đang đắm chìm ở trong bi thương nên không có tinh thần đi tìm tòi.
Hắn ôm con mèo nhỏ ngồi xuống sô pha ở phòng khách, một chút một chút vuốt ve đầu Tiểu hắc miêu đầu, trầm giọng nói: “Bà nội ta không còn.”
Tống Quân kể hết mọi chuyện, tuy rằng hắn biết con mèo nhỏ nghe không hiểu gì nhưng hắn chỉ còn lại một mình nên hắn đem mọi thống khổ của mình nói ra hết.
“Ta biết bà nội lo lắng cho ta, bà nhất định là vì muốn gặp mặt ta lần cuối cùng ở nơi này, sau khi gặp được ta, bà liền biến mất, sau này ta sẽ không còn gặp được bà nữa.”
“Chính là ta còn rất muốn gặp bà nội, ta có lời muốn nói với bà, hiện tại lại không còn cơ hội nói ra khỏi miệng…”
Tiểu hắc miêu ngẩng đầu lên, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ ngón tay của hắn.
Tống Quân dừng lại, cúi đầu nhìn Tiểu hắc miêu, biết nó là đang an ủi mình, vì thế nhẹ nói câu: “Cám ơn.”
Sau đó, Tống Quân ôm con mèo nhỏ ngủ ở trên ghế sa lon.
Bởi vì rất mệt mỏi nên dù Tống Quân cảm thấy tư thế này không có thư thái nhưng ngay cả mộng cũng không gặp, vô tri vô giác ngủ.
Lúc nửa đêm, Tống Quân đột nhiên tiếng đập cửa đánh thức.
Hắn mở mắt ra, vốn đang im lặng mới kịp nhớ ra hắn đang ở đâu.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, Tống Quân đột nhiên đứng lên. Kêu lên: “Bà nội!”
Tiểu hắc miêu lập tức từ trên đùi hắn nhảy xuống mặt đất, lăn một vòng mới đứng thẳng.
Tống Quân chạy tới trước cửa, muốn đi mở cửa.
Đột nhiên, Tiểu hắc miêu cắn ống quần hắn, không cho hắn đi tới.
Tống Quân không nghĩ tới một con mèo nhỏ như vậy mà lại có khí lực lớn như vậy, hắn tránh không được suýt nữa bị rách quần, hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống, nói: “Làm sao vậy? Có thể là bà nội ta đã trở về!”
Tiểu hắc miêu buông hắn ra, trong nháy mắt đột nhiên chạy ra ngoài từ cửa sổ.
Động tác của nó quá nhanh nên Tống Quân căn bản không kịp phản ứng, tiểu hắc miêu đã biến mất trước mắt.
Con mèo nhỏ sau khi ra khỏi cửa sổ bỗng biến lớn hình thẻ, biến thành một mãnh thú màu đen lớn, ngoại hình khác thường, đầu giống như Liệp Báo lớn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ranh nanh của nó dài, hơn nữa cả người đều màu đen, trên trán chỉ có một lúm lông trắng.
Cự thú đem cô hồn phía ngoài cửa một ngụm cắn nuốt vào bụng, sau đó nháy mắt thân hình biến mất chạy trốn.
Đợi cho Tống Quân mở cửa thì ngoài phòng đã không còn gì nữa.
Đóng cửa phòng, Tống Quân lại ngồi xuống sô pha phòng khách, sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi tới hừng đông.
Sau hửng đông, Tống Quân gọi điện thoại cho con bà nội, xác định tin bà nội đã ch.ết. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tống Quân vẫn cảm thấy khó sống. Hắn trở về gian phòng của mình, thu dọn một chút, sau đó mới mang đi đồ chơi bà nội trước đây cho hắn, những đồ vật khác ở trong phòng đều không thuộc về hắn.
Trời sáng, Tống Quân từ trong nhà đi ra, đi được một đoạn ngắn, hắn quay đầu nhìn lại, sau này hắn sẽ không trở lại nơi này nữa.
Nhưng vào lúc này, Tống Quân đột nhiên ở bên cửa sổ phòng của bà nội có một người đang đứng.
Người đó rõ ràng là bà nội Tống Quân đang đứng ở trong phòng tối ngoắc tay gọi Tống Quân.
Tống Quân dừng bước, chạy tới căn phòng của bà nội, nhưng khi hắn đi vào, thân ảnh bà nội đã biến mất không thấy.
Tống Quân đứng ở cạnh cửa, hơi hơi thở phì phò, mới vừa rồi cái tư thế ngoắc kia rõ ràng là bà nội gọi hắn trở về, nhưng vừa trở về thì không thấy bà nội nữa, hắn không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Mờ mịt đứng trong chốc lát, Tống Quân đột nhiên nhớ lại tối hôm qua bà nội nói với hắn, bà nội nói, dưới sàng có chôn bảo vật gia truyền của ông nội, để cho hắn tới đào xem. Nghĩ lại lúc hắn ở cùng với bà nội, trừ bỏ căn dặn cuộc sống tương lai của hắn, bà nội còn nhắc tới món đồ này rất quan trọng, lúc ấy Tống Quân không có để bụng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là di ngôn của bà nội cũng không nhất định.
Tống Quân ở bên giường quỳ xuống, thăm dò nhìn, không thấy đồ vật gì ở dưới sàng.
