Quyển 1 - Chương 7: Lần đầu chạm mặt
“Cô ta ở bên kia!”
Hai tên còn sống xót thấy Tư Mạn nấp sau ghế, không còn động tĩnh, ngay cả khi nã súng liên tiếp, tưởng rằng Tư mạn đã trúng đạn liền chậm rãi bước tới.
Đoàng!!!
Bước chưa được ba bước. Tư Mạn đằng sau ghế đột nhiên bật dậy nổ hai phát súng. Nhắm trúng ngay thân hai kẻ kia khiến cả hai ôm ngực ngã xuống.
“Năm giây!”
Tư Mạn lăn một vòng ra phía cửa. Mặc kệ đám khách đang náo loạn phá cửa muốn chạy ra ngoài trước. Cô một cước đạp văng đám người kia, phá tung cửa.
Quả nhiên một quả bom nhỏ được đặt ngay cửa.
Bên ngoài hành lang không một bóng người, có lẽ đều đang ở một nơi khác, tránh sự va chạm của thuốc nổ.
“Ba giây.”
Lúc này chạy cũng không kịp nữa. Tư Mạn liều lĩnh cầm lấy thuốc nổ.
“Hai...”
Cô như một vận động viên chạy thật nhanh, dùng hết lực cánh tay, ném thuốc nổ qua lớp cửa kính ra bờ sông bên ngoài.
Choang!
“Một.”
Bùm!!!
Thuốc nổ như một quả bóng nổ tung mang theo bọt nước. Thật may ở giây cuối cùng quả bom kia đã kịp lặn xuống mặt nước, đủ để ngăn chặn lực nổ ảnh hưởng đến bất kỳ ai xung quanh.
Tư Mạn nhìn qua lớp cửa kính vỡ tan cùng màn nổ mình dưới nước kia thở ra một hơi, không khỏi tự cảm thán mình. So ra mệnh cô vẫn còn lớn lắm, chậm một giây là lên bàn thờ ngay.
Đám khách VIP lúc này mới dám mò mẫm ra ngoài nhìn Tư Mạn bằng ánh mắt khâm phục kèm theo hoảng sợ. Chính mắt bọn họ thấy cô một mình đối đầu với mười tên sát thủ, còn dùng khoảng thời gian tích tắc giải nguy. Cô gái này rốt cục ở đâu tới? Có thể bình tĩnh xử lý mọi việc chỉ chưa đầy ba mươi giây. Nếu không tự mình chứng kiến, e cũng không ai tin nổi.
“Tiểu thư! Sao cô biết ở đây có bom?” Tiếp viên riêng của Tư Mạn lúc này mới lấy lại hồn vía bước ra nghi hoặc.
Phản ứng nhanh nhất của Tư Mạn là vừa bước ra cửa đã ôm ngay quả bom kia ném đi, nếu không phải biết trước, chỉ e người bình thường phải mất ba mươi giây trấn tĩnh.
“Tôi vừa cứu anh một mạng đấy.” Tư Mạn cao ngạo đáp, không buồn quan tâm nghi vấn của chúng nhân.
“À, vâng. Cảm ơn cô.”
Ý của cô đã quá rõ ràng, không cần biết nguyên do cô tường tận quả bom đặt ở đâu và thời gian phát nổ. Cái quan trọng là cô vừa cứu đám người họ khỏi một trận nổ. Họ nên cảm kích, không có tư cách hỏi cô tại sao. Con người này rất tĩnh trí nhưng cũng quá cao ngạo. Chí ít cô cũng vừa trải qua một màn sinh tử, sao có thể bình thản như đang dạo công viên nói với họ mấy lời này chứ? Thật khó hiểu.
Lúc này từ phía hành lang xuất hiện đám người âu phục đen tuyền đi tới, dẫn đầu là hai người đàn ông tóc vàng Tư Mạn đã nhìn thấy lúc vừa vào đây. Tư Mạn biết lúc này không phải nên nán lại, lập tức lủi trong đám khách VIP chuồn ra. Cố tình tỏ vẻ sợ hãi để đi ngang đám người kia.
“Đứng lại!”
Một giọng nói lạnh lẽo như quỷ u hồn vang lên. Cảm giác sau gáy lành lạnh. Tư Mạn lập tức giật thót đứng thẳng người cứng đờ như pho tượng.
Là ai mà chỉ một câu nói đã khiến cô căng thẳng như thế này?
Tư Mạn cắn môi, coi như không nghe thấy câu nói kia. Có thể là đang gọi người khác. Cô run run nâng chân xải hai bước.
