Chương 12: Xe buýt
Trên xe trừ bỏ lái xe cũng chỉ có thưa thớt vài hành khách.
Lái xe nhìn Tống Quân chần chừ không lên xe, thăm dò hỏi: “Lên xe không?”
Tống Quân cảm thấy kỳ quái, hỏi lại lái xe: “Bác tài, sao giờ này vẫn còn có xe?”
Lái xe nói: Nga, vừa rồi trên đường có trục trặc, trong chốc lát không thể sửa xong, đây là chuyến xe cuối cùng rồi, dù sao cũng phải đưa toàn bộ khách nhân tới bến.”
Tống Quân vừa nghe hắn nói thì không còn hoài nghi gì nữa, sải bước lên ô tô.
Bên trong xe có khoảng bốn, năm người, đều ngồi ở phía sau, Tống Quân theo thói quen không ngồi ở phía trước. Hắn ngồi cùng hàng với một nữ nhân, Tống Quân không nhìn kỹ bộ dáng, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi nên nhắm hai mắt lại.
Dù sao cũng là ở trên xe buýt, Tống Quân không dám ngủ quá lâu, vẫn luôn chú ý đến thông báo điểm dừng.
Nhưng thật lâu mà radio bên trong xe không có vang lên, ô tô cũng không ngừng lại.
Tống Quân mở to mắt nhìn bên ngoài, phát hiện bên ngoài là một mảnh hắc ám, cẳn bản không biết ô tô chạy đi đâu.
Cái này cũng không bình thường, bởi vì mặc dù là đêm khuya, thành phố cũng có đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều có đèn đường, tuyệt đối không thể là một màu đen như vậy.
Tống Quân vừa rồi cảm thấy mơ hồ, hắn hoài nghi mình có phải hay không chưa ngủ.
Nhịn không được quay đầu nhìn, trên xe vẫn là mấy người kia, toàn bộ ngồi nguyên trên vị trí vẻ mặt hờ hững.
Tống Quân lúc này bắt đầu khẩn trương lên, hắn đứng lên đi đến phía trước, nhìn xuyên qua kính chắn gió trên xe buýt, nương theo đèn xe, hắn chỉ có thể nhìn thấy xe buýt vẫn chạy trên đường, nhưng vẫn không nhìn thấy gì.
“Bác tài bác tài!” Hắn gọi hai tiếng lái xe.
Lái xe xoay đầu lại nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
Tống Quân hỏi: “Nơi này là chỗ nào? Qua nam lộ chưa?”
Lái xe lãnh đạm nói một câu: “Còn chưa tới đâu, gấp cái gì?”
Tống Quân trong lúc nhất thời không biết nên không nên tin tưởng, hắn lại hỏi: “Bên ngoài như thế nào toàn bộ màu đen?”
Lái xe trầm mặc một chút mới trả lời hắn: “Bị mất điện.”
Tống Quân hỏi: “Vậy còn bao lâu nữa mới đến?”
Lúc này, lái xe xoay đầu lại hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, cái kia diễn cảm thật sự có chút dữ tợn, Tống Quân thở cứng lại, thế nhưng không dám hỏi lại.
Tống Quân chưa trở lại chỗ ngồi, hắn cầm lấy tay vịn đứng ở phía trước đợi trong chốc lát, lúc này hắn xác định đã qua thời gian điểm dừng, nhưng lái xe căn bản không có dừng xe lại, hơn nữa những người kia ngồi trên xe hoàn toàn không có phản ứng.
Hắn không dám đợi lát nữa, la lớn: “Dừng xe! Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Cho dù bên ngoài là một mảnh hắc ám, cũng tốt hơn ở lại trên xe buýt âm trầm này.
Khi Tống Quân lớn tiếng gọi, lái xe thật sự dừng xe buýt lại, cửa sau xe lập tức mở ra.
Đứng ở trước cửa xe, Tống Quân nhìn bên ngoài một mảnh tối đen, cửa xe giống như miệng một con quái thú lớn, chỉ một giây sau đều có có thể nuốt mình vào.
Tuy sợ hãi nhưng Tống Quân vẫn xuống xe.
Xuống xe không chỉ có Tống Quân mà còn có thêm một người, đó là nữ nhân ngồi phía sau hắn cũng xuống xe.
Cửa xe đóng lại, xe buýt tiếp tục đi về phía trước.
Tống Quân đứng ở ven đường sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt thích ứng hắc ám chung quanh, mới phát hiện nơi này vốn không phải ở trung tâm chợ, nhưng cũng không biết là tới nơi nào hoang giao dã ngoại.
Người đàn bà kia đứng cách hắn không xa, cũng không có động.