Hắn không ch.ết tâm, ở dưới mặt giường lớn tỉ mỉ tìm kiếm, kết quả hắn thật sự phát hiện dán dưới đáy giường có một hốc tối nhỏ đầu gỗ.
Rớt ra ngăn kéo nhỏ kia, Tống Quân phát hiện bên trong có một chút tiền mặt được xấp thành xấp, không cần đếm, Tống Quân cũng biết nơi đó có chừng gần năm vạn đồng tiền.
Đây là bà nội lưu cho hắn, thật cẩn thận cất giấu, sau đó linh hồn mất đi luôn luôn chờ hắn ở gian phòng này trở về để nói cho hắn biết chuyện này.
Tống Quân lau nước mắt đem tiền cấp đi, hắn không thể cô phụ tâm ý của bà nội.
Từ trong phòng đi ra ngoài, Tống Quân quỳ gối trước di ảnh của bà nội, dập đầu lạy ba cái.
Lúc rời đi, Tống Quân lại một lần nữa thấy bóng ma của bà nội ở trong phòng, nhưng lần này hắn không có xúc động chạy về bởi vì hắn biết bà nội đã không còn xuất hiện nữa.
Bà nội hắn một đầu tóc bạc phất phất tay với hắn, lần này là tư thế tạm biệt, Tống Quân hô một tiếng “Bà nội”, sau đó rời đi trước ánh mắt soi mói của mọi người.
Bà nội đẻ lại cho Tống Quân năm vạn đồng tiền, có số tiền này, cũng đủ để Tống Quân an tâm học xong ba năm nghiên cứu sinh, hắn cũng không sợ muốn tiếp tục học tiến sĩ, sinh hoạt phí cũng không cần lo lắng.
Tống Quân vẫn tính đi ra ngoài làm công. Hắn vốn có kế hoạch sau khi tựu trường có lịch dạy thì sẽ đi làm công, nhưng bây giờ hắn nghĩ lại, cần tranh thủ sớm có sung túc kinh tế để không khiến bà nội lo lắng.
Bởi vì ban ngày phải làm thực nghiệm, Tống Quân liên tiếp chạy ra ngoài hai ngày mới tìm được công việc làm thêm buổi tối ở một tiệm ăn nhanh. Công việc của hắn mỗi ngày từ sáu giờ chiều đến mười hai giờ tối, bởi vì chỗ làm thêm cách không xa trường học nên hắn mua một chiếc xe đạp cũ.
Cách ngày Tống Quân đi làm một ngày, ngày mai chính là Rằm tháng bảy.
Thực tế ở trong một thành phố lớn thì không khí của ngày Rằm tháng bảy không nồng đậm lắm, trước khi hắn tới đây, ở ven đường một thị trấn nhỏ nông thôn thường xuyên có thể thấy người hóa vàng mã ở ven đường. Mỗi khi hắn hỏi bà nội, bà nội đều nói là đốt cho các cô hồn dã quỷ lạc đường.
Sau khi trải qua chuyện của bà nội, Tống Quân cảm thấy những hồn ma đó cũng không còn đáng sợ, có lẽ bọn họ đều có nguyên nhân mới lưu luyến nhân gian, có thể là vì chờ đợi gặp mặt lần cuối thân nhân hoặc ái nhân.
Tiệm ăn nhanh mặc dù mười hai giờ mới đóng cửa nhưng vào mười giờ tối hàng ngày đều không còn khách, Tống Quân hỗ trợ thu dọn quầy, sau đó quét tước sạch sẽ trong quán, đợi đến khi mười một giờ rưỡi, tiệm ăn nhanh sẽ đóng cửa không tiếp khách nhân nữa, đúng mười hai giờ sẽ kết thúc giờ làm việc đóng cửa rời đi.
Vào một ngày Tống Quân đi làm, hắn từ tiệm ăn nhanh đi ra sang ven đường lấy xe thì phát hiện xe của mình đã bị trộm. Mặc dù chỉ là một chiếc xe cũ nhưng nhìn vẫn còn rất mới, khóa cũng không phải vững chắc, có lẽ vì vậy tên mới mới lấy đi.
Đột nhiên hắn có chút ủ rũ không nói lên lời, mọt ngày đi làm công, tiền còn không có kiếm được lại bị mất cái xe đạp. Từ nơi này trở về trường, nếu đi xe chỉ mất hơn mười phút, nhưng đường đi phải gần 40’, trở về cũng đã quá muộn. Bây giờ xe buýt không có, nếu đón xe thì cũng mất nhiều tiền?
Tống Quân cảm giác mình thật sự không gặp may, nghĩ thầm có lẽ phải đi Miếu Tự thắp nhang.
Nhưng bây giờ cũng không có biện pháp khác, Tống Quân đi tới bên trạm xe buýt, tính toán xem có thể hay không đón xe.
Hắn đang đi trên đường, chưa nhìn thấy xe taxi, đột nhiên từ xa nhìn thấy một chiếc xe buýt đang đi tới gần, hướng đi là trường học. (Xe ma:3)
Xe buýt chạy đến bên cạnh nhà chờ thì ngừng lại, cửa xe mở ra trước mặt Tống Quân.
Đoạn đường này xe rõ ràng đã hơn mười giờ, làm sao còn có thể có xe giờ này? Tống Quân lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn lái xe.