“Bước thêm một bước, cô sẽ ch.ết!”
Tư Mạn cả kinh dừng bước. Mồ hôi bắt đầu toán loạn trên thái dương. Hai người đàn ông tóc vàng như một tia chớp, từ lúc nào đã chặn trước mặt cô. Cau mày quát:
“Chủ thượng đang gọi cô. Còn không mau hành lễ!”
Chủ thượng?
Tư Mạn nhớ ra, người đàn ông lúc nãy cô nhìn thấy ở khách sảnh được hai người đàn ông tóc vàng này kính cẩn đi theo bảo vệ. Không lẽ người đó chính là chủ thượng Nghiêm Trạch.
Tư Mạn chậm rãi quay đầu. Quả nhiên đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông mà cô cho là nguy hiểm. Hắn chỉ đứng đó, vóc dáng cao lớn che hết mọi ánh sáng có thể rọi tới Tư Mạn, cứ như rằng đã che đi tia sáng cuối cùng của cuộc đời cô. Khí chất của quỷ vương và đôi mắt thâm sâu khó lường kia đủ để người đối diện không thể thở nổi.
Nghiêm Trạch mang theo cái nhìn ch.ết chóc như muốn ăn tươi nuốt sống, ngạo khí quanh thân như ma quỷ khiến mồ hôi trên trán Tư Mạn tuôn ra như suối. Tư Mạn thấy tim đập mạnh đến không thở nổi. Không lẽ Nghiêm Trạch đã phát hiện ra cô chính là Ephemera?
“Tôi...tôi chỉ là người dân lương thiện...Vào đây đánh một ván bài mà thôi.” Tư Mạn chậm rãi nói, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ch.ết chóc của Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch không nói gì, chỉ dùng lãnh khí lạnh thấu xương khiến Tư Mạn run cầm cập. Người xung quanh cũng bất giác nín thở, không ai dám gây ra dù một tiếng động nhỏ.
“Tên!” Nghiêm Trạch mở miệng.
Tư Mạn nuốt khan một cái, cảm thấy cổ khô khốc. Cô nghĩ qua một lát, nếu như Nghiêm gia biết cô là Ephemera, có cần thiết phải cho cô sống đến giờ phút này hay không?
Có lẽ cô vẫn còn có cơ hội sống. Nên bình tĩnh. Bình tĩnh.
“Bối Tư Mạn.” Cô đáp gọn lẹ, ánh mắt cũng từ từ bình tĩnh đối diện với đôi mắt cường bạo của Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch khép hờ mắt lạnh, cả thân hình cao lớn như che khuất Tư Mạn nghiêm nghị nói:
“Cô học bắn súng từ đâu?”
Tư Mạn lúc này mới rõ. Thì ra Nghiêm Trạch đã nhìn thấy cô một thân hạ thủ đám tiếp viên. Có lẽ hắn ta nhìn qua CCTV, hoàn toàn thấy rõ mọi hành động của cô, và chính khả năng bắn chuẩn xác của cô khiến hắn hứng thú.
Mà trên đời này không gì có thể dấu được Nghiêm gia, nếu cô đã trở về lại Bối Tư Mạn, chi bằng nói thật một vài điều đi.
“Tôi học được từ tổ chức gián điệp.”
“Cô là gián điệp?” Người đàn ông tóc vàng lên tiếng.
“Không! Năm mười hai tuổi tôi đã trốn khỏi đó.” Tư Mạn thật thà đáp. Hồ sơ của cô sau mười hai tuổi cô đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu. Là một học sinh, sau đó là sinh viên và ra trường lập công ty bằng quỹ hỗ trợ. Quả là sự sắp xếp chu toàn.
“Là tổ chức nào?” Nghiêm Trạch im lặng một hồi mới mở miệng.
“S-Anonymous.” Tư Mạn bình thản đáp.
Nghiêm Trạch không nói gì chỉ đưa mắt qua hai người bên kia như chờ một câu trả lời.
Hai người này chính là thân tín của Nghiêm Trạch, cũng chính là nghi trượng đệ nhị Hắc Báo và nghi trượng đệ tam Hắc Miêu.
Hắc Miêu ngẫm nghĩ một hồi, ánh mắt lập tức lóe sáng:
“Mười hai tuổi đã có thể trốn thoát khỏi S-Anonymous, không lẽ cô chính là thiên tài súng bắn tỉa. Có thể nhắm bắn chính xác ở cự ly bảy trăm thước?”