Tống Quân liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi đầu, vẫn nhìn mũi chân của mình.
Do dự một chút, Tống Quân không cùng nữ nhân nói chuyện, mà là hướng ngược lại với hướng xe buýt chạy đi đến. Người đàn bà kia thế nhưng cũng đi theo hắn.
Tống Quân nhịn không được đi chú ý nữ nhân phía sau, thật giống như sợ hãi nàng một giây sau sẽ bổ nhào qua bóp chặt cổ của mình.
Nhưng thực tế không có xuất hiện cái loại tình huống này, nữ nhân chỉ đi theo Tống Quân.
Thẳng đến Tống Quân dừng lại, quay đầu sang hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Nữ nhân ngẩng đầu lên nhìn hắn, đó là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc một trường váy liền áo xinh đẹp hào phóng, bên ngoài là áo khoác nhỏ.
Nàng nở nụ cười, đơn thuần mà ôn hòa, nói với Tống Quân: “Anh lạc đường à?”
Tống Quân nhìn thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt này, cảm thấy nàng không giống yêu ma quỷ quái, cũng không giống người xấu, những vẫn nhịn không được đề phòng, hỏi: “Cô là ai?”
Nữ nhân khoát tay, nói: “Không nên hiểu lầm, tôi vừa rồi ở trên xe buýt cũng cảm thấy thật kỳ quái, chính là tôi không dám nói lời nào, nghe được ngươi kêu dừng xe, tôi cũng lập tức đi theo xuống.”
Mặc dù vẫn còn hoài nghi, Tống Quân vẫn không thể không thừa nhận sau khi hắn nghe nữ nhân nói vậy có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết rằng tại…hoàn cảnh lạ lẫm này, có người cũng giống hắn, khả năng sẽ dễ chịu hơn là sợ hãi một mình.
“Cô muốn đi đâu?” Tống Quân hỏi, hắn bắt đầu lo lắng mình có nên đưa nữ nhân này về nhà trước hay không.
Nữ nhân kia cười, bộ dạng là vẻ mặt hòa khí, nói: “Kỳ thật tôi ở không xa nơi này, tôi nghĩ muốn tìm đường trở về, cho nên muốn mời anh tới nhà tôi ngồi một chút.”
Tống Quân bỗng nhiên lại cảnh giác, hắn không tin sẽ đúng dịp như vậy, nữ nhân này rõ ràng là đi theo hắn xuống xe ở phụ cận, tại sao lại nói ở phụ cận nơi này?
Nữ nhân tựa hồ nhìn ra Tống Quân không quá tin tưởng, vì thế không có nhắc lại lời mời, cô ta nói: “Tôi đây đi cùng anh một đoạn nữa, nhìn anh có thể hay không đón được xe.”
Tống Quân không biết mình nên trả lời nàng như thế nào, yên lặng hướng phía trước tiếp tục đi.
Vừa đi, người đàn bà kia một bên tự giới thiệu nói: “Tôi gọi là Đồ Trân Trân, là sinh viên của Đại học C.”
Tống Quân cước bộ dừng lại, “Cô cũng là sinh viên của Đại học C?”
“Ai?” Đồ Trân Trân ngữ khí thực vui vẻ, “Anh cũng như vậy sao?”
Tống Quân gật gật đầu.
Đồ Trân Trân nói: “Tốt quá, tôi là sinh viên năm thứ ba học ngành thiết kế thời trang.”
Tống Quân ngừng lại, quay đầu lại nhìn Đồ Trân Trân có chút kỳ quái nhìn hắn, do dự một chút nói: “Nhà cô ở nơi nào? Vẫn là tôi đưa cô trở về trước.”
Đồ Trân Trân nghe vậy nở nụ cười, quay đầu nói: “Không cần vậy, tôi nhìn anh có bộ dạng thực sợ hãi, vẫn là ta tiễn anh cho khỏe, không chừng phía trước sẽ có xe taxi.”
Tống Quân bị nàng nói mà ngượng ngùng, chính hắn đều có chút hốt hoảng, có chút cảnh giác, lại cảm thấy mình nghĩ một cô gái trẻ là người xấu, hắn nghĩ một chút cảm thấy vẫn là đưa Đồ Trân Trân về nhà trước thì tốt hơn.
Tống Quân nói: “Ta đưa ngươi trở về đi, ngươi không phải nói không xa sao?”
Đồ Trân Trân “Vâng ——” kéo dài âm cuối do dự nói: “Được rồi, nếu anh không sợ hãi, có thể đi vào ngồi một chút, chờ trời sáng lại rồi đi.”
Nói xong, đồ Trân Trân giơ tay lên chỉ hướng không xa, “Là ở chỗ này.”