Tư Mạn nghe vậy, khóe môi thoáng co giật. Quả nhiên không gì qua mặt được Nghiêm gia, chuyện của cô hơn mười năm trước cũng biết rõ như lòng bàn tay.
“Quá khen.” Tư Mạn thở một hơi đáp.
Nghiêm Trạch bước đến trước mặt Tư Mạn, khoảng cách đủ để Tư Mạn cảm nhận được hơi thở nam tính mà lạnh lẽo như bắc cực thâu tóm cô, khiến cô gần như ngạt thở.
Loáng một cái, nhanh hơn một cái chớp mắt. Không ai rõ từ lúc nào trên tay Nghiêm Trạch đã có một khẩu súng lục chĩa thẳng vào ngực trái Tư Mạn.
Tất cả mọi người kinh ngạc nín thở, chỉ trong chớp mắt đã phát sinh ra một tình huống này, người bình thường nào cũng khó mà tiếp nhận.
Chỉ có Hắc Báo và Hắc Miêu có chút kinh ngạc nhưng lập tức trở về trạng thái bình thường ban đầu.
Cảm nhận được họng súng lạnh lẽo đang chĩa vào tim cô. Không hiểu nguyên do nào khiến Tư Mạn lúc này bình tĩnh hơn lúc nào hết, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Trạch.
“Trước khi ch.ết, tôi cần biết được lý do.” Tư Mạn không ngại ngần trừng mắt nói.
“Làm việc cho tôi hoặc ch.ết.” Chỉ vài từ ngắn gọn cùng ánh mắt lạnh lẽo đã đủ nói lên ý muốn của Nghiêm Trạch.
Hắn đã chứng kiến khả năng bắn súng của cô, nhưng cô trước đây lại là gián điệp của một tổ chức. Nếu bây giờ cô không về đầu quân cho hắn, thì cô sẽ lập tức về tây thiên bởi nếu cô ở phe đối lập, sẽ là hậu họa lớn.
Tư Mạn hoàn toàn nhìn nhận ra ý niệm đó. Bình thản đưa tay, to gan nắm lấy bàn tay đang cầm súng của Nghiêm Trạch, bàn tay lạnh lẽo như một tảng băng của hắn không chút động đậy:
“Tim của tôi lệch ba ly so với người bình thường.”
Nói rồi Tư Mạn dùng bàn tay nhỏ bé nắm trọn bàn tay to lớn kéo sang bên phải một chút, rồi lại hướng cò.
Ấn mạnh.
Mặt mày ai nấy đều trợn tròn kinh hãi, sợ đến mức không dám thở.
Tạch.
Không có tiếng súng nổ, cũng không có cảnh tượng máu chảy nào cả.
Tư Mạn bình thản như không nói: “Người thân của tôi chỉ có súng. Chưa mở chốt an toàn thì đừng nên dọa tôi.”
Ánh mắt Nghiêm Trạch ánh lên một tia nhìn khác lạ, đưa tay bóp cằm Tư Mạn, bàn tay to lớn thô ráp của hắn khiến cằm cô đau đớn.
“Khá lắm, như vậy mới đủ tư cách làm người của tôi.”
“Cái gì mà người của anh chứ. Tôi đồng ý hồi nào?” Tư Mạn bực bội dãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của hắn.
“Không kẻ nào có tư cách khước từ tôi. Được làm việc cho tôi là ân điển của cô.” Lực đạo bàn tay tăng lên, siết chặt lấy cằm Tư Mạn như muốn bóp méo xương hàm của cô. Ánh mắt lạnh lẽo hung ác như một lưỡi dao có thể chém ch.ết cô bất kỳ lúc nào.
Lúc này Tư Mạn mới rõ. Người đàn ông này mạnh như thế nào, hắn chỉ dùng vài ngón tay có thể áp chế khuôn mặt cô, còn cô gồng cả thân thể cũng không cách nào phản kháng lại.
ch.ết tiệt. Tư Mạn ngàn vạn lần chưa bao giờ dám nghĩ cô sẽ đầu quân cho Nghiêm gia, chứ đừng nói bây giờ cô mang tội giết nghi trượng. Nếu cô ở đó, khả năng điều tr.a ra thân phận thật của cô không phải sẽ tăng cao sao? Nếu Nghiêm gia biết kẻ giết nghi trượng luôn ở tầm mắt, có lẽ lúc đó ngay cả tro cũng không còn. Cô đâu có liều như vậy chứ. Nhưng chính miệng Nghiêm Trạch đã mở lời, ngay từ thời khắc này cô đã hoàn toàn không có khả năng chạy trốn.
“Được....tôi sẽ làm việc cho anh.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Bây giờ cô nên ngoan ngoãn nghe lời, chờ lúc người Nghiêm gia lơ là mò bỏ trốn mới là thượng sách.
Thế nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng. Một tên lừa bịp như Tư Mạn lại không thể lừa được Nghiêm Trạch. Lực tay Nghiêm Trạch không những không buông lỏng ra mà còn tăng lên, bó hẹp lấy quai hàm của cô khiến cho Tư Mạn đau đến thét lên:
“Muốn trốn ư? Chạy đi cho thoát.”
Tư Mạn cả kinh nhìn hắn.
Gã đàn ông này rốt cuộc là quỷ thần phương nào lại có thể đọc ý nghĩ kẻ khác như vậy? Cô lăn lộn bao năm, chưa từng bị nhìn ra sơ hở. Hay chăng hôm nay cô không hóa trang, để cho da mặt thật này sản sinh bản năng nào đó khi nói dối sẽ phát hiện ra.
Mà cứ cho là như vậy. Nghiêm Trạch đây là lần đầu tiên chạm mặt. Sao có khả năng nhìn ra? Hắn đến tột cùng là loại người gì?
“Không....tôi....sẽ không trốn....” Cằm bị bóp đến đau điếng, Tư Mạn cảm nhận được tơ máu từ trong xương hàm cô vỡ ra, nơi lưỡi có vị tanh tưởi, máu bắt đầu tràn ra khóe miệng. Đau đến chảy nước mắt. Lần này cô thật sự vì sợ mà can tâm đầu quân.
Nghiêm Trạch phán đoán đôi con ngươi run rẩy kia của cô, lực đạo nơi bàn tay không hề có chút nới lỏng. Hắn đẩy mạnh cô vào bức tường bên cạnh hệt như quăng một món đồ, khiến cho Tư Mạn cả thân đập mạnh vào tường, tấm lưng kia cũng đau điếng. Ánh mắt lạnh lẽo u tối kia khiến cho Tư Mạn dù đau cũng không dám thét lên nửa lời.
“Cô chỉ được phép tuyệt đối trung thành. Nếu cô dám phản bội, ngay cọng tóc cũng đừng mơ được giữ lại trên đời này. Rõ chưa”
Tư Mạn hậm hực đưa tay quệt vệt máu trên khóe miệng thở hồng hộc. Bây giờ tự mình chứng thực lời đồn thiên hạ Nghiêm Trạch là quái vật, Tư Mạn mới rõ chỉ mới là một phần mười. Hắn đích thị là ác quỷ mới đúng.
Thấy Tư Mạn không có ý định đáp lời, sát khí quanh thân Nghiêm Trạch càng tăng mạnh, ánh mắt sắc như lưỡi dao kia chiếu thẳng vào người phụ nữ trước mặt.
Chỉ một khoảnh khắc này sắc mặt Hắc Báo và Hắc Miêu biến chuyển.
Hỏng rồi!!!
Tư Mạn bị cơn nộ khí kia bao vây lập tức có phản ứng. Sợ đến cứng họng.
Đoàng!!!
Vừa kịp đưa mắt quan sát Nghiêm Trạch thì một tia sáng lóe lên với tiếng nổ và mùi thuốc súng hướng về phía cô, tiếp đó là một cơn nhói kèm theo sự đau đớn khủng khiếp khiến Tư Mạn cảm giác thế giới như tối sầm đi, tựa hồ lượng máu trên người đang chảy ngược.
Tư Mạn không thể đứng vững, đau đớn gục xuống sàn nhà. Máu tràn ra nhỏ giọt rồi thành một vũng máu tanh tưởi kinh người.
Cô kinh hoàng nhìn Nghiêm Trạch vẫn lạnh lẽo như thường, ánh mắt không chút xao động, thậm chí càng tăng thêm vẻ ch.ết chóc. Cảm giác đau đớn găm vào xương nhưng vẫn ngậm chặt môi không thốt lên nửa lời. Vẻ mặt Tư Mạn càng tăng thêm sự giận dữ và bất phục.
Tên kia chớp mắt đã bắn cô. Có thể nhanh đến mức khiến cô không kịp phản ứng chỉ vì cô vẫn chưa đáp lại hắn một tiếng ‘vâng’ ngoan ngoãn mặc dù cô đã chấp nhận làm việc cho hắn.
Hành sự vô tình, máu lạnh như quỷ.
Quả nhiên là....chủ thượng.