Tống Quân nhìn theo hướng cô gái chỉ, phát hiện bên đường nhỏ có một tòa biệt thự nhỏ hai tầng, trong biệt thự lóe lên ánh đèn, duy nhất chỉ có mỗi nơi đó có ánh đèn.
Tống Quân đi theo cô gái, tò mò hỏi: “Cha mẹ cô ở nhà không?”
Đồ Trân Trân lắc đầu, “Không có.”
Nàng nói một câu xong không có nói thêm nữa, Tống Quân vì thế cũng không tiện hỏi tiếp.
Đem Đồ Trân Trân đến cửa nhà, Tống Quân muốn rời đi.
Đồ Trân Trân mở cửa ra, nhất thời ánh sáng màu vàng từ bên trong lộ ra thật sự là an tâm. Đồ Trân Trân nói với Tống Quân: “Vào nhà ngồi một chút đi, tuy rằng ngươi là nam sinh, nhưng đi một mình trên đường vào ban đêm vẫn thật sự rất nguy hiểm.”
Có lẽ là ánh sáng sáng ngời làm cho người ta cảm thấy an tâm, Tống Quân nhìn ánh sáng từ bên trong phòng khách, nháy mắt liền không muốn tiếp tục trở lại trong bóng tối.
Đồ Trân Trân không có miễn cưỡng hắn, chính là đứng ở cạnh cửa đối với hắn đưa ra lời mời.
Tống Quân do dự.
Đồ Trân Trân nói: “Bằng không người vào ngồi chén nước cũng được, nghỉ một chút rồi đi.”
Tống Quân rốt cục gật gật đầu, đi theo đồ Trân Trân vào phòng.
Đồ Trân Trân nhiệt tình mời hắn ngồi xuống ghế sa lon, còn vì hắn mở TV, Tống Quân đột nhiên cảm thấy một sự an toàn ấm áp lòng người, có lẽ là hắn đã nghĩ nhiều, lưu lại ở trong này, thí dụ như ngủ một giấc trên chiếc ghế sa lon mềm mại này, đợi cho đến khi trời sáng rồi rời đi cũng không sao cả.
Đồ Trân Trân rót cho hắn một chén trà, hỏi hắn muốn hay không gọi điện thoại cho người nhà hoặc là bằng hữu tới đón hắn.
Tống Quân nhìn thời gian đã là một giờ rưỡi rạng sáng, hắn lắc đầu nói không cần, hắn bây giờ có thể nghĩ đến người chỉ có Hạ sư huynh cùng Hành Huy, mặc kệ người nào, hắn cũng không muốn gọi điện thoại nhiễu giấc ngủ của người đó.
Lúc này, Tống Quân nghe được thanh âm của một người nam nhân từ trên lầu truyền xuống: “Trân Trân!”
Tống Quân sửng sốt, thanh âm của người nam nhân kia nghe cũng không còn trẻ, như là cha của Đồ Trân Trân, nhưng mới vừa rồi cô ấy nói cha mẹ không có ở nhà.
Tiếp theo, Tống Quân nghe được một trận dồn dập tiếng ho khan từ trên lầu truyền đến.
Đồ Trân Trân vội vàng hướng Tống Quân nói: “Ngươi ngồi ở đây, ta lên trên đi xem chút.” Nói xong, cô liền vội vội vàng vàng chạy lên lầu.
Tống Quân nâng chung trà lên nhìn nhìn, hơi chút do dự lại để xuống, trong phòng còn có một nam nhân tồn tại khiến cho hắn có chút để ý, hắn cảm thấy tâm cần phải có sự phòng bị.
Trong phòng và trần nhà trang hoàng thoạt nhìn ngắn gọn hào phóng, tủ TV bên cạnh bày đặt hai bình hoa sứ Đại Thanh, thoạt nhìn rất quý giá.
Tống Quân đứng lên, nhịn không được nhìn bốn phía xung quanh phòng, ngửi thấy trong phòng có một mùi hương.
Từ trên tầng hai truyền đến tiếng ho khan của nam nhân cùng tiếng nói cao thấp của hai người, Tống Quân nghe không rõ họ nói cái gì, cũng không có xấu hổ đi nghe lén.
Ở phía trên tủ bên cạnh TV có một cái kính nhỏ hóa trang, Tống Quân lúc đầu không có chú ý, nhưng sau một lúc, ánh mắt hắn đột nhiên chú ý tới người trong gương không phải là mình mà là một lão nhân có nếp nhăn.
Lặng đi một chút, Tống Quân đặc biệt nhìn vào sát, phát hiện trong gương vẫn là mình, không có cái gì khác thường, hình ảnh vừa rồi tựa hồ chỉ là một ảo giác.